- Trang chủ
- Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
- Chương 28
Tác giả: An Nhật Thiên
Triệu Tinh mở miệng, nhưng lại không nói được gì.
Triệu tổng bát diện linh lung (đa tài) trong giới kinh doanh ấy vậy mà lại không sẵn lòng mang thủ đoạn của mình về nhà.
Tôi lau khô người, lấy bộ quần áo sạch sẽ, mặc từng cái một vào. Triệu Tinh do dự vài giây mới hỏi tôi: “Đêm khuya thế này, cậu định đi đâu?”
“Không đi đâu cả,” Tôi liếc nhìn hắn, rồi nhìn qua vai hắn về phía phòng ngủ, “Tôi sẽ đặt một phòng riêng.”
“Phòng này đủ…” Triệu Tinh đột nhiên dừng lại, trên mặt hiện lên một tia do dự. Tôi kiên nhẫn chờ hắn mấy chục giây, tiếc là hắn lại không nói ra điều tôi muốn nghe.
Tôi đoán cậu nhóc trên giường kia hẳn không phải là hàng mua bán, nói không chừng còn là theo Triệu Tinh từ lúc còn non nớt. Mà Triệu Tinh cũng có chút thích, có chút trìu mến cậu ta, bằng không Triệu Tinh sao lại sẽ luyến tiếc không muốn đuổi cậu ta đi như vậy.
Tôi cài chiếc cúc cuối cùng trên áo khoác. Triệu Tinh đứng bên cạnh, dáng vẻ muốn nói lại thôi làm tôi muốn bật cười.
Tôi dùng mu bàn tay lạnh ngắt vỗ nhẹ vào má hắn, nói: “Triệu Tinh, cậu do dự lâu như vậy mà vẫn không chọn tôi.”
Triệu Tinh hạ giọng, như sợ bị nghe thấy, nói: “Thôi Minh Lãng, là cậu con mẹ nó muốn ly hôn với tôi.”
Tôi phối hợp với hắn, cũng hạ giọng nói: “Nhưng hôn còn chưa ly, giường của tôi đã có người chiếm rồi.”
Triệu Tinh hít một hơi thật sâu, như đang kiềm chế cảm xúc. Tôi chạm vào má hắn. Ban đầu hắn còn ghé lại gần, sau đó nhận ra điều gì đó liền muốn trốn tránh.
Nhưng động tác của hắn không nhanh bằng tôi. Tôi vung tay tát hắn một cái thật mạnh. “Bốp ——” một tiếng. Mạnh đến mức mặt hắn quay sang một bên.
Tôi mỉm cười nói: “Cậu cũng nhận ra là tôi muốn đánh cậu.”
Tóc đen vừa vặn che đi biểu cảm của hắn, khiến tôi chỉ có thể thấy được quai hàm căng chặt.
“Triệu Tinh,” Ngón tay của tôi sờ lên vết đỏ đã hiện trên gương mặt hắn, “Cậu cú lắm đúng không? Muốn đánh tôi đúng không?”
Triệu Tinh giơ tay nắm lấy cổ tay tôi. Hắn rốt cuộc quay mặt lại, nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Cậu như vậy, sẽ khiến tôi sinh ra ảo giác cậu còn yêu tôi.”
“Đây cũng không phải là ảo giác,” Triệu Tinh siết tôi đau nhói, nhưng tôi cũng không muốn nhắc hắn, “Tôi đúng là vẫn còn có cảm giác tình cũ khó quên với cậu, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng tới việc tôi muốn ly hôn.”
“Nếu cậu kiên quyết muốn ly hôn tới vậy, vậy thì cậu cũng không có tư cách quản chuyện tôi lên giường với ai, cũng không có tư cách bắt tôi đuổi tình nhân đi.” Trong mắt Triệu Tinh không biết vì sao lóe lên lửa giận, ẩn tàng trong đó còn là chút uất ức không biết từ đâu ra, “Tôi đã nói nhiều lần rồi, tôi không phải con chó của cậu.”
“Cậu đúng là không phải,” Tôi nắm tay giật mạnh, thoát khỏi gông kìm của hắn, “Chó so với cậu còn trung thành hơn, nó sẽ không làm bẩn giường của chủ nhân chỉ để giao phối với những con chó khác.”
“Thôi Minh Lãng, cậu là một giáo viên ——”
“Sao? Muốn chê tôi ăn nói láo toét?” Tôi thuận tay cầm chiếc khăn tắm vừa đặt xuống lên, lau mu bàn tay vừa chạm vào má Triệu Tinh, “May quá, tôi cũng chê cậu dơ bẩn. Cậu ghét bỏ tôi, tôi cũng ghét bỏ cậu. Vậy là công bằng rồi.”
Trên trán Triệu Tinh chảy ra một giọt mồ hôi. Tôi biết hắn đang cố gắng hết sức để kìm nén cơn tức giận. Nhưng thực ra tôi rất muốn biết, tại sao hắn lại phải kìm nén?
Muốn đánh tôi? Vậy đánh đi!
Muốn chửi tôi? Vậy chửi đi!
Đã đến lúc chúng ta phải oanh oanh liệt liệt, một phách hai tán, đừng giả vờ hòa bình nữa, được không?
Tôi mong mỏi nhìn Triệu Tinh, nhưng Triệu Tinh lại vẫn kìm lại mọi lời muốn thốt ra, hắn nói: “Tôi không thích cậu ta. Chẳng qua cậu ta là con trai của đối tác thôi. Trước khi về nước, tôi ít nhất phải ổn định được cậu ta.”
“Có triển vọng quá cơ, Triệu Tinh Tinh. Cậu giờ cũng biết dùng mỹ nhân kế để kiếm tiền rồi.” Tôi cười nhạo.
“Trước khi lên giường với cậu ta, tôi cũng không ngờ là trùng hợp đến vậy.” Vẻ mặt Triệu Tinh nhăn lại, tựa như đang đau khổ lắm.
Nhưng tôi lại rất thích vạch trần hắn, tôi nói: “Lúc nãy ở trên giường, cậu ta bị tôi làm đau, tôi thấy cậu còn lén lút nắm tay cậu ta.”
“Tôi không muốn cậu ta giãy giụa rồi phá hỏng tâm trạng của cậu.”
“Không muốn phá hỏng tâm trạng của tôi, hay sợ cậu ta chọc giận tôi, tôi sẽ chơi cậu ta phế luôn?” Tôi dừng lại, dùng đầu ngón tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tất nhiên, cậu cũng có thể nói là cậu không muốn tôi vướng vào phiền toái.”
Hắn không hề trốn tránh tầm mắt của tôi, nhưng đôi mắt trong veo khi xưa của hắn giờ đã che giấu quá nhiều điều, hắn nói: “Tôi không nhịn được, cậu ta thật sự rất giống cậu.”
“Rất giống tôi ngày còn trẻ.” Tôi dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn. Hai người chúng tôi thật gần gũi, thật ái muội, nhưng cũng thật xa cách, “Triệu Tinh Tinh, cậu đã không còn thích tôi từ lâu rồi.”
Triệu Tinh Tinh không phản bác những lời này, không biết là đang giận lẫy, hay là đang cam chịu.
Qua thật lâu, hắn nói: “Cậu nên đi gặp bác sĩ tâm lý đi.”
“Sẽ.” Tôi ngáp một cái, “Thương lượng một chút. Cậu và tình nhân rời khỏi cái phòng này đi.”
“Đây nghe giống một lời thông báo hơn.”
“Thông minh đấy. Cậu cũng biết, với tôi ấy, muốn làm gì bé tình nhân của cậu cũng dễ lắm.”
“Bố cậu ta rất quyền lực. Hai người tốt nhất đừng xô xát gì. Tôi không bảo vệ nổi cậu đâu.” Triệu Tinh cảnh cáo, sau đó cầm máy sấy tóc nhét vào trong ngực tôi: “Nhớ sấy khô tóc.”
Tôi nhìn hắn đi vào phòng ngủ. Trong phòng có tiếng động nhẹ nhưng tôi không nghe rõ. Ước chừng bảy tám phút sau, Triệu Tinh ôm người yêu quấn trong chăn ra, gật đầu với tôi rồi trực tiếp rời đi.
Tôi cũng không vào phòng, chỉ gọi điện thoại cho nhân viên khách sạn lên dọn phòng. Nhân viên phục vụ tận tình dọn phòng, còn thay cho tôi một chiếc giường mới toanh.
Tôi tiễn người xong, đang chuẩn bị ngủ, lại nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi làm biếng không ra mở cửa, nói thẳng: “Tôi buồn ngủ.”
Giọng nói của Triệu Tinh từ ngoài cửa truyền đến, hắn nói: “Tôi quên ví.”
Nói dối.
Tôi xỏ dép vào, chậm rãi mở cửa. Hắn đứng ngoài cửa, ánh mắt dừng lại trên đỉnh tóc tôi.
Hắn nói: “Cậu chưa sấy tóc.”
Tôi hỏi ngược lại hắn: “Cậu tắm rửa sạch sẽ chưa?”
Hắn rời đi tầm mắt, nói: “Tôi tới để xin lỗi.”
“Cậu tới để lên giường.” Tôi vạch trần lời nói dối cũng không mấy khôn ngoan của hắn, “Triệu Tinh, có nhiều chuyện không phải cứ lên giường là giải quyết được.”
“Xin lỗi.”
“Nếu một ngày nào đó cậu muốn kết hôn với người khác, tôi sẽ không ngăn cản cậu.” Tôi đi về phía phòng ngủ, phía sau vang lên tiếng đóng cửa của hắn, “Ai nấy cũng đều tự do.”
“Nhưng chỉ sợ cậu sẽ không bao giờ quan tâm tôi nữa, không bao giờ gặp lại tôi nữa, đúng không?” Triệu Tinh ôm lấy eo tôi từ phía sau, tựa vào vai tôi như một con cún bự xác.
“Có lẽ, ai biết được.”
Có lẽ tôi cũng không có thông minh như mình nghĩ. Tôi không dự đoán được Triệu Tinh sẽ tìm được người yêu rất giống mình, cũng không dự đoán được Triệu Tinh sẽ có đôi phần thật lòng đối với cậu ta.
Triệu Tinh tối nay rời đi rồi lại quay lại, một phần vì tình cảm nhiều năm của chúng tôi, một phần vì hắn không muốn để tôi một mình.
Đây cũng chẳng phải lý do tốt đẹp gì.
Triệu Tinh của năm xưa sẽ không cần suy nghĩ nhiều như vậy. Trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ —— hắn muốn ở bên tôi.
Một người do dự hoặc cần một lý do để gặp người khác, đây là dấu hiệu tình cảm đã nhạt phai.
Tôi đã nhận ra tình cảm Triệu Tinh dành cho tôi dần phai nhạt, nhưng tôi bất lực, chẳng thể ngăn nó tan biến.
Đây cũng là điều tôi xứng đáng được hưởng.
Rốt cuộc Triệu Tinh cũng nhận thấy tình cảm của tôi dành cho hắn đang phai nhạt. Hắn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể cứu vãn tình cảm của tôi.
Hai người chúng tôi như hai diễn viên, diễn một vở kịch đôi đầy tình cảm, lại cũng biết rõ, vở kịch này đã sắp đến hồi kết. Nhạc tàn người cũng tan. Có lẽ khi đó chúng tôi sẽ được tự do.