- Trang chủ
- Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
- Chương 93
Tác giả: An Nhật Thiên
Viện nghiên cứu định ngày hôm sau tổ chức họp toàn thể nhân viên. Buổi tối đàn anh họ Bạch có hỏi tôi có muốn tham dự không. Tôi bảo bỏ qua rồi làm thủ tục xin nghỉ phép gửi bộ phận nhân sự. Lý do cũng rất hợp lý —— “Chuẩn bị cưới.”
Chị gái phòng nhân sự đã ở đó không biết bao nhiêu năm nhưng vẫn giữ nguyên cái nết sẽ đi truyền tin khắp viện nếu có chuyện gì xảy ra.
Chẳng bao lâu, điện thoại di động của tôi tràn ngập tin nhắn chúc mừng từ các đồng nghiệp. Viện trưởng Lê còn bảo vợ gọi điện cho tôi, đại ý là muốn cho tôi một khoản ‘quỹ cưới’. Tôi đoán chắc họ muốn nói của hồi môn, hoặc sính lễ, nhưng lại không rõ tư thế cơ thể của tôi và Triệu Tinh nên mới phải nói mơ hồ như vậy.
Tôi bày tỏ lòng biết ơn nhưng từ chối ‘quỹ cưới’. Tôi và Triệu Tinh đều không thiếu tiền, cũng không muốn nhận ân huệ.
Chút tình nghĩa thầy trò giữa tôi và viện trưởng Lê cũng đã cạn kiệt từ lâu rồi, nếu không phải hiện tại còn chưa phải lúc, tôi có lẽ đã cho thầy một dao chứ không hoan hỉ như hiện tại.
Tôi lịch sự từ chối nhận tiền, cúp điện thoại, phát hiện Triệu Tinh đã dừng việc đang làm và ngước mắt nhìn tôi.
Tôi thực tự nhiên hỏi hắn: “Hay là để ngày mai tiếp tục nghiên cứu?”
Hắn cũng thực tự nhiên mà trả lời: “Tôi sợ tối nay không ngủ được.”
Thứ tra tấn con người ta nhất chính là khoảng thời gian chờ đợi kết quả.
Tôi giúp hắn đặt cuốn sổ sang một bên và nói: “Vậy thì không ngủ.”
“Không ngủ?” Lông mày hắn có chút nghi hoặc, xem ra hắn thật sự không hiểu ý tôi rồi.
“Không ngủ.” Tôi cho hắn một đáp án khẳng định, duỗi tay cởi cúc áo sơ mi trên cùng của hắn.
Hắn nắm lấy cổ tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay tôi không có tâm trạng.”
Ngón tay của tôi lại trượt xuống, cởi chiếc cúc thứ hai, “Không sao, tôi có tâm trạng là được rồi.”
Hắn đăm đăm nhìn tôi mấy giây rồi thực ngoan ngoãn mà buông tay ra, cho phép tôi di chuyển tùy ý.
Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ cao lớn, chiếu xuống sàn trong nhà. Chúng tôi ăn ý tắt đèn, ôm chặt nhau trong bóng tối, thỉnh thoảng thở ra một hơi.
Triệu Tinh hôm nay thực ngoan, ngón tay lướt qua vai tôi, nhưng thay vì dùng móng tay cào cấu lấy tôi như mọi khi, hắn lại dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mà cọ qua.
Hắn như một con mèo lo lắng chủ nhân của nó sẽ chết đói, rút hết móng vuốt sắc nhọn, đôi mắt đẫm lệ, đáng thương và vô hại.
Tôi hôn lên hơi nước ẩm ướt trên má hắn, không hỏi là mồ hôi hay nước mắt. Có một lần hắn ôm lấy tôi rất chặt, nhưng sau đó lại như tỉnh lại mà thả lỏng ra —— Tôi biết hắn sợ làm tôi đau.
Chúng tôi vật lộn suốt đêm rồi lại ôm nhau, nhìn mặt trời dần nhô lên ngoài cửa sổ. Tôi ôm lấy bờ vai của hắn, nói với hắn: “Ngủ đi, sáng mai khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nhưng hắn lại lấy khăn giấy ướt bên cạnh ra lau mặt rồi nói với tôi: “Sắp có kết quả rồi, để tôi gọi điện hỏi thử xem sao.”
Tôi thầm thở dài, đành chỉ biết nói: “Dù kết quả có ra sao thì cuộc sống vẫn sẽ diễn ra như bình thường thôi.”
Triệu Tinh ừ một tiếng, rồi đứng dậy khỏi đệm. Ánh mặt trời chiếu xuống cơ thể t.rần truồng của hắn, hệt như một pho tượng A Tu La phủ tinh dầu.
Bỗng nhiên, tôi hoang mang.
Tôi nhìn bóng dáng rời đi của hắn, chợt thấy có chút không cam lòng.
Triệu Tinh của tôi tốt như vậy, sao tôi có thể cam tâm bỏ hắn lại để tới Hoàng Tuyền được đây.
–
Cách âm của căn phòng này rất tốt nên tôi không thể nghe thấy Triệu Tinh nói gì bên ngoài. Thật ra tôi cũng không lo lắng lắm, kết quả chỉ có thể là một trong hai, nên theo tôi, có lo lắng cũng vô dụng.
Tôi bật điện thoại lên chơi game, một ván 5 phút, còn chưa chơi được một nửa, Triệu Tinh đã lại đẩy cửa ra.
Cả người hắn như vừa được vớt từ dưới nước lên, mồ hôi đầm đìa, nhưng đôi mắt lại sáng ngời đến kinh người.
Hắn nói: “Thôi Minh Lãng, bệnh của cậu không khó chữa, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi mà thôi.”
Nói xong những lời này, hắn như là đã mất đi phần lớn sức lực, không thể không dựa vào khung cửa.
Kết quả này có hơi làm tôi ngạc nhiên, nhưng cảm xúc của tôi cũng không có biến động gì cho lắm. Trước giờ tôi vẫn luôn suy nghĩ theo chiều hướng tệ nhất, hiện tại kết quả lại tốt hơn mong đợi như vậy, tôi có thể bình thản ung dung.
Nhưng tôi vẫn có phần hạnh phúc.
Tôi bước xuống giường, vững vàng mà ôm lấy Triệu Tinh. Hắn dựa phần lớn trọng lượng cơ thể lên tôi, thành thật mà nói, có hơi nặng.
Tay tôi di chuyển từ cổ hắn xuống sống lưng, nhẹ nhàng nói: “Đừng sợ.”
Đừng sợ tôi sẽ bỏ mặc cậu mà chết trước.
Đừng sợ thời gian chúng ta dành cho nhau quá ngắn để an ủi quãng đời cô đơn còn lại.
Cả hai chúng ta đều là người xấu, cánh cổng thiên đàng sẽ không mở ra đón chúng ta dễ dàng vậy đâu.
Chúng tôi ôm nhau rất lâu, cho đến khi tôi vô thức cử động vì đau vai, Triệu Tinh mới buông tôi ra, hắn nói: “Đám cưới kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau nhập viện.”
Tôi gật đầu, nói: “Được.”
Hắn dành ra 20 phút để giải thích về căn bệnh này. Đây là bệnh rất hiếm nhưng may mắn là có một vị bác sĩ rất giỏi vì để cứu con gái mình mà đã dành ra mấy chục năm để nghiên cứu ra thuốc chữa.
Loại thuốc đặc biệt này cực kỳ đắt, nhưng tiền thực sự không phải là vấn đề đối với tôi và Triệu Tinh.
Triệu Tinh ôm tôi, nói hắn dự định sử dụng một tỷ lệ phần trăm nhất định lợi nhuận của Minh Lãng Tinh để hỗ trợ việc nghiên cứu và phát triển các loại thuốc đặc trị cho các bệnh hiếm gặp. Tôi gật đầu, lại trêu hắn hôm nay tên đại tư bản nhà hắn bỗng dưng tốt bụng quá.
Hắn tựa trán vào trán tôi, nói một lời âu yếm đặc biệt êm tai.
Hắn nói: “Tôi vì cậu nguyện ý làm kẻ xấu, cũng vì cậu nguyện ý làm người tốt.”