- Trang chủ
- Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
- Chương 27
Tác giả: An Nhật Thiên
Tôi ở khách sạn ngủ một giấc thật sâu. Lúc tỉnh lại, mở hai mắt ra chỉ thấy bộ ng.ực của Triệu Tinh, tôi nghiêng người cắn một miếng. Hắn ‘A—’ một cái kêu đau, vươn tay kéo cái ót của tôi, nói: “Cũng chẳng chào hỏi được một câu tử tế.”
Tôi chậm rì rì mà đè lên người hắn, nói: “Vậy để tôi đây chào cậu một tiếng. Tôi muốn chơi cậu.”
Triệu Tinh nằm ở trên giường, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn tôi: “…… Cậu không đói bụng à?”
“Tôi tưởng cậu đói,” Tôi hạ mắt nhìn hắn, “Nếu không cậu ăn mặc như thế này mà ôm tôi, thật khó cho tôi để không coi đây như là đang ám chỉ gì đó.”
Triệu Tinh cười khẽ ra tiếng, hắn nói: “Người thông minh nên nhìn thấu chứ không nên nói toạc.”
Tôi ngáp một cái, nói: “Đừng nhiều lời. Cậu biết tôi thích cái gì rồi đấy.”
–
Tôi và Triệu Tinh lăn lộn suốt ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng Triệu Tinh gọi cho bộ phận phục vụ khách sạn và chúng tôi ăn trên giường.
Ăn xong bữa tối, Triệu Tinh lại vội vàng rời đi. Thư ký của Triệu Tinh cử một hướng dẫn viên du lịch riêng đến cho tôi, cũng thông báo đã thanh toán toàn bộ phí.
Tôi nằm trên giường thêm hai tiếng nữa rồi mới xuống sảnh khách sạn để gặp hướng dẫn viên du lịch riêng —— Một người đàn ông Thái Lan khá ưa nhìn, vẻ ngoài lại như phụ nữ, với bộ ng.ực đầy đặn, giọng nói trung tính.
Chúng tôi uống cà phê ở ngay tại sảnh. Anh ta đưa cho tôi danh sách chi tiết các dịch vụ, giải thích từng mục và mời tôi xác nhận.
Tôi thấy có mấy mục là phục vụ trên giường, đoán là thư ký của Triệu Tinh làm việc quá tận tâm, chỉ là không biết Triệu Tinh có biết việc này hay không thôi.
Nhưng sớm muộn gì hắn cũng sẽ biết thôi, dù sao chúng tôi vẫn còn cái thỏa thuận là phải báo cáo.
Hướng dẫn viên du lịch riêng tự đặt cho mình một cái tên tiếng Trung là Kim Thái. Anh ta học vấn cao, nói tiếng Trung tốt, lời nói cử chỉ đều rất lịch sự.
Tôi xác nhận xong các mục dịch vụ, anh ta lập tức đưa tôi giấy khám sức khỏe trong vòng một tuần, “Xin ngài cứ yên tâm, tôi cực kỳ ‘sạch sẽ’.”
“Anh không ngại để tôi kiểm hàng luôn chứ?”
Tôi nhấp một ngụm cà phê, cau mày, đây không phải là vị tôi thích.
“Đương nhiên là không ngại rồi. Chúng ta có thể dùng phòng của ngài chứ?”
“Xin lỗi nhưng tôi ở chung với chồng mình rồi,” Tôi thẳng thừng từ chối, lại đưa ra một kiến nghị khác, “Anh chắc là lái xe tới đây nhỉ?”
“Vâng, tôi có lái xe tới.”
Kim Thái cầm chiếc túi xách xinh đẹp lên và nói: “Chúng ta có thể xuất phát luôn.”
—
Xe của Kim Thái rất rộng rãi. Anh ta quỳ trên sàn xe, chu đáo phục vụ tôi.
Tôi nắm đầu anh ta, lại thất thần nghĩ tới Triệu Tinh.
Ban đầu, Triệu Tinh vốn là người rất truyền thống. Hắn không muốn làm trò gì quái dị với tôi. Thấy không an toàn, cũng không được tự nhiên.
Nhưng tôi muốn làm. Tôi muốn làm bẩn chiếc xe hắn đã rất vất vả mới mua được. Ai bảo hắn gọi nó là cô vợ thứ hai của hắn.
Phải nói rằng lúc đó tôi đã rất ghen tị.
Hắn đúng là kiểu người truyền thống, nhưng hắn cũng không thể chịu nổi mỗi lần tôi quyến rũ hắn.
Tôi biết hắn thích một nụ cười như thế nào, thích tư thái ra sao, thích những lời nói gì.
Từ lúc lên xe đến lúc hắn túm lấy vai tôi chỉ mất có ba phút.
Hắn thấp giọng th.ở dốc, đầu ngón tay khẽ run lên, dưới quần áo có một đường cong không thể bỏ qua, hắn cầu xin tôi: “Về phòng đi…”
“Không, tôi muốn làm ở đây.” Tôi giơ chân đá vào bắp chân hắn, “Triệu Tinh Tinh, cậu không thèm tôi sao?”
“Cậu con mẹ nó…” Triệu Tinh hai mắt đỏ lên, “Thôi Minh Lãng, cậu biết tôi không thích…”
“Ngay tại đây.” Tôi dùng đầu ngón tay chọc vào má hắn, “Tôi thích thế.”
Triệu Tinh dùng lực, trực tiếp đẩy tôi vào ghế sau xe. Cửa xe đóng rầm lại sau lưng hắn.
Hắn quật thắt lưng vài cái, thùng rỗng kêu to, nói: “Thôi Minh Lãng, tôi con mẹ nó sẽ chơi chết cậu.”
Tôi không nhịn được cười, cởi giày da, giẫm thẳng lên ngực hắn, nói: “Cậu có thể thử.”
—
Lần đó, Triệu Tinh bị tôi chơi rất thảm. Cổ tay của hắn bị thắt lưng trói để đỏ bừng. Xe thì lộn xộn hết cả lên. Hắn vừa ôm eo, vừa xách xô tự mình rửa xe. Nhìn cũng có chút đáng thương.
Tôi gặm kẹo hồ lô, nhìn hắn bận rộn trong ngoài, hỏi hắn: “Cần tôi giúp không?”
Triệu Tinh hung tợn trừng mắt nhìn tôi nói: “Đồng chí Thôi cứ lo ăn kẹo đi. Mấy cái việc tay chân nặng nhọc này tôi tự mình làm được.”
Tôi nuốt miếng hồ lô cuối cùng vào bụng rồi tới giúp, nhưng tay chưa kịp chạm vào miếng giẻ thì hắn đã nắm lấy cổ tay tôi trước.
Triệu Tinh rất khỏe, vậy nên vừa rồi hắn không chống cự được tôi chẳng qua là hắn không thật sự muốn chống cự thôi.
“Nước vừa dơ vừa lạnh. Cậu đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền tôi.”
“Ừ,” Tôi gật đầu, nghiêng người hôn lên khóe mắt hắn, “Tôi ở đây với cậu.”
“Ừ, xong xuôi chúng ta về.”
–
Lúc định thần lại, tôi thấy Kim Thái đã lộ.t sạch quần áo. Bỗng tôi thấy thật tẻ nhạt vô vị.
Tôi suy nghĩ rồi nói, “Quên đi, hôm nay tôi muốn tham quan thêm mấy chỗ nữa.”
“Được, vậy thì theo ý ngài.”
Chúng tôi bắt đầu lái xe, nhưng mọi chuyện lại cố tình không được như mong muốn. Mới đi được nửa đường, trời đã mưa to.
Kim Thái vừa lái xe vừa xin lỗi tôi. Tôi an ủi anh ta mấy câu, thêm một cái hẹn cho ngày mai, sau đó lại bo cho anh ta thêm một đống tiền. Vậy là anh ta lại càng quan tâm tôi hơn.
Xe dừng ở hành lang khách sạn, tôi xuống xe, trên tay vẫn còn mang theo mấy món tráng miệng, muốn tự mình ăn một nửa, nửa còn lại để lại cho Triệu Tinh.
Tôi quẹt thẻ để vào thang máy đặc biệt, rồi quẹt thẻ vào phòng. Vừa mở cửa, tôi đã nghe thấy tiếng thở quen thuộc và tiếng rê.n rỉ của đàn ông.
Tôi bước vào trong, trái tay đóng cửa lại, âm thanh bên trong im bặt trong giây lát.
Tôi đứng ở hiên nhà, ném món tráng miệng trên tay xuống đất, cởi áo khoác rồi bước vào trong.
Giọng nói của Triệu Tinh vang lên từ phòng ngủ, hắn nói: “Minh Minh?”
“Ừ. Cứ kệ tôi. Cậu cứ tiếp tục công việc của cậu đi.”
Triệu Tinh im lặng vài giây, tựa hồ đang suy nghĩ nên xử lý tình huống này như thế nào. Kỳ thực theo tính cách của tôi, tôi sẽ chủ động cho hắn thời gian để chỉnh trang lại.
Nhưng hôm nay tôi rất không bình thường, không một chút do dự trực tiếp mở cửa phòng ngủ. Người dưới thân Triệu Tinh hét lên một tiếng, nhưng cậu ta cũng không biết phải trốn đi đâu, chỉ có thể rúc vào lòng Triệu Tinh.
Tôi nhìn tư thế của hai người lúc này, tập trung vào phần thân dưới, kéo cổ áo sơ mi của tôi, hỏi: “Có phiền không khi thêm người nữa?”
“Anh điên à?”
Triệu Tinh chưa kịp trả lời, bạn giường của hắn đã lên tiếng. À, có lẽ cũng không phải bạn giường, còn có thể là nhân tình, mà có khi còn là người yêu nữa.
Giọng cậu ta hơi giống tôi, nhìn cũng hơi giống tôi, nhưng cậu ta còn trẻ, còn ngoan, còn có thể nằm xuống để hắn chơi.
“Không ngại.” Triệu Tinh nhanh chóng hạ quyết tâm, ghé bên tai tình nhân của mình thì thầm vài câu. Cậu chàng miễn cưỡng đồng ý, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
Mọi việc xảy ra sau đó có chút khó tả, tóm lại là tôi chơi tình nhân của Triệu Tinh. Chúng tôi còn thử cả trò sandwich nữa.
Xong xuôi hết thảy, tôi rời giường đi tắm. Lúc ra khỏi phòng tắm, Triệu Tinh chặn tôi ở cửa, hắn nói: “Xin lỗi, tôi quên không báo trước với cậu.”
“Không phải cậu quên. Mà là cậu không muốn làm tôi khó chịu.”
Tôi hiểu Triệu Tinh, tôi biết hôm nay hắn giấu giếm cũng là vì muốn tốt cho tôi.
Tôi không tức giận, chỉ là bỗng dưng tỉnh ngộ thôi.
Một Triệu Tinh Tinh tốt đẹp, suy cho cùng, cũng chỉ còn tồn tại trong ký ức của tôi.
Mà đối với Triệu Tinh, một Thôi Minh Lãng tốt đẹp, có lẽ cũng đã chỉ còn tồn tại trong ký ức của hắn.
Cả hai chúng tôi đều không phải người tốt, chẳng thể nhắc tới cái gì mà tình yêu thiên trường địa cửu. Mười mấy tuổi yêu nhau sẽ khờ dại nói một câu: ‘Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau’, lại không hiểu rốt cuộc hai chữ ‘vĩnh viễn’ này đáng quý tới dường nào.