Tác giả: Vu Triết
“Ôi đệt.” Giang Khoát dừng bước, ngoái lại nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm có thể nói ra những lời này, thật là ngoài dự đoán của cậu. Tuy cậu vẫn luôn hy vọng Đoàn Phi Phàm có thể thoải mái đòi hỏi, làm nũng, mè nheo, ngang ngược, kiểu gì cũng được… nhưng khi thực sự đối mặt với một Đoàn Phi Phàm như vậy, cậu không chỉ mừng phát điên, mà còn thấy kinh ngạc.
Có điều… sau khi Đoàn Phi Phàm kêu chóng mặt lúc đi dạo chợ đêm xong, cậu ấy đã từ từ quay trở lại dáng vẻ bình thường, cũng không tỏ vẻ gì khó chịu, Giang Khoát tưởng cơn chóng mặt kia của cậu ấy đã qua rồi, ngủ một giấc là được. Vậy nên bây giờ, Đoàn Phi Phàm nói cậu ấy không chỉ chóng mặt mà còn buồn nôn nữa, Giang Khoát trong giây lát không phân biệt được đây là thật, hay là Đoàn Phi Phàm đang lừa cậu. Nhưng bất kể là giả hay thật, cậu đều thấy thật mừng.
“Sao vậy?” Giang Khoát vui vẻ quay lại đi tới cửa phòng 107, nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm im lặng, vẻ mặt cũng không khó chịu cho lắm.
“Nói với tôi đấy hả?” Giang Khoát hỏi.
Đoàn Phi Phàm ngẩn ra một thoáng rồi tựa như muốn cười, nhưng nụ cười vừa mới hiện lên trên môi thì cậu ấy đột nhiên đẩy cửa 107, đèn cũng không kịp bật, chạy thẳng vào toilet.
Giang Khoát đi vào theo, bật đèn rồi tới đứng đợi bên cửa nhà vệ sinh.
Đoàn Phi Phàm nôn khan mấy tiếng rồi không thấy động tĩnh gì nữa.
“… Vẫn chưa nôn được à?” Giang Khoát hỏi.
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Giống cậu hơn rồi đó,” Giang Khoát nói, “Tôi đi mua ít thuốc, có phải cậu ăn nhầm cái gì không? Tôi mà đi mua thuốc thì phải mua thuốc gì? Hay là tôi tả triệu chứng cho hiệu thuốc?”
Hỏi một hồi xong vẫn không thấy Đoàn Phi Phàm trả lời, một lát sau mới lại nghe tiếng cậu ấy mở nước rửa mặt.
Giang Khoát cúi xuống mở điện thoại, định tra triệu chứng. Còn chưa tra được thì Đoàn Phi Phàm đã đi ra, tựa khung cửa toilet, đưa tay lau nước trên mặt: “Khỏi cần mua thuốc.”
“Tới mức nôn rồi mà.” Giang Khoát nói.
“Đây là do chóng mặt dẫn tới hơi buồn nôn một chút thôi,” Đoàn Phi Phàm đi ra, ngồi xuống chiếc ghế bố, nhắm mắt lại thở một hơi thật dài, “Chắc do hôm qua không ngủ nên khó chịu, chóng mặt, mà chóng mặt thì lại giống như say xe, nên mới buồn nôn.”
“Hiểu rồi,” Giang Khoát kéo cái ghế dựa lại, ngồi bên cạnh, “Muốn lên giường nằm một lát không?”
“Đợi qua cơn buồn nôn này trước đã,” Đoàn Phi Phàm nói, “Chứ lên đó rồi lại phải nhảy xuống, phiền lắm.”
Tôi cõng cậu được mà.
Giang Khoát nhớ lại cái lần Đoàn Phi Phàm bị sốt, tuy cõng không được thành công cho lắm, nhưng dù cũng tại sao lúc đó cậu ấy cũng để đùi trần, khó mà cõng cho chắc được.
Cậu đưa mắt nhìn xuống đùi Đoàn Phi Phàm.
“Lúc đi dạo chợ đêm, tôi còn tưởng cậu đã đỡ hơn rồi,” Giang Khoát chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt Đoàn Phi Phàm, “Chẳng nhìn ra tí nào luôn.”
“Sợ mất vui, nếu không có Heo lớn Heo nhỏ ở đó thì tôi cũng không cố chịu đâu, dù gì người ta cũng tới giúp không công rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tối hôm trước đã quăng người ta ở đó không đoái hoài gì rồi, ngày hôm sau lại chỉ tiếp đón nửa chừng thì tôi thấy không phải lắm.”
“Cái tài làm bộ mình ổn này của cậu,” Giang Khoát nói, “Đúng là dày công tôi luyện đấy.”
Đoàn Phi Phàm im lặng khẽ cười.
“Vì sợ làm phiền người khác mà luyện thành tài luôn.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm cười rồi khẽ thở dài, im lặng một lúc mới quay sang nhìn cậu: “Từ nhỏ đã thế này, quen rồi, vì suy cho cùng, nói thế nào đi nữa, tôi ở nhà ai thì cũng đều là gánh nặng thôi.”
Đoàn Phi Phàm rất ít khi chủ động nói mấy chuyện thế này, bình thường toàn là Giang Khoát thúc ép quá nên cậu ấy mới nhắc qua đôi chút mà thôi.
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Cứ coi là như vậy đi, nhưng trước đây là vậy, sau này không vậy nữa rồi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Tôi muốn uống nước.”
“Đợi chút.” Giang Khoát đứng dậy, “Tôi rót cho cậu.”
Lúc rót nước vào cốc, Giang Khoát mới phát hiện ra, được nghỉ mấy ngày, trong phích đã hết nước nóng lâu rồi.
“Làm sao giờ?” Giang Khoát nói, “Hết nước nóng rồi.”
Đoàn Phi Phàm nhắm mắt, cười mãi không thôi: “Giang Khoát, có phải cậu chưa đun nước bao giờ phải không?”
“… Đậu!” Giang Khoát đột nhiên hiểu ra, “Đúng là chưa đun bao giờ, tôi hoàn toàn không hề nghĩ ra chuyện này luôn.”
“Ra chỗ chú Triệu lấy tạm một phích đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Hôm nay mọi người trong ký túc về cả rồi, chắc chắn là không đủ nước đâu.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm quay người đi ra cửa.
“Khe khẽ thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được.”Giang Khoát gật đầu, không hiểu sao lại đi rón rén hẳn.
Đoàn Phi Phàm ở đằng sau không nhịn được phì cười: “Gì vậy trời? Bảo khe khẽ thôi, chứ có phải đi ăn trộm đâu.”
Giang Khoát tặc lưỡi, đi ra khỏi phòng.
Chú Triệu đang hâm lại đồ ăn trong phòng thường trực, hôm nay Đoàn Phi Phàm mang về cho chú khá nhiều đồ ăn.
“Ăn chút không?” Chú Triệu vừa thấy cậu liền lập tức vẫy tay.
“Cháu không ăn, cháu vẫn còn no,” Giang Khoát cười, “Chú, chỗ chú có nước nóng không? Bên phòng Đoàn Phi Phàm hết nước nóng rồi.”
“Có, cái phích xanh kia kìa, lấy đi.” Chú Triệu nói.
“Cảm ơn chú.” Giang Khoát nói.
“Cái tiệm mới của Ngưu Tam Đao ấy, ngày mai khai trương phải không?” Chú Triệu hỏi.
“Vâng,” Giang Khoát nói, “Buổi chiều. Chú đi không?”
“Không đi, lão ba Đoàn nói với chú thế,” Chú Triệu nói, “Xa quá, mà chú còn phải trực nữa… Lần này chuyển tới chỗ xa thật đấy.”
“Cũng chẳng còn cách nào khác,” Giang Khoát nói, “Thật sự tìm không được mặt bằng phù hợp.”
“Cũng phải,” Chú Triệu gật gù, “Mấy người bên chợ cũ cũng đều mỗi người một ngả rồi, mấy người bọn chú trước đây hay uống rượu với nhau, giờ tan tác cả, xem ra sau này cũng không tụ họp được nữa.”
“Lúc nào chú nghỉ, bảo Đoàn Phi Phàm lái xe chở chú sang tiệm mới tìm lão ba Đoàn đi.” Giang Khoát nói.
“Cháu mà cũng dám gọi là lão ba Đoàn à,” Chú Triệu cười, “Cậu ta mà trẻ lại 10 tuổi là nện cháu luôn đó.”
Giang Khoát xách phích nước của chú Triệu, khẽ khàng quay trở lại 107, Đoàn Phi Phàm đang nhắm mắt, nằm ở ghế bố.
“Ngủ hả?” Giang Khoát hỏi, “Hay là giả vờ ngủ đấy?”
“Nhắm mắt cho đỡ chóng mặt.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Còn buồn nôn không?” Giang Khoát rót nước nóng ra cốc, đưa Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm cầm lấy cốc nước đưa lên miệng, môi vừa chạm vào nước, cậu ấy đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“Sao vậy?” Giang Khoát giật nảy mình.
“… Giúp tôi thêm ít nước lạnh.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái này nóng quá làm tôi hết chóng mặt luôn.”
“Quên mất,” Giang Khoát cảm thấy mình cứ chăm sóc người khác là lại luống cuống chân tay, cậu đi tới cầm lấy phích nước của Đoàn Phi Phàm, nghĩ một thoáng rồi lại đặt xuống, “Nước này mấy ngày rồi phải không?”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Lấy tạm ít nước máy đi.”
Cảnh tượng này, cùng với câu đề nghị về nước máy này thật vô cùng quen thuộc, Giang Khoát đi tới bồn rửa mặt, vặn ít nước máy vào trong cốc.
Đoàn Phi Phàm uống một hơi hết sạch cốc nước.
“Cậu sốt hả?” Giang Khoát hỏi.
“Không sốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ngủ một giấc là được, cái chính là do thiếu ngủ thôi.”
“Năm chục ngàn cũng chẳng đáng!” Giang Khoát bực bội hết sức, “Cậu lên trang cá nhân kêu ốm mệt chút đi.”
“Để bọn Đổng Côn chết cười à?” Đoàn Phi Phàm cười nói.
“Để cho sếp Giang thấy,” Giang Khoát nói, “Ông ấy bình thường rảnh rỗi cũng hay lên lướt mạng xã hội đấy.”
“Lừa bố nhiệt tình thật đó.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Con là để lấy ra chơi, bố là để lấy ra lừa mà.” Giang Khoát nói.
“Không sao đâu,” Đoàn Phi Phàm cười, “Ốm thì ốm, vẫn tốt mà, chú tôi bảo, người mà không ốm bao giờ, đến lúc ốm một cái là sẽ ốm nặng luôn, còn người thường xuyên ốm vặt thì lại không dễ gì vừa bệnh đã quỵ đâu.”
“Cái lối ngụy biện gì vậy trời.” Giang Khoát ngồi xuống cái ghế dựa, nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Thì… vẫn tốt mà.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát không nói gì thêm, Đoàn Phi Phàm cũng nhắm mắt lại, có lẽ cơn chóng mặt vẫn chưa qua.
Căn phòng trở nên rất tĩnh lặng, có thể nghe rõ cả tiếng nói chuyện bên ngoài của mấy người còn chưa ngủ ở những phòng khác, hôm nay mọi người đều đã trở lại ký túc, chú Triệu cũng không làm gắt, để kệ cho họ thoải mái.
Nhóm hình mẫu cũng vẫn đang vui vẻ đoàn tụ với phòng mình, chưa sang tới 107.
Tốt lắm.
Nếu như cả đám mà kéo tới đây, Giang Khoát cũng sẽ chẳng có cơ hội nào mà ngồi đây ngắm Đoàn Phi Phàm nữa.
Đoàn Phi Phàm nói có ốm cũng vẫn tốt.
Giang Khoát có thể hiểu ý cậu ấy.
Đúng là tốt thật, không có lần ốm này, Đoàn Phi Phàm với cậu tự mình cũng chẳng biết khi nào mới có cơ hội nghiệm ra được một thay đổi thế này.
Giang Khoát cảm thấy mình từ nhỏ tới lớn, đưa ra nhiều quyết định như thế mà chỉ có mỗi lần này là quyết định chính xác nhất.
Cái cảm giác bấp bênh và bất an đột nhiên tràn vào giữa hai người, tựa như một cơn sóng, đã đẩy hai người bất giác tiến về phía trước.
“Có vẻ đỡ hơn một chút rồi.” Đoàn Phi Phàm mở mắt ra.
“Muốn lên giường đi ngủ không?” Giang Khoát hỏi.
“Có.” Đoàn Phi Phàm cử động cổ, sau đó đứng dậy.
Giang Khoát nhìn cậu.
Đoàn Phi Phàm đứng bất động tại chỗ, ngẩn ra một hồi rồi quay sang nhìn Giang Khoát.
“Lên không?” Giang Khoát nói, “Vẫn chóng mặt à?”
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm do dự, “Tôi phải thay đồ.”
“Làm tôi tưởng gì!” Giang Khoát thật sự ngạc nhiên, “Cứ cởi ra thôi! Tôi chưa thấy bao giờ hay sao?”
Đoàn Phi Phàm cười, rồi cũng không nói gì thêm, đưa tay cởi áo ném xuống cái ghế bố.
Tôi chưa thấy bao giờ hay sao?
Tôi thấy bao nhiêu lần rồi ấy chứ!
Giang Khoát nhìn vết sẹo trên lưng Đoàn Phi Phàm. Trong khoảnh khắc, cảm giác như trở lại lần đầu tiên cậu thấy những vết sẹo này.
Áo của Đoàn Phi Phàm ném bay ngang qua trước mặt Giang Khoát, thoảng một mùi nước xả vải thân thuộc mà cũng thật xa xôi diệu vợi, cậu ấy vẫn chưa hề đổi nhãn hiệu nước xả vải.
Kiểu kích thích kép cả về khứu giác và thị giác thế này, thật sự rất kích thích.
Đoàn Phi Phàm định cởi quần dài rồi lại ngoái đầu nhìn Giang Khoát, sau đó thì bỏ cái tay đang cầm cạp quần ra, leo luôn lên giường.
“Cái quần này mặc từ hôm qua chạy đường dài đúng không?” Giang Khoát trừng mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, “Hôm nay lại còn lăn lộn ở ngoài cả ngày trời, vậy mà còn mặc lên giường à?”
“… Ầy!” Đoàn Phi Phàm nằm xuống giường, đạp đạp mấy cái để cởi quần rồi thò tay ném cái quần xuống cái ghế bố.
Ngay sau đó, cậu ấy vội chống tay nhỏm dậy thò đầu ra: “Đậu, không ném trúng cậu đấy chứ?”
“Không.” Giang Khoát nói, “Nhắm vẫn chuẩn lắm.”
“Hết cả hồn,” Đoàn Phi Phàm lại buông người xuống gối, “Lỡ ném đúng mặt cậu, chắc mai tôi ngồi xe lăn đi khai trương quá.”
Giang Khoát phì cười: “Làm gì đến nỗi ấy, cậu đang ốm mà, tôi vẫn rộng lượng với người ốm lắm.”
“Vậy sao?” Đoàn Phi Phàm cười.
“Cậu…” Giang Khoát nhìn ra cửa phòng, Đoàn Phi Phàm đã nằm xuống rồi, mình cũng nên về phòng thôi.
“Giang Khoát,” Đoàn Phi Phàm trở mình, “Lấy cho tôi ít nước đi.”
“Ừ,” Giang Khoát đi lấy cốc nước giơ lên đưa cho Đoàn Phi Phàm, “Còn cần gì nữa không?”
Đoàn Phi Phàm uống nước xong, dừng một thoáng rồi nói: “Muốn ăn malatang.”
“Gì cơ?” Giang Khoát sửng sốt.
Nhưng rất nhanh, không đợi Đoàn Phi Phàm nói tiếp, cậu liền gật đầu: “Được, tôi đi mua cho cậu.”
“Còn muốn uống sữa đậu nành nữa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên tiệm hôm trước Đinh Triết khao ấy, họ có bán đồ ăn đêm.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, hít một hơi rồi từ từ thở ra: “Hai chỗ đó ngược đường nhau đấy.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
“Được.” Giang Khoát nghiến răng gật đầu, quay người đi ra cửa, “Đợi nhé.”
“Với mua thêm kem nữa, loại trước đây cậu thích ăn ấy.” Đoàn Phi Phàm nói.
Loại kem đó chỉ có cái siêu thị cạnh khu chung cư bên căn hộ của dp mới bán.
“Đoàn Phi Phàm!” Giang Khoát quay lại, khẽ hét lên.
“Ầy.” Đoàn Phi Phàm từ trên giường thò đầu ra nhìn cậu.
Giang Khoát phát hiện ra cậu ấy đang cười.
“Đúng là rộng lượng thật,” Đoàn Phi Phàm nói, “Nhưng vừa tới đoạn kem thì lại giận rồi.”
“Đậu,” Giang Khoát phì cười, đi lại bên giường, im lặng một lúc rồi mới nói, “Tôi thấy nếu như tôi ốm, cậu sẽ đi mua, mà cũng chẳng hề giận.”
“Tôi nghĩ cậu sẽ không có những yêu cầu kiểu này đâu.” Đoàn Phi Phàm nói, “Cậu chẳng làm mình làm mẩy gì đâu.”
Giang Khoát cười, không nói gì.
“Cậu về phòng nghỉ đi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giờ tôi cũng không chóng mặt lắm, chỉ buồn ngủ thôi.”
“Không ăn malatang nữa à?” Giang Khoát hỏi.
“Ăn vào chắc cho ra luôn quá.” Đoàn Phi Phàm nói, “Tối nay tôi đã ăn bao nhiêu là lẩu rồi.”
“Được rồi,” Giang Khoát khẽ gõ gõ lên thành giường, “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Đoàn Phi Phàm cười, “Tắt đèn giúp tôi.”
“Ừ.” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, sau đó lùi lại hai bước, đi tới tắt đèn, mở cửa phòng ra.
“Giang Khoát.” Đoàn Phi Phàm gọi cậu rất khẽ.
“Ừ?” Giang Khoát ngoái lại.
“Cảm ơn.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát im lặng, đứng một lúc ở cửa rồi khẽ khàng đóng cửa lại.
*
Buổi học đầu tiên sau kỳ nghỉ, trong lớp nhiều người trông rõ là bơ phờ.
Hôm qua, Giang Khoát ngủ rất say, sáng ra, Đường Lực hét bên giường cậu mấy lần cậu mới tỉnh, lúc này vẫn còn khá ngái ngủ.
Thể chất Đoàn Phi Phàm đúng là khác với người thường, hôm trước không ngủ, hôm qua vừa chóng mặt vừa nôn, vậy mà ngủ một đêm dậy là lại khỏe như vâm, còn hét lên với Đổng Côn lúc đó đã đi tới bên ngoài tòa nhà ký túc, “Côn ới, hai xửng tiểu long bao nhá”, hét mà cả ký túc cũng nghe thấy, còn có một đám trong ký túc hét lên theo: “Biết rồi…”
Giang Khoát đưa mắt nhìn Đoàn Phi Phàm, nãy giờ cậu ấy vẫn nhắn tin dưới gầm bàn, chiều nay khai trương, người tới đông, chốc chốc lại mỗi người hỏi một câu, bận rộn lu bù.
Weibo của Ngưu Tam Đao cũng mở rồi, lúc này vẫn chưa có mấy fan, nhưng Đoàn Phi Phàm đã đăng mấy bài, nội dung và hình ảnh đều do Giang Khoát viết sẵn chọn sẵn từ trước, cứ đăng đều đặn là được.
Giang Khoát không động đến điện thoại, cậu thấy hơi căng thẳng, kiểu căng thẳng pha lẫn phấn khích trước trận đấu. Tuy mắt lúc nào cũng nhìn giảng viên, nhưng giảng viên nói gì cậu cũng chẳng nghe vào tai được câu nào, nhiều lúc định thần lại, thậm chí còn phải nghĩ một lúc mới nhớ ra đang học môn gì.
Có điều, trạng thái này lại giúp cậu suy nghĩ được nhiều hơn, và thấy khâu chăm sóc khách hàng chỉ có mỗi Dương Khoa thì e là không đủ.
Lúc ăn cơm trưa, mấy người nhóm Hình mẫu đều ngồi chung một bàn, đang bàn nhau ăn xong thì lập tức tới tiệm giúp luôn.
“Bọn tao là nhân viên hay là khách hàng đây?” Lưu Bàn hỏi.
“Nhân viên,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khách hàng đã có khá nhiều rồi, bọn mày giúp chú thím một chút, có người ‘quay TV’ nên chú thím phát hoảng luôn, hôm qua người ta quanh cảnh chú ấy thái thịt, chú ấy xém chút cầm không nổi con dao nữa.”
“Đậu,” Đinh Triết cười bò, “Dù gì cũng là lão ba Đoàn dân trùm ở chợ, vậy mà trước ống kính lại ra nông nỗi thế sao?”
“Mày chưa thấy bức ảnh chụp cửa tiệm xuất sắc của chợ năm ngoái rồi, mọi người ai nấy đều cười rạng rỡ, có mỗi chú ấy à nhe răng sượng trân luôn.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Được, chú mày cứ giao cho bọn tao, việc khác bọn tao tùy cơ ứng biến.” Đổng Côn nói.
“Này,” Tôn Quý đặt đũa xuống, nhìn Giang Khoát với Đoàn Phi Phàm, mặt đầy xúc động, “Chuyện này cứ nói tới nói lui, không ngờ lại làm nên chuyện thật, tiệm mới này, quầy bán bò nấu tương này, rồi còn shop online nữa… Sau này hai người thành ông chủ Tuấn với ông chủ Tiền rồi nhỉ.”
Hai cái danh xưng này vừa cất lên, cả đám ngẩn người một thoáng rồi mới hiểu ra.
“Danh xưng kiểu quái gì thế này?” Đinh Triết vừa cười vừa nói.
“Ông chủ Giang với ông chủ Đoàn thì quá là bình thường đi, thiên hạ có đầy ông chủ Giang với ông chủ Đoàn ra rồi.” Tôn Quý nói.
“Ông chủ Tuấn thì còn có thể ít thấy,” Giang Khoát nói, “Ông chủ Tiền thì chắc không ít đâu.”
“Ông chủ Khoát.” Đổng Côn nói.
“Đừng gọi tao là ông chủ Tuấn được không, nghe không giống người nghiêm túc.” Đại Pháo nói.
Cả đám cười ồ, cuối cùng quyết định gọi Đoàn Phi Phàm là ông chủ Phàm.
“Hai người tranh thủ sang năm lên chức đi.” Lưu Bàn vỗ tay một cái.
“Gì hả?” Đinh Triết sửng sốt, “Lên chức bố luôn hả?”
“Đệt.” Đoàn Phi Phàm không khỏi kinh ngạc trước khả năng nhìn nhận vấn đề của Đinh Triết.
“Bố cái gì mà bố, sếp đó, lên chức sếp Phàm với sếp Khoát!” Lưu Bàn mặt đầy ngán ngẩm, “Đinh Triết, có phải mày đang yêu không, gần đây IQ của mày tụt dốc không phanh đấy.”
“Giờ lên chức luôn đi cho rồi, ngắn đi được một chữ đấy.” Đinh Triết phất tay.
*
Thời gian khai trương là 3h17 phút chiều.
Thời gian này mà nói là do chú nhờ người xem giúp giờ đẹp mà ra thì Đoàn Phi Phàm không thể tin được, nếu không phải là do buổi sáng bọn họ phải đi học, chắc chú cậu đã xem ra giờ đẹp là 9h21 rồi.
Lúc cả đám tới tiệm mới, Phạm Gia Bảo đã tới trước, miệng ngậm điếu thuốc đang đứng ở cửa xem điện thoại.
“Làm quen chút đi,” Đoàn Phi Phàm giơ tay giới thiệu, “Đây là bạn học kiêm mấy người anh em của tôi, đây là chủ cho thuê cửa tiệm mới của Ngưu Tam Đao, cái nhà tôi mới thuê cũng là của anh ấy.”
Nhóm Hình mẫu vào vai một group xã giao đình đám đã debut, chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi mà đã quen thân với Phạm Gia Bảo như thể đã biết nhau tới mấy năm.
“Hoa chúc mừng tới chưa ta?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Tới rồi,” Thím nói, “Bày ra hả?”
“Bày ra đi ạ.” Phạm Gia Bảo nói, “Hồi sáng cháu đã bảo bày ra, chú không cho, bảo ảnh hưởng tới người đi đường.”
“Cái đó mà ảnh hưởng gì,” Đinh Triết nói, “Giờ bọn mình chiếm con đường này luôn!”
Cả đám đang bày hoa mừng khai trương ra thì một chiếc xe tải nhỏ giao hàng chạy tới, tài xế hỏi: “Ngưu Tam Đao phải không?”
“Đúng rồi.” Giang Khoát đang đứng bên đường liền đáp.
“Ký nhận hoa giúp đi.” Tài xế nói rồi xuống xe.
“Vẫn còn hoa mừng sao?” Giang Khoát ngẩn người, quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm đằng kia, “Đoàn Phi Phàm! Có mấy suất hoa mừng vậy ta?”
“Đến hết rồi mà.” Đoàn Phi Phàm chạy tới, “Anh trai, đây là hoa ai đặt vậy?”
“Không biết, tôi chỉ đi giao thôi,” Tài xế mở cửa thùng xe đằng sau, “Trên lẵng hoa có viết hết này, mấy cậu xem thử đi.”
Cửa thùng xe vừa mở, cả hai cùng sửng sốt.
Sáu lẵng hoa khổng lồ chất đầy thùng xe.
Giang Khoát vừa nhìn đã thấy câu chúc màu đỏ trên lẵng hoa, rất đơn giản.
Chúc mọi việc thuận lợi.
Giang Úc Sơn.
“Ôi đệt! Mợ nó chứ khí thế thật sự,” Phạm Gia Bảo đứng sau lưng hai người thốt lên cảm thán, “Giang Úc Sơn là bố cậu hả Giang Khoát?”
“Ừ.” Giang Khoát đáp, đột nhiên cảm thấy mắt cay cay, cậu vội quay mặt đi.
“Mợ nó chứ,” Phạm Gia Bảo giọng đầy ghen tị, “Hồi tôi mở quán café, bố tôi mà gửi cho tôi được một cọng cỏ, chắc tôi cũng quỳ luôn tại chỗ mà gọi papa rồi.”
Giang Khoát nghe anh ta nói câu này thì lại đột nhiên thấy hơi buồn cười.
“Trước tiên chuyển xuống đã,” Đoàn Phi Phàm nói rồi vỗ nhẹ vào lưng Giang Khoát, “Đi gọi điện cho sếp Giang đi.”
“Ừ.” Giang Khoát nhanh chóng quay đi.
Cả đám tới chuyển sáu lẵng hoa xuống, sau đó lại điều chỉnh lại cách sắp xếp dãy hoa mừng.
Giang Khoát bấm số gọi cho sếp Giang. Đầu bên kia đổ chuông khá lâu, sếp Giang mới nghe máy: “A.”
“A gì mà a chứ.” Giang Khoát nó.
“A,” Sếp Giang nói, “Con trai tôi vừa khóc vừa gọi điện cho tôi này.”
“Đừng tưởng bở,” Giang Khoát nói, “Con không khóc.”
“Vậy cúp máy nha.” Sếp Giang nói.
“Chỉ là con…” Giang Khoát nhìn về phía cửa tiệm, nhờ thêm mấy lẵng hoa lớn mà lúc này càng thêm phần rực rỡ náo nhiệt, “Cảm ơn bố.”
“Cũng không cần cảm động lắm đâu, cái quán café kia của mẹ con, bố còn gửi cả chục lẵng hoa đấy nhá.” Sếp Giang nói.
“Đậu.” Giang Khoát nói, “Đúng là chẳng còn cảm động tí nào.”
“Con chắc chắn làm sao vượt qua được mẹ con, đấy là vợ bố mà,” Sếp Giang nói xong lại hạ giọng, “Nhưng mà hoa thì toàn hoa rất đắt đấy, bố bảo Liễu Liễu chọn loại đắt nhất, nó phải chạy tới mấy cửa tiệm liền.”
Lúc này, mũi Giang Khoát lại cay xè: “Thôi bố đừng nói nữa.”
“Làm cho tốt nhé,” Sếp Giang nói, “Cần thì cứ nghỉ học mà làm.”
“A!” Giang Khoát hét lên, “Bố có mối thù tiền kiếp gì với cái trường của bọn con phải không vậy?”
Sếp Giang cười đầy vui vẻ: “Được rồi, thay bố gửi lời chúc tới Đoàn Phi Phàm với chú thím cậu ấy nhá. Tiệm mới khai trương buôn may bán đắt nhá.”
“Dạ.” Giang Khoát đáp.
Cậu vẫn muốn nói thêm gì đó thì bên phía sếp Giang đã cúp máy luôn rất gọn.
Xì. Nói chuyện với con trai ruột của mình mà còn không nhiều bằng với Đoàn Phi Phàm nữa.
Đoàn Phi Phàm đi tới: “Sao rồi?”
“Ông ấy sai Giang Liễu Liễu đi chọn hoa đấy,” Giang Khoát lau mắt, “Với lại nhờ gửi lời chúc mừng khai trương tới chú thím.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Lát nữa tôi nhắn tin cảm ơn ông ấy.”
Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm: “Mợ nó chứ cậu… có đúng là chỉ to nhỏ với sếp Giang vài câu không đấy?”
“Thật mà.” Đoàn Phi Phàm cười, vỗ vỗ vai Giang Khoát.
Đằng sau có mấy chiếc xe chạy tới, toàn là xe xịn, vừa nhìn đã biết là xe của Phạm Gia Bảo, trên xe là đám đại ca xăm trổ và mấy người bên chợ Cầu Đông Biên.
“Là bây giờ hả?” Ba Râu từ trong cửa sổ xe thò đầu ra.
“Vẫn chưa tới giờ mà!” Đoàn Phi Phàm nói, “3 giờ qua đây, trước tiên sang bên tiệm của lão Phạm đi.”
“Được.” Ba Râu rụt đầu vào, mấy chiếc xe đánh một vòng chạy về phía trước.
Càng tới gần giờ khai trương, trong tiệm ngoài tiệm càng đông người, nhóm Giang Liễu Liễu cũng tới, sau đó thì Dương Khoa với chị Hà cũng tới, thêm người của mấy cửa tiệm bên cạnh, rồi những người quen biết với Đoàn Phi Phàm… quang cảnh bỗng náo nhiệt hẳn lên. Đại Pháo cũng gửi tin nhắn bảo sắp tới nơi rồi, tâm trạng căng thẳng của Giang Khoát dần dần dịu lại.
“Cậu ở ngoài này một lát nhé, Đại Pháo chắc là sắp tới rồi,” Đoàn Phi Phàm nói, “Tôi vào trong xem còn gì cần làm không.”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
Đoàn Phi Phàm chạy đi vài bước rồi ngoái đầu lại, nhìn Giang Khoát.
Giang Khoát nhướng mày mỉm cười với cậu.
[HẾT CHƯƠNG 118]
- -----oOo------