- Trang chủ
- Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
- Quyển 2 – Chương 125: Yến tiệc Hồng Thần (13)
Tác giả: Mộc Xích Tố
Trước cổng làng có một bức tượng ba đầu.
Một đầu hướng về phía quảng trường và nhà ở của dân làng, một đầu hướng về phía quán trọ, một đầu hướng về phía đài phun nước, đồng ruộng và bãi nghĩa trang.
Bây giờ Chu Khiêm có một phỏng đoán đơn giản rằng đôi mắt của mỗi đầu, ngoại trừ màu xám bình thường, sẽ có ba trạng thái ứng với ba màu xanh, vàng, đỏ.
Khi đôi mắt không có màu, thời không sẽ không xảy ra thay đổi nào.
Khi đôi mắt của bức tượng đổi màu, cái đầu hướng về phía nào thì khu vực đó sẽ có sự thay đổi về thời không.
Vì sao kính thủy tinh trên tầng hai quán trọ lại đổi màu, ban đầu Chu Khiêm cho rằng do có sự thay đổi của thời không.
Có thể những tấm kính này có một thời gian không có màu, trong tương lai có ai đó đã đổi thành màu xanh.
Khi người chơi rời khỏi quán trọ, kính đổi màu, vì đôi mắt của cái đầu tượng đối diện đã đổi màu, đem họ đến tương lai.
Nhưng bây giờ Chu Khiêm nhận ra rằng đôi mắt của cái đầu tượng đối diện luôn trong trạng thái là không màu.
Cho nên anh chỉ có thể loại trừ suy đoán này.
Nếu đây là một thế giới phép thuật, vậy thì kính thủy tinh đổi màu có khả năng sẽ liên quan đến phép thuật.
Ai đó đã dùng phép thuật đổi màu cửa kính, nhắc nhở người chơi, có thể dùng màu của ánh lửa để tránh khỏi lệnh cấm.
Bây giờ lời nhắc nhở đã kết thúc, người kia hiển nhiên không cần phải đổi màu cửa kính nữa.
Cho nên, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay người chơi cũng không cần phải chú ý đến việc cửa kính đổi màu nữa. Bọn họ chỉ cần bảo đảm lò sưởi luôn được đốt lửa có ánh vàng thì nó sẽ không thể phản chiếu qua cửa kính màu xanh.
Như vậy thì tạm thời ngời chơi có thể không cần để ý đến lệnh cấm nữa, cũng không cần lo bị vong hồn bám vào người, vì lò sưởi sẽ luôn được đốt lửa, lửa sẽ xua đuổi vong hồn bình thường ở dị giới rời đi.
Hai vấn đề này đã được giải quyết, bây giờ người chơi chỉ cần phải để ý đến một điều, đó là bà chủ quán trọ Thát Nhĩ lại bắt đầu nấu thịt lúc nửa đêm.
—— Bà ta đang muốn làm gì?
Lễ hội Samhain bắt đầu, cổng nối liền giữa hai thế giới cũng mở ra, thế giới này rơi vào trạng thái hỗn độn.
Trong ngày lễ này, Hồng Thần có thể từ dị giới đến nhân gian. Nhưng dù vậy, bọn họ cũng không thể giao tiếp trực tiếp với con người mà cần có chó để làm vật môi giới.
Người làng Vô Danh nuôi chó trắng là để mượn sức chúng, giao tiếp với Hồng Thần.
Thát Nhĩ hẳn là có thể hiểu được ngôn ngữ động vật, nhưng ở quán trọ lại không có chó.
Chứng tỏ phía sau có hai khả năng, thứ nhất, bà ta chính là Hồng Thần, có thể còn là một Hồng Thần vô cùng mạnh, không bị hạn chế về mặt thời gian, dù không trong lễ Samhain vẫn có thể tự do đi đến nhân gian. Bà ta còn có thể giả trang thành con người, không bị chó phát hiện dị thường, ngoài ra, còn có thể không nhờ sức của động vật, giao tiếp trực tiếp với người dân trong làng.
Chu Khiêm cho rằng khả năng này tương đối nhỏ.
Vì trước đó anh vẫn chưa tìm thấy được manh mối gì cho thấy Thát Nhĩ là Hồng Thần, anh cũng không tìm thấy manh mối nào liên quan đến việc Hồng Thần mạnh có thể không bị hạn chế, ví dụ như giao tiếp trực tiếp với người bình thường.
Cho nên Chu Khiêm nghiêng về khả năng thứ hai hơn ——
Thát Nhĩ không phải Hồng Thần, nhưng chắc chắn bà ta có một thân phận đặc biệt, cho nên có thể giao tiếp trực tiếp với Hồng Thần, và canh thịt mà bà ta đặc biệt chuẩn bị cho đêm nay chính là để chào đón Hồng Thần đến.
Vong hồn dị giới thích thức ăn ngon, để chào đón họ đến, giúp họ cảm thấy thỏa mãn, trong tình huống không ai bị sát hại người dân ở đây không chỉ chuẩn bị xương trắng để đốt mà còn chuẩn bị thêm nhiều tế phẩm ăn uống.
Ngoài ra, Bạch Trụ cũng đã gửi tin nhắn cho Chu Khiêm —— ở dị giới, mỗi Hồng Thần đều có một lữ quán riêng, ở đó cung cấp một nguồn thức ăn dồi dào cho các vong hồn, và thường là một nồi thịt.
Cho nên có thể phỏng đoán rằng tối nay bà ta muốn tiếp đãi Hồng Thần.
Sau khi kết luận như vậy, Chu Khiêm liền có lý do để lo lắng cho tình cảnh của Bạch Trụ ở bên kia ——
Dù sao thì Hồng Thần cũng là “Đại quỷ”, xét từ góc độ địa ngục của người phương đông, Hồng Thần tương đương với quỷ sai, số lượng không nhiều.
Ngoài ra, theo thông tin mà Bạch Trụ cung cấp trước đó, làng Vô Danh này hằng năm chỉ chịu trừng phạt từ một Hồng Thần, Hồng Thần đó mỗi năm sẽ ăn thịt người, số lượng tối đa là 32 người, không rõ tối thiểu. Cũng vì nguyên nhân này, làng Vô Danh luôn tổ chức trò ném khăn trước đêm Samhain.
Hồng Thần ở làng Vô Danh chỉ có một, chính là người mà nhóm gác đêm bên Bạch Trụ phải đi gặp.
Nhưng nếu Hồng Thần đó đã muốn tìm nhóm gác đêm, lựa chọn sẽ ăn ai vào năm nay, vậy thì Hồng Thần vẫn còn thời gian để đến đây làm khách sao?
Canh xương thịt của bà chủ quán trọ rất ngon, như vậy thì Hồng Thần có thô bạo giế t chết hết nhóm gác đêm để nhanh chóng đến đây làm khách hay không?
Lo lắng như vậy, cho nên sau khi không liên lạc được với Bạch Trụ, Chu Khiêm liền nhíu mày.
Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ tạm thời dừng suy nghĩ của anh: “Nhưng bà chủ có thân phận gì? Vì sao bà ta muốn gặp Hồng Thần?”
Im lặng một lát, Chu Khiêm đáp: “Giải quyết theo tổ hợp ba yếu tốt. Quá khứ, hiện tại, tương lai là thời gian; đỏ, vàng, xanh là ba màu gốc; còn trong nhóm người, quỷ, thần, vẫn còn thiếu “thần”.”
“Người hiển nhiên là dân làng.” Hà Tiểu Vĩ nói: “Hồng Thần có chữ thần nhưng thật ra là đại quỷ ở dị giới, cho nên Hồng Thần là quỷ. Người có, quỷ có, còn thần…”
Nghĩ đến điều gì, ánh mắt Hà Tiểu Vĩ sáng lên: “Đm, tôi cảm thấy mình tiến bộ hơn rất nhiều rồi! Vị thần duy nhất mà chúng ta từng gặp… Chính là thần nữ có bức tượng ở trong ngôi miếu Kỳ Nguyện!”
Chu Khiêm gật đầu: “Đúng vậy. Đế Phù. Nếu phỏng đoán theo tư duy tam vị nhất thể, bà chủ quán trọ có khả năng chính là Đế Phù.”
Theo thông tin mà người chơi tìm kiếm được từ ngôi miếu, Đế Phù từng bị thần Uy Nhĩ Tư yêu say đắm giam cầm trong miếu. Dưới mắt cá chân của bức tượng vẫn còn xích sắt.”
Vua của Mặc Chi Quốc bị trộm con chim lông vàng, cho nên vào trong miếu ước nguyện, cũng khắc lời nguyền rủa của mình vào tấm bia đá. Ông ta nghi ngờ A Mị trộm con chim lông vàng của mình, cho nên nguyền rủa tai ương rơi xuống quê nhà của A Mị, ước con chim lông vàng quay về với mình.
Nếu tìm thấy con chim lông vàng, nhà vua sẽ báo đáp, cởi bỏ xiềng xích cho Đế Phù.
Xiềng xích không còn khóa trên bức tượng, chứng tỏ nhà vua đã tìm được con chim, cho nên ra lệnh cho pháp sư Lưu Thủy dùng “chìa khóa tự do” trả tự do cho Đế Phù.
Từ đó, ngôi miếu đã trở thành một ngôi miếu di động.
Như vậy thì… Chủ nhân của ngôi miếu, Đế Phù đã đi đâu?
Tuy bức tượng của thần vẫn còn ở trong miếu, nhưng bản thể của thần, hoặc là linh hồn, đang ở đâu?
Có thể thần đã hóa thành bà chủ quán trọ Thát Nhĩ, sống ở làng Vô Danh.
Hà Tiểu Vĩ đã suy đoán ra, nói ngay: “Đế Phù thực hiện lời nguyền rủa cho nhà vua, nhà vua tìm được con chim lông vàng, ra lệnh cho pháp sư Lưu Thủy trả tự do cho thần…”
“Chúng ta có thể xem Đế Phù cùng phe với Mặc Chi Quốc không? Nhà vua sai pháp sư hạ lệnh cấm với chúng ta, như vậy thì người luôn giúp đỡ, nhắc nhở chúng ta về lệnh cấm chắc chắn không phải Đế Phù!”
“Người giúp chúng ta không phải Đế Phù, tôi đồng ý. Còn bây giờ thần có cùng phe với Mặc Chi Quốc hay không thì tôi không chắc. Nói trắng ra, câu chuyện về ngôi miếu Kỳ Nguyện thực chất cũng chỉ là một cuộc giao dịch. Cho nên có thể thấy rằng thái độ của Đế Phù khá linh hoạt.”
Chu Khiêm nói: “Đế Phù hóa thành bà chủ quán trọ Thát Nhĩ. Cửa kính của bà ta bị phép thuật làm cho đổi màu. Điểm này chúng ta chú ý thấy, hiển nhiên bà ta cũng sẽ chú ý thấy.”
“Nếu bà ta thật sự theo phe nhà vua, thật ra bà ta vẫn có thể đổi màu cửa kính về như cũ. Khi cửa kính trở nên trong suốt, chúng ta không thể đổi màu ánh lửa được nữa, vì dù chúng ta có đổi sang màu nào thì lửa cũng sẽ chiếu qua cửa kính trong suốt.”
“Cho nên theo ý tôi, bây giờ chúng ta vẫn chưa thể đoán ra được lập trường của bà ta.”
“Ha… Vậy thì, Đế Phù không theo phe nhà vua, nhưng cũng không hẳn sẽ giết chúng ta.” Hà Tiểu Vĩ nói: “Bà ta không có ác ý với chúng ta.”
“Điều này có nghĩa ——” Chu Khiêm nói: “Chúng ta có cơ hội nghe ngóng quá trình bà ta chiêu đãi Hồng Thần.”
Vừa dứt lời, Chu Khiêm liền đi ra ngoài cửa phòng: “Đi thôi, gọi nhóm Tiểu Tề, chúng ta đừng ở trong phòng nữa, có cơ hội để gặp Hồng Thần rồi.”
Hà Tiểu Vĩ: “Đm, nhưng Thát Nhĩ cũng dặn chúng ta đừng đi ra ngoài mà.”
“Bà ta còn dặn chúng ta mỗi người ở một phòng, tối đừng chạy loạn… Thật ra bà ta muốn tránh cho chúng ta nhìn thấy Hồng Thần và bà ta gặp nhau.” Chu Khiêm nói: “Nhưng tôi cần phải biết hai người họ nói gì với nhau. Tôi cũng cần phải thấy mặt vị Hồng Thần đó.”
“Khiêm, thật luôn hả?”
Thấy Chu Khiêm đã ra ngoài, Hà Tiểu Vĩ liền đuổi theo ra hành lang: “Theo như tôi hiểu, Hồng Thần là Boss mà chúng ta cần đánh đúng không? Cậu vội vàng muốn đi gặp Boss luôn hả?”
Khi Hà Tiểu Vĩ hỏi những lời này, Chu Khiêm đã gõ cửa phòng Tề Lưu Hành.
Tề Lưu Hành hiển nhiên nghe được điều đó, mở cửa nhìn Hà Tiểu Vĩ trên hành lang, nói: “Anh Tiểu Vĩ, đây chẳng phải là phong cách của Chu Khiêm sao?”
“Là sao? Cậu cũng muốn làm bậy với cậu ta hả?” Hà Tiểu Vĩ hỏi.
Vươn tay mở cửa phòng ra hoàn toàn, Chu Khiêm nhìn Tề Lưu Hành đứng giữa phòng, thấm thìa vỗ vỗ vai cậu, kể lại những gì mà Cao Sơn thu thập được khi nãy.
Cuối cùng, Chu Khiêm nói: “Cho nên, toàn bộ dân làng sẽ chết trong tương lai, có lẽ họ bị Hồng Thần giết. Cậu không muốn cứu họ sao? Cậu nhẫn tâm nhìn họ cứ thế mà chết đi ư?”
Tề Lưu Hành: “Tôi…”
Chu Khiêm: “Cậu sẽ không bỏ rơi họ đâu đúng không? Cậu không phải là người như vậy.”
Tề Lưu Hành: “…”
Hà Tiểu Vĩ: “Đm, vậy tính thêm tôi nữa! Tôi bỗng nhiên nhiệt huyết sôi trào rồi, giống như lần chúng ta chuẩn bị đánh quân S vậy!”
Một lát sau, ngoại trừ hai cô gái, tất cả mọi người đều tập trung ở phòng của Tề Lưu Hành.
Cửa phòng không đóng hẳn, có thể nghe được động tĩnh trên hành lang, thậm chí là ở dưới đại sảnh tầng dưới.
Với Ẩn Đao, đây là điều vô cùng dễ dàng. Vì các giác quan của người chơi cấp Thần nhạy bén hơi người bình thường rất nhiều.
Vào lúc 12 giờ 10 phút, Ẩn Đao thủ thế im lặng với mọi người, nói: “Có người gõ cửa.”
Hà Tiểu Vĩ liền dỏng tai lên nghe ngóng, quả nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện.
Hắn có thể nghe rõ đó là hai người phụ nữ đang nói chuyện với nhau.
Nhưng điều bất ngờ là hai âm thanh đó vô cùng kỳ lạ, chẳng khác gì tạp âm như tiếng nhiễu sóng của máy phát thanh ——
Một giọng nữ: “Rè rè rè…”
Một giọng nữ khác: “Xì xì rè rè…”
“Đm tiếng chim kêu hả?” Hà Tiểu Vĩ không nhịn được mà chửi tục.
Chu Khiêm chỉ nói: “Có lẽ đây là lý do người dị giới và con người không thể nói chuyện với nhau.”
Trong đó có một giọng nữ hẳn là Hồng Thần đến thăm quán trọ, người này không thể nói chuyện với con người, người chơi chỉ nghe thấy tạp âm từ đối phương.
Một giọng nữ khác là bà chủ quán trọ Thát Nhĩ, hoặc nói đúng hơn là thần Đế Phù của miếu Kỳ Nguyện. Có vẻ như người này không chỉ có thể giao tiếp với con người mà còn có thể giao tiếp với Hồng Thần, không cần dùng đến chó.
Nếu hỏi rồng con, rồng con có nghe hiểu không?
Khoan đã, chúng ta có một con hồ ly mà…
Chu Khiêm quay đầu, nhìn Ẩn Đao.
Quả nhiên, Ẩn Đao không giống những người chơi khác đứng gần cửa phòng dỏng tai lên nghe, hắn ngồi ở mép giường, hơi nhíu mày, bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, có vẻ như nghe hiểu được hai người phụ nữ kia đang nói gì.
“Chà, Ẩn Đao, anh cũng có lông màu trắng. Theo giả thuyết của thế giới này, anh cũng có thể nói chuyện với quỷ. Sao rồi ——” Chu Khiêm nhỏ giọng gọi: “Đại tiên hồ ly, anh có thể phiên dịch một chút được không?”
Nghe được lời này, Ẩn Đao nhìn Chu Khiêm bằng ánh mắt một lời khó nói hết.
Chu Khiêm nói tiếp: “Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra, anh Trụ khen trực giác của anh rất chuẩn.”
Nghe vậy, Ẩn Đao chớp chớp mắt, dường như không tin nổi: “Anh ấy thật sự… khen tôi?”
“Đúng vậy, anh ấy khen.” Chu Khiêm chân thành nói: “Cho nên, trực giác của anh có nhắc nhở gì về việc Đế Phù và Hồng Thần có thái độ như thế nào với người chơi không? Là thân thiện hay địch ý?”
Ẩn Đao suy nghĩ một lát, nói: “Tôi không cảm giác Hồng Thần có địch ý gì với chúng ta. Còn Đế Phù… Tôi cảm thấy người này có xu hướng hơi hỗn độn.”
Chu Khiêm nhíu mày: “Hỗn độn?”
“Hoặc đổi từ khác… Phức tạp?” Ẩn Đao nói: “Tóm lại thì trên người của người này có rất nhiều yếu tố, tôi cảm thấy có rất nhiều yếu tố tà ác. Nhưng còn về địch ý với người chơi thì không đặc biệt thấy.”
Chu Khiêm không hỏi nữa, để Ẩn Đao đảm đương vai trò phiên dịch viên.
Ẩn Đao bình tĩnh ngồi trên mép giường, nói lại những gì mình nghe được.
Giác quan của người chơi cấp Thần vượt xa so với người bình thường. Mọi động tĩnh đều có thể thông qua lỗ tai, truyền thẳng vào đầu óc của hắn, thậm chí còn có thể vẽ ra vài hình ảnh chân thật.
Cửa ở tầng dưới bị gõ ba lần.
Sau đó, Thát Nhĩ nói: “Mời vào.”
Ẩn Đao không nghe thấy tiếng mở cửa, có thể đoán rằng Hồng Thần trực tiếp xuất hiện ở trong phòng, hơn nữa còn ngồi xuống.
Bà chủ lấy muỗng sắt múc cho đối phương một chén canh thịt lớn: “Muốn ăn bao nhiêu cũng được. Cũng có thể lấy cho họ ăn.”
“Năm nay cũng cảm ơn ngài.” Hồng Thần nói.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Không cần khách khí. Giữa người với người, quen biết được nhau cũng không phải điều dễ dàng.” Bà chủ nói.
Hồng Thẩn hơi ngẩn ra, sau đó đáp: “Bây giờ tôi không phải là người.”
Bà chủ cười: “Nhưng cô từng là.”
Hồng Thần không nói nữa, xì xụp ăn thịt, uống canh, rồi nói: “Ở làng này, mỗi năm chém giết đều thật vui. Lời nguyền của tôi ở miếu Kỳ Nguyện đã thành hiện thực. Nói thêm nữa… Tôi thật sự rất cảm ơn ngài.”
“Không cần khách khí. Nghe lời nguyền rủa của người, nghe lời nguyền rủa của quỷ… Đây là số mệnh của tôi.” Bà chủ nói: “Mỗi vị thần tồn tại đều có một giá trị riêng. Giá trị của tôi là thực hiện lời nguyền của mọi người. Chỉ cần mọi người đủ thành kính.”
“Tôi đương nhiên vô cùng thành kính, nếu không mọi chuyện cũng sẽ không thuận lợi như thế này. Nếu không vì lời nguyền… Làm sao tôi có thể trở thành Hồng Thần được? Làm sao tôi có thể có được sức mạnh của Hồng Thần, báo thù những người dân kia?”
Hồng Thần nói: “Cho nên tôi thật sự vô cùng cảm kích ngài. Sức mạnh của tôi đều do ngài ban tặng.”
“Tôi có thể cảm giác được cô lại đến miếu thần.” Bà chủ nói: “Nhưng tôi vẫn chưa về, bây giờ cô lại nguyền rủa điều gì?”
Hồng Thần nói: “Tôi từng nguyền rủa mình sẽ thành Hồng Thần, không bao giờ có thể quay về trần gian, cũng không thể trở lại làm người. Đương nhiên là vì tôi hận con người. Bọn họ đã phản bội tôi.”
“Nhưng sau đó từng năm trôi qua… Thật ra tôi cũng bắt đầu chán ghét. Cho nên, bây giờ tôi trực tiếp nguyền rủa, những người dân làng Vô Danh, tất cả phải chết hết.”
“Tôi muốn một ngày nào đó, bốn gia tộc Nhật, Nguyệt, Tinh, Vân, mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời này!”
…
Bên kia. Trên núi.
Sau khi trời đã khuya, ánh trăng đặc biệt sáng ngời.
Bạch Trụ đơn độc đứng trên con đường nhỏ, trơ mắt nhìn hơn 30 người mình tự tay giế t chết lại xuất hiện trước mặt mình. Họ dường như không biết Bạch Trụ là kẻ giết mình, tiếp tục mời y đến gặp Hồng Thần.
Tay phải y cầm thanh kiếm, chưa hành động ngay, tạm thời làm như không nhận ra điều gì, chỉ nói với trưởng làng A Bốc: “Được rồi, đến gặp Hồng Thần, xin ông hãy dẫn đường.”
Trưởng làng A Bốc hơi mỉm cười, dẫn đoàn người đi theo hướng tây.
Nhưng vừa đi vài bước, Bạch Trụ liền nghe thấy ở phía tây vang lên tiếng bước chân.
Bạch Trụ không biết những người đã chết rồi sống lại, hay nói đúng hơn là những vong hồn quay về nhân gian, ở phía sau y có thể nghe thấy được hay không.
Nhưng là người chơi cấp Thần, y có thể nghe thấy rất rõ.
Trong đó có giọng nói của A Liên, nhưng còn một người khác, chính là trưởng làng A Bốc.
A Liên hỏi: “Ngài A Bốc, vì sao lại dẫn con đến đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Vì hôm qua có bạn đọc nói không hiểu, cho nên hôm nay giải thích một chút nha
Thật ra câu chuyện được kể theo góc nhìn của A Mị, cô ấy được gả sang Mặc Chi Quốc theo yêu cầu của bốn gia tộc lớn và vua của Ngữ Chi Quốc. Mục đích mà cô ấy được gả sang là trộm con chim lông vàng, cô ấy cũng đã làm được điều này, nhờ vậy đã chữa khỏi bệnh cho dân làng và vua của Ngữ Chi Quốc. Nhưng sau khi mất con chim lông vàng, Mặc Chi Quốc mở đầu cuộc chiến, Ngữ Chi Quốc liền đẩy hết mọi tội lỗi cho một mình A Mị. A Mị bị biến thành ngựa, sau khi bị trừng phạt, cô ấy đến miếu Kỳ Nguyện nguyền rủa bản thân sau khi chết sẽ hóa thành Hồng Thần. Bà chủ quán trọ mà nhóm Chu Khiêm gặp chính là thần Đế Phù của miếu Kỳ Nguyện.
Sau khi chết, A Mị đã thành Hồng Thần, cô ấy cho rằng dân làng phản bội mình, cho nên muốn báo thù dân làng.
Anh Trụ là rồng, có thể nói chuyện với Hồng Thần A Mị.
Ngoài ra, khi anh Trụ nói chuyện với Hồng Thần cũng có nhắc đến rằng anh ấy cho rằng người đã nhắc nhở cho người chơi (quân đào ngũ) về những lệnh cấm có thể là A Mị.
Người chơi có thân phận là quân đào ngũ, phản bội Mặc Chi Quốc, là vì họ đã giúp A Mị, cho nên A Mị sẽ giúp cho họ.