Tác giả: Vu Triết
“Tao trả lời tin nhắn.” Đoàn Phi Phàm trả lời tiếng hét của Đổng Côn.
“Đang chơi cả team mà bỏ ngang, lại còn dám đường đường chính chính mà trả lời thế à?” Đinh Triết vô cùng kinh ngạc, “Mày tin tao lên tẩn mày không?”
“Đột xuất đột xuất,” Đoàn Phi Phàm cười xí xóa, “Là việc ở tiệm.”
Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm.
“Không sao.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Tin gì vậy?” Giang Khoát ghé lại.
“Lát nữa nói cậu nghe.” Đoàn Phi Phàm thì thầm.
Sau khi đánh qua quít cho xong ván game, Đoàn Phi Phàm bị phạt đi mua malatang mời cả đám.
“Mấy cậu làm thế nào mà vừa ăn thịt nướng xong, chưa được hai tiếng đã đòi ăn malatang vậy?” Giang Khoát theo Đoàn Phi Phàm xuống khỏi giường, cùng đi mua malatang.
“Đây là để chuẩn bị lương thực cho cả đêm nay.” Đổng Côn nói.
Giang Khoát thở dài.
“Sao cậu cũng đi chứ?” Lưu Bàn nhìn Giang Khoát.
“Đi dạo một vòng cho tiêu cơm.” Giang Khoát nói.
“Đi dạo tới tiệm malatang để tiêu cơm hả?” Đổng Côn cười hỏi.
“… Ừ.” Giang Khoát cũng không biết phải trả lời thế nào.
“Muốn uống gì không?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Có,” Đổng Côn nói, “Giang nhiều tiền cùng đi thì càng tốt, nhân tiện xách giúp luôn.”
“Cậu ta không đi thì cũng vẫn xách được,” Lưu Bàn nói, “Đoàn Phi Phàm đi xe mà.”
“Cái xe đó không có giỏ.” Đổng Côn nói.
“Bỏ hết vào một cái túi, treo ở đầu xe là được mà.” Lưu Bàn nói.
Đổng Côn đưa mắt nhìn Lưu Bàn, thở dài, sau đó gầm lên: “Mày có chơi hay không đây? Mày quan tâm chuyện nó xách thế nào làm gì! Cũng có phải mày đi mua đâu!”
“Chơi.” Lưu Bàn nói.
Tôn Quý cười he he mãi không thôi: “Thằng mập thái độ được đó.”
Sau khi ra khỏi ký túc, Giang Khoát vừa đi vừa không khỏi ngoái đầu lại nhìn: “Sao tôi cảm thấy Đổng Côn…”
“Kỳ kỳ đúng không?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừm,” Giang Khoát quay sang nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu cũng thấy vậy à?”
“Hồi trước lúc cùng nhau đi chơi, nó đã…” Đoàn Phi Phàm khoác vai Giang Khoát, “Có điều nó sẽ không hỏi nhiều đâu, cứ cùng nhau giả bộ là được.”
Giang Khoát không nói gì nữa, so với việc Đổng Côn cứ kỳ kỳ, cậu lại để tâm đến chuyện ở tiệm mà Đoàn Phi Phàm vừa mới nói hơn.
“Có phải chú cậu nhắn tin cho cậu không?” Giang Khoát hỏi.
“Không phải,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Chú ấy chuyển tiền cho tôi.”
Giang Khoát sửng sốt: “Tiền để cậu mở tiệm online ấy hả? Cậu không bảo với chú cậu là hiện tại chưa dùng tới à?”
“Nói rồi, chính vì nói rồi nên chú tôi mới chuyển gấp như vậy,” Đoàn Phi Phàm mở điện thoại, cho Giang Khoát xem tin nhắn chuyển khoản, “Ban đầu nhà chú tôi có lẽ định cho tôi hai ba chục ngàn, giờ xem ra sợ tôi lo lắng nên chuyển 40 ngàn.”
“Cậu có định chuyển trả lại không?” Giang Khoát hỏi.
“Chắc chắn là không thể rồi, vậy khác nào gây mâu thuẫn trong gia đình,” Đoàn Phi Phàm cười, “Chỗ tiền này trước hết tôi không động tới, nếu đến lúc bên tiệm mới cần tiền thì lấy ra dùng sẽ thích hợp hơn.”
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu, “Tôi tính thử rồi, cửa tiệm online ban đầu cũng không cần quá nhiều tiền, thủ tục đăng ký mở tiệm với mấy thứ như thiết kế bao bì cũng không tốn bao nhiêu, sau này, chi phí mở rộng mới có thể tốn một chút, nhưng bọn mình có nguồn cung ổn định, với không có chi phí nào khác…”
“Logo thiết kế chưa đó?” Đoàn Phi Phàm cười hỏi.
“Chết tiệt,” Giang Khoát thở dài, “Hay là trước tiên bọn mình thiết kế bao bì…”
Đoàn Phi Phàm bật cười thành tiếng: “Được.”
*
Cái gì không được thì chắc chắn là không được.
Giang Khoát cảm thấy mình đã ảo tưởng sức mạnh một cách nghiêm trọng, dù sao thì ngay cả một bài tập tô màu hình vẽ cũng đã đủ hành cậu đến lên bờ xuống ruộng rồi.
Đoàn Phi Phàm thì lại chẳng có gì phải lo, cậu ấy có thể bảo Tôn Quý làm thử, Tôn Quý không được thì vẫn còn có thể nhờ những bạn học khác của cậu ấy trong khoa thiết kế giúp một tay.
Giang Khoát không muốn như vậy, cậu vẫn mong thứ này phải do phía mình làm ra, như thế sẽ có ý nghĩa hơn.
Kể cả là do cậu đi kiếm người khác thiết kế cũng được.
Tuy cậu không có bạn học để nhờ như Đoàn Phi Phàm, nhưng cũng không phải là không có ai, bạn học của cậu có khi còn ngầu lòi hơn ấy chứ, chỉ là cậu không thân thôi.
Nhưng cậu vẫn có thể nhờ cậy một người còn đáng tin cậy hơn cả bạn học.
*
“Phí thiết kế bao nhiêu, thanh toán kiểu gì?” Giang Liễu Liễu đang ăn táo, tiếng gặm táo rôm rốp trong điện thoại.
“Không có, làm miễn phí.” Giang Khoát nói.
Giang Liễu Liễu cúp máy luôn.
Giang Khoát lại gọi điện cho con bé, đầu dây im lặng mấy giây rồi vang lên thông báo “Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Cậu thường xuyên bị Giang Liễu Liễu chặn số, Wechat khỏi cần xem, chắc chắn là cũng bị chặn đồng bộ rồi.
Giang Khoát nhìn Lý Tử Nhuệ bên cạnh đang bò ra bàn mà ngủ: “Tử Nhuệ, cho tôi mượn điện thoại chút.”
Lý Tử Nhuệ sửng sốt: “Điện thoại cậu hết tiền à?”
Giang Khoát không nói gì.
“Làm gì có chuyện nhỉ?” Lý Tử Nhuệ lấy điện thoại ra, mở khóa đưa cho Giang Khoát.
“Tôi bị em tôi chặn rồi,” Giang Khoát nói, “Tôi gọi điện một cái.”
“Gọi đi,” Lý Tử Nhuệ bật cười, “Trước mặt em gái cậu, một chút uy của ông anh trai, cậu cũng chẳng có ha.”
“Ngủ đi,” Giang Khoát gõ gõ lên cái bàn trước mặt cậu ta, “Ngủ đi, mau.”
Lấy điện thoại của Lý Tử Nhuệ gọi thử, quả nhiên là gọi được.
Giang Liễu Liễu nghe máy: “Anh tưởng đổi số rồi gọi tới là em không biết đó là anh sao?”
“Ra điều kiện đi,” Giang Khoát nói, “Cái gì cũng được, trừ tiền.”
“Tiền của anh tiêu hết vào đâu rồi?” Giang Liễu Liễu hỏi, “Bảo anh tiêu tán hết sạch tiền rồi, em còn tin được, nhưng anh hợp tác làm ăn với Đoàn Phi Phàm cơ mà, anh ấy mà cũng có thể để mất sạch tiền à?”
“Vẫn còn chưa bắt đầu mà, mất đi đâu được, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy thôi,” Giang Khoát nói, “Với lại chúng ta trước đây có bao giờ giao dịch tiền bạc đâu, toàn là lấy hàng đổi hàng mà.”
“Khi nào về nghỉ hè, đưa em cái xe đi.” Giang Liễu Liễu nói.
“Em ăn cướp đấy hả?” Giang Khoát cao giọng.
“Sau này có muốn PR không? Live stream bán hàng gì đó,” Giang Liễu Liễu nói, “Chỗ em có sẵn kênh rồi, có thể phát trọn gói cho anh. Cái xe này khấu hao rồi cũng đâu còn bao nhiêu.”
“Xe thì không được,” Giang Khoát nói, “Em đừng làm quá, chỉ cần logo, với lại bao bì, bao bì có hai cỡ hai màu để phân biệt vị.”
“Vậy trước hết cho nợ nha, tạm thời em chưa nghĩ ra được anh có cái gì đáng tiền cả,” Giang Liễu Liễu nói, “Anh gửi file ghi rõ yêu cầu cụ thể cho em.”
“Cảm ơn.” Giang Khoát thở phào nhẹ nhõm.
“Muốn theo phong cách thế nào?” Giang Liễu Liễu nói, “Có cần in hình Đoàn Phi Phàm hay chú anh ấy lên không?”
“… Liễu Liễu?” Giang Khoát đờ cả người, “Em định giết họ đấy hả?”
Giang Liễu Liễu phì cười: “Được rồi, biết rồi, đợi nhé, không nhanh lắm đâu, hiện tại em không ở nhà.”
“Lại đi đâu nữa?” Giang Khoát hỏi, “Em vừa mới tháo nẹp chân mà?”
“Đang đi lánh đời ở một làng chài nhỏ bên bờ biển,” Giang Liễu Liễu nói, “Một ngày ngủ 20 tiếng, ngoài lúc ăn uống đi dạo, thời gian làm việc chỉ có nửa tiếng thôi.”
“Cố gắng làm nhanh lên,” Giang Khoát nói, “Với lại bỏ chặn số anh đi.”
Giang Liễu Liễu cúp máy.
*
Đây là dịp cuối tuần sát ngay trước sinh nhật của Đoàn Phi Phàm, Giang Khoát vẫn chưa nghĩ ra phải tặng quà sinh nhật gì cho Đoàn Phi Phàm, với lại hai ngày cuối tuần này, cậu thậm chí còn chưa gặp Đoàn Phi Phàm.
Hai hôm nay, Đoàn Lăng nghỉ, Đoàn Phi Phàm với chị ấy đi xem mặt bằng, tất bật suốt hai ngày.
Giang Khoát không đi theo, cửa tiệm mới này cậu cũng chẳng có liên quan gì, cậu mà đi theo thì rõ ràng là không thích hợp. Buổi tối, Đoàn Phi Phàm về Ngưu Tam Đao, cả nhà họ còn phải bàn bạc nên cũng không có thời gian gặp mặt.
Bình thường đi học về học rồi ăn cơm, lúc nào cũng có nhau, Giang Khoát không hề có cảm giác gì. Nhưng khi mà gần nhau sát bên mà lại chẳng thể gặp mặt thì cái cảm giác nhớ nhung xen lẫn buồn chán lại trở nên hết sức rõ ràng.
Thậm chí còn có một chút gì đó khó chịu.
Giang Khoát cũng hiểu mối quan hệ giữa Đoàn Phi Phàm với gia đình chú cậu ấy, họ gần gũi như cha con, có điều bên trên tình cảm thân thiết đó còn bao bọc thêm một lớp trách nhiệm của người chú lo cho cháu còn hơn lo cho con đẻ, cùng với lòng biết ơn của Đoàn Phi Phàm.
Trong cuộc sống của Đoàn Phi Phàm, gia đình chú và Ngưu Tam Đao có lẽ được xếp trên tất thảy mọi thứ.
Giang Khoát cảm thấy trạng thái này có gì đó không đúng, nhưng cũng không chẳng có cách nào khác, dù sao thì sự trưởng thành của Đoàn Phi Phàm trong hơn mười năm qua thật gian nan và phức tạp, không thể đánh giá bằng một câu đúng hay sai được.
Vì vậy mà Giang Khoát cũng thận trọng theo, hai hôm nay, cậu chỉ gọi điện cho Đoàn Phi Phàm hai lần, sợ liên lạc nhiều quá, Đoàn Phi Phàm sẽ nhận ra tâm trạng của cậu rồi lại vội quay về ở bên cậu.
*
“Hôm nay mấy cái chỗ này thôi,” Đoàn Lăng ngồi trên cái ghế đá bên đường, đấm đấm bắp chân, “Chị thấy cũng không ổn mấy, chỗ duy nhất phù hợp lại là mặt bằng hôm qua bọn mình xem, nhưng giá thuê cao quá.”
“Đinh Triết bảo hai chỗ bên khu nhà nó cũng ổn, nó có chụp mấy bức ảnh,” Đoàn Phi Phàm nói, “Để tối nay, em về trường hỏi lại nó xem.”
“Ừ,” Đoàn Lăng thở dài, “Hai ngày cuối tuần này của em coi như bỏ rồi.”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đâu phải ngày nào cũng tất bật thế này đâu.”
“Em thật là…” Đoàn Lăng đứng dậy, vỗ vỗ cánh tay Đoàn Phi Phàm, “Chúng ta về thôi, còn kịp ăn tối.”
“Để em gọi xe.” Đoàn Phi Phàm cúi xuống bấm điện thoại.
“Điện thoại mua hồi nào vậy hả?” Đoàn Lăng nhìn thấy cái điện thoại mới của cậu.
“Tháng trước, cái chị cho em hơi bị chậm.” Đoàn Phi Phàm gọi xe xong liền nhắn tin cho Giang Khoát.
[Chỉ thị như sau] Khoát à
[JK921] Thôi đi, gớm quá
[Chỉ thị như sau] Khoát cưng
[JK921] ……
[Chỉ thị như sau] Chú Khoát
[JK921] Được đó, vẫn ở ngoài hả?
[Chỉ thị như sau] Hôm nay xong việc việc, lát cậu qua Ngưu Tam Đao ăn cơm không? Hoặc là bọn mình ra ngoài ăn
[JK921] ……
[JK921] Tối nay Đường Lực khao, tôi đồng ý đi rồi
[JK921] Tôi tưởng hôm nay cậu cũng bận cả ngày?
[JK921] Tôi hủy hẹn nha
[Chỉ thị như sau] Đừng hủy, Đường Lực lần đầu khao cả phòng, hủy như vậy không hay cho lắm
[Chỉ thị như sau] Ăn ở đâu? Ăn xong tôi qua đón cậu
[JK921]? Có cần phải long trọng thế không?
[Chỉ thị như sau] Cần.
[JK921] Có phải nhớ tôi rồi không?
[Chỉ thị như sau] Nhớ phát điên rồi. Nhanh.
[JK921] Tới nơi tôi gửi định vị cho cậu, hình như không xa lắm
[Chỉ thị như sau] Được.
*
Hai hôm nay đúng là khá mệt. Thực ra, Đoàn Lăng vốn định tự mình đi xem, nhưng sau khi bắt đầu đi làm là Đoàn Lăng đã chuyển ra khỏi Ngưu Tam Đao, do đó không nắm rõ tình hình ở tiệm bằng Đoàn Phi Phàm. Vị trí mặt bằng thế nào, môi trường xung quanh ra sao… những chuyện này, Đoàn Phi Phàm sẽ hiểu rõ hơn.
Có điều những việc như tìm mặt bằng thế này cũng không phải chạy đi xem vài lần là sẽ tìm được ngay.
Đoàn Phi Phàm thở dài, nắm tay giơ lên, vươn vai một cái.
Lúc cùng Đoàn Lăng đi ngang qua bãi đậu xe, Đoàn Phi Phàm thoáng nhìn thấy một chiếc xe đậu ngoài cùng bên hông.
Là xe của sếp Giang.
Không phải là chiếc xe Brabus, mà là chiếc Bentley mà Giang Khoát đã từng lái khi cả bọn đến nhà Giang Khoát chơi lần trước.
Nếu chỉ nhìn xe thì chưa chắc Đoàn Phi Phàm đã dám chắc, nhưng thêm biển số xe thì không thể sai được.
Đoàn Phi Phàm vội liếc nhanh về phía ghế lái nhưng không thấy ai.
“Chị về trước đi,” Cậu nói với Đoàn Lăng, “Em còn có chút việc.”
“Ừ.” Đoàn Lăng đáp, ngáp một cái rồi đi tiếp.
Đoàn Phi Phàm chạy tới chỗ cái xe, đi xung quanh xe một vòng, chẳng thấy ai cả.
“Bác Hoàng,” Cậu đi tới phòng trực ban của bãi đậu xe, “Bận không bác?”
“Chuẩn bị ăn cơm,” Lão Hoàng đang ngồi xổm phía sau phòng trực ban, trông cái bếp nhỏ đang đun canh của mình, “Cậu bây giờ đi ra ngoài hay là mới đi về đấy?”
“Vừa về ạ, “ Đoàn Phi Phàm ngoái lại nhìn một cái, “Cái xe kia đến từ bao giờ vậy?”
“Cái nào?” Lão Hoàng thò đầu ra nhòm, “Ồ, cái màu đen kia hả? Đậu một lúc rồi đó, tầm nửa tiếng chăng, cậu biết hả?”
“À vâng.” Đoàn Phi Phàm đáp bừa cho xong.
Sếp Giang đang ở đây.
Chưa được một tháng mà ông ấy tới đây những hai lần rồi.
Sếp Giang vậy mà lại có thể tìm ra được Ngưu Tam Đao, điều này Đoàn Phi Phàm không hề ngờ tới.
Có điều sếp Giang chắc chắn vẫn chưa tới thẳng Ngưu Tam Đao tìm gặp cậu, nếu không thì chú cậu đã gọi điện cho cậu rồi. Nhân vật này đi đâu rồi nhỉ?
Đoàn Phi Phàm lại đi vào bên trong bãi đậu xe một chút, xe của Giang Khoát đậu ở vị trí sát mé bên trong, khai giảng xong, Giang Khoát toàn để xe ở đây, thuận tiện và an toàn hơn so với ở trường và bên chung cư.
Đoàn Phi Phàm lại đi một vòng quanh cái xe của Giang Khoát, vẫn không phát hiện ra vết tích nào mà sếp Giang để lại.
…. Có thể để lại vết tích gì được chứ!
Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra, do dự không biết việc này có cần phải nói với Giang Khoát một tiếng không.
Nếu nói, Giang Khoát có thể sẽ xông thẳng tới đây, với lại lần trước ý của sếp Giang là không muốn để Giang Khoát biết. Còn nếu như không nói, cậu cũng không rõ ý đồ của sếp Giang, lỡ trong lúc ứng đối có gì sai sót…
“Tiểu Đoàn.” Phía sau có người gọi cậu.
“Đây.” Đoàn Phi Phàm đáp lại theo phản xạ.
Quay lại thì thấy sếp Giang đang mỉm cười đứng sau lưng cậu.
“Sếp Giang?” Đoàn Phi Phàm kinh ngạc nhìn ông, “Sao chú lại ở đây? Cháu…”
“Cháu tìm chú nãy giờ phải không?” Sếp Giang cười ngắt lời cậu.
Màn diễn lần này của Đoàn Phi Phàm buộc phải dừng lại, cậu cũng cười: “Dạ.”
“Chú vừa đi quanh chợ một vòng,” Sếp Giang nói, “Chợ sắp chuyển đi hả?”
“Vâng.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Sếp Giang hàn huyên mấy câu với Đoàn Phi Phàm, sau đó đi về phía cổng chính của chợ: “Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn một bữa.”
Đoàn Phi Phàm lúc này cảm thấy cực kỳ bứt rứt, nhưng cũng không thể lại một lần nữa nói câu “Sếp Giang, hay là chú về đi”, đành phải nghiến răng mà đi cùng.
“Không đi xe nhé,” Sếp Giang nói, “Gần đây có chỗ nào ăn cơm được không?”
Chắc là không có.
Đoàn Phi Phàm không biết sếp Giang có yêu cầu thế nào với cái gọi là “chỗ ăn cơm”, tuy ông ấy cũng từng ăn ở quán nhỏ gần trường, nhưng dù sao thì con trai ông ấy bình thường ít ra cũng phải thuộc đẳng cấp ăn ở nhà hàng cắt cổ cơ mà.
“Cứ phiên phiến đi, chỗ mà bình thường mấy đứa vẫn ăn là được.” Sếp Giang nói.
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Vậy ở ngoài phố có đấy ạ.”
Quán Tiểu Gia Cát ngoài cổng chợ là quán ăn kiểu gia đình mà nhà chú Đoàn Phi Phàm yêu thích nhất, giá cả phải chăng, phần ăn đầy đặn.
Đoàn Phi Phàm đưa sếp Giang vào quán, bà chủ thấy cậu liền tươi cười cất tiếng chào: “Lâu lắm không thấy cháu nha Phi Phàm.”
“Vào học rồi nên cháu cũng bận bù đầu,” Đoàn Phi Phàm nói, “Khu bàn riêng phía sau còn không ạ?”
“Còn,” Bà chủ gọi nhân viên, “Này, đưa Phi Phàm vào đi, chỗ trong cùng ấy.”
“Chỗ đó chẳng phải có người đặt rồi sao?” Nhân viên phục vụ hỏi.
“Quá giờ rồi, không đợi nữa!” Bà chủ rất dứt khoát.
Nhân viên phục vụ đưa hai người vào khu bàn riêng, quán Tiểu Gia Cát không có phòng riêng, chỗ tốt nhất là khu bàn riêng.
Sau khi hai người yên vị, sếp Giang theo thói quen lại lấy một gói trà nhỏ ra rồi nhìn về phía nhân viên phục vụ.
“Để cháu.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, đi hỏi mượn một cái ly pha trà rồi quay lại.
Việc này Giang Khoát làm rất thành thục, hồi mới biết nhau, mỗi lần ăn cơm, Đoàn Phi Phàm đều thấy Giang Khoát ở đó lặng lẽ chậm rãi pha trà, tựa như đang ở trong một không gian thời gian khác.
Xem ra đây là thói quen đã được nuôi dưỡng theo bước sếp Giang.
Đoàn Phi Phàm vừa pha trà vừa gọi món với nhân viên phục vụ, sau khi pha xong, cậu đặt một tách trà trước mặt sếp Giang.
“Xuất thang (rót trà ra) hơi chậm.” Sếp Giang uống một ngụm trà.
“… Xuất gì cơ ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Ý là hãm trà hơi lâu quá.” Sếp Giang nói.
“Thế ạ?” Đoàn Phi Phàm nhớ lại lúc Giang Khoát pha trà, có vẻ đúng là vừa đổ nước vào hãm một cái là rót trà ra luôn, “Vậy cháu pha lại nhé?”
“Không sao,” Sếp Giang cười, “Chú cũng không kỹ tính đến thế.”
Không kỹ tính đến thế thì đã không nhận ra là hãm trà hơi lâu rồi, sếp Giang à.
“Cuối tuần này, cháu không gặp Giang Khoát hả?” Sếp Giang uống ngụm trà thứ hai rồi hỏi.
Đoàn Phi Phàm cảm thấy nhịp tim mình đột nhiên tăng tốc.
“Không ạ,” Cậu tự rót cho mình một tách trà, “Mấy hôm nay, cháu với chị cháu đi kiếm mặt bằng, Giang Khoát cậu ấy…. Bọn cháu không phải lúc nào cũng gặp nhau đâu ạ.”
Đoàn Phi Phàm cố thêm câu cuối, ra ý là chẳng có gì ám muội.
“Việc hai đứa mở tiệm online không cần phải gặp nhau để bàn bạc sao?” Sếp Giang hỏi.
Chậc.
Đúng là khó phòng bị mà.
“Vẫn chưa chính thức bắt đầu làm ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Giang Khoát định trước tiên tự thiết kết logo với bao bì…”
Sếp Giang bật cười.
Đoàn Phi Phàm nhìn ông.
“Nó tự thiết kế ấy hả?” Sếp Giang hỏi.
“Dạ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Tự thiết kế thì sẽ có ý nghĩa hơn.”
“Nó làm như chơi ấy.” Sếp Giang nói, “Mà logo với bao bì, mấy thiết kế này liên quan đến hình ảnh của thương hiệu và ấn tượng của người tiêu dùng khi lần đầu nhìn thấy sản phẩm, toàn là nội dung chuyên nghiệp…”
“Không thử làm sao biết ạ,” Đoàn Phi Phàm cảm thấy sếp Giang nói không sai, nhưng vẫn không chịu được mà phản bác lại, “Dù sao thì muốn tạo cảm giác thế nào, bản thân là người biết rõ nhất mà.”
“Ừ, đúng vậy.” Sếp Giang nói.
Nghe mấy từ này, Đoàn Phi Phàm đột nhiên nhớ lại lúc đối diện với giáo viên chủ nhiệm hồi học cấp 3.
“Cháu cảm thấy…” Đoàn Phi Phàm nói nửa chừng rồi dừng lại, tự thấy ngay lúc này không nghĩ ra được gì hết, có lẽ tình cảnh mặt một mình đơn độc đối mặt với sếp Giang thế này khiến cậu hơi căng thẳng, đầu óc vẫn chưa hoạt động trở lại như cũ.
“Nếu cháu muốn mở cửa hàng này thành công,” Sếp Giang nói, “Thì đừng có cái gì cũng theo ý nó, có thể nó có ý tưởng, có phương pháp, biết một cửa hàng vận hành thế nào, nhưng cụ thể với món bò nấu tương thì nó còn lâu mới hiểu bằng cháu.”
“Cháu hiểu ý chú rồi ạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu.
Cách vào đề của sếp Giang thật hết sức thần kỳ, dáng vẻ lại đầy nghiêm túc khiến Đoàn Phi Phàm đột nhiên cảm thấy sếp Giang đến đây chính là vì cái cửa tiệm online còn chưa đâu vào đâu của hai người.
“Cũng không phải chú nói con trai mình không giỏi, chú cũng hy vọng nó có thể bắt tay vào làm gì đó ra tấm ra miếng một chút, va đập cọ sát một chút,” Sếp Giang nói, “Nhưng nó làm việc lại tùy hứng, còn hứng thú thì làm tốt, hết hứng rồi thì không thèm đoái hoài gì nữa.”
Đoàn Phi Phàm im lặng khẽ gật đầu.
“Hồi trước Đại Pháo toàn đi với nó, có gì thì chú vẫn còn biết được đôi chút,” Sếp Giang nói, “Giờ thì chỉ còn cách nghe ngóng từ xa thôi, nó chẳng liên lạc về nhà gì cả.”
Tuy câu nói này của sếp Giang nghe hơi tội nghiệp, nhưng Đoàn Phi Phàm vẫn nhanh chóng nắm được trọng điểm.
Giang Khoát! Nghe thấy chưa! Đại Pháo quả nhiên là nội gián của sếp Giang!
Sếp Giang lại còn muốn tuyển tôi làm nội gián luôn này!
“Cậu ấy cũng thành niên rồi mà.” Đoàn Phi Phàm cười.
“Như vậy cũng không được, Đại Pháo còn lớn hơn hai đứa một chút mà đâu có như nó…” Sếp Giang nhìn cậu, “Quan hệ của cháu với gia đình thế nào? Cũng thế này sao?”
“Gần như vậy ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Cái chính là nhà cháu cũng gần.”
“Ngưu Tam Đao hả?” Sếp Giang hỏi.
“Dạ.” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Đến trường cũng chỉ vài phút.”
“Ngưu Tam Đao…” Sếp Giang nhìn cậu, “Là cửa hàng nhà chú của cháu hả?”
Đoàn Phi Phàm chợt hiểu ra, cậu cũng nhìn sếp Giang rồi gật đầu: “Vâng.”
“Bố mẹ cháu thì sao?” Sếp Giang hỏi.
“Ly hôn rồi ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mẹ cháu… bình thường không mấy khi gặp, bố cháu thì ngồi tù.”
Sếp Giang sửng sốt, nhưng chỉ trong một thoáng rất ngắn, rồi nói: “Ra vậy.”,
“Bố cháu tháng Tám năm nay sẽ ra tù.” Đoàn Phi Phàm cũng không định giấu giếm.
“Ồ.” Sếp Giang uống một ngụm trà.
Nhân viên phục vụ cho đồ ăn lên, cuộc nói chuyện của hai người tạm thời dừng lại.
Đầu óc Đoàn Phi Phàm hơi hỗn loạn, cậu tưởng sếp Giang sẽ hỏi thẳng về chuyện khác, nhưng ai ngờ nói tới nói lui thì lại nói tới vấn đề này.
Tuy không ngại nói với người khác chuyện nhà mình, nhưng dù sao thì đây cũng là sếp Giang, là bố của Giang Khoát. Chuyện này nói ra cũng chẳng dễ chịu chút nào.
“Bao nhiêu năm?” Sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, sếp Giang lại hỏi.
“Mười năm ạ.” Đoàn Phi Phàm đáp.
Sếp Giang im lặng một lúc rồi nói: “Chắc cũng không dễ dàng gì với cháu nhỉ.”
[HẾT CHƯƠNG 88]
- -----oOo------