- Trang chủ
- Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán
- Chương 42: Cứu trị
Tác giả: Ai Nha Nha
Edit: Hanna
Trương Nhị Hồng cùng thê tử nghe thấy lời này của Bùi Sơ, trong đôi mắt toát ra vô hạn ý mừng. Chỉ cần có biện pháp chữa trị, bọn họ cách gì cũng đều nguyện ý thử một lần.
"Ngươi nguyện ý thử sao?"
Thôi Phương thê tử của Trương Nhị Hồng dùng hết khí lực toàn thân chậm rãi gật đầu. Bất kể là thuốc liều cao hay độc dược, Thôi Phương đều đồng ý thử. Sống mà cả người vô lực không thể động đậy, khác gì so với đã chết đi cơ chứ? Chết rồi ngược lại còn tốt, mọi chuyện đều kết thúc, khỏi phải liên lụy trượng phu và nữ nhi.
"Vâng, đương nhiên là chúng ta nguyện ý. Bùi đại phu, chúng ta muốn hỏi chút là phải chữa thế nào?"
Trước khi để bọn họ ra quyết định chữa bệnh, Bùi Sơ vẫn phải nói rõ ràng trước rằng hắn muốn dùng thuốc liều cao. Trong đơn thuốc dược lực rất mạnh này cần dùng đến ba loại thảo dược có độc tính cao, phân lượng trong đó đủ để gây chết người. Chẳng qua, qua quá trình điều hòa dược tính, Bùi Sơ có thể đảm bảo dùng phần thuốc này sẽ không làm hại đến tính mạng của Thôi Phương. Còn có thể đạt đến hiệu quả dự tính hay không thì phải xem tình trạng sau khi dùng dược vật mới được.
Nghe lời Bùi Sơ giải thích như thế, Trương Nhị Hồng ngược lại còn có chút do dự, mà nữ nhân đã ba mươi tuổi như Thôi Phương trong đôi mắt lại không có nửa điểm ngần ngại. Bà không sợ chuyện phải uống thuốc độc, ăn cây độc, chỉ cần có trợ giúp với bệnh tình của bà, bà đều nguyện ý thử một lần.
"Bùi đại phu, cầu ngài trị bệnh cho ta đi." Thôi Phương dùng âm thanh suy yếu chầm chậm nói.
Trước đây Thôi Phương kỳ thực thế nào cũng không tích cực phối hợp trị liệu, bà luôn nghĩ bệnh tình của mình liên lụy người trong nhà, bệnh mà nặng hơn một chút, đi sớm một chút cũng chẳng có gì đáng kể. Thế mà cố tình con gái của bà cũng có bệnh trạng như vậy, Thôi Phương trong lòng cực sợ hãi, sợ nữ nhi còn chưa có xuất giá của mình cũng chỉ có thể như bà, giống một kẻ tàn phế nằm ở trên giường cả ngày, động cũng không động được một chút. Nếu phải sống như vậy thì còn có ý nghĩa gì?
Hiện tại Bùi đại phu nói có phương pháp trị bệnh, Thôi Phương đương nhiên phải thử xem. Chỉ cần biện pháp này có hiệu quả trên người bà thì con gái bà nhất định sẽ được cứu. Nếu như biện pháp này không hiệu quả, cũng coi như bà vì con gái mà làm vật thí nghiệm một lần.
Bùi Sơ thấy hai vợ chồng bọn họ sốt ruột muốn chữa bệnh liền gật đầu, tiện đà viết ra phương thuốc, để cho Tiết Thanh Linh đi bốc thuốc. Sau đó chính hắn tự tay nấu ra hai bát thuốc, đồng thời tự mình uống qua một chút xong mới bưng thuốc đến trước mặt hai vợ chồng Trương gia: "Hai bát thuốc này lần lượt uống vào đi. Tẩu tử Trương gia kính xin nhịn một chút, tuyệt đối không được phun ra."
Thôi Phương gật đầu, một trước một sau uống cạn hai bát thuốc màu nâu vẩn đục tỏa ra mùi đắng nghét khó ngửi.
Tiết Thanh Linh ở bên cạnh nhìn hai bát thuốc kia trong lòng có chút phát sợ. Nếu như lúc này người uống thuốc là cậu, cậu nhất định sẽ phun toàn bộ thuốc ra ngoài. Dù sao chén thuốc này cậu tận mắt nhìn Bùi Sơ nấu ra, đến mức cực kỳ... 'thô ráp', cực kỳ cực kỳ... 'đậm đặc'. Nấu nhiều thảo dược vừa đắng vừa khó ngửi cô đọng thành một bát nho nhỏ như thế, Tiết Thanh Linh ở bên cạnh từ rất xa đã ngửi thấy mùi vị đó, như thể trong miệng phảng phất được nếm thử qua cỗ mùi vị đắng khủng khiếp đáng sợ kia.
Bùi Sơ quay đầu nhìn Tiết Thanh Linh một cái, cầm ống sáo gõ trên bả vai đối phương một cái, trêu ghẹo hỏi: "Rõ ràng người uống thuốc là tẩu tử Trương gia, ngươi làm gì mà vẻ mặt như thể cũng bị bắt uống thuốc đắng vậy?"
Trong lòng Tiết Thanh Linh hơi xoắn xuýt, không nhịn được bày ra khuôn mặt nhăn như mướp đắng: "Bùi đại phu, ta tận mắt nhìn thấy làm thế nào nấu ra được chén thuốc này. Hơn nữa thành phần bên trong ta vừa ngửi liền đoán ra được rồi. Thực sự quá mức đáng sợ rồi..."
"Nếu như sau này ta bệnh như vậy, đoán chừng ta uống không nổi thuốc này đâu... Bùi đại phu, nếu uống không được mà phun ra thì sẽ như thế nào?"
Bùi Sơ chọc cậu: "Uống không trôi vậy chỉ còn có thể rót vào lỗ mũi."
"Hả?"
Bùi Sơ cười xoa đầu đối phương, nhỏ giọng bảo: "Nếu như ngươi giống tẩu tử Trương gia, cả người vô lực không thể động đậy, nằm trên giường một hai năm như thế, sau khi biết mình có cơ hội chữa bệnh, cho dù đặt ở trước mặt ngươi là một bát độc dược khó uống nhất trên đời thì ngươi cũng sẽ nguyện ý uống vào thôi."
Sau khi nói ra câu này, Bùi Sơ đột nhiên có cảm giác như đang trải qua một giấc mơ, chạm đến hồi ức sâu xa đã ngủ say trong đầu hắn, làm chúng đột nhiên lại tràn ra trong đầu hắn, khiến cho hắn không nhịn được cảm khái thêm một chút.
"Dạ." Tiết Thanh Linh gật đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tiết Thanh Linh ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, đặc biệt thấy nụ cười nhạt bên khóe miệng đối phương kia, không biết tại sao Tiết Thanh Linh liền mơ hồ cảm thấy như hắn đã từng trải qua chuyện như vậy, khiến cậu có chút đau thắt lòng.
Cậu rấy muốn đến gần bên hắn một chút, mà lúc giơ tay lên, Tiết Thanh Linh chung quy vẫn kìm nén lại. Cậu bước tới vươn tay gảy ống sáo bên hông đối phương, làm bộ lơ đãng xẹt qua ống tay áo hắn. Lúc khẽ khàng chạm vào mu bàn tay hắn, trái tim Tiết Thanh Linh nhẹ nảy lên khi cảm nhận được làn da hắn từ đầu ngón tay khi hai người trong tích tắc lướt qua nhau.
Bùi Sơ cũng cảm thấy mu bàn tay mình dường như có một cái lông chim mềm nhẹ đảo qua, làm hắn không nhịn được mà cong khóe miệng.
Sau khi Thôi Phương uống xong thuốc tầm nửa chén trà nhỏ, chén thuốc kia bắt đầu có tác dụng. Bùi Sơ bảo Trương Nhị Hồng ôm thê tử mình tiến vào phòng châm cứu, đặt bệnh nhân ngồi trên giường bệnh, còn mình thì từ trong tay áo lấy ra Thái Tố Cửu Châm luôn mang theo bên người.
Tiết Thanh Linh cùng Trương Nhị Hồng đứng bên cạnh, nhìn Bùi Sơ châm cứu cho Thôi Phương.
Hiện giờ vẫn là ban ngày, cửa sổ trong phòng châm cứu mở to, ánh nắng bên ngoài nhàn nhạt chiếu vào, khiến cho ánh sáng trong phòng hiện ra sạch sẽ mà trong suốt. Người bệnh nằm trên giường đôi mắt khép hờ, tựa hồ đang chịu đựng cơn đau dữ dội nào đó. Bạch y đại phu Bùi Sơ đứng bên cạnh bà, cầm lấy một cây châm dài lên, biểu tình thập phần nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú dị thường, toàn bộ lực chú ý của hắn đều chuyển đến trên tay hắn.
Phương pháp cầm châm của hắn là do trải qua hàng ngàn hàng vạn lần huấn luyện, tự do khống chế lực đạo trong tay. Châm dài màu bạc dưới tay hắn cực kỳ nghe lời, theo động tác cũng hắn dừng lại trên huyệt vị cơ thể người, kim châm vào cực nhanh chóng mà lại chuẩn xác. Sau khi dừng lại trong giấy lát, ngân châm hơi nhấc lên trên, sau đó các ngón tay ma sát với nhau, cây ngân châm ở giữa bị vê theo một chiều trên da thịt.
Bùi Sơ vào lúc châm cứu đồng thời điều động tâm pháp nội lực Âm Dương lưỡng chuyển trong thân thể mình. Lực đạo kia do tâm hắn không chế, có khi là Âm, có khi là Dương, dọc theo ngân châm trên tay hắn, chầm chậm đi tới chỗ huyệt vị của bệnh nhân đang nằm trên giường.
Tiết Thanh Linh không dám phát ra tiếng động nào đứng ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn Bùi Sơ châm cứu cho Thôi Phương. Đôi mắt phượng thanh thiển của cậu dường như dính chặt vào trên người đối phương mất rồi.
Cậu kỳ thực đã thấy Bùi Sơ châm cứu cho người ta rất nhiều lần, nhưng bất kể là xem bao nhiêu lần Tiết Thanh Linh đều cảm thấy những động tác như nước chảy mây trôi kia làm người xem thán phục cực kỳ. Cho dù là người không hiểu y thuật đều có thể nhìn ra thủ pháp của đại phu này xảo diệu hiếm có cỡ nào. Thực không biết phải luyện bao nhiêu năm mới có thể luyện ra được một thân bản lãnh như vậy...
Nếu để cho Tiết Thanh Linh cậu học thì phỏng chừng học đến mười mấy hai mươi năm cũng không đạt được một phần trình độ của hắn.
Nói mới nhớ, cậu cũng coi như là đã học y thuật mấy năm, cho tới bây giờ còn chưa dám chạm qua châm đâu.
Trương Nhị Hồng đứng bên cạnh nhìn Bùi Sơ châm cứu cho thê tử mình. Ông nín thở, đứng ở nơi đó như một khúc gỗ, không dám quấy rầy động tác của vị bạch y đại phu trước mắt chút nào. Nguyên lúc mới vừa vào phòng châm cứu, tâm tình Trương Nhị Hồng cũng hơi nôn nóng, nhịp tim cũng tăng vùn vụt, vừa hoài nghi vừa sợ sệt, song lại có chút mong đợi, hy vọng cùng hưng phấn. Nhưng sau khi nhìn thấy động tác châm cứu của Bùi đại phu, trái tim Trương Nhị Hồng trong tích tắc liền bình tĩnh lại.
Trương Nhị Hồng tuy rằng không hiểu y thuật, cũng không hiểu châm cứu, nhưng ông hiểu cách làm bánh bao. Ông đã làm ra hàng ngàn hàng vạn cái bánh bao, một loạt quy trình động tác làm bánh bao đã khắc sâu vào trong xương tủy ông, trở thành một phần cốt nhục của ông. Bởi vậy ông hiểu cái cảm giác này, lúc ông nhìn thấy bùi đại phu châm cứu liền cảm thấy cây châm trong tay hắn và bản thân hắn hợp thành một thể. Động tác nhấc kim vê kim kia là sự quen thuộc sau khi trải qua hàng ngàn hàng vạn lần lặp lại.
Động tác điêu luyện của đối phương không có một chút sai lầm nào giống như là định tâm hoàn có hiệu quả tốt nhất thế giới.
Nửa canh giờ trôi qua, Bùi Sơ kết thúc châm cứu cho Thôi Phương.
Thôi Phương nằm trên giường bệnh mở mắt ra, ngập ngừng thử nâng tay mình lên. Bà cảm giác được tay mình rốt cục cũng có khí lực, giơ tay lên trước mặt mình, năm đầu ngón tay nắm chặt lại thành nắm đấm. Dùng hết toàn lực siết ngón tay lại, bà cảm giác được móng tay rất có lực đâm vào lòng bàn tay, để lại vết tích bốn vệt móng tay mờ mờ đỏ đỏ. Trong đôi mắt Thôi Phương mãnh liệt lóe lên nước mắt trong suốt, kích động nói: "Ta có thể giơ tay lên rồi, ta có sức lại rồi..."
Trương Nhị Hồng cũng là vẻ mặt kích động vây quanh bên người thê tử mình, hai phu thê ôm nhau lệ rơi ào ào.
Tiết Thanh Linh đi tới bên người Bùi Sơ, hỗ trợ tiêu độc cho ngân châm, lại dùng nước thuốc chuyên dụng đã được điều chế tốt tới ngâm một chút.
Bùi Sơ thấy Tiết Thanh Linh giúp hắn, hắn liền tránh sáng bên cạnh, nhanh chóng mài mực, nhấp chút mực nước, viết một phương thuốc uống tẩm bổ xuống tờ giấy trắng. Viết được một nửa, lần thứ hai dừng bút suy nghĩ, cân nhắc kỹ lưỡng tăng giảm lượng thuốc mới miễn cưỡng viết xong. Ngoài ra, hắn còn viết thêm một phương thuốc dùng ngoài, tấm thuốc này tổng cộng dùng đến mười mấy loại dược liệu, chuyên dùng để xông hơi và làm thuốc ngâm tắm. Bùi Sơ căn dặn Trương Nhị Hồng: "Sau khi trở về, phần dược liệu này để uống, một ngày hai lần. Còn phần dược liệu này chuyên dùng để nấu nước ngâm tắm, mỗi ngày buổi tối trước khi đi ngủ cần phải tắm bằng nước này một lần, thời gian không được ít hơn một chung trà."
Trương Nhị Hồng gật đầu liên tục, khắc lại từng lời Bùi Sơ nói ở trong lòng, rồi theo gói Tiết Thanh Linh cùng tới phòng sắc thuốc, học làm sao để nấu thuốc uống và thuốc tắm. Toa thuốc uống Bùi Sơ khai này có quá trình nấu hết sức phức tạp, quy trình từng bước trong đó rườm rà, thứ tự dược liệu bỏ vào trước sau không thể đảo loạn, độ lửa cũng phải cực kỳ chú ý. Trong quá trình nấu thuốc này nhất định phải luôn luôn chuyên tâm.
Tiết Thanh Linh trong phương diện nấu thuốc này cũng là một tay cao thủ. Bất kể trình tự phức tạp cỡ nào cậu đều nhớ rõ rõ ràng ràng. Đối với phương pháp xử ý dược liệu cậu nắm giữ cực kỳ tinh chuẩn, đối với việc khống chế đổ lửa càng là mười phân vẹn mười. Tiết Thanh Linh để cho Trương Nhị Hồng nhìn cậu thực hiện một lần quá trình nấu thuốc, cũng nhắc nhở tất cả những điều cần phải chú ý trong đó.
"Phần dược liệu này đến cuối cùng mới được bỏ vào... Sau khi chờ được hai thứ dược liệu này đổi màu sắc mới được cho nhỏ lửa."
Trương Nhị Hồng gật đầu, bởi vì thường phải hấp bánh bao, ông cũng không xa lạ với việc khống chế độ lớn nhỏ của lửa này, học sắc thuốc cực kỳ nhanh. Học xong liền ngay tại chỗ nấu một phần thuốc ra, phần thuốc này rất đúng quy trình đủ tiêu chuẩn, không có bất cứ sai lầm gì.
Bùi Sơ sau khi chữa trị cho Thôi Phương xong liền khám và chẩn mạch luôn cho nữ nhi Trương Đang của Trương Nhị Hồng. Hai mẹ con nhà này xác thực đúng là mắc cũng một loại bệnh, nguyên nhân có thể là do di truyền. Tuy nhiên nữ nhi Trương Đang bệnh tình trước mắt nhẹ hơn một chút, Bùi Sơ không châm cứu cho Trương gia nữ nhi, chỉ khai cho nàng một toa thuốc uống khác, đồng thời bảo nàng khi trở về nhà thì cứ giống như mẫu thân mình, mỗi ngày buổi tối tắm qua một lượt nước thuốc là được.
Ba người Trương gia đợi hồi lâu bên trong Hồi Xuân đường, đợi khoảng đến khi trời đã nhá nhem tối, Trương Nhị Hồng mới đưa thê tử nữ nhi và chừng mười bao dược liệu về nhà.
Phổ cập kiến thức tý cho các bạn đọc truyện bao lâu nay mà chẳng biết 1 chung trà là nhiêu phút như mình, phân theo hệ thời gian của trung quốc nhe: 1 ngày = 12 canh giờ, 1 canh giờ = 8 khắc, 1 khắc = 15 phút, 1 chung trà = 10 phút, 1 nén hương = 5 phút = nửa chung trà, 1 phút = 6 cái búng tay, 1 cái búng tay = 10 giây, 1 giây = 1 khoảnh khắc, 1 thuấn di hay có trong tu tiên á = 0.36 giây, 1 sát na = 0.018 giây.