- Trang chủ
- Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
- Quyển 2 – Chương 170: Giới hạn phạm vi hoạt động
Tác giả: Mộc Xích Tố
Căn cứ của đội màu lục, khu vực của quân đoàn Đào Hồng, trong nhà gỗ nhỏ.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kha Vũ Tiêu đang kiểm tra tình huống điều tra của Tề Lưu Hành ở đây.
Một thời gian sau, bên ngoài có người gõ cửa.
Người nọ vừa quay về từ phố Lưu Quang, sau khi nhìn thấy Kha Vũ Tiêu, nhanh chóng cấp báo lại tình huống bên quân đoàn Phi Độ —— đội của Từ Dương muốn tham gia vào quân đoàn Đào Hồng, cầu một con đường sống.
Kha Vũ Tiêu cười.
Hắn cũng không trả lời cho Từ Dương biết ngay mà hứng thú nhìn về phía Tề Lưu Hành.
“Vừa rồi tôi bảo cậu hãy gia nhập quân đoàn Đào Hồng, cậu từ chối. Nhưng cậu có nghe thấy tên kia nói không? Có rất nhiều người muốn vào quân đoàn Đào Hồng, cầu còn không được. Bây giờ cậu có thấy cậu rất ngang bướng không biết điều không?”
Tề Lưu Hành cúi đầu xem xét manh mối, không ngẩng đầu lên, biểu tình cũng không thay đổi: “Không cần hỏi tôi những câu vô nghĩa như vậy. Tôi sẽ không gia nhập, anh cũng không thể ép tôi gia nhập. Bắt tôi vào quân đoàn Đào Hồng làm gì? Anh đã giết tôi một lần, hơn nữa, anh cũng rất nóng lòng chờ bị tôi giết đúng không?”
Như nghe thấy điều gì đó rất thú vị, Kha Vũ Tiêu tươi cười đáp: “Tiểu Tề, cậu không thể giết tôi được. Cậu biết vì sao không?”
Ánh mắt và giọng điệu của hắn tràn ngập sự điên loạn, nhưng Tề Lưu Hành đã miễn nhiễm hết mọi thứ về đối phương, không quan tâm đối phương muốn ám chỉ điều gì, chỉ im lặng không để ý.
Kha Vũ Tiêu hứng thú dào dạt: “Tôi bỗng nhiên cảm thấy giết cậu không có giá trị gì, có lẽ để cậu tham gia quân đoàn Đào Hồng, cam tâm tình nguyện cống hiến cho quân đoàn… Mới thú vị hơn. Cậu càng không muốn, tôi càng muốn ép cậu ở lại. Cậu có chịu không?”
Tề Lưu Hành không quan tâm đ ến hắn.
Tên thủ hạ bắt đầu thúc giục: “Đại, đại đội trưởng…”
Không biết có phải do Tề Lưu Hành xem hắn như không khí hay là vì điều gì khác, ánh mắt của Kha Vũ Tiêu trở nên âm trầm, giọng điều tràn ngập trào phúng: “Loại người như Từ Dương cho rằng quân đoàn Đào Hồng là chỗ nào vậy, muốn tới thì tới? Tên đó cùng với đám thủ hạ… Là những thứ mà Đào Hồng chướng mắt nhất. Hơn nữa, bỗng nhiên đầu hàng… Ai dám tin? Tên đó sẽ không có kết cục tốt.”
Trước cửa nhà gỗ, thủ hạ do dự một chút, nói thêm: “Nhưng Từ Dương nói rằng họ đã tiêu hủy hết số vòng tay còn dư. Ngoài ra, họ đồng ý giao nộp hết vũ khí. Chúng ta có thể tiến hành kiểm tra. Nếu chúng ta không cần vũ khí, anh ta có thể sử dụng hết số đạn.”
“Ý của anh ta là, Chu Khiêm không có súng, Phi Độ và Đào Hồng cho rằng cậu ta không có tính uy hiếp, cho nên hai bên mới tàn sát lẫn nhau… Điều này khiến cho anh ta nhận ra một điều, nếu anh ta giao hết đạn cho chúng ta, anh ta cũng không có tính uy hiếp nữa. Trong tình huống cả anh ta và Chu Khiêm đều không có tính uy hiếp với chúng ta, chúng ta đương nhiên sẽ ưu tiên việc giế t chết Chu Khiêm. Cuối cùng ——”
Người nọ tạm dừng một chút, nói tiếp: “Họ cũng đồng ý giao nộp Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ cho chúng ta.”
Nghe đến đó, Kha Vũ Tiêu mới cảm thấy có hứng thú, hắn nhìn Tề Lưu Hành: “Vậy tôi phải thu nhận đồng đội của cậu đến đây thôi. Nếu cậu không gia nhập quân đoàn Đào Hồng, tôi sẽ giết cậu tiếp.”
“Tôi không chỉ muốn giết cậu, tôi còn muốn giết Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ. Các cậu cùng nhau xuống hoàng tuyền thì cũng có bạn bè bên cạnh nhau, đúng không? Tiểu Tề à ——“
“Tôi thấy Chu Khiêm chết chắc rồi. Nếu là ngày thường ở trong phó bản này… Đúng thế, cậu ta có thể lật ngược ván cờ, không thành vấn đề. Nhưng bây giờ, làm sao cậu ta có thể đối phó với cả hai quân đoàn đây? Cậu ta quá ngây thơ, các cậu cũng quá ngây thơ. Lần này, tôi sẽ bắt gọn hết đồng đội của cậu ta!”
Bên kia, Từ Dương đang ngồi ở một vùng đất hoang.
Sau khi cho thân tín rời đi, hắn luôn ngồi ở đây chờ tin tức.
Chờ một lúc, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời xám tro, lại cúi đầu nhìn khẩu súng trong tay, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
Ngơ ngác một chốc, ánh mắt hắn lại tràn ngập sự đắc thắng.
Dẫu rằng khi nhìn kỹ, sự kiên định đó vẫn còn dấu hiệu chới với ở bên vách vực thẳm ——
Dù thế nào đi nữa, hắn cần phải vượt qua dốc đá này, nếu không, khi hắn suy sụp thì quân đoàn cũng sẽ trực tiếp bị tiêu diệt.
Hít sâu một hơi, Từ Dương siết chặt khẩu súng trong tay.
Khi lên kế hoạch cầu hòa, hắn cũng đã tính toán giữ lại và giấu số vòng tay và vũ khí còn lại, chừa cho mình một đường lui.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn giữ vũ khí theo bên mình vì sự cảnh giác.
Trên người không còn vòng tay thừa, có thể thừa nhận đã tiêu hủy.
Dù quân đoàn Đào Hồng muốn tìm hiểu sâu hơn, tìm ra được số vòng tay đó thì cũng không sao.
Vì vòng tay không có công năng tấn công, quân đoàn Đào Hồng hiểu rõ quân đoàn Phi Độ làm vậy cũng chỉ để đảm bảo an toàn cho bản thân.
Huống hồ đường lui đó không nhất định có thể thực hiện được ——
Nếu các thành viên chủ chốt của Đào Hồng quyết định giết người, đổi vòng tay màu lục thành màu khác, chỉ cần Phi Độ không lấy vòng tay màu cam ra trao đổi với người khác để lấy vòng tay có cùng màu với Đào Hồng, dù đối phương tìm được vòng tay màu cam cũng không có tác dụng gì.
Cho nên Từ Dương không giữ vòng tay cũng không gây ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng một khi Đào Hồng phát hiện Từ Dương vẫn còn giữ vũ khí trên người thì chắc chắn sẽ nghi ngờ hắn không thật lòng.
Bây giờ Từ Dương cần sự bảo vệ của quân đoàn Đào Hồng, hắn chỉ có thể làm trò giao nộp số lượng đạn cho họ, hoặc trực tiếp giao nộp vũ khí thì mới có cơ may.
“Chu Khiêm, cảm ơn mày…”
Từ Dương nhìn chằm chằm khẩu súng, lẩm bẩm: “Mày dạy cho tao biết, đôi khi hai bàn tay trắng ngược lại có thể chuyển nguy thành an. Một thằng trọc làm gì sợ bị người khác nắm tóc chứ. Chiêu này của tao… là học từ mày.”
“Bây giờ tao cũng giống như quân đoàn Đào Hồng, đều muốn giế t chết mày!”
Một lát sau, Từ Dương nhìn thấy Thiện Thành, Trương Đại Thiết, Vân Tưởng Dung và một tiểu đội trưởng khác tên Nhân Nghĩa cùng với thủ hạ đi đến.
Từ Dương muốn cầu hòa nên đã giao nộp 5 khẩu súng, sau đó đeo vòng tay màu lục.
Từ Dương nói: “Em gái tôi còn giữ 3 khẩu súng, chờ nó đến sẽ nộp ngay. Bên phía nó cùng với tôi, là thành viên chủ chốt của quân đoàn Phi Độ!”
“Nếu các cậu đồng ý cho chúng tôi gia nhập quân đoàn Đào Hồng, bây giờ chúng tôi sẽ chuyển quân đoàn ngay, nếu cảm thấy chúng tôi không xứng tầm… Không sao, dù sao chúng tôi cũng không còn vũ khí. Tóm lại, tôi vẫn sẽ giúp các cậu, sẽ không giấu giếm tin tức mà chúng tôi thu thập được.”
“Không phải ai cũng có thể tham gia quân đoàn Đào Hồng, tư chất của anh đủ, thuộc hạ của anh thì không chắc. Nhưng chuyện này để nói sau. Trước tiên ——”
Thiện Thành nhìn Từ Dương: “Anh nói đó là toàn bộ thành viên chủ chốt, đó chỉ là lời của một phía. Tôi cần phải kiểm tra. Nếu không, anh hãy tập hợp tất cả mọi người lại. Không nên chậm trễ thời gian nữa. Tôi thấy đây là một khu vực khá rộng lớn… Hẳn là các anh đã thăm dò xong rồi?”
“Đúng thế. Vốn tôi cũng có ý này, lúc trước cũng đã thông báo với mọi người.” Từ Dương nói với thân tín bên cạnh: “Gọi mọi người lại đây.”
“Cảm ơn đã hợp tác.” Thiện Thành nói.
Thân tín rời đi, Từ Dương xoa xoa tay đứng chờ tại chỗ, chợt nghĩ đến điều gì, hắn nhìn Thiện Thành: “Người tên Vũ Hoàng… Sao rồi?”
“Vũ Hoàng? Chết rồi. Không chỉ chết, thủ hạ của tên đó cũng chết sạch. Tên đó tiết lộ bí mật cho anh? Hai người có âm mưu thông đồng với nhau?” Thiện Thành nói: “Đại đội trưởng của chúng tôi tự mình xử lý.”
“Nhưng ——”
Từ Dương đen mặt, hắn nhìn Thiện Thành, lại nhìn tiểu đội trưởng Nhân Nghĩa ở bên cạnh, bỗng nhiên ý thức được rằng liệu trong nhóm người này có một người đã tiết lộ thông tin hay không?
Tuy có hoài nghi nhưng Từ Dương cũng không thể xác định rõ.
Vì có khả năng điều Chu Khiêm nói là sự thật.
Vũ Hoàng tiết lộ cho hắn tin tức giả, hại hắn không nắm được thông tin về phó bản này. Hắn cũng chứng thực Vũ Hoàng là gián điệp, dẫn đến việc quân đoàn Đào Hồng gặp rối loạn; mà khi hắn lén lút rời khỏi quân đoàn Đào Hồng, Chu Khiêm lại tiết lộ hành tung của hắn, khiến hắn bị thủ hạ của Thiện Thành là Trương Đại Thiết đuổi giết… Như vậy thì mọi thứ đã trở nên hợp lý hơn.
Nhưng dù thế nào đi nữa, bây giờ Từ Dương không thể đắc tội Thiện Thành, cũng không thể đắc tội Nhân Nghĩa.
Dù hắn có hoài nghi thì cũng không thể mở miệng nói ra ngay lúc này. Khó chịu, hắn cũng chỉ có thể im lặng nuốt xuống.
Từ Dương lại không thể nào ngờ được rằng một chuyện sẽ khiến hắn tức đến hộc máu sẽ diễn ra ở phía sau.
Từ Dương và Thiện Thành gặp mặt trên phố Lưu Quang, đàm phán ở đây cũng tiện cho hai bên dễ dàng đi đến.
Sau khi thân tín rời khỏi phố Lưu Quang, nhanh chóng chạy dọc ven đường, gọi mọi người tập hợp ở địa điểm đàm phán, chờ đến khi hắn đến khu biệt thự gặp Từ Phi Vũ cũng đã đến những giây phút cuối cùng.
Trong quá trình thân tín rời đi, Từ Dương vừa xoa tay sốt ruột chờ đợi, vừa nhìn người của quân đoàn mình cùng với những người chơi hắn đã cực cực khổ khổ ép buộc họ đi theo mình nhanh chóng tụ tập về đây.
Con phố cũ kỹ vốn đã chật hẹp, nhiều người cùng nhau kéo đến trong khoảng thời gian ngắn đã tạo một không gian tù túng, khó chịu.
Ngoại trừ Từ Phi Vũ và thân tín của Từ Dương, những người khác đều đã có mặt đông đủ, sau khi đếm số lượng đầu người, Từ Dương nhìn Thiện Thành, nói: “Nhiều người như vậy, hay là cậu kiểm tra trước đi. Tiết kiệm thời gian, chúng ta có thể tìm kiếm thêm manh mối xung quanh.”
“Được. Cảm ơn chỉ huy Từ đã phối hợp, chúng tôi sẽ tiến hành từng bước.” Thiện Thành nói.
Không bao lâu sau, một chuyện Từ Dương không thể ngờ đến đã xảy ra ——
Thân tín của hắn chạy về, vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập bất an, cả người ướt đẫm mồ hôi, trông như bị Diêm Vương truy đuổi phía sau.
Vất cả chạy về, thân tín không để Từ Dương hỏi ngay mà dùng đạo cụ trò chuyện riêng nói: “Năm vòng tay, tôi liều chết đào ra, nhưng bây giờ, bây giờ tình hình không ổn!”
Từ Dương còn chưa kịp hỏi không ổn chỗ nào thì đã tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn sôi ruột sôi gan —— Ẩn Đao dẫn đường đi ở phía trước, phía sau hắn là bốn người khác, trong đó có Hà Tiểu Vĩ.
Ba người đi cùng Hà Tiểu Vĩ cầm ba khẩu súng, Từ Dương chưa từng nhìn thấy những người này trong phó bản.
—— Bọn họ đến từ đâu? Rõ ràng súng thuộc về Từ Phi Vũ, vì sao lại nằm trong tay họ?!
Từ Dương hoàn toàn không có cơ hội để hỏi, Ẩn Đao từ xa đã nhìn thấy người của quân đoàn Đào Hồng, có lẽ đang tìm kiếm ai đó.
Sau đó hắn lấy ra một bức tranh.
Một bản vẽ dựng lên trên không trung, từ từ triển khai.
Từ Dương ngẩng đầu theo bản năng, hắn trừng mắt nhìn bức tranh, trợn mắt há mồm nhìn thấy một cảnh tượng ——
Trong cảnh tượng đó, hình ảnh đầu tiên là hắn cùng Từ Phi Vũ và quân đoàn Phi Độ thu thập người chơi, sau đó tìm kiếm manh mối về sát nhân, quả thực giống như những gì đã xảy ra trong lịch sử.
Bức tranh triển khai câu chuyện mà quân đoàn Phi Độ trải qua trong phó bản này, nhanh chóng đi đến kết cục ——
Từ Dương, Từ Phỉ Vũ cùng ba thân tín nhanh chóng đổi sang vòng tay mới, từ đội màu tím chuyển thành đội màu cam.
Sau đó họ lấy năm khẩu súng, bắn chết hết những người chơi còn lại, không bỏ sót một ai!
Đứng trên lớp lớp xác người, ngập ngụa trong máu tươi, năm người họ không quan tâm, chỉ lo cười lớn, ăn mừng thắng lợi của mình.
Cảnh tượng này quá mức chân thật, chân thật đến mức thậm chí Từ Dương còn có cảm giác như hắn đã thực sự giành được chiến thắng cuối cùng!
Nhưng hắn rõ ràng biết tất cả đều là giả dối.
Vì hai thân tín của hắn đã chết.
Những thứ hắn vừa nhìn thấy là gì?
Khoan đã ——!
Những người khác thì sao? Tất cả mọi người có nhìn thấy hay không?!
Bọn họ sẽ nghĩ gì?
Sau lưng Từ Dương đổ mồ hôi lạnh, cả người như vừa được xối một xô nước.
Nhưng ngay lúc này, Ẩn Đao lại cao giọng nói với mọi người ở đây: “Nhìn thấy rõ chưa, đây là mục đích mà quân đoàn Phi Độ chiêu mộ mọi người. Lợi dụng mọi người thu thập manh mối xong, họ sẽ giế t chết hết tất cả. Sự tàn bạo của họ đã được thể hiện rõ qua hành vi giết người để ép buộc người chơi tham gia vào đội ngũ của mình.”
“Trong số những người đứng ở đây vẫn chưa tham gia vào quân đoàn nào, vậy thì hãy gia nhập quân đoàn Vô Song của chúng tôi, hoan nghênh mọi người!”
“Đương nhiên, nếu ai đã có quân đoàn, tôi sẽ sử dụng tiền của mình để giúp mọi người mua thẻ chuyển đổi quân đoàn, cũng hoan nghênh mọi người! Thậm chí nếu người của quân đoàn Đào Hồng và quân đoàn Phi Độ muốn tham gia, tôi cũng sẽ nhiệt liệt chào đón! Tôi tin rằng trong số mọi người ở đây cũng phần nhiều là bị bắt ép, bất đắc dĩ mới phải tham gia. Bây giờ lạc đường còn có cơ hội quay lại, vẫn chưa quá muộn!”
“Người chỉ huy quân đoàn của chúng tôi đeo vòng tay màu trắng có ý nghĩa thắng lợi, đi theo chúng tôi mới có thể dành chiến thắng! Mọi người nghe rõ chứ, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh mọi người tham gia! Lục, tím… Những vòng tay màu khác chỉ biết giế t chết người chơi. Nhưng vòng tay màu trắng thì có thể cứu sống mọi người!”
Ẩn Đao vừa dứt lời, mọi người liền nghe một tiếng “ộc” lớn ——
Từ Dương tức giận đến mức hộc một ngụm máu.
…
Bên kia, trên đỉnh núi Tử Vụ.
Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai ngồi bên cạnh nhau trên một cành cây to lớn, nhìn về phía xa xa.
Lấy kính viễn vọng nhìn một lúc lâu, Chu Khiêm nói: “Sắc trời tối quá, không thấy rõ được, nhưng có một vùng khá là nổi bật… Có lẽ là đạo cụ “Bức tranh mở đầu, quá trình tự do biên tập” mà em đưa cho Ẩn Đao, có lẽ họ đã thành công.”
Đoán được Từ Dương sẽ tập hợp thành viên trong đội, nếu hắn không làm thì Thiện Thành sẽ ra điều kiện bắt hắn làm vậy.
Chờ đến khi người của Từ Dương tập hợp đông đủ, Ẩn Đao sẽ sử dụng đạo cụ kể lại chuyện xưa đặc biệt kia, tác động đến người của đội Từ Dương, mời gọi họ gia nhập phe mình.
Chiêu này gây nhiều tổn hại.
Nhung càng tổn hại, Chu Khiêm đứng sau màn càng cười đến đắc ý.
Bỏ kính viễn vọng xuống, anh híp mắt nhìn Bạch Trụ: “Anh Trụ, anh nghĩ bây giờ Từ Dương có tức đến hộc máu không?”
“Anh đoán là có.” Bạch Trụ phối hợp đáp: “Anh ta cũng không phải người đầu tiên bị em chọc tức đến mức hộc máu. Trước đó có một người tên Chúc Cường, người này chết cũng rất thảm.”
Nghe vậy, Chu Khiêm cười: “Trong phó bản đó, anh một lúc là Sarah, một lúc lại là Ryan… Em còn nghĩ anh phải chuyên tâm đóng vai nhân vật, không ngờ vẫn còn chú ý đến hành động của em à?”
Chu Khiêm vừa dứt lời, hệ thống bỗng nhiên thông báo ——
【 Thời hạn 10 tiếng sắp kết thúc, một tiếng sau, người chơi hãy tập hợp ở núi Tử Vụ; người chơi không đến đúng thời hạn sẽ trực tiếp tử vong! 】
Đỉnh núi Tử Vụ không hề nhỏ, ngược lại khá rộng rãi với một vùng đất bằng thoáng đãng.
Một tiếng sau, người chơi ở khắp nơi tìm kiếm khu vực rộng lớn trong phó bản để làm địa bàn, bây giờ phải tập trung ở đây. Đây là bản đồ giới hạn phạm vi của hệ thống dành cho người chơi.
Chu Khiêm cố ý liếc mắt nhìn Từ Dương một cái, có thể thấy một mảng màu đỏ ở vạt áo trước của hắn.
—— Quả nhiên là tức đến hộc máu.
Sau khi người chơi có mặt đầy đủ, một cơn dư chấn ầm ầm vang lên, cả ngọn núi bắt đầu rung chuyển.
Đất núi rung chuyển dữ dội, không biết người chơi sẽ gặp chuyện gì.
Bạch Trụ siết chặt tay Chu Khiêm.
Sau đó hai người trơ mắt nhìn những cột sắt khổng lồ từ dưới đất đâm thẳng lên trời, bao vây lấy nhóm người chơi. Trong chớp mắt, vô số cột sắt chuyển mình, tạo thành một cái lồ ng vuông vức.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, cái lồ ng sắt này như một vật sống, chúng liên tục duỗi ra, co lại, nối liền với nhau ——
Người chơi bị nhốt ở bên trong lồ ng sắt khổng lồ!
Trên, dưới, xung quanh đều là những cột sắt kiên cố không thể phá vỡ, họ không có cơ may trốn thoát!
Tiếng bước chân rầm rập vang lên, dường như cả một đạo quân đang kéo đến.
Ầm ầm, ầm ầm, một nhóm người đông đúc xuất hiện trước lồ ng sắt, Chu Khiêm vừa ngước mắt nhìn đã bắt gặp một người quen cũ —— Nguyễn Mai.
【 Hệ thống tuyên bố, bây giờ triển lãm đã chính thức bắt đầu 】