- Trang chủ
- Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
- Chương 36
Tác giả: An Nhật Thiên
Tôi và Hứa Nặc vui chơi thỏa thích, nhưng lại cũng vẫn bớt chút thời gian đến gặp bác sĩ tâm lý. Vị bác sĩ tóc nâu tâm sự với tôi hai tiếng, sau đó đưa ra một kết luận: Trạng thái của anh cũng không tệ lắm. Nhưng nói xong câu đó, anh ta lại nhìn tôi chằm chằm, nói: “Nếu anh không mở lòng, tôi cũng chẳng thể giúp anh được.”
Tôi chỉ cười, cũng không muốn nhiều lời. Hết thời gian trò chuyện, anh ta cũng chỉ thả tôi đi.
Tôi vừa ra khỏi bệnh viện, Triệu Tinh đã gọi điện tới.
Tôi bấm nhận điện thoại thì nghe hắn nói: “Tối nay rảnh chứ?”
“Không rảnh,” Tôi vừa nói chuyện, vừa nhìn Hứa Nặc ôm một bó hoa, từ một nơi không xa đang đi về phía tôi, “Tôi muốn chơi với tình nhân.”
“Không phiền nếu thêm một tôi chứ?”
“Phiền.”
“Được rồi.”
Triệu Tinh lặng thinh vài giây. Tôi đang định cúp máy thì hắn nói: “Tối nay nhớ dành chút thời gian xem tin tức trong nước.”
“Hôm nay còn chưa phải ngày 21.”
“Tôi muốn giải quyết phiền toái này càng sớm càng tốt.”
“Phiền toái?”
“Tôi muốn gặp lại cậu càng sớm càng tốt, Thôi Minh Lãng.”
“Ồ.”
“Tôi biết cậu giận tôi, cũng biết cậu buồn, cũng biết cậu càng ngày càng quan tâm tình nhân của cậu.”
“Nên?”
“Cậu buồn, tôi cũng buồn. Riêng chuyện này, chúng ta lại rất ăn ý.”
“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Tiền tôi kiếm được sẽ chia cho cậu một nửa.”
“Tôi không thiếu tiền.”
“Tôi muốn cho cậu.”
Giọng điệu Triệu Tinh dịu dàng hiếm thấy, nhưng lòng tôi lại chẳng có chút gợn sóng. Lúc ở Trung Quốc, trước khi xảy ra chuyện của Vương Kha, tôi đã muốn chia tay với hắn rồi. Ra nước ngoài còn xảy ra nhiều chuyện như vậy, hắn lại muốn dùng tiền để dỗ dành tôi. Thật đúng là chuyện hoang đường.
Vì vậy tôi nói: “Không cần.”
“Dù cho có thế nào đi chăng nữa, tài sản chung của vợ chồng, một nửa cũng là của cậu.” Triệu Tinh vội vàng nói, như sợ tôi cúp điện thoại: “Chúng ta lãi ròng 2 tỷ.”
“Chúc mừng. Nếu không có chuyện gì thì tôi cúp máy đây.”
“Vương Kha nguyền rủa tôi.”
“Ừm?”
“Cậu ta nguyền rủa tôi sẽ không bao giờ có được người mình muốn.”
“Cậu không phải kiểu người sẽ tin những chuyện như này.”
Cũng không phải kiểu người sẽ kể tôi nghe những chuyện như vậy.
“Đúng vậy.”
“Ừm.”
“Thôi Minh Lãng, tôi vừa mới ngủ trưa.”
“……”
“Trong mơ tôi mất đi cậu. Thật may sao đó cũng chỉ là mơ.”
“……”
Tôi không nói gì. Tôi không muốn lừa hắn, cũng không muốn nhắc nhở hắn, đó cũng không phải là mơ.
Tôi cúp máy, chuyển sang chế độ im lặng rồi vươn tay ra ôm lấy Hứa Nặc.
Anh ôm tôi, nhẹ giọng hỏi: “Em lại buồn sao?”
Tôi thành thật nói, “Không buồn.”
“Vậy em?”
“Muốn ôm anh thôi.”
–
Tôi và Hứa Nặc đi xem hòa nhạc. Dù tôi không hứng thú với âm nhạc lắm, nhưng Hứa Nặc lại rất thích. Chúng tôi ra khỏi rạp hát đứng chờ xe, Hứa Nặc bèn trộm hôn tôi một cái. Tôi liếc mắt nhìn anh, không nói gì cả.
Anh nắm tay tôi, nói: “Sang năm chúng ta tới đây chơi tiếp, được chứ?”
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Được.”
Sức Hứa Nặc không khỏe bằng tôi nên vừa lên xe, anh đã dựa vào ghế ô tô ngủ quên. Quá nhàm chán, tôi bèn lấy điện thoại ra, không ngờ lại thấy thông báo cuộc gọi nhỡ từ Triệu Tinh trên màn hình khóa.
Hắn cũng chỉ gọi một cuộc để tôi biết hắn tìm tôi, chứ sẽ không để cảm xúc chi phối mà gọi nhiều.
Tôi lướt qua cuộc gọi nhỡ, bấm vào trang mạng trong nước, tìm thấy tin Triệu Tinh muốn chia sẻ với tôi đang đứng đầu trang tin phổ biến —— Một lãnh đạo cấp cao họ Vương vừa bị bắt.
Việc này rõ ràng là Triệu Tinh làm, nhưng Triệu Tinh và tập đoàn của hắn lại bị xóa trừ sạch sẽ. Tôi tìm kiếm từ khóa, phát hiện ngay cả dự án mà họ đang hợp tác cũng không còn từ “hợp tác” trong đó nữa. Triệu Tinh độc chiếm toàn bộ ích lợi, mà cái giá phải trả là hắn phải hãm hại cậu thanh niên nhìn giống hệt tôi khi trẻ kia.
Hắn thế nhưng đủ tàn nhẫn. Hắn thế nhưng thật sự làm được.
Tôi không có cái thói tốt tâm tốt tính, cũng không có ảo giác môi hở răng lạnh.
Chỉ là tôi bỗng dưng phát hiện, Triệu Tinh cũng đã thay đổi —— Thiếu niên ngây ngốc mặc tôi bắt nạt khi xưa giờ đã lặng yên không một tiếng động mà biết thành đại tư bản bắt nạt người khác. Thủ đoạn tàn nhẫn tới mức khiến lòng tôi cũng sinh ra vài phần kiêng kị.
Tôi vừa thoát khỏi phần mềm, điện thoại lập tức có tin nhắn mới, người gửi là Triệu Tinh. Chợt tôi như mắc kẹt.
Tôi bấm mở, thấy hắn nói: “Tôi chờ cậu ở khách sạn.”
Tôi trả lời một câu: “Sảnh sao?”
“Phòng cậu. Chúng ta có giấy chứng nhận kết hôn hợp pháp.”
“Cậu muốn chơi trò ba người với chúng tôi?”
“Nếu cậu sẵn lòng để tôi chơi Hứa Nặc.”
Tôi vừa định trả lời, lại có chút luyến tiếc. Ngón tay đè trên màn hình, tôi mới nhận ra bản thân thật sự có chút luyến tiếc.
Tôi đúng là kẻ đa tình, đúng là kẻ tùy tâm sở dục.
Tôi đúng là một kẻ chơi bời, nhưng cũng vẫn chưa đủ cặn bã đến vậy.
Mấy ngày vừa rồi, Hứa Nặc thật sự rất tốt với tôi. Tôi không muốn để anh phải quá đau buồn.
Nhưng nếu bảo tôi vì Hứa Nặc mà đuổi Triệu Tinh đi, tôi cũng thật sự không làm được. Thành thật mà nói, nếu giờ có hai khẩu súng, một khẩu chĩa về phía Triệu Tinh, một khẩu chĩa về phía Hứa Nặc, chỉ một trong hai có thể sống, thì tôi sẽ không chút do dự mà chọn Triệu Tinh.
Vì thế tôi đợi Hứa Nặc tỉnh lại rồi nói với anh: “Tôi vừa đặt thêm một phòng. Đêm nay anh có thể ngủ ở đó.”
Hứa Nặc mím môi, có chút không vui nói: “Là tình mới hay tình cũ?”
Nếu anh đã hỏi, tôi cũng không muốn nói dối, nên chỉ đơn giản trả lời anh: “Là Triệu Tinh.”
“Cậu ta lúc nào cũng làm em khổ sở.” Hứa Nặc nhẹ nhàng oán giận.
“Tôi cũng luôn làm cậu ấy khổ sở.” Trí nhớ của tôi không tệ, chưa thể quên những chuyện tùy ý tôi đã làm ở Trung Quốc.
“Có lẽ là vì tôi thiên vị em. Dù em có làm gì đi chăng nữa, tôi cũng không thấy quá đáng.”
“Anh yêu đến mù quáng rồi.”
“Là em cho tôi ảo giác được yêu.”
—
Hứa Nặc phàn nàn hồi lâu nhưng vẫn đi sang phòng mới. Tôi quẹt thẻ phòng, mở phòng mình ra thì phát hiện trong phòng tối om. Triệu Tinh thế nhưng không bật đèn.
Tôi nhấn nút nguồn chính, phát hiện Triệu Tinh đã đắp chăn nằm trên giường của tôi, hai mắt mở trừng trừng.
“Vừa ngủ dậy à?” Tôi dùng tay đóng cửa lại.
“Nãy giờ vẫn chờ cậu.” Triệu Tinh không có ý định rời giường. Hắn nằm trên tấm ga vẫn còn dấu vết tình ái rõ ràng, chăm chú nhìn từng động tác của tôi.
“Sao không bật đèn?” Tôi cởi áo ngoài, treo lên giá, lại từ trong túi áo lấy phiếu vé xem hòa nhạc nhét vào túi xách.
“Tôi sợ cậu sẽ mang theo tình nhân của mình vào.”
Tôi tự bổ sung nửa câu sau hắn chưa nói.
—— Như vậy sẽ nhìn thấy quá rõ.
“Triệu Tinh Tinh, tôi và cậu cũng không giống nhau lắm,” Tôi đay nghiến hắn vài câu, “Cậu đưa tình nhân của mình lên giường của chúng ta, nhưng tôi sẽ không mang tình nhân của mình vào phòng của chúng ta.”
“Tôi chẳng qua cũng chỉ là kẻ tráo trở, lật lọng, gặp dịp thì chơi mà thôi.”
“Nếu cậu ta không mắng tôi mấy câu, cậu vẫn sẽ xuống tay tàn nhẫn như vậy chứ?”
“……”
“Nói thật.”
“Không.”
“Vậy là cậu vẫn thích cậu ta. Chỉ tiếc là trời xui đất khiến, có duyên không có phận.”