- Trang chủ
- Trong Bóng Tối
- Chương 90: Hoảng loạn trên đường (5)
Tác giả: Kim Thập Tứ Thoa (Vi Nặc Lạp)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Có lẽ tình yêu là thứ rượu mạnh nhất, không lẫn một giọt nước nào, uống một ngụm xuống họng là lục phủ ngũ tạng lập tức rát bỏng như thiêu đốt, làm gì cũng háo hức không thôi. Tạ Lam Sơn nói sống chung là phải sống chung, tranh thủ cuối tuần anh đã chủ động giúp Thẩm Lưu Phi thu xếp chuyển nhà.
Anh tất bật xắn cao tay áo, cực kỳ vui sướng hưởng thụ, Thẩm Lưu Phi thì đang bình thản cho cá vàng trong bể ăn, đây là do một học viên nữ của y gửi tặng. Khóa học từ thiện của phòng tranh Hạc Mỹ đã kết thúc một thời gian, nhưng nhiệt tình “theo đuổi thần tượng” của mấy cô gái kia vẫn tăng lên như thường, tặng hoa tặng cỏ chưa đủ, giờ còn tặng cả mấy con vật nhỏ nữa.
Trong chiếc bể hình cầu có hai con cá béo múp, một con màu đen pha đỏ, một con vàng óng từ đầu tới đuôi, trên đầu có một cái bướu trông có vẻ là giống hiếm. Tạ Lam Sơn hỏi: “Mấy cô bé đó nghĩ gì mà tặng anh cá vàng vậy?”
“Chắc là vì bức tranh tôi đã chép trong tiết học cuối cùng, là bức ‘Cá vàng’ của Klimt.” Trong ráng chiều, Thẩm Lưu Phi cúi đầu cho cá ăn, ngón tay mảnh khảnh vân vê miếng mồi, sườn mặt đẹp đến lạ thường, “Chắc để làm kỷ niệm.”
*Gustav Klimt là một họa sĩ theo trường phái tượng trưng người Áo và là một trong những thành viên xuất chúng nhất của phong trào Art Nouveau Viên.
Từ Bi Hồng đã từng chép tranh của Rembrandt, Phùng Chân thì chép của Matisse, Tạ Lam Sơn đã nhìn thấy bức tranh mà Thẩm Lưu Phi chép, trong tranh là ba cô gái khỏa thân xinh đẹp, nguyên một bờ m ông đầy nhục cảm choán hết cả hình, phong cách khá táo bạo. Nghe Thẩm Lưu Phi nói, phụ nữ khỏa thân là chủ đề cốt lõi của bức tranh này, và không có bất cứ ý nghĩa gì sâu xa hơn.
*Từ Bi Hồng là một họa sĩ chuyên vẽ tranh về ngựa, người Trung Quốc. Rembrandt Harmenszoon van Rijn là một họa sĩ và nghệ sĩ khắc bản in nổi tiếng người Hà Lan. Ông thường được coi là một trong những họa sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử hội họa châu Âu nói chung và Hà Lan nói riêng.
Phùng Chân là giáo sư Học viện Mỹ thuật Trung ương. Những năm đầu thì chuyên vẽ tranh Tết, truyện tranh, sau chuyển sang vẽ sơn dầu, tham gia giảng dạy và nghiên cứu mỹ thuật dân gian. Henri Matisse là một nghệ sĩ người Pháp, nổi tiếng với khả năng sử dụng màu sắc và chất lỏng cũng như khả năng hội họa tuyệt vời và nguyên sơ.
Tạ Lam Sơn không có nhiều hứng thú với hội họa, anh quay người tìm thấy vài cuốn sách gốc tiếng Anh và đ ĩa than, tất cả đều được xếp gọn gàng trong một thùng carton, có vẻ như đã lâu rồi không ai động đến. Anh hỏi Thẩm Lưu Phi có giữ lại hay không, Thẩm Lưu Phi hờ hững liếc qua rồi đáp: “Vứt đi.”
“Sở thích của anh kỳ lạ thật đấy.” Tạ Lam Sơn tùy tay lựa ra cuốn sách tiếng Anh dày nhất trong đó, tên sách là “Lịch sử mỹ thuật”, lật được hai trang thấy chán òm thì lại rút quyển khác ra.
Có một bức ảnh kẹp bên trong rơi ra, trên hình là một người phụ nữ có gương mặt vô cùng nổi bật, một đứa bé trai chừng tám chín tuổi đang ngồi trong lòng cô.
Tạ Lam Sơn đoán người phụ nữ này là mẹ của Thẩm Lưu Phi, anh giơ cao ảnh lên so sánh với Thẩm Lưu Phi rồi tự lẩm bẩm: “Sao anh với mẹ chẳng giống gì nhau…”
Thẩm Lưu Phi phản ứng rất nhanh, anh còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào thì y đã cướp lại bức ảnh nhét vào túi áo sơ mi trước ngực. Sau đó y lại vo viên mồi cho cá, không nói thêm chữ nào.
Tạ Lam Sơn sờ cằm thăm dò sườn mặt của Thẩm Lưu Phi, khuôn mặt này vừa lạnh lùng vừa tĩnh lặng, toát ra sự khó lường không biết giận hay vui. Anh thấy hơi tức giận, tức giận vì thái độ tránh né không muốn anh lại gần.
Tạ Lam Sơn cố nén cơn cáu kỉnh, buông lời châm chọc: “Anh bảo sau này sẽ nói cho tôi biết, đã bao nhiêu ngày trôi qua rồi mà vẫn không nói được à?”
Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn rồi bình tĩnh nói: “Bà ấy là một người phụ nữ dịu dàng đến mức gần như nhu nhược, một người vợ nhẫn nhịn chịu đựng, một người mẹ chán chường ủ rũ.”
“Còn gì nữa không?”
Có vẻ như Thẩm Lưu Phi không muốn tiếp tục đào sâu vấn đề này, y nhíu mày mím môi, hai người đàn ông giằng co trong im lặng một hồi, cũng may tiếng chuông cửa đột ngột vang lên đã phá vỡ bầu không khí yên ắng đến quái đản hiện tại.
Có một người đàn ông trẻ tuổi đứng ngoài cửa, tay cầm giỏ hoa quả, thấy Tạ Lam Sơn là nở nụ cười khoe hàm răng trắng, anh ta nói bằng giọng rất dễ nghe: “Anh hàng xóm ơi, có thể nhờ anh một việc không?”
Người đàn ông đeo kính gọng đen, mũi hơi tẹt nhưng mắt rất sáng, quần là áo lượt phong nhã hào hoa. Cậu ta nhiệt tình nhét giỏ hoa quả vào tay Tạ Lam Sơn, tự giới thiệu mình tên là Kiều Huy, sống ở phòng 803 của tòa nhà này.
Không có công thì không thể nhận lộc, Tạ Lam Sơn vẫn đứng yên rồi hỏi cậu ta qua ánh mắt: Giúp gì?
Kiều Huy ngượng nghịu gãi đầu, nói là mình chuẩn bị tỏ tình với cô gái cậu ta thầm mến, vậy nên mới nảy ra ý tưởng này, định sẽ dùng đèn trong những căn hộ của tòa chung cư được xây theo kiểu khách sạn tạo thành chữ “I Love U”, chữ “love” ở giữa sẽ thay bằng hình trái tim. Việc này cần toàn bộ các hộ gia đình trong tòa nhà đều phải phối hợp bật hoặc tắt đèn đúng thời điểm, tóm lại là một kiểu lãng mạn cũ mèm, nhưng vẫn thật sự lãng mạn.
Vì đường xá thuận lợi mà giá nhà lại cao nên không có quá nhiều người vào ở trong chung cư này, nhưng nếu muốn làm thì cũng không quá khó. Kiều Huy đánh tiếng bàn bạc với quản lý tòa nhà, quản lý đồng ý giúp cậu ta bật đèn những căn còn trống, nhưng những căn đã có người ở thì cậu ta buộc phải đi gõ cửa đàm phán từng nhà một.
Căn hộ mà Thẩm Lưu Phi ở vừa khéo chính là phần đỉnh của chữ “I”. Kiều Huy nói chỉ cần kéo rèm ra để đèn sáng năm phút thôi, năm phút là đủ để cậu ta nói lời tỏ tình rồi.
Tạ Lam Sơn có lòng giúp người ta, Thẩm Lưu Phi cũng không có ý định phản đối, anh lịch sự gật đầu với anh ta rồi nhận giỏ quà.
“Cảm ơn, thật sự rất cảm ơn! Các anh là nhà cuối cùng, các nhà khác đều rất cố gắng hỗ trợ, ai cũng đồng ý cả!” Kiều Huy vô cùng vui mừng, cậu ta cúi người gật đầu lia lịa, sau đó lại chỉ vào tấm danh thiếp trong giỏ hoa quả và nói, “Tôi là bác sĩ ở bệnh viện Phổ Nhân, sau này nếu bị đau đầu nhức óc gì đó thì cứ tới tìm tôi!” Chợt nhận ra lời mình nói mang điềm gở, cậu ta lại cười, “Tất nhiên không dùng tới thì tốt hơn.”
Vị khách đến một cách lịch sự, rồi sau đó cũng lịch sự rời đi. Đợi Kiều Huy đi rồi, cánh cửa đóng sầm lại, Tạ Lam Sơn còn muốn tiếp tục chủ đề khi nãy. Nhưng lần này anh biết phải lùi một bước tiến ba bước, anh nằm dựa vào sofa, lấy một quả táo bóng loáng trong giỏ ra, chà chà lên ngực rồi cắn một miếng, anh nhai thịt quả ngọt lành mọng nước rồi lẩm bẩm: “Cũng có tuổi rồi mà còn học y nữa, không ngờ lại lãng mạn như vậy, hiếm thật đấy.”
Lòng và lòng vòng đi xa tít tận đâu, nhưng Thẩm Lưu Phi vẫn đoán được Tạ Lam Sơn vẫn còn điều muốn nói sau đó, y dứt khoát cúi người về phía trước, ghì chặt cổ Tạ Lam Sơn như nắm cương ngựa.
Quả táo bị cắn một miếng lăn xuống sàn, đương nhiên là Tạ Lam Sơn phải phản kháng, anh cúi đầu cắn lên cánh tay Thẩm Lưu Phi một phát thật mạnh. Răng rất sắc, Thẩm Lưu Phi nhíu mày, sau đó lại nén cơn đau đè lên tiếp. Tiếng sấm rền vang vọng nơi chân trời, hai người ôm ấp, cấu xé rồi lăn trên mặt đất.
Rõ ràng là muốn dùng cơ thể để đánh lạc hướng những câu hỏi dồn, nhưng oái oăm là chiêu này lại có tác dụng. Chút vướng mắc không vui trong lòng Tạ Lam Sơn cũng bị những nụ hôn nóng bỏng dày đặc xoa dịu.
Chuông cửa lại vang không đúng lúc, Tạ Lam Sơn đang dâng trào cảm xúc phải chửi bậy một câu đầy tức tối, anh đứng dậy lẩm bẩm: “Có mỗi việc tỏ tình thôi mà”, sau đó bức xúc đi mở cửa.
Cửa mở ra, hai mắt Tạ Lam Sơn bừng sáng.
Người đàn ông đứng ngoài cửa rất cao, có vẻ nhiều tuổi hơn Thẩm Lưu Phi một chút nhưng chắc chắn đây là một người rất đẹp, hoặc nói một cách thẳng thắn hơn thì Tạ Lam Sơn sống ba mươi năm trên đời cũng chưa từng thấy một người đàn ông có thể khiến người khác phải lu mờ như bùn dính đế giày thế này.
Dường như người này nhận ra anh, đôi mắt mơ hồ lóe lên ánh sáng, nụ cười nhã nhặn nở trên môi: “Xin chào cảnh sát Tạ.”
Tạ Lam Sơn ngạc nhiên nói: “Chúng ta quen nhau à?”
Thẩm Lưu Phi nghe tiếng đi tới, vừa thấy người thì lập tức dừng bước, nét mặt cũng lộ vẻ giật mình.
Toàn bộ sự thay đổi biểu cảm trong khoảnh khắc ấy lọt hết vào đáy mắt Tạ Lam Sơn, quấy nhiễu lòng anh, gợi lên từng gợn sóng nghi ngờ.
“Đây là người bạn tôi quen bên Mỹ, một chuyên gia phẫu thuật thần kinh làm việc cho quân đội Hoa Kỳ, tên là Đoàn Lê Thành.” Thẩm Lưu Phi không giới thiệu Tạ Lam Sơn cho người nọ, y nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa nhưng không nhìn ra bất cứ sự vui vẻ khi gặp lại bạn cũ nào, vẻ mặt y vẫn nghiêm nghị như trước, “Tôi không ngờ anh về nước sớm vậy.”
Tạ Lam Sơn vốn định mời Đoàn Lê Thành vào nhà, ai ngờ Thẩm Lưu Phi đứng sau lại ra lệnh đuổi người: “Chúng tôi có vài việc cần nói chuyện, cậu về trước đi.”
Tạ Lam Sơn ngây người: “Nhưng mà sắp mưa rồi?”
Thấy Tạ Lam Sơn thất thần bất động, Thẩm Lưu Phi lấy chiếc ô treo bên cửa rồi lại nói thêm một câu xoa dịu: “Chờ tôi gọi cho cậu.”
Thái độ muốn vạch rõ ranh giới, Tạ Lam Sơn nhạy bén nhận ra Thẩm Lưu Phi có gì đó giấu giếm anh, nhưng anh không mảy may cau có. Chẳng cần ô của y, cũng chẳng buồn nhặt chiếc áo khoác bị rơi dưới sàn của mình, anh nói đi là đi, quay lại phòng khách ôm lấy cái bể cá của Thẩm Lưu Phi rồi cười nói bằng giọng điệu thù hằn bốc đồng: “Tôi mang về cho con anh ăn.”
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn Thẩm Lưu Phi giờ như đã biến thành người khác.
“Có câu thế này, trong đời người, chẳng hiếm để gặp được tình yêu hay tình d*c, gặp được thấu hiểu mới khó khăn. Trước đây tôi chê câu này quá nhu nhược đau lòng quá, giờ lại cảm thấy rất hợp lý.” Tạ Lam Sơn dừng một chút, sau đó anh nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc, “Tôi thích anh, không chỉ vì hormone tăng đột ngột.”
Anh rời khỏi tòa chung cư cao tầng, đường về vẫn còn rất xa, trời lại khéo trêu đùa, cơn mưa lạnh lập tức đổ ập xuống. Một cô gái xuống khỏi taxi, có vẻ như cô đang sốt ruột muốn tránh mưa nên cúi đầu chạy vội chạy vàng. Cô mặc một chiếc cardigan màu hồng pastel, bên trong là váy dài màu đen bó sát người, vai đeo một chiếc túi xách màu đen có họa tiết hình quả trám, vì trời mưa đường trơn, chân đứng không vững nên đã nhào vào trong vòng tay Tạ Lam Sơn.
Tạ Lam Sơn đỡ lấy cô một cách đầy lịch thiệp, ai ngờ cánh tay lại bị móng tay nhọn hoắt của cô nàng rạch một đường dài, máu cũng rỉ ra, chiếc bể cá anh mang theo cũng vì vậy mà anh dũng hi sinh, mảnh vỡ tung tóe trên mặt đất, một con cá trượt thẳng vào khe cống thoát nước, con còn lại quẫy được hai cái, sau đó bị dòng nước trên mặt đất cuốn đi, y như tự tử vì tình.
“Rất xin lỗi, thật sự rất xin lỗi…” Cô ngẩng đầu lên, thấy người trước mặt là Tạ Lam Sơn thì lập tức phấn chấn, “Là anh à?”
Cô gái này có vẻ chỉ tầm đôi mươi, trắng trẻo thanh tú, mái tóc đen dày và dài như thác đổ. Tuy không nhớ tên nhưng Tạ Lam Sơn nhận ra gương mặt của cô nàng. Cô sống cùng chung cư với Thẩm Lưu Phi, đôi khi sẽ chạm mặt nhau trong thang máy, thế là bèn cười với nhau để kéo gần khoảng cách.
“Cá của anh… Hay anh cho em xin cách liên hệ đi, em sẽ mua con cá giống hệt đền cho anh.” Cô gái chắp tay, mắt chớp chớp để lộ vẻ van nài tội nghiệp. Cô khăng khăng đòi cách liên lạc với Tạ Lam Sơn, luôn miệng nói là muốn đền hai con cá vàng rơi xuống cống, thực chất là mê cái đẹp muốn mượn cơ hội làm quen mà thôi.
Tạ Lam Sơn nhìn ra được nhưng không vạch trần, anh cười nói: “Tôi ở phòng 2103, là hàng xóm.”
Anh cho địa chỉ của Thẩm Lưu Phi.
Thấy mưa dần nặng hạt, hai người bèn tạm biệt nhau. Thế giới trong mưa tối tăm nhưng tâm trạng cô nàng lại chộn rộn, ánh mắt cứ dõi theo bóng dáng cao cao kia mãi không thể dời. Sợ sẽ quên mất bốn con số đơn giản nhưng lại không tìm thấy bút, cô nàng đành lấy bút kẻ mắt ra ghi lại vào lòng bàn tay.
Thời tiết có tệ thế nào chăng nữa cũng không dập tắt được ngọn lửa trong lòng cô gái, cô nàng vui vẻ ngâm nga rồi xoay người đi về phía nhà mình.
Ướt nhẹp từ đầu đến chân, Tạ Lam Sơn vừa mới vội vàng chạy tới dưới mái hiên thì mưa đã tạnh, chỉ còn lại một cơ thể nhầy nhụa mùi bùn đất.
Tạ Lam Sơn nhìn đồng hồ, tám giờ kém mười, thầm nghĩ giờ chẳng có ai ở nhà, lại nhớ đến anh bác sĩ lãng mạn đến mức liều lĩnh ngốc nghếch kia, anh bèn quyết định đứng lại chờ màn tỏ tình vĩ đại kia của anh ta.
Vừa đến tám giờ, căn phòng mà Thẩm Lưu Phi ở đã bật đèn đúng lúc.
Chẳng bao lâu sau, Tạ Lam Sơn đã nhận ra ở chính giữa trái tim bị thiếu mất một mảnh ghép, có một căn phòng không sáng đèn đúng hẹn.
Hết chương 90.
Lời tác giả: “Trong đời người, chẳng hiếm để gặp được tình yêu hay tình d*c, gặp được thấu hiểu mới khó khăn.” – trích Liêu Nhất Mai*.
*Liêu Nhất Mai sinh ngày 25 tháng 12 năm 1970, tốt nghiệp khoa Hí kịch và Văn học của Học viện Hí kịch Trung ương, là một nữ biên kịch kiêm nhà văn nổi tiếng.
Bức tranh Cá vàng của Gustav Klimt: