- Trang chủ
- Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
- Chương 10
Tác giả: An Nhật Thiên
Tôi và Triệu Tinh ngồi xông hơi một lúc. Triệu Tinh suýt chút nữa thì ngủ thiếp đi, nhưng trước khi vào giấc, hắn lại đột ngột bò dậy, nói: “Đi. Chúng ta đi chơi cái khác đi.”
“Chơi cái gì?” Tôi ngáp.
“Chơi điện tử.” Hắn chỉ về phía nào đó, “Hồi bé chúng ta vẫn hay chơi còn gì?”
“Cậu chưa chơi chán à?”
Mấy cụ nhà tôi và nhà Triệu Tinh đều cực kỳ thoải mái. Biết chúng tôi ham mê điện tử, bèn mua hẳn cho chúng tôi vé năm của tiệm, còn cổ vũ chúng tôi chơi nhiều vào. Kết quả là chơi hết một cái mùa hè, chúng tôi đều thấy ngấy tận cổ, cuối cùng cả hai lười không đi nữa.
Tôi tự nhận bản thân chẳng còn hứng thú gì với game điện tử, mà tôi đoán là Triệu Tinh cũng không có.
Quả nhiên, Triệu Tinh trầm tư một hồi rồi nói: “Thôi, hai ta đọc sách đi.”
—
Tay Triệu Tinh này vừa rồi còn chê tôi văn vẻ, giờ cái dáng hắn mặc áo tắm, tay cầm sách trông còn văn vẻ hơn tôi nhiều, nom cực kỳ giống chàng sinh viên ngành Khoa học và Công nghệ nào đấy. Thời gian thiên vị hắn, khiến hắn biết lõi đời mà lại không lõi đời, vẫn còn giữ lại cho hắn vài phần ngây thơ hồn nhiên —— Đương nhiên, dáng vẻ này chỉ tồn tại trước mặt tôi.
Thẳng thắn mà nói, tôi vẫn có một chút thích Triệu Tinh. Và tôi cũng rõ ràng rằng, cả đời này, bản thân sẽ khó có thể tìm được một người bạn đời phù hợp hơn hắn.
Tôi đoán Triệu Tinh cũng là thế. Hắn cũng thích tôi. Hắn cũng cảm thấy tôi và hắn thật phù hợp.
Thế nhưng mà, giữa hai người chúng tôi, thật sự đã không có tình yêu.
Thời hạn của pheromone là ba tháng, theo lý thuyết, tình yêu cuồng nhiệt chỉ kéo dài ba tháng.Tôi từng nghĩ rằng tôi và Triệu Tinh có thể phá vỡ giới hạn này, và chúng tôi cũng đã thành công —— ít nhất chúng tôi thực sự yêu nhau được vài năm.
Tôi còn nhớ khi chúng tôi còn ngây ngô chưa biết gì, chỉ cần thấy Triệu Tinh từ cửa lớp bước vào, tim tôi đã đập loạn xạ. Tôi ra vẻ bình tĩnh mà xoay bút. Thế nhưng cao thủ xoay bút là tôi, lại đánh rơi bút xuống đất.
“Cạch ——”
Bút gel rơi xuống nền gạch. Triệu Tinh sải những bước dài đi tới, cúi xuống nhặt bút, đặt nó lên bàn tôi và nói: “Bút cậu lại rơi rồi.”
Tôi sẽ cầm lấy cái bút đó, giống như đang nắm lấy tay hắn, sẽ thản nhiên nói: “Cậu lại giúp tôi nhặt.”
Mồ hôi ướt đẫm, hắn ngồi bên cạnh tôi, ngang nhiên chiếm chỗ ngồi, hắn nói: “Thôi Minh Lãng, tối qua nhà tôi ăn cơm đi.”
Tôi vờ như không nghe thấy, đợi hắn nói thêm một lần rồi im lặng đếm ‘ba, hai, một’. Hắn vòng tay ôm vai tôi, tri kỷ mà nói: “Tối nay cậu không bận gì mà phải không?”
Tôi bình tĩnh “ừm” một tiếng, giả vờ chán ghét nói: “Người cậu toàn mùi mồ hôi.”
Hắn sẽ nghi vấn mà nâng bàn tay nhàn rỗi của mình lên, ngửi rồi ngửi, sau đó nói: “Không có.”
Tay hắn sẽ quàng qua vai tôi cho đến khi chuông vào lớp vang lên, cho đến khi tôi nhắc: “Cậu nên đi đi.”
–
“Cậu nên đi đi.” Sau khi chúng tôi trải qua chuyến đi suối nước nóng thường xuyên nhàm chán, thỉnh thoảng thú vị này, tôi ân cần nhắc nhở hắn một câu. Dù sao thì Triệu Tinh cũng không phải kẻ ăn không ngồi rồi giống tôi, khoảng thời gian này công việc của hắn hẳn rất phải bận rộn.
“Chúng ta có thể đi cùng nhau không?” Triệu Tinh lại biết rõ còn cố hỏi.
“Không, tôi còn phải đi gặp Hứa Nặc.”
Tôi thật sự rất thích nói thật trước mặt Triệu Tinh. Đúng là sau đây tôi phải đi gặp Hứa Nặc. Thẳng thắn mà nói, biểu hiện của Hứa Nặc khiến tôi cực kỳ vừa lòng —— Anh là người biết điều, cũng ngầm đồng ý với cái thói sinh hoạt ăn chơi đàng điếm sau này của tôi.
Sau khi vứt bỏ Triệu Tinh, nếu để tìm một người thay thế thì Hứa Nặc thực thích hợp. Tôi cũng nên trấn an anh một chút, không thì lại phải phí công tìm tình nhân mới.
Triệu Tinh nhấc tay vuốt mặt một cái, hắn nói: “Thôi Minh Lãng, có đôi khi, tôi cũng không thể hiểu nổi con người cậu.”
Tôi đáp lễ hắn bằng một câu: “Từ ngày cậu đưa ra đề nghị thiết lập mối quan hệ mở, tôi cũng đã không hiểu nổi con người cậu nữa rồi.”
Triệu Tinh lẳng lặng mà nhìn tôi. Tôi đoán hẳn hắn muốn nói ‘Tôi hối hận’, nhưng thật ra hắn hẳn cũng chẳng hối hận. Dù sao thì cho dù có không đưa ra lời đề nghị như vậy, kết cục của hai người chúng tôi cũng đã một năm một mười. Kiểu gì cũng là chia tay thôi. Chính vì lời đề nghị khi ấy của hắn, mà mối quan hệ của chúng tôi mới có thể duy trì thêm nhiều năm như vậy. Nói dễ nghe một chút thì là chặt lỏng có độ, nói khó nghe một chút thì là kéo dài hơi tàn.
Tôi cũng rất rõ ràng quan hệ của chúng tôi vừa không bình thường, cũng không khỏe mạnh, mà tôi cũng không muốn cứ tiếp tục như vậy.
–
Tôi đoán Triệu Tinh còn rất nhiều lời muốn nói với tôi. Nhưng hắn lại là người có cái ngưỡng chịu đựng rất cao. Vậy nên hắn nhịn.
Hắn nghiêm trang mà đùa với tôi, hắn nói: “Thôi Minh Lãng, cậu tin không, chúng ta vừa ly hôn xong, tôi sẽ lập tức tìm người khác kết hôn.”
Tôi lại không coi những lời vui đùa ấy là những lời vui đùa thật sự. Tôi nhẹ nhàng nói: “Tôi tin.”
Trước khi vẻ mặt hắn kịp thay đổi, tôi lại đế thêm một câu: “Đó là quyền tự do của cậu. Nhớ gửi thiệp cưới cho tôi.”
Nét mặt của Triệu Tinh khi đó, thoạt nhìn trông có vẻ như đang rất muốn tẩn cho tôi một trận. Thế nhưng hắn lại chẳng có hề gì là định giơ tay lên đánh.
Triệu Tinh đã bị tôi nuôi ngoan rồi. Tôi tin hắn sẽ không bao giờ hại tôi.
Nhưng thật tiếc thay, hắn lại không ‘nuôi ngoan’ được tôi.
Tôi cũng không để Triệu Tinh đưa tôi đến nhà Hứa Nặc —— Xét từ điể.m này, tôi nhiều hay ít thì vẫn còn chút lương tâm.
Triệu Tinh đưa tôi đến lối vào tàu điện ngầm. Hắn thế nhưng lại chủ động hỏi tôi: “Cậu có mang đủ tiền ở đó không?”
Tôi dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn, nói: “Tàu điện ngầm có quét mã từ lâu rồi.”
Triệu Tinh ‘ồ’ một tiếng, một lát sau, nói: “Đã lâu quá rồi tôi chưa đi tàu điện ngầm.”
Đồng chí Triệu Tinh làm con quỷ tư bản tàn ác đương nhiên không thể thấu hiểu nỗi khổ của nhân gian.
Tôi vỗ vai hắn, mở cửa xuống xe, ngồi tàu điện ngầm chạy đến nhà Hứa Nặc. Nhà Hứa Nặc cạnh lối ra A của ga tàu điện ngầm ‘Tam Nguyên Kiều’. Vừa đến lối vào tàu điện ngầm, tôi đã thấy Hứa Nặc đang đứng chỗ quét mã QR.
Anh một tay cầm bó hoa bách hợp mười tệ mua ở cửa tàu điện ngầm, vẫy vẫy hoa với tôi, nói: “Bạn nhỏ, em về rồi à?”
Trong nháy mắt đó, tôi có cảm giác mình như thích anh ấy nhiều hơn một chút.
Đã lâu lắm rồi không có ai gọi tôi là ‘bạn nhỏ’.