- Trang chủ
- Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần
- Quyển 2 – Chương 89: Triển lãm án mạng (17)
Tác giả: Mộc Xích Tố
Chiếc nhẫn biến mất, có thể giải thích rằng một vị khách khác nghe thấy cuộc cãi vã ở ngoài hành lang, sau đó ra ngoài nhặt được chiếc nhẫn.
Nhưng căn phòng vốn đã biến mất lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt thì không thể giải thích được, nó còn phủ thêm một tấm màn bí ẩn lên sự biến mất của chiếc nhẫn.
Chu Khiêm liền phản ứng ngay lập tức.
Anh nắm tay Bạch Trụ, thô bạo cắn lên mu bàn tay của đối phương, để lại một dấu răng thật sâu.
Sau đó Chu Khiêm cũng giơ mu bàn tay của mình lên trước mặt Bạch Trụ: “Tới anh, anh cũng cắn đi.”
Bạch Trụ hiểu ý Chu Khiêm.
Anh nắm lấy tay Chu Khiêm, không cắn lên mu bàn tay đối phương mà cầm ngón trỏ, há miệng không nặng không nhẹ cắn một chút, cuối cùng để lại một vòng tròn dấu răng ửng đỏ.
Chu Khiêm làm như vậy là để phòng ngừa biến cố.
Nhìn thấy hiện tượng quỷ dị trước mắt, trong lòng anh đã có một suy đoán.
Anh biết suy đoán của mình có thể không chính xác, nhưng trước tiên vẫn cần phải chuẩn bị cho thật tốt.
Cắn lên mu bàn tay Bạch Trụ, Chu Khiêm muốn dùng đạo cụ để trò chuyện riêng thì lại nhận ra đạo cụ không thể sử dụng, sự tình phát triển đã tiến gần một bước với suy đoán của anh.
Nhà triển lãm án mạng này cất giấu bí mật gì, trước khi chính thức bước vào gian triển lãm C, Chu Khiêm đã có suy đoán ——
Từng gian triển lãm có những căn phòng khác nhau, mỗi căn phòng tương ứng với một dấu mốc thời gian.
Gian triển lãm có thể kết nối các không-thời gian khác nhau.
Phân tích từ góc độ thiết kế trò chơi, nếu xem toàn bộ nhà triển lãm là một phó bản lớn thì mỗi gian triển lãm sẽ là từng phó bản nhỏ, trò chơi thường được thiết kế che giấu các thông tin bí mật khác nhau của phó bản lớn trong các phó bản nhỏ.
Nhóm hai người Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ tách ra vào gian triển lãm A và gian triển lãm B, thông tin ở hai phó bản nhỏ này khá hữu hạn, cũng không có thông tin gì liên quan đến “kết nối các không-thời gian khác nhau”.
Cho nên phó bản C có mức độ khó tăng cao này có thể móc nối với khái niệm “thời-không”.
Cho nên, quay về tầng 11, nhìn thấy một loạt hiện tượng dị thường, Chu Khiêm cho rằng họ đã quay về tầng 11 của nhiều năm về trước.
Nếu tồn tại khái niệm “thời-không”, phó bản này có thể tồn tại cả vũ trụ song song.
Chu Khiêm lo lắng không-thời gian này là ở quá khứ, cho nên có thể tồn tại một bản thân khác, cũng có một Bạch Trụ khác, vì vậy mới cắn lên mu bàn tay để đánh dấu.
Chu Khiêm nghĩ đến, Bạch Trụ hiển nhiên cũng nghĩ đến.
Y siết chặt tay Chu Khiêm, chân thành đáng tin mà thấp giọng nói: “Chúng ta luôn đi cùng nhau.”
Lúc này, máu từ phòng 1108 chảy ra ngoài ngày một nhiều hơn.
Tiếng thét chói tai của người phụ nữ dần mỏng manh hơn, cuối cùng biến mất.
Một lát sau, tiếng gậy đánh dừng lại. Có lẽ là vì người phụ nữ đã chết.
Nhưng khoảng 30 giây sau, tiếng gậy đánh lại tiếp tục vang lên từ trong phòng.
Tiếng khóc la lúc này không còn là của người phụ nữ, mà là của một đứa trẻ.
Đứa trẻ hiển nhiên không thể chịu đựng nổi cú đánh của người lớn, chưa kịp khóc ré lên đã tử vong tại chỗ.
Đứng ở ngoài cửa lắng nghe âm thanh tàn sát man rợ, Chu Khiêm nhíu chặt mày.
Sau đó anh nghe thấy một tiếng “Tinh”.
Cửa thang máy mở ra.
Chu Khiêm quay đầu nhìn về phía thang máy, cửa thang máy mở ra, bên trong là hai người đàn ông.
Trong đó có một người đàn ông NPC Chu Khiêm không quen biết, người này mặc tây trang, mái tóc bóng dầu.
Còn người đàn ông bên cạnh chính là người chơi mập mạp từ gian triển lãm D.
Một người chơi vốn dĩ đã chết lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ phó bản này thật sự liên quan đến vũ trụ song song?
—— Có vài “du khách nghèo” cũng đã từng ở trong khách sạn Saiyan nhiều năm về trước?
Chu Khiêm nghĩ như vậy, sau đó nhận ra tình huống không hề đơn giản như thế.
Người đàn ông mập mạp nắm lấy tay người đàn ông bên cạnh, quá trình đi luôn uốn éo cả người, hành vi như của phụ nữ.
Người đàn ông bên cạnh lại vô cùng yêu chiều đối phương, sau khi ra khỏi thang máy còn cúi đầu hôn môi.
Nhưng đi ra khỏi thang máy vài bước, người đàn ông mặc tây trang liền buông tay người đàn ông mập mạp, bộ dạng như yêu đương vụng trộm sợ bị phát hiện.
Người đàn ông mập mạp cười cười với đối phương, cũng thức thời thả tay ra, lùi về sau, bảo trì một khoảng cách khá xa.
Sau đó, người đàn ông mặc tây trang đi đến cuối hành lang, đi qua Chu Khiêm và Bạch Trụ, vào trong phòng 1108.
Lần này, người đàn ông đã nhìn thấy máu chảy ra từ khe cửa.
Kinh hoảng tột độ, người đàn ông run rẩy lấy thẻ, nhanh chóng mở cửa phòng.
Ngay khi vừa mở cửa, một bao nilon liền tròng lên đầu người đàn ông.
Người đàn ông mặc tây trang bị trói lại, cửa phòng cũng đóng kín, giọng nói tàn bạo của người đàn ông khi nãy lại vang lên: “Tao muốn mày thề ——”
Người đàn ông mặc tây trang bất lực van xin: “Tôi thề! Xin hãy tha cho tôi! Anh làm ơn tha cho tôi, cái gì tôi cũng thề!”
Sát nhân tàn nhẫn nói: “Tao muốn mày thề, mày sẽ thờ phụng Satan, mãi mãi trung thành với ngài ấy!”
Người đàn ông mặc tây trang kinh hãi tột độ, run rẩy nói: “Tôi, tôi thề, tôi thề sẽ thờ phụng Satan, mãi mãi trung thành với ngài ấy!”
Đáp lời người đàn ông mặc tây trang là tiếng gậy gộc đánh xuống.
“Hay lắm, tao sẽ cho mày cơ hội! Bây giờ tao sẽ đưa mày xuống địa ngục để thể hiện lòng thành! Mày sẽ trở thành nô lệ cho Satan!”
Nói xong, tiếng đánh đập lại vang lên.
Một lát sau, trong phòng khôi phục yên tĩnh lần thứ hai, có vẻ như người đàn ông đã chết.
Nhưng tên sát nhân vẫn chưa rời đi, có vẻ như đang làm gì đó.
Đến khi tên sát nhân ra ngoài đã là ba phút sau.
Ba phút sau, một người đàn ông cầm gậy đánh bóng chày mở cửa phòng 1108, đi ra ngoài hành lang.
Đi vài bước, gã dừng lại, quay đầu nhìn Chu Khiêm và Bạch Trụ.
Gậy bóng chày dính đầy máu, trên trán, mũi, cả gương mặt cũng đầy vết máu bắn.
Toe toét nở một nụ cười quỷ dị, đôi mắt đỏ ngầu của gã hơi híp lại, giọng nói khàn khàn: “Bạch Trụ, Chu Khiêm. Xin chào… Hy vọng hai người sẽ cùng tôi trung thành với Satan.”
Nghe được lời này, Chu Khiêm dùng giao diện hệ thống để đọc thông tin của gã và người chơi mập mạp ——
Người cầm gậy bóng chày vừa đánh chết người ở trong phòng là người đàn ông tóc ngắn tên Hùng Phi, người mập mạp tên là Lý Viên.
Theo lời của Hùng Phi, Chu Khiêm phát hiện cả hai người họ vẫn còn nhớ mình.
Nhưng tính cách của cả hai đã thay đổi hoàn toàn.
Lý Viên mập mạp cười như không cười liếc mắt nhìn Chu Khiêm và Bạch Trụ.
Hùng Phi lại nâng gậy đánh bóng chày, sau đó tự nhiên khoác tay Lý Viên.
Hai người xoay người, cùng nhau đi vào thang máy.
Chu Khiêm và Bạch Trụ nhìn nhau, đi đến trước cửa phòng 1108.
Mở cửa phòng, bên trong có ba người đã chết, một nam, một nữ, một bé gái.
Trên đầu cả ba đều tròng túi nilon, phần đầu bị đánh đến biến dạng, thân thể dập nát, mức độ hư tổn khác nhau.
Trên tường và mặt đất vẽ ngôi sao năm cánh ngược bằng máu tươi.
Một năm, một tháng nào đó, một gia đình ba người chết trong phòng 1108. Sau đó căn phòng bị lấp xi măng, số phòng cũng bị tháo xuống.
Sau đó, một căn phòng khác có số phòng tương tự được bố trí ở vị trí khác.
Số phòng là 1108, nhưng không phải là căn phòng này, mà là căn phòng ở phía bên kia hành lang.
Vài năm sau, nhóm du khách của Chu Khiêm lại ở đây.
Đây hẳn là trình tự trước sau của các sự kiện đã diễn ra.
Ban đầu, Chu Khiêm cho rằng mình đã xuyên không, quay về hiện trường vụ án của gia đình ba người, cũng có nghĩ là trước khi phòng 1108 bị lấp kín bằng xi măng.
Nhưng nếu chỉ đơn thuần là xuyên không thì bọn họ không thể gặp được Hùng Phi và Lý Viên.
Chu Khiêm lại đặt giả thuyết khác, có hai thời-không “quá khứ” và ”hiện tại” cùng tồn tại với nhau.
Hai thời không này đều có 11 du khách nghèo vào ở trong khách sạn Saiyan.
Nhưng nếu là như vậy, tính cách của Hùng Phi và Lý Viên không thể thay đổi lớn như thế.
Như vậy, mọi chuyện có vẻ như không thể giải thích bằng việc xuyên không.
Hùng Phi và Lý Viên bị cắt cổ mà chết, vì sao lại xuất hiện ở một thời-không hư hư thực thực của “quá khứ”; người chơi mập mạp Lý Viên vì sao lại hành động như thể phụ nữ, dựa sát vào người đàn ông mặc tây trang xuất hiện từ trong thang máy…
Nghi vấn này phải tiếp tục tìm hiểu thì mới biết được.
Chu Khiêm nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mở giao diện hệ thống quan sát: “Không thể gửi tin nhắn cho Hà Tiểu Vĩ. Hệ thống có hạn chế mới.”
Bạch Trụ nắm tay Chu Khiêm, kéo anh quay về hành lang: “Ở đây có nhiều máu quá, em ổn không?”
“Em ổn.”
Chu Khiêm trả lời, chợt tầm mắt nhìn thấy thứ gì đó, cho nên nhìn về phía thang máy.
Anh nhận ra Hùng Phi và Lý Viên vẫn còn canh giữ ở cửa thang máy. Có lẽ vì thang máy bị người ở tầng khác nhấn nút, vẫn chưa thể lên đến tầng này.
Hai người đứng chờ, Lý Viên mập mạp ngáp một cái, sau đó “bịch” một tiếng, đầu hắn rơi xuống đất.
Đầu Lý Viên vẫn còn độ đàn hồi, nảy vài cái trên mặt đất mới dừng lại.
Sau đó hắn giơ hai tay túm lấy cánh tay của Hùng Phu, dường như vô cùng hoảng sợ.
Rồi cả người hắn đổ ầm xuống đất, phần cổ không còn đầu hở ra một vết thương lớn, máu không ngừng trào ra.
Hùng Phi vỗ vỗ vai hắn, đi qua nhặt đầu của hắn lên.
Quay về, Hùng Phi tự nhiên nhấn đầu của Lý Viên lên cổ.
Vết thương trên cổ Lý Viên biến mất, cái đầu cũng nằm yên tại chỗ. Hắn khoác tay Hùng Phi, để Hùng Phi kéo mình đứng lên.
Thang máy đã đến, hai người tay trong tay bước vào thang máy.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm cửa thang máy đóng lại, sau đó đi về phía căn phòng đối diện hiện trường vụ án ở phòng 1108.
Căn phòng này vẫn để biển hiệu 1107.
Cách đây không lâu, Chu Khiêm và Bạch Trụ vẫn còn đứng ở phía sau cánh cửa này để nghe lén.
Không biết cánh cửa khi đó có phải là cánh cửa này hay không.
Lấy thẻ phòng, Chu Khiêm quét thử, một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa được mở ra.
Sau cửa không có một ai.
Bên trong căn phòng cũng không xảy ra sự thay đổi nào so với lúc trước khi Chu Khiêm rời đi.
Thậm chí khăn lông bọc đá lạnh mà Bạch Trụ giúp Chu Khiêm chườm đá cũng còn ở đó.
Nhìn thấy khăn lông, Chu Khiêm và Bạch Trụ ăn ý nhìn nhau.
Hai người hiển nhiên nghĩ đến một việc, vì vậy cùng nhau rời khỏi phòng 1107, nhất trí đi về phía phòng 1109.
Đây vốn là phòng của Hà Tiểu Vĩ và Ẩn Đao.
Nếu hai người họ vẫn chưa đi ra ngoài thì có khả năng vẫn còn ở trong phòng.
Tay trái Bạch Trụ kéo Chu Khiêm ra phía sau mình tay phải cầm thanh kiếm đời Đường trong tay, dùng chuôi kiếm gõ gõ cửa.
Nhưng không có ai trả lời. Có lẽ hai người họ không ở trong phòng.
Chu Khiêm đã sớm đoán ra được kết quả này, bây giờ chỉ đến để nghiệm chứng.
Hành lang có động tĩnh lớn như vậy, nếu họ vẫn còn ở đây thì không thể không nghe thấy.
Tóm lược suy nghĩ, Chu Khiêm đang muốn đề nghị Bạch Trụ đi đến tầng lầu khác kiểm tra thì chợt cửa phòng 1104 mở ra.
Cách đây không lâu, cặp vợ chồng cãi nhau trước phòng 1104, người vợ bị đẩy ngã trên hành lang, người đàn ông ở phòng 1103 mở cửa, nhanh chóng thân mật với người phụ nữ, còn nhờ Chu Khiêm và Bạch Trụ mua bao cao su hộ mình.
Bây giờ, cửa phòng 1104 mở ra, người phụ nữ mặc váy đỏ như khi nãy cũng xuất hiện.
Lần đầu tiên Chu Khiêm nhìn thấy người phụ nữ này, cô ta bị đẩy ngã trên hành lang, gương mặt xám xịt khó coi, khi nhìn thấy người đàn ông ở phòng 1103 thì mới vui vẻ, ánh mắt cũng sinh động hơn.
Biểu tình lúc này của cô ta khác xa so với lần trước.
Thần thái tuy có chút không vui nhưng cả người cũng không đến mức ủ rũ, mệt mỏi, ánh mắt và biểu cảm cũng không đến mức âm oán, ác độc.
Rời khỏi phòng 1104, cô ta đi về phía thang máy. Bước đi nhẹ nhàng, thanh thoát, có thể nhận ra tâm trạng của cô ta khá nhẹ nhàng, khoan khoái.
Người phụ nữ mặc váy đỏ im lặng chờ thang máy, chợt cửa phòng 1103 mở ra, người đàn ông lại đi ra ngoài hành lang.
Người đàn ông này là người đã nhờ Chu Khiêm và Bạch Trụ mua bao cao su.
Cách đây không lâu, người này gấp không chờ nổi mà hôn môi thắm thiết với người vợ mặc váy đỏ trên hành lang.
Bây giờ, cả hai dường như không hề quen thuộc với nhau.
Người đàn ông im lặng đi đến trước cửa thang máy, cùng người phụ nữ đứng chờ thang máy.
Hai người nhìn nhau, chỉ gật đầu chào nhau, lễ phép hỏi thăm.
Một lát sau, cửa thang máy mở ra, hai người một trước một sau bước vào trong.
Chu Khiêm nắm chặt tay Bạch Trụ, đưa mắt ra hiệu, đuổi kịp hai NPC, vào trong thang máy.
Toàn bộ hành lang yên tĩnh lạ thường, ngoại trừ hai người một nam một nữ, dường như không còn NPC nào khác, không biết những người chơi còn lại đã đi đâu, tạm thời không thể mở cửa những căn phòng khác, Chu Khiêm đoán rằng ở lại tầng lầu này thăm dò cũng không thể tìm thêm manh mối gì nên quyết định vào trong thang máy kiểm tra.
Trong thang máy, nhìn thấy Bạch Trụ và Chu Khiêm, một nam một nữ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người, sau đó lùi về sau vài bước, tựa lưng vào tường thang máy, để lại không gian trốn.
Thấy thế, Chu Khiêm và Bạch Trụ bước vào trong, tùy ý nhấn tầng 9, nhìn thấy những con số trên giao diện thang máy không hề có một con số nào sáng lên.
—— Hai người này không hề ấn nút thang máy.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
“Hai người đi đâu? Tôi giúp hai người ấn nút?”
Chu Khiêm hỏi xong, quay đầu, phía sau lại rỗng tuếch.
—— Hai người họ đã biến mất!
Chu Khiêm và Bạch Trụ liếc nhìn nhau, không nói gì, chỉ siết chặt tay nhau hơn.
Thang máy nhanh chóng đi xuống tầng 9.
Cửa mở, từ hành lang đến trần nhà, khu vực nghỉ ngơi công cộng có ghế sô pha đối diện thang máy, bàn trà, tất cả đều giống hệt như tầng 11.
Nghĩ đến điều gì, Chu Khiêm kéo Bạch Trụ rời khỏi thang máy, đi đến cuối hành lang.
—— Quả nhiên, ở đây vốn có một căn phòng bây giờ lại chỉ có một bức tường.
Còn đối diện bức tường là căn phòng có biển số “1107”.
Nơi này vẫn là tầng 11.
Chu Khiêm nhíu mày, chợt nghe thấy tiếng gọi: “Khiêm! Đm! Cuối cùng cũng thấy người quen!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chu Khiêm quay đầu nhìn, nhìn thấy Hà Tiểu Vĩ đang gấp gáp chạy đến.
Chợt cổ tay rung lên, Chu Khiêm nhận được tin nhắn của Lịch Học Hải ——
【 Thang máy có thể trở thành một vật môi giới liên kết các thời không khác nhau 】
【 Ở đây có gì đó không đúng, đồng đội mà cậu có thể không phải là người đó, ví dụ như Hà Tiểu Vĩ này. Ngoài ra… 】
【 Thật ra với trí thông minh của cậu, tôi không cần nhắc nhở cậu. Nhưng tôi cũng đã nhận ra, quan hệ giữa cậu và Bạch Trụ không bình thường, có khả năng cậu sẽ bị cậu ta mê hoặc 】
【 Vậy thì tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, không được quên, lúc trước cậu đang tắm, cậu ta đã một mình đi thang máy xuống quầy tiếp tân để tìm đá lạnh. Liệu cậu có nghĩ đến… 】
【 Có lẽ người trở về phòng vốn dĩ không phải là Bạch Trụ hay không? 】