- Trang chủ
- Xa Gần Gang Tấc
- Chương 17
Tác giả: Xuân Nhật Phụ Huyên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ đến khi xong việc, giường đã bị họ lăn qua lộn lại đến rối tinh rối mù, vai sóng vai nằm trên giường, dưới thân là tấm chăn đã bị cuộn xoắn lại, nhàu nát dính dấp cùng khăn trải giường.
Cộng thêm cả lần không có làm thật kia, thì bọn họ đã lăn giường ba lần, tuy rằng thời trung học khi ấy không tính là quá thân quen, nhưng nghĩ lại, bọn họ cũng đã quen biết nhiều năm, tuy vậy đến cái thời điểm như thế này, Nhạc Minh Tâm lại chẳng biết phải nói gì với Hạ Thành An cho phải. Hạ Thành An cứ thế lẳng lặng nằm bên cạnh cậu, mới vừa rồi hai người còn tiếp xúc kề cận (*), nhưng lúc này, hai bên đều không nói chuyện, Nhạc Minh Tâm không đoán ra nổi hắn đang nghĩ điều gì.
(*) Nguyên gốc là ‘负距离接触’ là cách nói hoa mĩ nói đến việc sinh hoạt tình dục.
Nhạc Minh Tâm trở mình, nằm úp sấp trên giường, cậu với tay lấy cái quần đã rơi xuống đất, lần tìm điện thoại trong túi quần. Cánh tay vươn lên kết hợp với eo tạo thành một đường thẳng đẹp mắt, bởi vì mồ hôi còn chưa khô, ở trong bóng tối mập mờ làm thành một ánh sáng phản quang ám muội. Cậu nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi phải về, sáng mai còn đi huấn luyện.”
Quả thật sáng mai cậu phải đến trường để hướng dẫn đội huấn luyện, đội điền kinh, tuy rằng đều là trẻ con, nhưng chuyện huấn luyện cũng không phải chuyện đùa. Cho dù sáng mai không có việc, cậu cũng chẳng ý định qua đêm ở chỗ Hạ Thành An, kích tình qua đi, ở lại qua đêm thấy thế nào cũng không thích hợp.
Hạ Thành An chỉ hỏi cậu: “Em có muốn tắm một chút không?”
Nhạc Minh Tâm lắc đầu: “Về nhà rồi tôi sẽ tắm, đỡ phiền phức.”
Hạ Thành An xoay người ngồi dậy, dùng một loại giọng không cho phép thương lượng mà nói: “Em chờ hai phút, tôi đi thay quần áo rồi đưa em về.”
Hắn cầm quần áo rồi đi xuống phòng tắm tầng dưới, tiện tay bật đèn.
Từ mờ tối trong nháy mắt sáng bừng, Nhạc Minh Tâm phải chớp mắt ba cái mới thích ứng được với thứ ánh sáng thình lình ập tới này. Cậu nhặt quần áo đang rơi dưới đất của mình lên rồi mau chóng mặc lại, bởi vì trên người có ra mồ hôi nên hơi nhớp nhúa, ở phía sau do đã làm nên cũng có phần sưng lên cùng dính dấp, nhưng trừ lần đó ra, coi như cũng thoải mái.
Bởi vì trên lầu hai không có đặt ghế, chỉ để mấy cái ghế lười hạt xốp ở trong góc, cho nên Nhạc Minh Tâm thay đồ xong lại ngồi xuống giường. Cạnh đầu giường có đặt một chiếc bàn nhỏ vừa đủ để với tay tới, trên mặt bàn có để rải rác vài thứ linh tinh, có lọ thuốc bôi trơn khi nãy vừa dùng, một lọ vitamin, một tách Mug chỉ rót có một nửa nước, vài chiếc bút chì màu, một quyển tranh phác họa.
Quyển tranh phác họa nhìn qua thì có vẻ đã lâu năm rồi, chắc là thường xuyên sử dụng cho nên hai bên mép đều ố vàng hơi quăn, nhưng bìa của nó lại trắng tinh sạch sẽ, một chút bẩn ố cũng không có, hiển nhiên là được giữ gìn tỉ mỉ.
Trông thoáng qua rất quen mắt.
Nhạc Minh Tâm nhớ lại, Hạ Thành An rất thích ngồi trong vườn cây để vẽ cây cỏ hoa lá, cậu không chỉ mới thấy một lần. Lẽ nào quyển tranh này là dùng từ hồi đó, vậy thì cũng đã dùng lâu lắm rồi.
Không phải, quyển tranh ấy cậu đã từng mở ra xem qua rồi.
Sang học kì hai của lớp 11, qua được một nửa học kì, không cần ai nói lễ Valentine trắng cũng vẫn cuồn cuộn chảy như sóng ngầm. Tất cả mọi người đều đồn đại, Phương Bình tặng chocolate cho Hạ Thành An, nhưng Hạ Thành An không nhận, Phương Bình tủi thân đến phát khóc. Lý Khải là người theo đuổi Phương Bình, đương nhiên là cậu ta bất bình tức giận, nhưng chung quy thì cũng chẳng thể làm gì được.
Học kì qua quá nửa, mùa mưa phiền não cũng gần kết thúc, sau những ngày mây mù mưa phủ chính là tới ngày hè ánh nắng chói mắt.
Buổi trưa hôm ấy, Nhạc Minh Tâm đang vùi đầu giải một bài Vật Lý mà suốt nửa tiết học vẫn chưa giải được, ngay cả khi Lý Khải ra sức giục cậu mau đi thôi thì Nhạc Minh Tâm cũng chẳng để ý. Đợi tới lúc cậu ngẩng đầu lên, thì các bạn khác trong lớp cơ bản đều đã đi hết sạch, chỉ còn lại một mình cậu, chắc chắn là cậu sẽ chẳng kịp ăn món bò xào ớt (1) đắt khách nhất rồi, đã thế rồi thì cần gì phải vội vàng nữa.
Nhạc Minh Tâm chậm rãi cất cuốn sách Vật lý đi, quay đầu nhìn lại, liền phát hiện trong phòng học chỉ còn đúng một người.
Hạ Thành An dáng người cao lớn, cho tới nay đều ngồi ở hàng cuối cùng của lớp. Hai người bọn họ ngoại trừ lác đác vài lần gặp ở ngoài, thì cũng chẳng nói chuyện gì cả, trên đường có chạm mặt thì Nhạc Minh Tâm sẽ cười chào hỏi hắn, còn Hạ Thành An sẽ ngập ngừng mà cười cười với cậu, nụ cười ấy dù vừa nhạt vừa nông, nhưng đã là vô cùng ghê gớm rồi, bởi vì xưa nay Hạ Thành An gần như chẳng bao giờ bày ra biểu cảm gì khi giao thiệp với người khác.
Thái độ này của hắn rất khác biệt, Nhạc Minh Tâm nhìn ở trong mắt, nhưng lại chẳng để ở trong lòng, dù sao vây quanh cậu cũng có rất nhiều người, luôn náo nhiệt, Hạ Thành An cứ vậy không xa không gần mà đứng bên ngoài sự náo nhiệt ấy.
Hạ Thành An cũng chưa rời đi, trên tay cầm cái bút, mặt bàn đang để mở tập tranh phác họa mà hắn vẫn luôn mang theo.
Gần đây Hạ Thành An khi lên lớp luôn bị thầy giáo chỉ đích danh, nói rằng hắn thất thần, hỏi hắn rốt cuộc là đang vẽ cái gì ở trong vở. Hạ Thành An vẫn như trước chẳng mang theo khuôn mặt tốt đẹp gì mà đối mặt với giáo viên, bị tịch thu tranh vẽ, hắn còn có thể đạp cửa đi ra ngoài khiến cho giáo viên cực kì tức giận, cách duy nhất trị được hắn cũng chỉ có thể là gọi cho phụ huynh, nhưng Hạ Tĩnh thì chẳng có biện pháp nào với hắn, ngoại trừ mắng Hạ Thành An một trận, tức giận nữa thì lấy roi mây quật hắn, mắng có đánh có, cuối cùng hắn vẫn giữ cái dáng vẻ ấy.
Nhạc Minh Tâm đang định hỏi rằng hắn có muốn đi cùng mình hay không thì Hạ Thành An lại đột nhiên đóng cuốn sổ lại rồi đứng dậy, cái ghế bị hắn đẩy ra phía sau tạo thành âm thanh lớn. Nhạc Minh Tâm cứ đứng đó sửng sốt, Hạ Thành An một tay cầm cuốn sổ, một tay đút túi quần, đi ra khỏi phòng học từ cửa phía dưới.
Tới lúc cậu chậm rãi ra khỏi lớp, chân lại đá ngay phải cuốn sổ ấy của Hạ Thành An.
Cuốn sổ rơi ở ngay ngoài cửa bên dưới của phòng học, bìa trước bị úp xuống, Nhạc Minh Tâm ngẩng đầu nhìn thì đã không còn thấy bóng dáng Hạ Thành An, trên hành lang cũng chẳng có người, xem ra là đã đi mất rồi.
Thế nào mà mới đi có hai bước đã đánh rơi cả sổ.
Nhạc Minh Tâm cầm cuốn sổ lên, cậu muốn vuốt thẳng lại mấy trang giấy bị gập, lại nhìn thấy trên trang giấy trắng ngần được vẽ lên hai cây hoa. Hoa mào gà màu đỏ, Hoa màng tang màu trắng, một đỏ một trắng, cẩn thận tỉ mỉ. Trong lòng Nhạc Minh Tâm thầm khen một tiếng, tờ phía sau cũng bị gập, vì vậy cậu lại giở thêm, lần này không còn vẽ hoa nữa mà là vẽ người.
Là một bóng lưng, chỉ có đường nét mơ hồ nửa thân trên, ở phía sau đầu có một nhúm tóc bị vểnh.
Đây cứ như là đang rình mò đời tư của người khác, Nhạc Minh Tâm không dám lật xem nữa, đóng chặt quyển sổ lại, theo bản năng mà nhìn trái ngó phải một hồi, thấy trong hành lang không có ai, ở cầu thang cũng không, lúc này mới dám thở mạnh một hơi, bên tai chợt nóng lên.
Cậu cầm cuốn sổ tranh trong tay, ba chân bốn cẳng mà đi xuống lầu, đi thẳng tới nhà ăn, Nhạc Minh Tâm vẫn không gặp Hạ Thành An, chỉ thấy Lý Khải đã thuận tiện lấy giúp mình một phần bò xào ớt, đã chiếm được một chỗ tốt ngồi chờ cậu.
“Cậu chạy nhanh thế làm gì,” Lý Khải và một miếng cơm, hỏi cậu, “Không phải là tôi đã nói sẽ giữ một chỗ cho cậu rồi còn gì?”
Nhạc Minh Tâm ngồi xuống: “Tôi không nghe thấy.”
Cậu cầm trong tay sổ tranh của Hạ Thành An mà cứ như đang cầm bàn là nóng, có chút đứng ngồi không yên, nhưng lại không biết loại cảm giác này phát sinh từ đâu, ngay cả dũng khí để tra cứu cũng chẳng có.
Cậu đưa cuốn sổ cho Lý Khải, nói: “Cậu giúp tôi trả nó lại cho Hạ Thành An nhé, hai người chung phòng ngủ mà.”
Lý Khải dừng lại động tác ăn cơm, vẻ mặt kì quái: “Đồ của cậu ta sao lại ở chỗ cậu?”
Nhạc Minh Tâm cúi đầu ăn: “Cậu ấy làm rơi, tôi nhặt được.”
Lý Khải cầm lấy nhìn một chút: “Đây không phải là cuốn sổ mà hàng ngày cậu ta vẫn nâng niu trong tay sao, đám nữ sinh vẫn nói cậu ta vẽ rất đẹp, không biết có phải thật không?”
Nhạc Minh Tâm vội vàng bảo: “Đừng có mà tự ý xem đồ riêng tư của người ta, cậu nhớ phải trả lại cho cậu ấy đấy.”
Lý Khải bĩu môi: “Biết rồi.”
Hết chương 17.
(1) Món bò xào ớt