- Trang chủ
- Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
- Chương 102: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (4)
Tác giả: Mông Mông Bất Manh
Triều Từ và Thương Trì ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Một ngày nọ, Thương Trì nhìn thấy đứa nhỏ này lén la lén lút quay trở lại phòng, lấy ra vài quyển sách.
Sau khi dùng thần niệm thăm dò thử, y liền biết được đó là những quyển sách gì, tự nhiên cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Thì ra thằng nhóc này đang xem xuân cung đồ.
Cũng đúng, cậu đã mười tám tuổi rồi. Một phàm nhân ở độ tuổi này lẽ ra đã có vài đứa con, nhưng cậu lại vùi đầu vào trong việc tu luyện, đến bây giờ nói về vấn đề tình d.ục thì cậu vẫn còn ngây thơ như tờ giấy trắng.
Y nhìn thấy Triều Từ đang cau mày xem tranh, không hề tỏ ra thích thú gì, không giống như mấy thằng nhóc khác khi lần đầu tiên tiếp xúc với những thứ này, mà giống như đang nghiên cứu một loại công pháp nào đó.
Thật ra, những thứ này đối với Triều Từ mà nói, còn nhàm chán hơn cả việc tu luyện công pháp.
"Chất lượng hình ảnh quá kém, tỷ lệ cơ thể mất cân đối, tư thế thì đơn điệu... Vậy mà người của thế giới này lại có thể nứ.ng lên khi xem mấy bức tranh kém chất lượng này sao?" Triều Từ hỏi thầm với hệ thống.
"Cậu còn muốn sao nữa, chẳng lẽ dùng Ảnh Thạch quay lại người thật giống với mấy cái G với chả V hay sao?" Hệ thống trợn mắt, "Có cái để xem là tốt lắm rồi."
"Quay lại bằng Ảnh Thạch sao?" Hai mắt của Triều Từ sáng lên, "Ý kiến hay! Thống Tử, cậu đúng là thiên tài! Có ai ở thế giới này làm chưa vậy? Đây chính là cơ hội kinh doanh lớn đó!"
"......"
Hệ thống nhất thời không nói nên lời: "Việc này thì có ai mà làm chứ? Dù sao thế giới này cũng là bối cảnh cổ đại, cậu có thể đứng đắn lên một chút có được không?"
"Thật sự không có sao?" Triều Từ suy nghĩ một lúc, "Ngay cả Ma giới cũng không có sao?"
Hệ thống không thèm quan tâm đến Triều Từ nữa: "Tôi không biết, cậu có thể tự đi mà hỏi."
"Này, tôi chỉ đùa một chút thôi mà. Nếu thật sự đi hỏi người khác, thì thiết lập của tôi sẽ bị sụp đổ rồi sao?"
"May là cậu còn nhớ rõ thiết lập và nhiệm vụ của mình." Hệ thống nói một cách mỉa mai.
"Nếu thật sự có, thì chắc chắn cũng rất tầm thường. Còn không bằng nhờ cậu kết nối với internet rồi tải xuống giúp tôi." Triều Từ nói.
Hệ thống sợ hãi: "Nếu cậu dám yêu cầu tôi tải những thứ đó cho cậu, tôi sẽ chia tay với cậu ngay lập tức!"
"Đùa thôi, đùa thôi." Triều Từ cười nói, "Sao mà nóng thế."
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với hệ thống, cậu lại tiếp tục lướt qua những bức tranh xuân cung nhàm chán này.
Lúc trước, cậu nhớ đã nhờ Thống Tử lén nhét một quyển long dương vào đây, nó ở đâu rồi nhỉ?
Cậu quá chán ngấy với việc xem những quyển xuân cung đồ này rồi, cậu bắt đầu lục lọi tìm kiếm.
Tìm thấy rồi.
Trong lòng cậu đang rất vui mừng nhưng không hề biểu lộ ra ngoài. Cậu giả vờ không biết nó là thứ gì liền lật ra.
Sau vài trang, cuối cùng cậu cũng hiểu được nội dung trong quyển sách này. Đôi mắt mèo của cậu mở to, hai má đỏ bừng.
"Nam nhân với nam nhân mà cũng?"
Cậu không nhịn được liền thốt ra.
"Đang xem cái gì mà lén lút vậy."
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên từ sau lưng cậu.
Trong thời điểm cần sự riêng tư như thế này, bất kỳ ai cũng sẽ bị hoảng sợ khi nghe thấy giọng nói của người khác ở trong phòng.
Triều Từ đã quá quen thuộc với giọng nói của Thương Trì, sau một lúc đầu óc rỗng tuếch, cậu liền nhanh chóng nhận ra người đang đứng sau mình là Thương Trì.
Trái tim của cậu đập nhanh, vậy mà cậu thực sự quên mất tiền bối vẫn đang ở trong Hỗn Nguyên Quyết.
"Thương, Thương tiền bối." Triều Từ ấp úng nói, quay đầu lại nhìn Thương Trì, đồng thời cố gắng che đi những quyển xuân cung đồ ở sau lưng, "Không có gì cả, chỉ là một quyển chân pháp mới thôi..."
"Chân pháp gì vậy, để bổn tọa kiểm tra giúp ngươi." Thương Trì vừa nói xong, nhoáng một cái biến mất ngay sau đó.
Triều Từ vội vàng quay đầu lại, thì thấy Thương Trì đang đứng sau lưng mình, cầm một quyển sách lên.
Khi nhìn thấy những quyển xuân cung đồ này, trên mặt y không hề lộ ra một chút kinh ngạc nào, thậm chí còn trêu chọc Triều Từ: "Ta đã xem mấy thứ này từ lâu rồi, chỉ có nhãi con miệng còn hôi sữa như ngươi mới cảm thấy lo lắng như vậy."
Vành tai của Triều Từ cũng đỏ lên, Thương Trì rất muốn chạm lên khuôn mặt của Triều Từ, để kiểm tra xem khuôn mặt đỏ bừng của cậu có đang tỏa nhiệt hay không.
"Khoan đã." Thương Trì đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, y nhặt lên một quyển sách trước mặt Triều Từ.
Đây là quyển long dương mà Triều Từ vừa đọc, cậu đã giấu nó đi nhưng không ngờ lại bị tiền bối phát hiện.
"Ngươi còn có cả long dương đồ nữa sao." Thương Trì nhướng mày, "Tiểu Triều Từ quả là đọc rộng hiểu sâu đấy."
"..." Khuôn mặt của Triều Từ đã đủ để nướng chín bánh mì.
"Không, không phải... Chắc là sư huynh vô tình nhét vào trong đó..." Cậu ấp úng nói.
Những quyển sách này là của một vị sư huynh có quan hệ tốt với cậu đã tặng cho cậu. Sư huynh thích một nữ đệ tử trong môn phái, mỗi lần trò chuyện với cậu đều nhắc đến những chuyện tình cảm nam nữ này. Tuy nhiên, lần nào Triều Từ cũng đều tỏ ra hoang mang, không hiểu. Qua một thời gian, sư huynh biết được Triều Từ giống như một tờ giấy trắng, nên đi tìm người trong môn phái chuyên bán những thứ này để mua cho Triều Từ vài quyển.
Nội quy của Phần Tiêu Tông khá nghiêm ngặt, mặc dù không cấm đệ tử lén xem những quyển sách này nhưng lại cấm mua bán chúng. Vì rõ ràng, một khi tạo ra một môi trường như thế, thì còn ai lại muốn tập trung khổ luyện chứ? Phần Tiêu Tông cách xa phàm giới, việc ra khỏi đây cũng không phải dễ dàng. Mà có cầu ắt sẽ có cung, qua một thời gian, loại ngành nghề này đã phát triển một cách âm thầm. Tất nhiên, chỉ là hoạt động của các cá nhân, nếu trở thành một tổ chức thì hình phạt sẽ không hề nhẹ.
"Sao khuôn mặt của ngươi đỏ đến thế? Xem những thứ này làm ngươi cảm thấy xấu hổ sao?" Thương Trì trêu chọc, sau đó nói: "Không cần phải xấu hổ, chuyện nam nữ hoa.n ái là một phần bình thường của cuộc sống con người."
"Nhưng..." Triều Từ nén lòng, cuối cùng không thể nào kiềm chế được mà hỏi, "Vậy sao trong cuốn sách này lại có hai người nam nhân...?"
"Điều này cũng là bình thường. Đặc biệt là với những người tu hành không cầu con cái, nam hay nữ thì có sao đâu?" Thương Trì nhướng mày.
"Vậy sao..." Triều Từ lắp bắp nói, trong mắt lại lóe lên một tia sáng.
Thương Trì không hiểu tại sao lại có một linh cảm xấu.
............
Linh cảm của y rất nhanh đã ứng nghiệm.
Thời gian gần đây, Thương Trì ở chỗ Triều Từ còn nhiều hơn thời gian ở cạnh Dung Nhã, thỉnh thoảng sẽ có buổi tối y lười trở về, nên y ở lại cả đêm trong quyển Hỗn Nguyên Quyết kia.
Hỗn Nguyên Quyết là thiên giai công pháp từ thời thượng cổ, hiện tại hồn thể của Thương Trì đã ngưng tụ được rất nhiều, y cũng cảm thấy thoải mái khi ở trong Hỗn Nguyên Quyết.
Nhưng vào đêm nay, Triều Từ lại trằn trọc, ngủ không yên, xoay người rất nhiều lần. Bình thường cậu ngủ rất yên tĩnh, cậu đắp chăn kín mít, chỉ để lộ ra một cái đầu nhỏ, ngủ ngon suốt một đêm. Vì vậy, đêm hôm nay khi nghe thấy tiếng động, y liền không nhịn được mà đi ra ngoài để xem thử.
Sau khi đi ra, y không khỏi sửng sốt.
Thiếu niên đã đá văng cái chăn đi. Cậu chỉ mặc một bộ trung y mỏng manh để đi ngủ, để lộ đôi chân trắng như ngọc và cổ chân mảnh khảnh. Quần áo đã bị ướt đẫm mồ hôi, nó dán sát vào làn da, mơ hồ để lộ ra sắc da trắng nõn và phiếm hồng.
Dung mạo của Triều Từ vốn dĩ đã rất xinh đẹp, lúc này sắc mặt của cậu đỏ bừng, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, lộ ra một chút đầu lưỡi mềm mịn và hồng tươi, chóp mũi phát ra những tiếng rên nhẹ nhàng giống như một chú mèo con, làm cho vẻ đẹp của cậu càng thêm hấp dẫn. Trông cậu đang rất khó chịu, cậu cứ lăn qua lộn lại, vô thức vò chăn lại thành một cục, đặt vào giữa hai chân rồi cọ xát.
Triều Từ đang mộng tinh và cậu đang tự thủ.
Có lẽ những quyển xuân cung đồ vào lúc ban ngày đã khai sáng cho thiếu niên này.
Thương Trì nhìn thấy cảnh này, cổ họng không khỏi căng cứng.
Không mấy lâu sau, căn phòng nhỏ bắt đầu tỏa ra một mùi hương mơ hồ và gợi tình của hoa thạch nam.
Dường như cuối cùng thiếu niên cũng cảm thấy dễ chịu hơn, cậu lẩm bẩm một tiếng "sư tôn" xong liền chìm vào giấc ngủ.
Còn biểu cảm trên khuôn mặt bị nhuốm sắc dục lúc ban đầu của Thương Trì liền trở nên đáng sợ.
Triều Từ mộng tinh, nhưng lại nhắc đến Kỳ Yến Chỉ.
Tâm tư của thiếu niên luôn thẳng thắn và ngây thơ, chỉ là y không ngờ rằng, trái cây tươi mát và ngọt ngào như vậy lại bị ai đó thu hoạch từ sớm.