Tác giả: Đại Giang Lưu
Từ Mông Mông được chủ nhiệm đồng ý, trở về chỗ ngồi nhịn không được nắm tay kích động, đồng nghiệp ngồi bên cạnh vừa vặn nhìn qua, thần bí hỏi ả, “Tần Liệt Dương thật sự từng sống ở nhà chồng em hả, hẹn phỏng vấn đặc biệt nha, người này rất khó liên lạc, bao nhiêu người muốn hẹn lịch phỏng vấn đều không thành công, nếu hẹn được vậy tháng này em là nhân viên nổi bật rồi nha.”
Từ Mông Mông lý nào sẽ nói thật ra quan hệ của chồng ả và Tần Liệt Dương không tốt, chỉ cười dè dặt nói, “Những chuyện này sao có thể làm phiền người ta, chị cũng biết hắn không thích, tụi em quan hệ tốt cũng có mức độ.
Hên là lần này vừa đúng dịp hẹn nhau gặp mặt thôi.”
Ả nói xong thì đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhìn đối phương nói, “Em đi phỏng vấn đây.”
Chờ ả đi rồi, đồng nghiệp kia hừ một tiếng, “Làm bộ làm tịch.”
Từ Mông Mông đi phương tiện công cộng tới thẳng văn phòng Á Uy chỗ làm của Lê Diệu, hai nơi cách không xa lắm, khi ả tới vừa qua giờ nghỉ trưa một lúc, do ả đã sớm gọi điện thoại cho Lê Diệu, Lê Diệu ở tại nhà ăn chờ sẵn.
Sau khi ngồi xuống ả kêu một ly nước, xong mới nói, “Em nói anh nghe, lần này có thể là cơ hội tốt.
Chuyện của QUEEN bùng phát lần này, Báo Đô Thị liên tiếp đưa tin hai ngày, anh cũng thấy chuyện này một khi đã bùng lên, không thể nào có cách tẩy trắng, anh có nói bản thân vô tội đến cỡ nào cũng không một ai chịu tin.
Hiện giờ quần chúng rất mù quáng.”
Sắc mặt Lê Diệu không được tốt lắm, nghe xong chỉ ừ một cái, không nói tiếp.
Từ Mông Mông không để ý, vốn ở nhà Lê Diệu cũng không có cơ hội lên tiếng, mọi việc đều do cô làm chủ, “Em nghĩ lúc này Tần Liệt Dương nhất định bận đến luống cuống tay chân, muốn phản kích.
Em thấy chuyện này nhất định là có người nhằm vào hắn, nếu không ai mà rãnh rỗi như vậy, không có gì tự nhiên đi mua một đống xa xỉ phẩm, rồi lại tốn nhiều tiền đem đi kiểm tra.
Có điều anh nghe em đi, để người khác làm kiểm tra này, như vậy có thể lấy lòng Tần Liệt Dương.”
Lúc đầu khi đồ được đưa tới, gã lập tức tiếp nhận kiểm tra đợt hàng này, do gã nghĩ đến Tần Liệt Dương hại gã thê thảm như vậy, gã nhất định phải trả thù, cá nhân có khả năng đem đồ tới kiểm tra, không phải có tiền thì có quyền, gã tin tưởng người đó nhất định có khả năng gây phiền toái cho Tần Liệt Dương, chỉ cần khiến hắn có điểm buồn phiền là gã đều sẵn lòng.
Kết quả về nhà vừa nói, Từ Mông Mông lập tức phản đối.
Ý của Từ Mông Mông rất đơn giản, cô đã phải chịu đủ khổ do túng thiếu, tiền lương một tháng của hai người gộp lại chỉ hơn mười ngàn đồng, vừa trả góp nhà đã hơn phân nửa, sinh hoạt phí không thể khó khăn hơn.
Quan trọng nhất là Lê Dạ thật sự được Tần Liệt Dương đón về nhà, còn cho anh đến trường, quan hệ hai người còn mật thiết, điều này nói lên cái gì? Lê Dạ thật sự lên như diều gặp gió, mà không phải giống như điều Lê Diệu đã nói lúc đầu, “Tần Liệt Dương rất hận anh hai, cho dù ra tiền chữa bệnh cũng không đối xử tử tế với ảnh, ở càng gần ngược lại sẽ càng thảm.”
Từ Mông Mông muốn thông qua việc này để lấy lòng, đương nhiên phải quậy cho ầm ĩ trước.
Cho nên ả mới nói Lê Diệu động tay động chân vào hàng mẫu, sau đó lấy cớ không rãnh giao cho người khác làm kiểm trắc.
Lê Diệu đương nhiên không chịu, thế nhưng nếu Lê Diệu có thể nói được ả, sẽ không phải là Lê Diệu.
Hiện giờ mục đích của Từ Mông Mông đã đạt được, tất nhiên là dương dương tự đắc, nhìn Lê Diệu nói, “Đề tài em chọn đã được quyết định rồi, cuộc sống hiện tại của hắn nhất định không ổn, nếu chúng ta nói với anh hai có thể giúp hắn, nhất định có thể cải thiện được quan hệ.”
Lê Diệu tuyệt đối không ủng hộ chuyện này, có điều chuyện hãm hại gã làm là mượn tay người khác, là một việc rất sảng khoái.
Nếu như có thể từ đó trục lợi gã không ý kiến, gã thật sự chán nản cuộc sống nghèo khổ này rồi, cái này so với cuộc sống tưởng tượng sau khi tốt nghiệp tiến sĩ của gã khác nhau vời vợi.
Nhưng gã vẫn nhắc nhở Từ Mông Mông, “Tần Liệt Dương là tên thần kinh, tính tình cờ hó, hắn sẽ không thèm để ý em đâu.”
Từ Mông Mông mới nói, “Anh yên tâm, tính tình anh hai trước giờ luôn yếu lòng, ai đối với ảnh tốt ảnh đều thay người ta lo nghĩ, em nói có thể giúp được Tần Liệt Dương, anh hai còn cầu không được.
Chúng ta không cần Tần Liệt Dương tha thứ, chỉ cần anh hai tha thứ là được.
Anh không biết thôi, ngày đó em đi chơi ở trung tâm thương mại chính mắt thấy hai người đó nắm tay.
Anh còn nói anh hai vì anh không kết hôn, em thấy chỉ là anh tự mình đa tình, ảnh đâu phải là không kết hôn, ảnh là gay, chẳng qua chưa tìm được người thôi.”
Lê Diệu hừ một tiếng, mới nói một câu, “Tùy em.” Gã cũng biết anh gã không phải người cứng rắn.
Tần Liệt Dương trở về nhà chính rất mau, tất nhiên là tràng cảnh y chang lần trước, cả nhà tề tựu, hơn nữa, có lẽ vì muốn nhìn thấy kết cục khó coi của hắn, cậu hắn Phương Hải Đông không thèm để ý chuyện bị ba hắn làm mất mặt lần trước, cũng liếm mặt lại đây, thật không hiểu lão làm sao bỏ được cái mặt già đó xuống.
Chỉ là vẻ mặt từng người khác nhau, so với lần trước thay đổi rất nhiều.
Ba hắn và cậu hắn vẫn không nhìn ra được vui buồn như trước, mẹ hắn thì ngồi nghiêm chỉnh trông vừa khẩn trương vừa chờ đợi, Đường Đỉnh Hân hình như mập lên nhiều, sắc mặc cũng tốt hơn, hẳn là gần đây cuộc sống rất vừa ý, vẫn vuốt ve bụng mình như trước không thay đổi, thấy hắn vào nhà còn nháy mắt mấy cái với hắn.
Còn về Tần Phù, cậu ngồi ở đó vẻ mặt rất khó xử.
Tần Liệt Dương dùng cái mông cũng biết cậu đang suy nghĩ cái gì, tám phần là cảm thấy lần trước hắn giúp cậu, lần này cậu không thể không giúp đỡ, mặt khác nhất định đã bị mẹ và cậu hắn oanh tạc một trận, bảo cậu phải bỏ đá xuống giếng.
Tần Liệt Dương vẫn như cũ, vào nhà liền chào hỏi, sau đó không chút khách khí ngồi xuống ghế đơn bình thường vẫn hay ngồi.
Tần Chấn nói một câu nghe là biết bán đứng cách nghĩ của ông, “A Mai, em nói có chuyện muốn hỏi Liệt Dương, em tới hỏi đi.”
Tần Liệt Dương nhếch mày, dễ thấy ba hắn không chút hứng thú với chuyện này, chắc chắn là bị mẹ hắn thúc ép.
Nghĩ lại cũng đúng, Tần Liệt Dương tiếp nhận đã hơn một năm, mẹ hắn khó khăn lắm mới tìm được sai phạm, làm sao có khả năng ngồi yên cho được? Ngược lại ba hắn thấy loại chuyện này cũng không phải do Tần Liệt Dương chủ quan phạm sai, xử lý thỏa đáng là được, không có gì đáng để tức giận.
Phương Mai nhìn thoáng qua Phương Hải Đông, sau đó mới nói, “Liệt Dương, chuyện Aldehyde vượt mức quy định là chuyện gì?”
Tần Liệt Dương rất có thâm ý liếc nhìn Phương Hải Đông, lão cáo già này lại không hề có chút khác lạ nào, trái lại còn ra vẻ người cậu tốt lên tiếng, “Liệt Dương à cháu còn trẻ, nhiều chuyện xử lý không tốt là bình thường, không cần gấp gáp.”
Tần Liệt Dương trong lòng thầm chửi thề một tiếng, ai tuổi còn trẻ xử lý không tốt hả, cái mũ này chụp thật nhanh nha.
Có điều hiện tại không phải thời gian thích hợp phản kháng, hắn làm như không nghe thấy, thành thật móc ra hai tờ báo trong túi, nhìn ba hắn nói, “Hiện nay dù là QUEEN hay Tần thị đều đang chịu tay bay vạ gió.
Trong tay con là một phần Báo Đô Thị, đang tiến hành đăng tin liên tục kiểu chuyên đề ý định làm tổn hại danh tiếng của QUEEN.
Trên thế giới không có chuyện vô duyên vô cớ thích hay ghét một ai, con có lý do tin tưởng, cuộc chiến truyền thông này chuyên môn nhằm vào QUEEN, người phía sau màn bày ra trò này bụng dạ khó lường, đang cố gắng thông qua đả kích liên tục như vậy, hủy hoại danh tiếng tốt đẹp mà QUEEN gầy dựng hơn ba mươi năm, thậm chí muốn hủy diệt cơ nghiệp Tần thị.
Con hiện nay đang khẩn trương tiến hành kiểm tra, ba, con cho rằng người có khả năng làm ra chuyện này, nhất định có liên quan đến tao ngộ bất lợi của chúng ta.
Không phải đối thủ thì là nội quỷ.
Nếu người này là đối thủ của chúng ta, cạnh tranh đê tiện như vậy chúng ta không chỉ tăng thêm đối phó, còn phải khiến nó đẹp mặt, để nó có đi không có về.
Còn nếu người này là nội quỷ,” Giọng nói của hắn càng thêm nghiêm nghị lạnh lùng, “Con chuẩn bị đưa ra tòa khởi kiện, để quãng đời còn lại của gã trôi qua trong tù.”
Tần Chấn nghe xong trực tiếp vỗ đùi, “Con nói đúng, chuyện này không thể nhân nhượng.”
Phương diện này hẳn là những người ở đây đều xài chiêu hiểu rõ nhưng giả vờ hồ đồ, Tần Liệt Dương chắc chắn là nói cho Phương Hải Đông nghe, tôi biết là ông làm, bắt được nhất định cho ông ngồi tù.
Mà Tần Chấn cũng tỏ thái độ chán ghét vô cùng, ta đồng ý cách làm của con.
Phương Mai và Phương Hải Đông có tài diễn xuất hơn nữa, sắc mặt cũng không dễ coi chút nào.
Chính Phương Mai đánh trận đầu, bà cười cười nói, “Con đây rõ ràng là thuyết âm mưu, từ nhỏ đã dạy con, xảy ra chuyện phải coi lại bản thân mình trước, không thể đổ lên đầu người khác.
Con chắc chắn QUEEN thật sự không có việc gì? Nhưng kết quả kiểm tra là do công ty kiểm trắc chuyên nghiệp làm, hơn nữa, từ lúc con nhậm chức đã lập tức thay đổi nhà cung ứng vật liệu, nhà cung ứng cũ đã làm việc với chúng ta hơn mười năm chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Tần Liệt Dương tất nhiên không phải vô duyên vô cớ thay đổi nhà cung ứng, nhà cung ứng đó thường xuyên qua lại với mẹ hắn, lúc ba hắn còn thì giao hàng chất lượng không vấn đề, nhưng ba hắn vừa bị tai nạn xe, hàng đưa tới đều không đạt tiêu chuẩn.
Hắn không chắc là do mẹ hắn dụ dỗ, hay khi dễ hắn trẻ tuổi, nhưng Tần Liệt Dương cũng không thèm hỏi, dù sao người muốn hợp tác với hắn có rất nhiều, hắn trực tiếp trả lại hàng mười mấy lần, nhà cung ứng mới thành thật lại, vừa đúng lúc đáo hạn hợp đồng, hắn lập tức thay đổi nhà cung ứng.
Có điều hiện tại lại bị mẹ hắn bắt được nhược điểm, đem nguyên nhân này đẩy lên đầu hắn, còn cho rằng chuyện này là do hắn làm sai.
Tần Liệt Dương cong môi cười, hỏi một câu, “Mẹ là muốn con tính toán sổ sách qua lại của mẹ và nhà cung ứng đó sao?”
Nhất thời, trong phòng lập tức im phăng phắc, mọi người đều biết Tần Liệt Dương có bệnh thần kinh, thật ra đa số thời gian là hắn phát bệnh lên người Phương Hải Đông và Tần Phù, Phương Mai và Tần Chấn ít được thấy.
Đây là lần đầu tiên hắn ở nhà không giấu giếm, Phương Mai trực tiếp bị hắn làm nghẹn lời.
Đúng vậy, chuyện bà kiếm chỗ tốt trong chính xí nghiệp nhà mình, tự nhiên rất mất mặt.
Bà còn tự cho mình làm việc rất kín kẽ, đâu ngờ Tần Liệt Dương đã sớm biết, đã vậy còn không chút lưu tình nói thẳng ra, cả người đều nghẹn đến đỏ bừng, đầu tiên nhìn thoáng qua Tần Chấn, “Em… Em không có.” Rồi quay sang quát Tần Liệt Dương, “Đứa nhỏ này con đang ngậm máu phun người.”
Tần Liệt Dương ngồi tại chỗ nói một câu, “Con thật sự có chứng từ.
Nhà cung ứng đưa tới, thời gian địa điểm chi tiết tiền bạc đều rõ ràng.”
Phương Mai ôm tim, đến lúc này Tần Phù tự nhiên không thể ngồi yên, vội vàng đứng dậy đỡ mẹ cậu, còn muốn quay sang Tần Liệt Dương nói gì đó, lại bị Đường Đỉnh Hân đánh đòn phủ đầu, thuận tiện chặn miệng Phương Hải Đông, “A Phù, đỡ mẹ về phòng đi, tối hôm qua mẹ ngủ trễ, nên mới mệt tim, anh xem đừng làm lỡ chuyện.
Má Lưu, gọi điện thoại kêu bác sĩ Trương tới, nhanh chút.
Làm phiền cậu rồi, anh qua tiếp chuyện với cậu đi.
Ba, ngài yên tâm, có tụi con chăm sóc cho mẹ.”
Nhất thời, nhà họ Tần bận rộn lên.
__________
#Hello_July_2020
Chúc mọi người tháng mới vui vẻ nhé b(~_^)d.
Giữa năm rồi, mình cũng đi được nửa bộ truyện ^o^~.