- Trang chủ
- Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
- Quyển 2 – Chương 152: Hiến tế
Tác giả: Mộc Xích Tố
Bóng tối bao trùm thành phố Lam Cảng năm 2301 sau khi bị sụp đổ, không khí trầm thấp, âm u càng khiến cho 27 nạn nhân bị lãng quên trong căn biệt thự cổ càng thêm rợn người, không thể thở nổi.
Sau khi xác định được hướng đi tiếp theo, nhóm Chu Khiêm chuẩn bị rời đi.
Trực giác của Ẩn Đao lại tăng thêm độ nhanh nhạy sau khi trải qua phó bản 《 Yến tiệc Hồng Thần 》.
Trước khi rời đi, Ẩn Đao nhắm mắt cũng có thể trực tiếp cảm nhận được có yếu tố khác thường, nguy hiểm trong phạm vi 500 mét hay không.
Mấy giây sau, hắn mở mắt, nhìn những người còn lại: “Không cảm nhận được năng lượng khác. Chắc là không còn vấn đề gì nữa.”
“Được rồi. Đi thôi.”
Chu Khiêm xoay người, dẫn đầu bước qua cánh cửa gỗ đã bị Bạch Trụ đá bay, rời khỏi biệt thự.
Tề Lưu Hành kiểm tra một lần cuối, xác nhận vật dụng trong nhà không có giấu vũ khí hay vòng tay rồi mới rời đi cuối cùng.
Nhưng khi cậu vừa mới bước chân ra khỏi cửa phòng, mọi người lại nhận được thông báo từ hệ thống ——
【 Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 14 vòng; vàng – 25 vòng; lục – 25 vòng; lam – 25 vòng; chàm – 23 vòng; tím – 25 vòng 】
Phần lớn số vòng tay không xuất hiện biến hóa gì.
Ngoại trừ vòng tay màu chàm và màu cam.
Trong đó, vòng tay màu chàm giảm 2 vòng, nhưng vòng tay màu cam từ 25 vòng chỉ còn lại 14 vòng.
Trước đó, Chu Khiêm và Bạch Trụ đã phỏng đoán rằng 5 vòng tay màu cam giảm đi trong thời gian ngắn là vì 5 người đeo vòng tay màu cam bị gi3t chết, hơn nữa có khả năng cao là bị báo thù.
Nhưng bây giờ lại giảm thêm 6 vòng tay màu cam, rốt cuộc là tình huống như thế nào?
“Đối với số lượng vòng tay giảm đi, hệ thống không thông báo ngay khi giảm đi 1 vòng mà thông báo theo một khoảng thời gian, cũng xem như là kịp thời.”
“Vòng tay màu chàm giảm đi 2 vòng, vẫn chưa rõ tình trạng như thế nào. Nhưng vòng tay màu cam đã xảy ra chuyện gì, sao lại kỳ quái như vậy?”
Hà Tiểu Vĩ gãi đầu, nói: “Má ơi, tim tôi đập nhanh luôn rồi này…”
Chu Khiêm và Bạch Trụ chưa nói gì tiếp, hai người sóng vai phía trước, Hà Tiểu Vĩ nhìn theo, phát hiện ánh mắt của cả hai rất kỳ lạ, giống như đang nhìn con đường phía trước, nhưng cũng giống như lướt qua con đường phía trước để nhìn một nơi khác.
Một lúc lâu sau, Hà Tiểu Vĩ nhận ra —— lúc này hai người đang nhìn theo góc nhìn của rồng con, quan sát tình huống bên phía rồng con.
“Sao rồi?”
Trong mắt Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao là một người thầy kiệm lời, ít nói. Tề Lưu Hành trước đây giả bộ thâm trầm, bây giờ là thật sự thâm trầm, suốt quá trình chỉ im lặng thăm dò, Hà Tiểu Vĩ chưa từng nhìn thấy thiếu niên cười một lần nào.
Như vậy, nghi vấn của Hà Tiểu Vĩ cũng chỉ có thể hỏi Chu Khiêm.
Một lát sau, hắn thấy Chu Khiêm giơ tay chỉ về một tòa cao ốc, nói: “Rồng con đã lục soát xong tòa cao ốc này, ở phía xa có một tòa cao ốc khác.”
Hà Tiểu Vĩ: “Nó lục soát xong tòa cao ốc, là sao?”
“Đọc thông báo vừa rồi từ hệ thống, tôi đúng là có một suy đoán. Bây giờ kết quả mà rồng con thu thập được cũng đã xác minh cho suy đoán của tôi ——” Chu Khiêm kết luận: “Vòng tay với nhiều màu sắc khác nhau xuất hiện theo đợt.”
Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng phản ứng lại: “Ở căn biệt thự trước, chẳng lẽ tất cả đều là vòng tay màu vàng?”
“Đúng vậy. Rồng con đã tìm được 7 vòng.” Chu Khiêm nói: “Theo quy tắc của hệ thống, rồng con thuộc đạo cụ của tôi, như vậy vòng tay mà nó tìm được sẽ tính là do tôi tìm được. Cho nên các anh sẽ không bị hạn chế phải đeo vòng tay trong vòng 3 phút. Tôi lấy vòng tay thì tôi mới bị.”
Hà Tiểu Vĩ: “Thật ra vậy cũng không tệ lắm. Năm người chúng ta chắc chắn là cùng một đội rồi.”
“Đúng vậy. Nhưng tạm thời không đeo, nên để dư. Xem tình huống sau này như thế nào đã.”
Chu Khiêm nói xong, anh và Bạch Trụ cùng nhau vào biệt thự, một mình tìm được 7 vòng tay màu vàng, sau đó những người còn lại cũng tiến vào.
Bây giờ, Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ đều đeo vòng tay. Ẩn Đao và Tề Lưu Hành tạm thời chưa đeo.
Lần này, họ không vào biệt thự nữa mà là một tòa cao ốc cũ kỹ.
Tòa cao ốc không có thang máy, có tất cả 7 tầng, không tính là cao.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhóm người chơi hiện đang đứng ở khu vực làm việc ở tầng 1, ở đây không có máy tính, chỉ có một máy fax được xem là hiện đại hóa nhưng kiểu dáng lại là đời cũ.
Tòa cao ốc này cũng giống như biệt thự của tên sát nhân khi nãy, có lẽ đều cùng một thời đại.
Sát nhân được phóng thích, nhiều người không nên chết lại bị sát hại, lịch sử cũng theo đó mà sụp đổ.
Còn những tòa kiến trúc chưa bị hủy diệt này hẳn là được xây trước khi tên sát nhân được phóng thích, tiếp tục tồn tại từ xưa cho đến nay. Lịch sử bắt đầu sụp đổ sau khi chúng được xây xong.
Người chơi lục tục tiến vào, Ẩn Đao liền đóng cửa tầng một, tạm thời cầm đao đứng canh.
Dựa vào trực giác nhạy bén, một khi ngửi thấy hơi thở nguy hiểm, hắn sẽ thông báo cho đồng đội ngay.
Chu Khiêm đứng trước một bàn làm việc cũ, nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Ẩn Đao, anh chạm vào tay Hà Tiểu Vĩ: “Chậc chậc, kỹ năng và khứu giác nhanh nhạy của thầy anh giống chó thật, sao anh ta lại là hồ ly vậy?”
Ẩn Đao hiển nhiên nghe thấy, lập tức nhíu mày, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét qua đây.
Chu Khiêm cong mắt cười đón nhận ánh nhìn của đối phương, nghiêm mặt nói: “Chỉ là tò mò thôi. Chủ yếu là do anh làm thay đổi ấn tượng của tôi về hồ ly. Hồ ly thường giống như Đát Kỷ này, yêu mị, thích câu dẫn người khác. Nhưng anh lại là… một con hồ ly biết chiến đấu, thật ngầu!”
Ẩn Đao: “…”
—— Mình biết ngay là sẽ như vậy mà.
Nếu không phải trong phó bản 《 Triển lãm án mạng 》là do tình thế bất đắc dĩ, mình hoàn toàn không muốn để lộ hình dạng thật! Nói đi cũng phải nói lại, muốn trách thì cũng phải trách Hà Tiểu Vĩ, tại sao anh ta lại không nhận ra ai mới là mình thật?!
Hà Tiểu Vĩ đang chờ Chu Khiêm phân tích vòng tay, cũng đang cân nhắc xem có nên tìm kiếm thêm manh mối xung quanh không chợt bất thình lình cảm nhận được gì, hắn ngẩng đầu nhìn liền thấy ánh mắt không mấy thân thiện từ thầy mình.
Trong lòng Hà Tiểu Vĩ rơi lộp bộp.
—— Đm, người nói bậy là Khiêm mà, sao thầy ấy lại trừng mình!
“Thầy. Tôi bị oan.” Hà Tiểu Vĩ nói.
Ẩn Đao: “…”
Cười cười, Chu Khiêm đứng đắn mở miệng, tiếp tục đề tài về số lượng vòng tay.
Hà Tiểu Vĩ không thể nào hiểu nổi cơ cấu vận hành não bộ của Chu Khiêm, chỉ nghe anh nói: “Tôi còn có khuynh hướng cho rằng 5 người kia đã chết, vòng tay mới thiếu đi 5 vòng. Khi đó không có thêm tin tức nào khác, chúng ta cũng chỉ có thể cho rằng 5 người họ bị báo thù.”
“Nhưng hai ba phút qua lại giảm đi mất thêm 6 vòng tay màu cam… Tình huống có lẽ không đơn giản là vì báo thù nữa. Đặc biệt là khi quân đoàn Đào Hồng muốn giết tôi đã giăng sẵn bẫy rập.”
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ nhíu mày: “Người của quân đoàn Đào Hồng đến đây hẳn là không ít.”
Chu Khiêm nói: “Chúng ta đã tìm được nhiều vòng tay màu vàng, cùng đó, vòng tay màu cam cũng giảm mạnh… Điều này chứng tỏ rằng trong phó bản này, những vòng tay cùng màu thường xuất hiện cùng với nhau.”
“Điều này cũng có nghĩa, những người cùng đội nhóm trong phó bản có khả năng lớn là cùng nhặt được vòng tay cùng màu cùng một lúc. Lấy chúng ta làm ví dụ, vòng tay màu trắng của tôi là ngoại lệ, nhưng những vòng tay còn lại mà chúng ta nhặt được đều là màu vàng.”
“Cho nên có thể phỏng đoán rằng nhóm người bên quân đoàn Đào Hồng cũng sẽ nhặt được những vòng tay cùng màu. Có lẽ là màu tím, có lẽ là màu lam, tạm thời chưa rõ. Khi đó…”
Chu Khiêm nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Nếu anh là người của quân đoàn Đào Hồng, anh sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ thu nạp nhiều người!”
Hà Tiểu Vĩ suy nghĩ cẩn thận điểm mấu chốt, lạnh cả sóng lưng: “Tuy hệ thống nói rằng mục đích cuối cùng của chúng ta là càng ít người càng tốt. 10 tiếng sau, một khi vượt ngưỡng con số quy định thì tất cả sẽ cùng chết… Nhưng đó là chuyện của 10 tiếng sau.”
“Trong 10 tiếng này, có khả năng sẽ xảy ra thêm chuyện gì khác, ví dụ như những tên sát nhân kia, có khả năng người chơi sẽ kích hoạt nhiệm vụ khác liên quan đến họ. Như vậy thì… Nếu tôi là người của quân đoàn Đào Hồng, tôi chắc chắn sẽ thu nạp nhiều người làm đồng đội, dùng họ thay mình thăm dò phó bản này! Đến sau đó thì… Tôi sẽ dùng phương thức khác để giải quyết họ!”
“Đúng vậy.” Chu Khiêm gật đầu khẳng định: “Bây giờ đã đủ để chúng ta phỏng đoán —— người của quân đoàn Đào Hồng mở phó bản này, khiến cho Lam Cảng sụp đổ.”
“Như vậy, người của quân đoàn Đào Hồng sẽ có nhiều thông tin hơn so với chúng ta, ví dụ như trước tiên họ đã biết vị trí của vòng tay, thậm chí là chỗ giấu vũ khí, khi vào phó bản, họ đã có chúng trong tay. Còn chuyện tiếp theo…”
“Tôi dùng một ví dụ để nói, quân đoàn Đào Hồng có khả năng tìm được phần lớn vòng tay màu lục và màu lam trong thời gian ngắn. Trước tiên họ đeo vòng tay màu lục, sau đó họ… gặp được 11 người khác.”
Ánh mắt thâm thúy hơn, Chu Khiêm nói tiếp: “11 người này hẳn cũng là một đội nhóm đến Lam Cảng, họ cùng nhau tìm thấy một số vòng tay màu cam, cũng đeo lên tay. Sau khi quân đoàn Đào Hồng gặp họ, buộc họ gia nhập đội vòng tay màu xanh lục, họ không chịu. Đào Hồng không tốn thời gian nói chuyện, trực tiếp dùng vũ khí để giết 5 người trong số họ, đe dọa họ.”
“Không thể so sánh với quân đoàn Đào Hồng, những người chơi đó cũng mới đến đây như chúng ta, không có vũ khí. Khi nhìn thấy hành vi ngoan độc của quân đoàn Đào Hồng, 6 người còn lại cũng phải đổi sang vòng tay màu lục.”
“Như vậy thì bọn họ bị ép phải vào đội vòng tay màu lục, trong tình huống đó, sau khi họ tìm được vũ khí thì cũng không thể tấn công người của quân đoàn Đào Hồng. Trừ khi họ tìm được vòng tay màu khác đeo vào, đổi sang đội khác. Nhưng e rằng trước khi họ kịp đổi vòng tay thì người của quân đoàn Đào Hồng đã giết họ trước rồi. Đừng quên, trước đó quân đoàn Đào Hồng cũng tìm kiếm một vòng tay màu khác, ví dụ như màu lam.”
“Tóm lại, với cách thức này, Đào Hồng sẽ khiến nhiều người gia nhập đội ngũ của mình, tiện đà sai phái họ đi thăm dò, cũng ép buộc họ phải giao nộp vũ khí, thông tin phó bản cho mình.”
“Chờ đến thời khắc cuối cùng, quân đoàn Đào Hồng không cần những người đó nữa, họ có thể đổi sang vòng tay màu lam, “phản bội” tập thể, gi3t chết hết “đồng đội” đeo vòng tay màu lục.”
“Đây là kế hoạch của quân đoàn Đào Hồng, cũng là lý do vì sao 11 vòng tay màu cam lại chia làm hai đợt giảm bớt và biến mất.”
Hà Tiểu Vĩ: “Mẹ nó, quân đoàn Đào Hồng quá độc ác! Chúng ta nên làm gì đây?”
“Vẫn dựa theo cách thức trước đó.” Nói đến đây, Chu Khiêm bỗng nhiên cười.
Nhìn thấy nụ cười đắc ý của Chu Khiêm, những lo lắng, bất an trong lòng Hà Tiểu Vĩ liền biến mất ngay lập tức.
Quả nhiên, hắn nghe thấy Chu Khiêm nói: “Thật ra xét từ một góc độ nào đó, quân đoàn Đào Hồng đang tự cung cấp đáp án cho chúng ta biết.”
Hà Tiểu Vĩ xoa xoa hai bàn tay, chờ mong hỏi: “Đáp án gì vậy?”
Chu Khiêm đáp: “Đối với phó bản này, chúng ta vẫn chưa rõ nhiệm vụ ẩn là gì, quân đoàn Đào Hồng cũng không biết, nếu không thì sao họ lại tốn công tốn sức thu nạp nhiều người vào đội như vậy? E rằng họ biết nhiệm vụ đó có độ khó cao, cho nên cần phải tìm một số lượng lớn cu li cho mình.”
“Nhưng mà dù họ không biết nhiệm vụ là gì nhưng họ vẫn biết 10 tiếng sau có thể có tối đa bao nhiêu người sống sót trong phiên bản. Bởi lẽ mẹo mà họ chơi là tính toán chính xác số lượng đồng đội trong cùng một đội ngũ của mình. Nếu không biết số lượng tối đa, việc họ làm chắc chắn sẽ khiến họ dễ bị lật xe.”
“Nói ngắn gọn, giữa những người cùng đội, đeo vòng tay cùng màu không thể giết hại nhau. Cho nên, Đào Hồng tính toán rằng thông qua sự thay đổi vòng tay, trước tiên lợi dụng “đồng đội” để thu thập tin tức, hoàn thành nhiệm vụ ẩn, sau đó lại đổi vòng tay, gi3t chết “đồng đội”, đạt được “số lượng tối đa”…”
“Như vậy thì khi chúng ta biết được bên quân đoàn Đào Hồng có bao nhiêu người trong phó bản thì cũng tự nhiên mà suy tính ra được “số lượng lớn nhất” đó sẽ là bao nhiêu.”
Vấn đề vòng tay và quân đoàn Đào Hồng tạm thời đã được rõ ràng, bây giờ nhóm Chu Khiêm cần tìm thông tin liên quan đến tên sát nhân trong tòa cao ốc này.
Chu Khiêm nói: “Mục tiêu chủ yếu của rồng con là tìm vòng tay và vũ khí, nó cũng vừa tra xét 7 tầng lầu này một lần, dùng kỹ năng để kiểm tra hết thảy, toàn bộ tòa cao ốc này có 7 vòng tay, không có vũ khí. Ngoài ra… Khi cộng hưởng tầm nhìn với nó, tôi cũng không nhìn thấy được thi thể nào.”
Nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ ở bên cạnh, Chu Khiêm hỏi: “Anh Trụ, anh cũng không thấy gì đúng không?”
“Không thấy.” Bạch Trụ nói: “Tìm kiếm thi thể không phải là năng lực mạnh của rồng con. Nhưng ở những nơi nó đi qua, bằng mắt thường nhìn thì đúng là không tìm thấy thi thể nào.”
Ẩn Đao chợt lên tiếng: “Nhưng theo tôi thấy trong tòa nhà này chắc chắn có thi thể. Nơi này có năng lượng tiêu cực rất mạnh… So với căn biệt thự kia còn nghiêm trọng hơn nhiều.”
Nghe vậy, Chu Khiêm lấy xương Thần ra tự cảm nhận một chút.
Quả nhiên như lời Ẩn Đao, anh có thể cảm nhận được một nguồn oán khí mạnh mẽ. Cùng lúc đó, anh có thể nhìn thấy được những trị số tương quan tăng mạnh trên giao diện.
Vì bị hạn chế của phó bản quản thúc, Chu Khiêm không thể vận dụng kỹ năng, hơn cả, bây giờ thanh máu của anh vẫn đầy, không đủ điều kiện để sử dụng đại chiêu. Nhưng anh vẫn có thể sử dụng xương Thần để cảm ứng được oán khí.
Nếu có một lượng oán khí khổng lồ như vậy thì thi thể sẽ nằm ở đâu?
Chu Khiêm nhìn quanh một vòng, ánh mắt đảo qua bức tường sơn bong tróc, rơi rụng xuống bàn ghế, máy in rỉ sét, quầy lưu trữ hồ sơ… Cuối cùng là bức tường.
Chu Khiêm: “Có thể nào thi thể bị giấu trong tường hay không?”
Hà Tiểu Vĩ: “Đm?”
Chu Khiêm nói: “Từng có trường hợp như vậy. Tôi chỉ tùy tiện nói thôi. Thi thể ở đâu thì chúng ta vẫn cần phải phân công đi tìm xem.”
Dặn dò đơn giản vài câu, mọi người nhanh chóng phân chia công việc, tản ra hành động.
Ẩn Đao phụ trách tra xét tầng 7, từ đó lên sấn thượng, quan sát tình huống xung quanh tòa cao ốc. Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành phụ trách tầng 4 đến tầng 6, Chu Khiêm và Bạch Trụ phụ trách tầng 1 đến tầng 3.
Đồng đội bắt đầu lên lầu, Chu Khiêm tạm thời ở lại tầng 1. Anh đi đến bàn làm việc cũ kỹ gần mình nhất, kéo vài ngăn kéo, tìm thấy một văn kiện.
Văn kiện viết tên của công ty: “Công ty vận tải thành phố Lam Cảng”.
Có lẽ đây là một công ty vận tải đường biển.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trên văn kiện có ghi chú đơn giản kế hoạch công tác cá nhân, tạm thời không có thông tin nào hữu dụng. Sau một thời gian lục lọi, Chu Khiêm tìm thấy vài chìa kháo.
Nhớ đến quầy lưu trữ hồ sơ, Chu Khiêm cầm chùm chìa khóa đi qua.
Khi anh muốn dùng chìa khóa để mửa tủ thì phát hiện ở khóa đã rỉ sắt, không thể sử dụng được nữa.
Nhìn chằm chằm ngăn tủ, Chu Khiêm đang cân nhắc nên dùng đạo cụ gì để mở khóa thì Bạch Trụ đã đi đến bên cạnh.
Vươn tay nắm lấy ổ khóa, Bạch Trụ nói: “Để anh thử.”
Chu Khiêm liếc mắt nhìn, gật đầu, khẽ mỉm cười nói: “Ừm, anh thử đi.”
Bạch Trụ hung hăng kéo mạnh ổ khóa.
Dù gì cũng là ổ khóa bằng sát, bản thân nó được tạo ra vô cùng kiên cố, khó có thể dùng tay trần phá hư. Nhưng Bạch Trụ dường như không hề tốn sức, y chỉ dùng tay giật mạnh ra ngoài, một lát sau, toàn bộ tủ sắt bị biến đổi hình dạng vì động tác của y, móp méo thành một vòng cung lớn.
Sau đó, một tiếng “loảng xoảng” vang lên, bản lề của ngăn tủ rơi xuống đất, hai bên cửa tủ cùng ổ khóa cứ thế tách rời khỏi chiếc tủ.
Chu Khiêm trợn mắt, nghiêng đầu nhìn Bạch Trụ, kinh ngạc hỏi: “Anh Trụ, kỹ năng của anh bị hạn chế hết rồi đúng không?”
“Ừ.” Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm: “Sao thế?”
“Không có gì. Khen anh có lực tay thật kinh người.” Chu Khiêm cười nói.
Động tác vừa rồi của Bạch Trụ khiến nhiều văn kiện cũng rơi rớt xuống đất, họ cúi người xuống nhặt từng văn kiện lên, phát hiện tất cả đều là sổ sách.
Công tay này hoạt động trong nhiều năm, hạng mục cũng rườm rà phức tạp, đọc từng văn kiện cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chu Khiêm lười lên tầng 2 và tầng 3 tra xét, vì vậy ôm hết sổ sách ra bàn làm việc.
Nhưng anh cũng không nói gì khác, chỉ mở trang thứ nhất, sau đó nhấc mí mắt nhìn anh Trụ nhà mình một cái.
Người khác có thể không hiểu ý tứ trong mắt của Chu Khiêm, nhưng Bạch Trụ không cần nói cũng có thể hiểu được ——
Khi hai người còn đi học, Chu Khiêm thường đột phát suy nghĩ quái lạ vào tiết tự học buổi tối, muốn ăn bánh ăn kẹo gì đó thì sẽ dùng ánh mắt này nhìn Bạch Trụ.
Nhận thấy ánh mắt của Chu Khiêm, Bạch Trụ nhanh chóng tiếng lên giơ tay đè lại bờ vai đối phương.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ, chớp mắt: “Hửm?”
Bạch Trụ cúi người, thấp giọng nói bên tai Chu Khiêm: “Anh lên tầng 2 và 3. Em ở tầng 1 nhớ cẩn thận một chút.”
Khi nói chuyện với Chu Khiêm, giọng điệu của Bạch Trụ luôn dịu dàng đến lạ.
Hơi thở của Bạch Trụ khi nói chuyện phả vào tai Chu Khiêm, có hơi nóng, còn có chút ngứa.
Anh giơ tay xoa vành tai theo bản năng, bỗng nhiên phát hiện ở đó không có gì cả.
Khi anh vừa đến thành phố Lam Cảng đã hóa trang mình trong một đống quần áo sặc sỡ, thậm chí còn xỏ khuyên. Nhưng bây giờ phó bản đã sụp đổ, cửa hàng đó cũng biến mất, vì vậy khuyên tai của anh cũng không còn.
Khi hai người rời khỏi phó bản 《 Triển lãm án mạng 》cũng đã cùng nhau đi xăm chữ “Z”. Nhưng bây giờ hình xăm này cũng đã biến mất trên da của họ.
“Anh Trụ ——” Chu Khiêm lại liếc Bạch Trụ một cái.
“Hửm?” Bạch Trụ hướng lỗ tai lại gần, muốn nghe Chu Khiêm nói gì.
Sườn mặt y đối diện với tầm nhìn của Chu Khiêm, khi chờ đợi y lại chớp mắt, Chu Khiêm còn có thể cảm nhận được lông mi của y nhẹ nhàng mơn man trên mặt mình.
“Không có gì.” Chu Khiêm quay mặt đi, nâng cằm lên, môi liền chạm phải sườn mặt Bạch Trụ.
Bạch Trụ ngây người, quai hàm bạnh ra, cả người căng thẳng.
Thấy thế, Chu Khiêm bật cười.
Anh nói: “Sau khi rời khỏi đây, chúng ta cùng nhau đi xăm lại, được không?”
Khi nói xong, Chu Khiêm thấy Bạch Trụ hơi nhíu mày.
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Tóm lại em sẽ đến khu X tìm anh.”
Tay Bạch Trụ vẫn đặt bên vai Chu Khiêm, hơi dùng sứt bóp rồi mới buông ra, đáp: “Anh biết rồi.”
Cúi đầu, Bạch Trụ hôn nhẹ lên trán Chu Khiêm, sau đó mới đứng dậy đi lên tầng 2.
Chu Khiêm nhìn theo bóng dáng y rời đi, tiếp theo anh nhảy xuống bàn làm việc, lục soát hết tầng 1 rồi mới tiếp tục nhìn kỹ các hạng mục của công ty.
Ghi chép ngày tháng của các hạng mục này vô cùng nhiều, Chu Khiêm tìm sổ sách có số năm sớm nhất cũng tốn không ít thời gian.
Chờ đến khi anh quét xong bốn quyển sổ, những đồng đội còn lại cũng đã thăm dò xong và đi xuống.
Hà Tiểu Vĩ kích động cầm một tờ giấy chạy tới, đặt tờ giấy lên bàn, nói: “Đây là bản vẽ thiết kế của tòa nhà. Mọi người đoán ra được gì không? Trên bản vẽ này có thang máy! Mọi người nhìn hình ảnh này đi! Nhưng vì sao chúng ta lại không thể tìm thấy thang máy nào trong tòa nhà này!?”
Tề Lưu Hành bổ sung thêm: “Tôi và Hà Tiểu Vĩ có thảo luận một chút, không gian ở đây hơi nhỏ, cho nên tầng lầu có thang máy, nhưng cuối cùng bị lấp kín.”
“Vậy thì đúng rồi.” Ẩn Đao nói: “Tôi từ tầng 7 lên sân thượng có thấy một khu vực bị lấp kín, giống như là giếng trời bị xây kín lại. Có lẽ đó không phải là giếng trời mà là thang máy.”
“Ừm.” Chu Khiêm dời mắt khỏi sổ sách, nói: “Tôi tìm được thông tin về việc sửa chữa lại tòa nhà. Bên trên có ghi chú những nơi sửa chữa, nơi này đúng là từng sửa chữa thang máy. Nhưng những tòa cao ốc khác trong thành phố đã xảy ra sự cố thang máy, ông chủ cảm thấy không an toàn và tòa nhà này chỉ có 7 tầng, vì vậy đã cho ngừng kế hoạch sửa chữa thang máy. Ngoài ra ——“
“Trong 5 năm đầu vừa thành lập, công ty luôn làm ăn thua lỗ. Xem ngày tháng cụ thể thì những tháng khác có lợi nhuận, nhưng cứ tháng bảy hằng năm sẽ xuất hiện một lượng thiệt hại nặng nề.”
“Chuyện này kéo dài đến năm thứ 6 mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp hơn. Sau đó hằng năm công ty luôn đạt lợi nhuận, phương diện tài chính cũng khấm khá, không còn thiệt hại nhiều.”
“Chờ chút…” Hà Tiểu Vĩ nói: “Liệu có khả năng đã xây không gian làm thang máy, nhưng vẫn chưa lắp ráp thang máy vào… cho nên không gian đó hoàn toàn trống không! Vậy thì có khả năng thi thể bị giấu trong không gian thang máy không? Trên sân thượng có đường vào đúng không? Bây giờ chúng ta đi xem sao?”
“Không gian vào thang máy bị lấp đi đúng là không tệ. Nhưng tình huống có lẽ không đơn giản như vậy. Lát nữa tôi sẽ xuống trước. Mọi người xem xét tình huống rồi xem xét có nên đi xuống hay không.”
Người nói là Bạch Trụ.
Chu Khiêm nhìn những đồng đội khác, sau đó đối diện với Bạch Trụ cách đó không xa: “Anh Trụ, anh nói như vậy thì anh tìm thấy gì ở tầng 2 và tầng 3 à?”
Bạch Trụ đáp: “Văn phòng của giám đốc ở tầng 2. Ông ta tương đối m ê tín, ở đó có rất nhiều bùa, trận pháp, sách và các vật phẩm xua đuổi tà ma. Ngoài ra ở đó có rất nhiều mô hình tàu thủy.”
“Đúng rồi. Đây là công ty vận tải đường biển.” Chu Khiêm suy nghĩ: “Vận chuyển hàng hóa bằng đường biển… Thường là sẽ rất nguy hiểm. Công ty này thường xảy ra chuyện vào tháng 7 hằng năm, có thể là do gặp bão lũ, sóng gió, lật thuyền vân vân. Vậy sẽ tổn thất và bồi thường cho hàng hóa, bồi thường cho người nhà của thuyền viên… Đây có thể là lý do khiến công ty thiệt hại nặng.”
“Đúng vậy. Anh nghi ngờ rằng ông chủ là hung thủ. Ông ta giết người, có khả năng là để hiến tế.”
Bạch Trụ nói: “Trong không gian thang máy không nhất định có thi thể thật, nhưng chắc chắn có thứ gì đó liên quan đến nghi thức hiến tế. Ông ta muốn dùng mạng người để hiến tế cho biển, xoa dịu cơn giận của biển cả, để ông ta không thiệt hại nữa. Đây là động cơ giết người của ông ta.”
“Không chắc thành phố Lam Cảng có sự tồn tại của ma quỷ hay không nên mọi người cần phải cẩn thận.”
“Ngoài ra, nếu kích hoạt điều kiện tử vong, giống như phó bản của Nguyễn Mai, chúng ta cũng cần phải lưu ý. Tìm được động cơ, phương thức tử vong của nạn nhân, những thứ này rất quan trọng cho nhiệm vụ tiếp theo.”
“Ừm. Khi ở nhà triển lãm án mạng, người chơi thu thập được khá ít thông tin liên quan đến hung thủ. Bây giờ chúng ta cũng chỉ biết làm sao mà Nguyễn Mai và tên sát nhân chữ Vạn trốn thoát, ngoài ra cũng không biết thêm được gì nhiều, phải tra xét thêm mới biết được.”
Chu Khiêm gật gật đầu, lại nhìn Bạch Trụ: “Và, anh Trụ, em phải nhắc nhở anh. Bây giờ anh cũng giống tụi em, đều là người thường, không cần phải xung phong. Chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách.”
Buổi thảo luận kết thúc ngắn gọn, nhóm người chơi cùng nhau leo cầu thang để lên sân thượng.
Trên đường đi, họ lại nhận được thông báo của hệ thống ——
【 Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 12 vòng; vàng – 24 vòng; lục – 25 vòng; lam – 20 vòng; chàm – 18 vòng; tím – 25 vòng 】
Chờ đến khi họ lên đến sân thượng, hệ thống lại gửi thông báo tiếp theo ——
【 Số lượng và màu sắc vòng tay đã thay đổi: Cam – 11 vòng; vàng – 24 vòng; lục – 25 vòng; lam – 20 vòng; chàm – 14 vòng; tím – 25 vòng 】
Thấy thế, Hà Tiểu Vĩ liền nói: “Màu vàng hầu như không thay đổi, chủ yếu nó được giấu ở tòa nhà này, đã bị chúng ta giữ trong tay… Nhưng ngoài ra… Màu lục và màu tím lại không ngừng giảm bớt!”
“Ừm. Trong hai màu này có một màu thuộc về quân đoàn Đào Hồng, chắc chắn rồi.”
Bước lên sân thượng, Chu Khiêm liếc mắt nhìn thấy cổng vào thang máy tạm thời bị bịt kín.
Anh nói tiếp: “Ở chỗ chúng ta tạm thời không có vũ khí, nhưng không phải vấn đề lớn. Nắm được phương thức giết người của nhóm sát nhân cùng với điều kiện kích hoạt phương thức tử vong, chúng ta sẽ có một vũ khí mạnh mẽ khác.”