- Trang chủ
- Xa Gần Gang Tấc
- Chương 21
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
Nhạc Minh Tâm rất ít khi nằm mơ, hoặc sẽ là bị mất ngủ, nếu không thì khi đã ngủ sẽ vô mộng tới tận bình minh.
Buổi sáng thường ngày, cậu sẽ nhấn tắt đồng hồ báo thức, ngồi dậy rồi thì quay sang khung ảnh của ba mẹ để trên đầu giường mà nói một tiếng ‘Ba mẹ chào buổi sáng’. Bày bên cạnh khung ảnh là bình hoa nhỏ cậu đã làm ở phòng làm gốm, bông hoa nguyệt quỳ vẫn thế nở bung rất đẹp, thế nhưng một cánh hoa đã rơi trên mặt tủ.
Cậu cầm cánh hoa lên, tiện tay tìm một cuốn sách rồi ép cánh hoa vào đó.
Hôm nay là thứ sáu, sự thật này giúp Nhạc Minh Tâm tràn đầy hăng hái. Cậu lấy lát bánh mì nướng cắt thành hình tam giác, nhúng qua trứng đã đánh rồi rán chúng, đổ thêm chút tương cà chua, hai ba miếng là đã ăn xong, trong lúc ăn còn bớt chút thời gian nhắn cho Hạ Thành An một cái icon ‘chào buổi sáng’, một lát sau Hạ Thành An liền nhắn lại chỉ độc một chữ ‘Chào’.
Những cơn mưa xuân triền miên đã chấm dứt, ánh nắng mùa xuân đặc biệt ấm áp dần tràn ra trên đường, những chiếc lá bị cơn mưa ngày hôm qua làm rụng xuống giờ dính sát dưới mặt đất, trông như tấm thảm thêu treo trường.
Đang trong giờ làm, Khang Thần lại nhắn tin Wechat cho cậu, hỏi tối nay cậu có bận gì hay không.
Nhạc Minh Tâm mới chỉ vừa dạy xong một lớp, gáy bị ánh nắng mùa xuân chiếu vào đến nóng cả lên, đột nhiên bị đổ cốc nước, cậu một tay nhắn tin lại cũng khá nghề, nhưng vẫn chậm một chút, có hội họp lớp.
Khang Thần sảng khoái đáp, được, ở đâu, để anh bảo lão Hạ tới đón cậu. Ngôn Tình Trọng Sinh
Nhạc Minh Tâm giả ngu, nhắn Wechat cho Hạ Thành An, hỏi hắn buổi tối có tới buổi tụ tập của Khang Thần không.
Hạ Thành An trả lời lại rất nhanh, hỏi cậu buổi tối thì đi từ đâu qua.
Nhạc Minh Tâm nắm chặt tay lại, ở giữa phòng giáo viên không có người làm động tác chiến thắng, lại đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, cậu vội vàng đổi động tác thành đang duỗi người, co về ghế làm việc, một hơi uống cạn chút nước còn sót trong cốc.
Thời gian tan lớp vào chiều thứ sáu của học sinh tiểu học rất sớm, Nhạc Minh Tâm vẫn còn kịp thời gian về nhà thay một bộ đồ khác, chiếc áo sơ-mi đơn giản, quần jean, giày thể thao trắng, sửa sang lại đầu tóc một chút, chải hết về phía sau.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Minh Tâm tham gia học lớp, sau khi tốt nghiệp trung học cậu và bạn bè hồi đó trên cơ bản là không còn liên lạc với nhau nữa, lần này không biết là Lý Khải lấy phương thức liên hệ với cậu từ ai, liền nhắn thư mời tới. Dù sao thì cũng đã nhiều năm không gặp, lộ mặt một cái tới chào hỏi thì cũng không vấn đề gì.
Bọn họ đặt phòng riêng trong một nhà hàng sa hoa, mời hết những người bạn hiện đang làm việc tại đây tới, có người ở thành phố kế bên cũng ngồi tàu cao tốc nửa tiếng để tới, khung cảnh rất náo nhiệt. Phần lớn bọn họ đều không nhận ra Nhạc Minh Tâm, đặc biệt là Lý Khải, bởi vì cậu ta quanh nằm ngồi trong phòng làm việc cho nên có hơi béo ra, mép tóc đã có hơi bị cao lên, ngũ quan thì còn thấp thoáng bóng dáng thiếu niên ngày ấy, cậu ta dẫn theo vợ mình, có điều đó không phải là Phương Bình, là một người phụ nữ bình thường và ôn nhu.
Tất cả vừa nhìn thấy Nhạc Minh Tâm liền gào lên vẫn còn quá trẻ trung, rèn luyện cơ thể cũng rất tốt, không có thay đổi chút nào, vẫn giống như hồi học cấp ba.
Đương nhiên vẫn là có hơi phóng đại, nhưng quả thật Nhạc Minh Tâm cũng chẳng có mấy thay đổi, ở giữa một đám người đã lăn lộn giữa cuộc đời, thì cũng chỉ như đứa học sinh vậy. Cuộc trò chuyện của mọi người đều là xoay quanh nhà cửa vợ chồng, còn có một số người nói chuyện về con cái, những đề tài ấy Nhạc Minh Tâm đều không thể tham dự vào, chỉ có lúc tất cả ôn lại kỉ niệm về thời trung học cậu cũng sẽ góp vào hai câu. Được một lát thì cũng đã tới thời gian Hạ Thành An đến đón cậu, Nhạc Minh Tâm liền đứng dậy tạm biệt, cả lớp giơ ly tới cụng một cái, ngay cả nâng cốc chúc mừng cũng nói là mừng việc sắp bước vào thời kì trung niên mệt mỏi.
Nhạc Minh Tâm ra khỏi đó, cửa còn chưa kịp đóng Lý Khải đã từ sau đuổi kịp, gọi cậu lại, cậu ta cười có hơi xấu hổ: “Nói chuyện chút nhé.”
Họ cùng đi tới khu được hút thuốc, tìm một góc, Lý Khải lấy một điếu thuốc ở trong bao đưa cho cậu, Nhạc Minh Tâm xoay tay từ chối, cậu lấy điện thoại ra xem đồng hồ rồi xin lỗi: “Tôi lát nữa vẫn còn có chút việc.”
Lý Khải thu điếu thuốc về, sờ đống tóc không còn nhiều lắm trên đầu mình, nói: “Đã nhiều năm rồi không gặp.”
“Đúng vậy,” Nhạc Minh Tâm có hơi cảm khái nói, “Biết bao năm rồi.”
“Trước đây thật sự ngu ngốc,” Lý Khải day dứt nói, “Tôi đã làm ra rất nhiều việc ngu xuẩn.”
Nhạc Minh Tâm cũng biết được đại khái là cậu ta muốn nói gì, cho dù cậu có bị ngốc đi chăng nữa, lúc ấy cậu vẫn biết cuốn sổ vẽ ấy nhất định là Lý Khải đã nộp cho thầy giáo. Cậu một tay đút trong túi quần, tay kia vẫy vẫy, bảo: “Quên đi, cậu muốn nói xin lỗi thì cũng không phải là tìm tôi.”
“Các cậu còn liên hệ không?” Lý Khải hỏi, “Hạ … Hạ Thành An ấy?”
Nhạc Minh Tâm không muốn nói thêm về chuyện này, liền nhìn đồng hồ: “Tôi cũng đến giờ phải đi rồi.”
“Tôi không nói ra đó là cậu!” Lý Khải vội vàng nói, “Lúc thầy hỏi tôi có biết cậu ấy vẽ ai không, tôi không nói gì, tôi bảo tôi không biết.”
Nhạc Minh Tâm nhíu mày: “Cái gì cơ?”
Lý Khải cúi đầu, không nhìn vào Nhạc Minh Tâm, thấp giọng lẩm bẩm: “Cậu chưa xem cuốn sổ ấy à, mở phía sau cuốn sổ ấy thì đều là tranh vẽ cậu, không phải vẽ chính diện, đều là từ sau lưng, có vẽ tay với chân và mấy cái khác, tôi chỉ cần liếc mắt liền biết đó là vẽ cậu, hồi đó cậu thích nhất là đi đôi giày Adidas có phần gót màu xanh (1) có phải không …”
Đầu óc của Nhạc Minh Tâm gần như không có cách nào tiêu hóa được hết lời cậu ta vừa nói.
Lý Khải thấy cậu không nói một lời nào, tưởng rằng cậu đang tức giận, cậu ta lấy tay lau mặt, nói: “Nếu như cậu và Hạ Thành An còn liên hệ, giúp tôi gửi lời xin lỗi tới cậu ấy, tuy rằng tôi biết là như thế cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa …”
Lúc Nhạc Minh Tâm bước ra khỏi nhà hàng, trong đầu bị nhồi nhét rất nhiều thứ, đó là những chi tiết mơ hồ từ rất lâu, giờ thoáng cái đã trở nên rõ ràng.
Trời đã tối, trước cửa nhà hàng đỗ rất nhiều các xe to to nhỏ nhỏ khác nhau, nhưng chiếc xe việt dã của Hạ Thành An lại cực kì dễ thấy, cực kì bắt mắt. Hắn tựa bên cạnh xe, đã gần cai thuốc thành công, trong miệng là chiếc kẹo mút, que màu trắng của kẹo mút có hơi vểnh lên, và điều đó lại mang đến một sự hài hòa đến quái dị với búi tóc hắn đang buộc trên đầu.
Nhìn thấy Nhạc Minh Tâm đi ra từ bên trong, hắn giơ một tay lên, vẫy vẫy đầy lười biếng, sau đó dùng răng cắn vỡ cái kẹo đang ngậm vang lên tiếng ‘rốp’.
Nhạc Minh Tâm dừng bước chân, có chút không dám tiến lại gần.
Cận hương tình khiếp (*).
(*) Cận hương tình khiếp ‘近乡情怯’: Là một câu thành ngữ miêu tả sự phức tạp khi đi một thời gian xa lại trở về quê hương.
Khoảng thời gian sau khi kết thúc thời niên thiếu chính là khoảng thời gian cậu không thể quay về quê hương, bây giờ khoảng cách giữa cậu và quá khứ càng càng rút ngắn lại, cũng vì thế mà càng ngày càng đáng sợ hơn. Dù sao cũng đã qua nhiều năm thế rồi, ai biết cái gì đã thay đổi, cái gì không thay đổi chứ.
Hạ Thành An ăn sạch cái kẹo, hắn cầm cái que kẹo màu trắng, tiện tay ném một cái vào giữa thùng rác, nói: “Còn không nhanh lên, cứ chậm trễ như thế này cẩn thận lại cho em mời khách đấy.”
Hai người ngồi vào trong xe, bỗng dưng Nhạc Minh Tâm nói: “Thật ra em không xem.”
Hạ Thành An đạp chân ga, đáp: “Xem cái gì?”
“Chính là …” Nhạc Minh Tâm cúi đầu gảy móng tay mình, “Cuốn sổ ấy, em không xem.”
Hạ Thành An cho rằng cậu đang nói về chuyện buổi tối hôm trước, ngón trỏ hắn gõ vào vô lăng, đáp: “Ừ.”
“Em không nói chuyện đêm qua, em nói là thời trung học, em không xem, em cũng không phải là người đã nộp cuốn sổ ấy cho thầy …”
Lời nói sau đó của Nhạc Minh Tâm bị cái phanh gấp của Hạ Thành An cắt đứt, cậu theo quán tính nảy về phía trước rồi lại được dây an toàn buộc trở lại, may là vừa lái ra khỏi chỗ đậu xe, trên đường không có xe nào khác. Nhạc Minh Tâm lại càng hoảng sợ, không dám nói tiếp nữa, nhỏ giọng bảo: “Xin lỗi.”
Hạ Thành An chẳng nói lời nào, chiếc xe đằng sau bấm inh ỏi, hắn vội vàng khởi động lại xe lần thứ hai, bình tĩnh lái xe vào đại lộ. Rất lâu sau đó, lâu đến độ Nhạc Minh Tâm tưởng rằng hắn chẳng nghe được lời vừa rồi, thì hắn lại đột nhiên nói rằng: “Đều đã lâu rồi, quên đi.”
Quên đi? Quên đi cái gì?
Nếu như bởi vì bỏ qua mà trở thành sự tiếc nuối đáng ‘quên đi’, vậy tình cảm này có phải cũng nên theo đó mà ‘quên đi’ hay không.
Mãi cho đến lúc xuống xe, Nhạc Minh Tâm vẫn chẳng hỏi thành lời.