Tác giả: Đại Giang Lưu
Nhà họ Phương.
Phương Mai ngồi bên giường Phương Hải Đông, vẻ mặt tiều tụy.
Phương Hải Đông nói là bệnh tim tái phát, thật ra chỉ muốn làm giá gây khó dễ, không hề có gì không khỏe, nhìn thoáng qua thì sắc mặt ông nhìn còn tốt hơn Phương Mai nhiều.
Bởi vì những lời ngày đó của Tần Chấn nên Phương Hải Đông mới bày trò hai ngày nay, nhất là Lữ Bình, nhân cơ hội này thường xuyên bày ra vẻ mặt khó xem với Phương Mai, có điều mọi chuyện có vẻ đang dần mất kiểm soát, Phương Hải Đông đành phải buông lỏng, nói không tính toán với Tần Chấn nữa, kêu Phương Mai qua nói chuyện.
Phương Mai tự nhiên là nói về chuyện Tần Phù, hai ngày nay bà rầu gần chết, Tần Phù nói được làm được, sau khi nói muốn dọn ra ngoài ở liền bắt tay vào thu dọn đồ đạc qua nhà mới.
Nhà họ Tần tất nhiên là không thiếu nhà, nhà đứng tên Tần Phù cũng không phải chỉ có một căn, có lẽ phải về nhà thường xuyên nên Tần Phù chọn một căn nhà một tầng gần nhất, sau khi dọn dẹp nhà mới xong, chuẩn bị đồ đạc chuyển qua.
Nói cũng rất dễ nghe, “Lái xe chỉ hơn mười phút, lúc nào cũng có thể ghé qua.”
Nhưng cho dù cách gần tới cỡ nào thì cũng là rời khỏi bên cạnh người bà.
Phương Mai xem Tần Phù như mạng sống của mình.
Nuôi bên người hơn hai mươi năm, làm sao có thể chịu được.
Tìm đến Phương Hải Đông là muốn lão giúp bà tìm cách, bà luôn dựa vào người anh này, “Anh, anh nói phải làm sao bây giờ? Tần Phù hai ngày nay đều lo dọn qua nhà mới, nó nhất quyết muốn dọn ra ngoài, phải làm sao mới cản được nó giờ?”
Phương Hải Đông ngược lại nhìn rõ ràng hơn Phương Mai, “Ngăn không được.
Tính tình của Tần Phù nói dễ nghe là chân thành tốt bụng, nói khó nghe là có chút ngây thơ dễ lừa, nó đã nhận định lần này Đường Đỉnh Hân chịu khổ, lại muốn giữ đứa con đó, tất nhiên muốn bảo vệ mẹ con đó bình an, em nói cái gì cũng không có tác dụng đâu.”
Phương Mai thất vọng, lo lắng hỏi, “Vậy để mặc nó dọn ra ngoài? Ai biết Đường Đỉnh Hân lại cho nó uống bùa mê thuốc lú gì nữa, mới kết hôn vài ngày A Phù đã nghe lời của cô ta rồi.”
Nói thật lòng Phương Hải Đông cũng không ngờ Đường Đỉnh Hân lợi hại như vậy.
Ấn tưởng ban đầu của lão với Đường Đỉnh Hân cùng lắm là cô gái trẻ có chút thông minh, không cam lòng để gia đình sắp xếp lợi dụng.
Lão khi đó không hề xem trọng cô, còn cho rằng Đường Đỉnh Hân tầm nhìn hạn hẹp, cô ta cho rằng đứng về phe Tần Liệt Dương gả cho Tần Phù sẽ được coi như người vợ thật sự sao? Nhưng thế nào lão cũng không tưởng tượng được, cô ta mới vào nhà được mấy ngày chứ?
Bây giờ lão không còn xem thường cô nữa.
Chắc chắn cô đã làm nhiều chuyện sau lưng, lão tin là vậy, nếu không Tần Phù sao có thể thay đổi nhanh chóng đến thế, cho nên lần này vừa ngã cầu thang, Đường Đỉnh Hân thật sự diễn được một vở tuồng hoành tráng, khuếch đại sự đáng thương của bản thân, nhuộm màu cả một sảnh.
Đã vậy em gái lão còn ngoan cố không biết xuống nước, so sánh hai bên, tuy Tần Phù không phải bị kéo qua hoàn toàn, nhưng cũng dao động cỡ năm phần.
Em gái Phương Mai của lão, thật sự kém xa đối thủ Đường Đỉnh Hân.
Theo lão thấy Phương Mai chỉ dựa vào may mắn thôi.
Số tốt, gả cho người chồng có bản lĩnh, cũng là may mắn, tuy chồng đã từng ngoại tình một lần, nhưng tiểu tam chơi lớn nên giải trừ được nguy cơ.
Cũng vì may mắn, có người anh trai như lão lúc nào cũng sẵn sàng giúp đỡ bà.
Nếu nói trắng ra thì Phương Mai thật đúng là không có bản lĩnh gì.
Nhưng lão còn phải quan tâm, nếu mặc kệ Tần Phù sẽ bị Tần Liệt Dương điều khiển mất, lão sẽ mất hoàn toàn quyền lợi ở Tần thị.
Lão nói với Phương Mai, “Em đừng nhắc lại chuyện này nữa, cũng tại em, lúc em nổi nóng có người khuyên can em có nghe hay không? Em đã năm mươi tuổi rồi em còn nghe không vào, huống chi A Phù.
Em hãy làm theo lời anh, mỗi ngày đi thăm Đường Đỉnh Hân, quan tâm cô ta một chút, đừng nhiều lời, mua một ít đồ đạc cho trẻ em, sớm chuẩn bị đi, em sắp làm bà nội rồi, sao có thể không vui được? A Phù không phải đứa trẻ vững lòng, thời gian dài sẽ tốt hơn.
Hai người là mẹ con, Đường Đỉnh Hân có nói cái gì thì A Phù sẽ không cùng cô ta đối phó em.
“Nhưng… lỡ như Đường Đỉnh Hân lừa A Phù bỏ chạy thì sao.” Phương Mai còn có chút chưa bỏ xuống được, tuy không ai tin bà nhưng bà tự mình biết rõ, ngày hôm đó bà chỉ đụng vào tay áo của Đường Đỉnh Hân, bà không hề có động tác hay ý muốn đẩy tới, là Đường Đỉnh Hân tự mình té xuống.
Người phụ nữ như thế làm Phương Mai tràn ngập cảm giác sợ hãi, hơn nữa so với tiểu tam năm xưa càng ghê gớm hơn nhiều.
Tiểu tam đó cùng lắm là đối xử với người khác tàn nhẫn, đó là chơi đùa với mạng sống của người khác, cái này một số người làm được.
Nhưng Đường Đỉnh Hân có thể đối với mình tàn nhẫn, cảnh té ngã đó không chỉ khắc sâu trong ký ức của Tần Phù, Phương Mai cũng vậy, bà sợ đến tay chân lạnh ngắt, đến cả nhúc nhích cũng không thể, tuy bà từng bỏ rơi Tần Liệt Dương, nhưng đó dù sao cũng do nhân tố bên ngoài, còn Đường Đỉnh Hân thì sao, thân thể bọn họ tiếp xúc chỉ là việc không tính toán trước, vậy mà cô ta có thể đùng một cái ngã luôn.
Còn không phải tàn nhẫn sao.
Phương Hải Đông lại nói một câu, “A Phù sao có khả năng nghe lời Tần Liệt Dương? Em đừng quên, Tần Liệt Dương đã làm A Phù xấu mặt không biết bao nhiêu lần? Bởi vì khuôn mặt đó, bọn họ không có khả năng hòa thuận.
Hơn nữa, không bao lâu nữa Tần Liệt Dương tự lo bản thân còn không xong, Đường Đỉnh Hân không còn chỗ dựa tự nhiên sẽ yên tĩnh.
Vừa nghe câu này, Phương Mai đầu đầy mây mù, bà lập tức hỏi, “Chuyện gì?”
Phương Hải Đông vươn tay cầm pad lại, mở một bưu kiện cho Phương Mai xem, không ngờ trên đó viết, “Kết quả tổng kiểm tra QUEEN, rõ ràng có chất Aldehyde vượt quá mức quy định”.
Phương Mai nhíu mắt nhìn phần văn kiện, “Anh làm sao có được cái này? Cái này từ đâu ra, không được, lão Tần mà biết tin này nhất định tức chết.”
Phương Hải Đông giữ bà lại, rất bình tĩnh nói, “Bạn anh nhờ con đường đặc biệt thấy được đã gửi cho anh, e là sắp được lên báo ngay lập tức, có người đặc biệt đưa tới công ty thứ ba làm kiểm nghiệm, chuyện này không giấu được.
Có điều không cần sốt ruột làm gì, em đừng quên, Tần thị đang do Tần Liệt Dương chịu trách nhiệm.
Không có chuyện gì, A Phù làm sao lên đài?”
Phương Mai có hơi do dự, “Dù sao QUEEN là tâm huyết của lão Tần, ông ấy xem nó như con gái ruột, trước kia chỉ bị những tờ báo nhỏ đăng tin lung tung thì thôi.
Hơn nữa, chuyện này làm sao có thể đẩy Tần Liệt Dương xuống đài, với lại xa xỉ phẩm bị tra ra có vấn đề không phải chỉ chuyện một nhà?”
Phương Hải Đông mới hỏi bà, “Em nhớ rõ khoảng hai ba tháng trước, em nhờ anh tìm người điều tra Lê Dạ gì đó không?”
Phương Mai tất nhiên nhớ kỹ.
Năm đó, bộ dạng Tần Liệt Dương khi rời khỏi Lê Dạ quá ấn tượng, bà nhìn thấy nó giống như bị người ta cắt thịt trên người, vừa khóc vừa la vừa nguyền rủa, ngày xưa lúc bà bỏ rơi hắn bên bờ sông, trên mặt Tần Liệt Dương còn không có cảm xúc gì.
Phản ứng đầu tiên của bà là người này rất quan trọng, để Phương Hải Đông tìm người theo dõi, biết đâu có thể nhìn ra được sơ hở gì đó của Tần Liệt Dương.
Kết quả chỉ được câu bao dưỡng kia.
Phòng bệnh rõ ràng truyền ra, người Phương Hải Đông phái tới còn thu âm được.
Khi Phương Mai vừa biết được tâm tình rất rối rắm, đầu tiên là không thể tin được, mấy năm nay Tần Liệt Dương chưa từng có tai tiếng gì, bộ dạng của hắn cũng tuyệt đối không giống người thích đàn ông.
Sau đó theo bản năng trộm vui mừng, có cái nhược điểm này, Tần Liệt Dương ở trước mặt lão Tần không biết mất bao nhiêu điểm.
Phải biết rằng, lão Tần là người coi trọng chuyện con cháu nối dõi nhất.
Đương nhiên cuối cùng vẫn có chút tức giận, đây là cảm xúc người làm mẹ nên có, bị bà quên mất.
Bà vốn định lấy băng ghi âm trực tiếp công bố, nhưng Phương Hải Đông cản lại, thậm chí còn nói bà đừng làm lộ ra, “Chỉ là một câu nói, cũng không có chứng cứ thực sự, anh rể sẽ chịu tin sao, không muốn tin thì sẽ không tin, nói ra chỉ vô dụng.
Chuyện này phải điều tra kỹ càng, còn phải phóng dây dài câu cá lớn.”
Nhưng giám sát không thuận lợi, Tần Liệt Dương tới bệnh viện tổng cộng không được ba lần, hắn canh cánh trong lòng hai trăm ngàn đó, tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc với Lê Dạ.
Phương Mai còn cho rằng không có kịch vui.
Nhưng bà trăm triệu lần không ngờ được, anh trai bà không chịu bỏ cuộc, một tháng sau, Tần Liệt Dương tìm lý dó dọn ra ở riêng, biểu thị đoạn quan hệ này có phát triển mới.
Cho nên người của bọn họ cũng dọn tới thuê căn nhà đối diện, có thể nhìn được tình hình trong nhà, cũng thấy được Lê Dạ sau khi xuất viện có dọn tới, tuy hai người không ngủ chung phòng, nhưng cũng đủ lý do để Phương Mai mãnh liệt đề nghị Tần Chấn thêm điều kiện phải có con nối dõi vào di chúc.
Mà hôm nay bà không kìm được nhìn lại Phương Hải Đông, “Muốn để tin này tuồn ra ngoài? Có chứng cứ thật sự không?” Không có chứng cứ Tần Chấn cũng không tin.
Phương Hải Đông cười mỉm nói, “Yên tâm đi.
Em nghĩ xem quản lý bất lực đơn giản không có tổn thất gì tới hắn, nếu như còn thêm chuyện thích đàn ông, chết không hối cải, anh rể sao có thể ngồi yên mà nhìn? Đến lúc đó còn không phải A Phù lên đài à? Có điều chuyện này cần chậm rãi xào nhiệt độ mới được, trước tiên để báo chí lên tiếng đi.”.