- Trang chủ
- Trong Bóng Tối
- Chương 124: Mất tích (4)
Tác giả: Kim Thập Tứ Thoa (Vi Nặc Lạp)
Về chuyện Tạ Lam Sơn bị tạm thời cách chức, bên trên chỉ nói là điều chỉnh công việc nhưng lại trì hoãn không có công văn, trong cục thành phố ồn ào suy đoán, liên hệ với tin Tùy Hoằng cũng bị cách chức tạm thời, mọi người dần nảy sinh một suy nghĩ giống nhau, rằng hẳn là đã có sự cố gì đó hồi anh nằm vùng ở Tam Giác Vàng.
Nhưng lúc này mọi người đã chẳng buồn quan tâm đ ến sự cố của anh, so với bọn buôn ma t úy có vũ khí hay thậm chí là mấy tên trộm nắp cống dưới ga tàu điện ngầm thì buồn vui cá nhân của một cảnh sát chỉ nhẹ tựa lông hồng.
Chưa kể đội trưởng Tiểu Đào của tổ trọng án sắp kết hôn rồi.
Đương nhiên thằng bạn nối khố Tạ Lam Sơn sẽ là phù rể, phù dâu thì là bóng hồng duy nhất của đội, Đinh Ly.
Dù gì cũng là chuyện hệ trọng cả đời có một lần, Đào Long Dược thật sự muốn tổ chức thật cầu kỳ, trong khi đó Tô Mạn Thanh lại chủ trương kết hôn tối giản, ý là nhận giấy chứng nhận kết hôn là đủ. Cuối cùng hai người thống nhất quan điểm, mỗi người nhường một bước, hôn lễ sẽ giản lược hết mức có thể, chỉ làm nghi thức đơn giản, mời người thân và bạn bè một bữa cơm là được.
Vào ngày tổ chức lễ cưới, Tạ Lam Sơn thấy cục trưởng Bành Hoài Lễ trong danh sách khách mời thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Chẳng phải là vì cậu hay sao.” Phòng nghỉ trong khách sạn hơi chật, Đào Long Dược mặc Âu phục chú rể trông đầy oai vệ, vừa ngầu vừa phong độ, chẳng qua là hơi ngốc nên mãi mà không thắt xong cà vạt của mình.
“Vì tôi?” Tạ Lam Sơn đang cúi đầu thắt cà vạt cho Đào Long Dược, nghe thấy câu này thì ngước mắt lên, anh cố ý đưa ngón tay lên gãi cằm Đào Long Dược, cười cười như đang tán tỉnh, “Sắp cưới đến nơi rồi, bớt yêu tôi đi.”
Hai người vốn đang mặt đối mặt, khoảng cách lúc này lại càng gần hơn, lần đầu tiên Đào Long Dược nhận ra ánh mắt Tạ Lam Sơn đẹp đến nhường này, lông mi anh rất dài, viền mắt lại sâu, ánh mắt chất chứa tình ý ấy bất ngờ liếc nhìn hắn, quả thực giống như một cuộc gặp gỡ tình cờ hay một lời dối trá ngọt ngào.
Đào Long Dược bỗng thấy tim đập thình thịch trước ánh nhìn của anh, hắn vội nói: “Không được phép lẳng lơ phóng điện với tôi, bị bẻ cong vào ngày cưới còn ra gì nữa hả!”
Tạ Lam Sơn lại mỉm cười cúi đầu, chầm chậm thắt cà vạt cho hắn, thắt xong thì lại không hài lòng, tiếp tục tháo ra thắt lại.
“Trước đây cục trưởng Bành từng dẫn dắt cha của hai chúng ta, cũng coi như người quen cũ, tôi vốn tưởng ông ấy sẽ không tới vì bận rộn, vậy mà lại đồng ý ngay khi tôi mời, chính tôi cũng không ngờ.” Đào Long Dược thật sự nghĩ cho Tạ Lam Sơn, “Chủ yếu là tôi muốn tìm cơ hội cho cậu nói chuyện với cục trưởng Bành.”
Tạ Lam Sơn không mấy nhiệt tình với ý tưởng này: “Nói chuyện gì?”
“Cậu bị ngốc hả, những vấn đề còn tồn đọng trong quá khứ đó, tất cả đều là vấn đề nhỏ nhặt thôi, hôm nay cậu thể hiện cho tốt chút, kể lại chuyện cậu cứu một đám bà tám trên du thuyền sang chảnh, hoặc kể về vụ án quốc bảo ‘Lạc Thần Phú Đồ’ đó, làm sao mà cậu bắt được tên hung thủ mà không ai ngờ tới kia, rồi còn đánh vào tổ chức buôn lậu văn vật…”
“Được rồi, hôm nay cậu mới là nhân vật chính.” Tạ Lam Sơn hiểu tấm lòng của Đào Long Dược, nhưng anh hiểu chuyện tạm thời cách chức không thể cứu vãn lại được chỉ bằng việc khoe mẽ công lao, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy chưa chắc đã là cùng một người, nếu anh vẫn là Tạ Lam Sơn thì phải giải thích những ký ức hỗn loạn, cơ thể mới toanh cùng với đủ loại hành vi mất kiểm soát như thế nào, còn nếu anh không phải Tạ Lam Sơn thì sự cống hiến và vinh quang của “Tạ Lam Sơn” có liên quan gì đến anh?
Không muốn phá hỏng ngày quan trọng của anh em tốt, Tạ Lam Sơn nuốt hết chua xót xuống họng, thắt xong cà vạt cho Đào Long Dược xong lại ngắm nghía lần nữa, thấy tên này đẹp trai ra dáng rồi thì nở nụ cười ôm lấy hắn. Anh ghé lại bên tai hắn dặn dò: “Gánh vác trách nhiệm của cậu, chăm sóc gia đình của cậu, Tô Mạn Thanh thật sự là một người phụ nữ rất xuất sắc, có được chị ấy là may mắn của cậu.”
Đào Long Dược cũng ôm Tạ Lam Sơn thật chặt mà không nói lời nào.
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, Tống Kỳ Liên mặc một chiếc váy trắng tao nhã, đứng ở cửa tựa như một đóa hoa lan trắng muốt, cô nói với Đào Long Dược: “Khách đã tới rồi.”
Đinh Ly tươi tắn xinh đẹp trong bộ váy phù dây, cô nàng nấp sau lưng Tống Kỳ Liên thò đầu ra nhìn, không nhìn chú rể mà nhìn phù rể, vừa thấy Tạ Lam Sơn cao ráo chân dài, Âu phục thẳng thớm thì kinh ngạc tíu tít hết cả lên: “Đàn anh Tạ đẹp trai xỉu luôn! Nếu ngày nào đó anh muốn kết hôn thì có thể cân nhắc em là cô dâu không?”
Đào Long Dược còn vui hơn cả khi mình được tâng bốc, vết sẹo nơi đuôi mày giương lên, hắn giơ ngón cái ra và nói: “Đương nhiên, A Lam của chúng ta là cảnh sát đội mũ đẹp trai nhất Hán Hải, à không, nhất Trung Quốc luôn!”
Tống Kỳ Liên đứng ngoài cửa ôm vẻ mặt vui buồn lẫn lộn, biểu cảm không thể đoán ra, cô chỉ lạnh nhạt giục Đào Long Dược: “Cục trưởng Bành đã tới rồi, cha cậu đang giục cậu tới nhanh đó.”
Tạ Lam Sơn là phù rể, đáng ra cũng sẽ phải đi ra xã giao chào hỏi cùng chú rể.
Không ngờ đi tới cửa đã bị người ta chặn lại, Tống Kỳ Liên nói với anh: “Em muốn nói chuyện riêng với anh.”
Dường như Tống Kỳ Liên đang do dự, cô bước chân rất nhẹ, vẻ mặt cũng nhuốm màu bi thương, tựa như một làn khói nhẹ bay tới trước mặt Tạ Lam Sơn, cô nói: “Anh từng nói với em rằng anh bằng lòng hi sinh mạng sống cho em, anh còn giữ lời không?”
Tạ Lam Sơn ngẩn ra, sau đó nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên.”
“Giữ lời là được, nhưng em không muốn anh hi sinh tính mạng cho mình,” Tống Kỳ Liên dừng một lát, sau đó gom hết can đảm để tiếp tục, “em muốn anh lợi dụng em.”
“Kỳ Liên…” Vẻ ngờ vực hiện rõ trên mặt Tạ Lam Sơn, anh không hiểu cô muốn nói điều gì.
“Chuyện anh sắp nghe tiếp theo có lẽ sẽ nằm ngoài nhận thức vốn có của anh, nhưng xin anh hãy tin em, từng câu từng chữ đều là sự thật. Và em cho anh biết những điều này cũng không phải để tổn thương anh.” Địa điểm cử hành hôn lễ được phủ kín bằng hoa ly trắng, đây là loài hoa mà cô đã chọn cho Tô Mạn Thanh, không khí ngập tràn mùi hương tao nhã, đồng thời xen lẫn cả đắng cay, Tống Kỳ Liên cứ định nói rồi lại do dự mấy lần, cuối cùng cũng quyết định sẽ thẳng thắn với Tạ Lam Sơn.
Cô nói, với tư cách là một Tạ Lam Sơn hoàn chỉnh, anh đã hi sinh rồi.
Không một kịch bản nào hài hước hơn việc có ai đó tuyên bố rằng bạn đã tử vong ngay trước mặt bạn. Tạ Lam Sơn mờ mịt lùi từng bước về sau, để lộ ánh mắt vừa đau đớn vừa sợ hãi như một đứa trẻ, nhưng Tống Kỳ Liên đã nhanh chóng nhận ra, anh không lập tức rơi vào sụp đổ và mất kiểm soát như cô dự đoán, sự tuyệt vọng nơi đáy mắt chỉ thoáng lóe lên rồi lại biến mất, thứ ngăn cách anh và sự thật chưa từng là một hàng rào nghiêm ngặt, cùng lắm chỉ là một lớp giấy mỏng manh mà thôi. Anh đi trong gió cuốn mây bay, vẫn luôn biết rằng phía sau tầng giấy ấy là thế giới sắp sụp đổ và sự chia ly vĩnh hằng.
Tống Kỳ Liên nghẹn ngào nói tiếp: “Vào tháng cuối cùng ngay trước khi nhiệm vụ nằm vùng ở Tam Giác Vàng của anh hoàn thành, anh đã hi sinh, hoặc phải nói là thân xác của anh đã chết trong một con ngõ dơ bẩn và tăm tối…”
Anh nhớ tới con hẻm nhỏ mà mình bị người Răng Vàng phái tới dụ vào, cùng với cú nện bằng gậy sắt nặng nề giáng xuống đầu mình.
“Đội trưởng Tùy đã hợp tác với quân đội Hoa Kỳ để phẫu thuật cấy ghép não, chuyển ký ức của anh sang một phạm nhân tử hình tên là Diệp Thâm, Diệp Thâm đã giết hại một gia đình sáu người vào năm mười bốn tuổi, trong đó có một bé trai tám tuổi, còn giết một cô gái trẻ tên là Trác Điềm sau khi thành niên.”
Mấy chữ “phạm nhân tử hình” vừa nói ra đã giải thích được tất thảy những cảnh bạo lực trong mơ cùng với từng người chết nằm trong vũng máu. Khóe môi Tạ Lam Sơn run rẩy đau đớn, điều này khiến anh còn khó chấp nhận hơn cả thông báo tử vong.
“Đoàn Lê Thành đã tham gia vào ca phẫu thuật của anh với tư cách chuyên gia bên Mỹ, cũng chính anh ta đã nói tin này cho Thẩm Lưu Phi,” Tống Kỳ Liên bước lên, cô đưa tay vuốt v e gương mặt Tạ Lam Sơn, “Thẩm Lưu Phi tới vì Diệp Thâm, anh ta chính là người sống sót duy nhất trong gia đình mà Diệp Thâm đã giết hại kia…”
Tim như bị vật cùn nện liên tục, nhưng anh lại không hề cảm thấy nỗi đau thấu tận tâm can, chỉ thấy âm ỉ mà thôi.
Như bỗng chốc bị cô lập ở trung tâm thế giới, xung quanh tất cả đều là những người xa lạ nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng. Tạ Lam Sơn khẽ nhíu mày, ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt ngập tràn tổn thương và khó hiểu.
Nhẹ nhàng lau đi đôi mắt ướt nhòe kia, Tống Kỳ Liên vuốt v e gương mặt Tạ Lam Sơn như nâng niu báu vật, bàn tay cô như nắng ấm dịu dàng lướt trên mặt anh. Cô bùi ngùi, đồng thời cũng ngạc nhiên, đúng là một sự trùng hợp kỳ diệu của tạo hóa khi bọn họ lại có một gương mặt gần như hoàn toàn giống hệt nhau. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn thì lại thấy không giống đến mức đó, Tạ Lam Sơn thuần khiết trong sạch, còn gương mặt này thì biếng nhác và lộng lẫy phô trương hơn, người đàn ông mà cô yêu đã đi xa hơn sáu năm trời, vậy nên không một ai nhận ra được chút thay đổi ấy.
Tạ Lam Sơn trước mắt không bài xích đụng chạm của cô đúng như mong đợi, cũng giống như buổi tối nguy hiểm ấy anh đã không từ chối nụ hôn của cô.
Không ai có kinh nghiệm ứng phó với vấn đề kiểu này, Tống Kỳ Liên chỉ có thể tận dụng kiến thức chuyên môn của mình, coi đây là một trường hợp rối loạn đa nhân cách tương đối đơn giản, cô thận trọng giao tiếp với anh, thúc giục để anh nhớ lại và thấu cảm, cuối cùng dẫn dắt nhân cách chủ thể trở về.
“Hôm nay cục trưởng Bành tới chính là muốn xem trên người anh có còn bóng dáng của Diệp Thâm hay không, vậy nên em mới nhờ Mạn Thanh tung hoa của chị ấy cho em, để cục trưởng Bành biết anh vẫn giống y như ngày trước, chẳng bao lâu nữa anh cũng sẽ có một gia đình cho riêng mình…”
Người đàn ông trước mắt vẫn đờ đẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt có lẽ cũng chưa hề chớp một lần, cuối cùng Tống Kỳ Liên lấy một bức tượng điêu khắc bằng gỗ trong túi ra, cẩn thận đặt nó vào trong tay Tạ Lam Sơn.
Mấy năm qua cô đã mân mê nó quá nhiều lần, bên ngoài bức tượng đã dần bị mài mòn và mờ đi, nhìn tựa như vết rỉ sét loang lổ nhưng thực chất là máu thấm vào từng thớ gỗ, đã không thể lau sạch nữa.
Sự kiện hôn lễ tương tự gợi lại những ký ức gần như đã bị lãng quên, cuối cùng Tạ Lam Sơn cũng tỉnh lại từ trong trạng thái hoang mang cứng nhắc, anh cúi đầu nhìn bức tượng trong tay, không thể kìm nén được cảm giác đau lòng.
Tống Kỳ Liên vẫn tin chắc dù chỉ mang một phần ký ức của Tạ Lam Sơn, thì phần ký ức đó vẫn có độ dày và sức mạnh, và người đàn ông mà cô liếc mắt một lần đã yêu năm mười hai tuổi cũng sẽ vẫn yêu cô không hề đổi thay.
“Lợi dụng em đi.” Cô lại nâng mặt Tạ Lam Sơn lên, ngước mắt nhìn anh rồi cầu xin thảm thiết, “Coi như là để em bù đắp cho anh, chúng ta vốn không nên bỏ lỡ nhau.”