- Trang chủ
- Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ
- Chương 95: Là Người Đa Tình Hay Là Ta Đa Tình (22)
Tác giả: Mông Mông Bất Manh
Giấc mơ này rất dài, so với giấc mơ trước đó còn dài hơn.
Hắn mơ thấy mình trở thành một đứa trẻ sơ sinh, sau đó mẹ hắn mất, một mình hắn trải qua những ngày tháng khó khăn ở trong cung rồi dần dần lớn lên. Mới đầu giấc mơ giống như cuộc đời của hắn, cho đến khi hắn mười ba tuổi thì bắt đầu khác xa với thực tế.
Khi hắn mười ba tuổi, Triều Hoa đã gặp hắn rồi nói cho hắn biết rất nhiều tin tức quan trọng, từ đó hắn đã âm thầm phát triển thế lực của mình. Nhưng trong giấc mộng này, hắn không gặp được Triều Hoa, cũng không phải là một đứa trẻ dễ bị bắt nạt. Hắn dựa vào thực lực của bản thân, mặc dù không suôn sẻ như thực tế, đã phải trải qua một vài khó khăn, nhưng cuối cùng hắn vẫn đến được đích.
Năm mười sáu tuổi, hắn tự mình đi đến quân doanh, cưỡi ngựa rời khỏi cổng thành, không hề quay đầu lại.
Thiếu vắng Triều Hoa, mọi thứ không còn trôi chảy như thực tế, nhưng trong giấc mơ hắn vẫn đủ tàn nhẫn và may mắn. Hắn đã thu phục ba vạn quân Tây Bắc, bồi dưỡng bọn họ trở thành đội quân tàn bạo của riêng mình, rồi giấu đi những lưỡi kiếm vô song này, âm thầm lẻn vào kinh thành. Trong cuộc chiến tranh đoạt ngai vàng đẫm máu, không một ai coi hắn là đối thủ, hắn lợi dụng việc này để trở thành ngư ông đắc lợi vào cái đêm mà tứ hoàng tử bức vua thoái vị đó.
Tất cả những chuyện này, ngoại trừ việc không có Triều Hoa trong giấc mơ, đều giống hệt như những gì mà Lâu Việt đã trải qua.
Lâu Việt không đứng từ góc nhìn của chính mình, mà hắn đứng bên cạnh một "Lâu Việt" khác như một hồn ma, quan sát mọi thứ đang diễn ra.
Hắn không hiểu tại sao mình lại có giấc mơ này, một giấc mơ khi mà mọi thứ vẫn diễn ra giống như thực tế, ngoại trừ sự vắng bóng Triều Hoa.
Cho đến khi hắn mơ thấy mình cưới Triều Từ để mượn sức Triều Minh Chi.
Lại một lần nữa khác xa với thực tế.
Triều Từ trong giấc mơ rất lạnh lùng và xa cách, không có sự yêu thương và dịu dàng dành cho Lâu Việt khi bọn họ mới gặp nhau. Cậu tuân thủ mọi quy tắc, không từ chối bất kỳ điều gì mà Lâu Việt yêu cầu. Không bướng bỉnh cũng không hờ hững, nhưng trong ánh mắt của cậu không có sự ấm áp nào.
Mặc dù Lâu Việt cảm thấy khá kỳ quái, nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
Tuy người trong giấc mơ là hắn, nhưng không hiểu sao hắn lại có một cảm giác xa lạ, ngăn cách mạnh mẽ với chính mình trong giấc mơ. Người đó có cùng tên, cùng ngoại hình, cùng thân thế... và cũng có những trải nghiệm giống với hắn, nhưng hắn không cảm thấy thân thuộc và đồng cảm với người đó.
Giống như việc nhìn vào một người khác giống hệt với bản thân.
Khi "hắn" trong giấc mơ cưới Triều Từ, hắn không muốn nhìn thấy bọn họ yêu nhau. Hắn không muốn để ai khác thấy được sự ấm áp đầy ắp trong đôi mắt của cậu vào lần đầu tiên gặp nhau.
Vì vậy, khi nhìn thấy Triều Từ trong giấc mơ xa cách với "chính mình", mặc dù hắn rất ngạc nhiên nhưng trong lòng lại có chút vui mừng.
"Hắn" trong giấc mơ cũng giống với Lâu Việt, đa nghi và tàn nhẫn. Ban đầu, hắn chỉ định sử dụng Triều Từ để làm con tin, nhưng sau đó hắn bị Triều Từ thu hút, không nhịn được mà thường xuyên đi đến Lâm Hoa Cung để tìm cậu trò chuyện, rồi lại gây sự với cậu một chút.
Hắn cảm thấy Triều Từ rất... dễ bắt nạt. Không phải vì cậu dễ bị bắt nạt, mà vì bắt nạt cậu thực sự rất vui. Bên ngoài Triều Từ là một mỹ nhân lạnh lùng, nhưng thực ra bên trong cậu rất nhẹ dạ. Dù yêu cầu cậu làm gì, thậm chí là khó khăn đến mấy, cậu cũng sẽ tìm cách thực hiện mà không hề càu nhàu.
Sau một thời gian dài ở bên cạnh nhau, Lâu Việt trong giấc mơ dần dần yêu Triều Từ. Triều Từ là một người dễ mềm lòng, Lâu Việt càng trở nên ân cần với cậu, thì lớp vỏ bọc của cậu càng dễ bị bong ra.
Hai năm sau khi thành hôn, họ đã thổ lộ tình cảm với nhau.
Trong giấc mơ, Lâu Thần vẫn là mối đe dọa ẩn nấp trong bóng tối. Vì không có Triều Hoa làm quân cờ để gã sử dụng, nên Lâu Thần không chọn Triều gia để làm bia ngắm. Cho dù sau này có ảnh hưởng đến Triều gia, thì Lâu Việt trong mộng cũng đã dốc hết sức bảo vệ bọn họ. Lúc cuộc chiến đang diễn ra căng thẳng nhất, Triều Từ còn chưa biết đến việc này, cậu chỉ biết cung nữ Bích Lạc ở bên cạnh cậu phạm sai lầm rồi bị đuổi đi.
Thời điểm Triều Từ mang thai cũng giống với thực tế. Lúc này, cậu không bị giam trong lãnh cung, không quỳ suốt một đêm và cũng không lang thang ở ngoài cung. Đứa trẻ chưa chào đời đã có được sự yêu thương hết mực của Lâu Việt. Sau đó, nó được sinh ra một cách rất khỏe mạnh.
Vào ngày đứa bé chào đời, Lâu Việt trong giấc mơ vui mừng đến mức đã đại xá thiên hạ và đặt tên cho đứa con của mình là "Quyết".
Lâu Việt sửng sốt khi nghe cái tên này.
Đây chính là... Quyết Nhi mà Triều Từ nhắc đến sao?
Đúng rồi, đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tất cả những gì mà hắn trải qua trong giấc mơ đều đã được minh chứng ở thực tế. Lâu Việt mơ hồ cảm nhận được rằng giấc mơ trước đó là một cuộc đời khác của hắn.
Như vậy giấc mơ này... cũng là một cuộc đời khác của hắn nữa sao?
Đây có thể là một khả năng khác của "Lâu Việt" và Triều Từ, xảy ra ở một nơi rất xa mà Lâu Việt không thể nhìn thấy.
Nếu vậy... Triều Hoa cũng có giấc mơ này sao?
Đúng, chắc chắn là như vậy. Nếu không, tại sao một người ở giai cấp thấp như Triều Hoa lại có thể tiếp cận những thông tin quan trọng đó để cung cấp cho hắn. Triều Hoa ở trong mộng cũng giống với thực tế, chỉ là thứ muội của Triều Từ. Ả ham muốn giàu sang mà gả cho một tên công tử ăn chơi trác táng. Sau đó gia tộc của tên công tử này bị Lâu Việt trừng phạt, nhờ Triều Từ cầu xin nên ả mới được đưa đến một vùng nông thôn hẻo lánh.
Có lẽ, Triều Hoa mười một tuổi cũng đã trải qua một giấc mơ tương tự.
Còn Triều Từ thì sao? Triều Từ cũng có giấc mơ này sao? Nếu không, tại sao cậu lại đặt tên cho cái thai chỉ mới ba tháng tuổi là Quyết Nhi? Thực sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vậy sao?
Hoặc là... đối với hắn đây chỉ là một giấc mộng, nhưng đối với Triều Từ và Triều Hoa, đó không phải là một giấc mộng...
—— Chẳng lẽ có thể như vậy sao?
Mặc dù hiện tại hắn không có cơ thể, nhưng Lâu Việt vẫn cảm thấy miệng mình khô khốc và trái tim cũng đột nhiên đau đớn.
Hắn không muốn suy nghĩ nữa, mà tiếp tục theo dõi giấc mơ này.
Quyết Nhi dần dần lớn lên, đứa trẻ này trông rất giống Triều Từ, cũng thừa hưởng tài năng văn chương từ cậu. Do đó, Lâu Việt trong giấc mơ lại càng yêu mến nó nhiều hơn. Thời gian trong giấc mơ trôi đi rất chậm, đủ để Lâu Việt thấy rõ từng khoảnh khắc, nhưng cũng trôi đi rất nhanh, như một cái chớp mắt mà đã trôi qua nhiều năm.
Trong giấc mơ, Triều Từ dần chú ý đến bệnh đau đầu và mất ngủ của Lâu Việt, cậu cố gắng tìm cách giúp hắn. Dần dần, Triều Từ trong giấc mơ và Triều Từ trong thực tế lại trở nên giống nhau, cậu bắt đầu trồng thuốc, làm túi hương, học nấu ăn để chăm sóc cho Lâu Việt. Cậu không làm giỏi như Triều Từ ở thực tế, ban đầu cậu rất vụng về, cây thuốc thường bị chết, đường may túi hương thường bị mắc lỗi, cậu luôn thức khuya để khâu vá dưới ánh đèn dầu. Lâu Việt rất lo lắng cho cậu, hắn khuyên cậu không nên làm những việc này nữa, hãy để người hầu làm thay cậu.
Nhưng Triều Từ lại cười nói: Dù sao em cũng không bận rộn lắm, nếu em có thể làm điều gì đó cho người, thì điều đó cũng khiến cho em cảm thấy hạnh phúc.
Lâu Việt trong mộng không nói thêm gì nữa. Thay vào đó, tất cả công vụ tồn đọng đều được chuyển đến Lâm Hoa Cung, hai người ngồi ở bên cạnh nhau, một người may vá, một người làm việc.
Đến nửa đêm, Lâu Việt không cho Triều Từ thức nữa, nếu Triều Từ không đồng ý, hắn sẽ bế cậu lên rồi đặt cậu xuống giường.
Triều Từ mắng hắn vài câu, còn hắn thì hôn lên trán Triều Từ mấy cái.
Vào trước ngày sinh nhật ba tuổi của Quyết Nhi, mọi thứ đã diễn ra vào hôm nay lại tái hiện. Trong giấc mơ, Triều Từ không trúng Như Mộng, cậu đã thức dậy từ rất sớm để vào bếp chuẩn bị một ít nguyên liệu nấu ăn. Cậu chờ đến khi Lâu Việt hạ triều, dùng cơm trưa xong, thì đi vào phòng bếp bận rộn làm bánh hạt dẻ.
Sau khi làm xong bánh hạt dẻ, Triều Từ liền đưa cho Lâu Quyết. Khi đó Lâu Quyết chỉ mới ba tuổi, mập mạp và trắng trẻo như một quả bóng tuyết, đôi bàn tay nhỏ bé cầm lấy chiếc bánh rồi đưa vào miệng, sau đó ngọt ngào và đáng yêu mà nói cảm ơn mẫu hậu.
Thì ra... đây là con của hắn.
Con của hắn hóa ra lại ngoan ngoãn và đáng yêu đến như vậy, khó trách Triều Từ lại quan tâm nó nhiều như thế.
Một cảnh tượng trong quá khứ lại hiện về trước mắt Lâu Việt, khi Triều Từ khóc lóc và cầu xin hắn đừng làm hại đứa trẻ này. Cậu đã khóc vô cùng thảm thiết và đau đớn, nhưng hắn đã bóp cằm cậu rồi đổ thuốc vào trong miệng.
Lâu Việt như một quỷ hồn đứng ở nơi đó, hắn vuốt nhẹ đôi mắt của mình nhưng lại không có nước mắt, chỉ có sự lạnh lẽo.
Khi Quyết Nhi được năm tuổi, Triều Từ lại mang thai và sinh ra một cặp song sinh.
Lâu Việt chỉ có thể đứng nhìn, theo dõi ba đứa trẻ dần lớn lên, theo dõi Triều Từ và "chính mình" từ từ già đi, mà tình cảm của hai người càng trở nên sâu sắc và mãnh liệt hơn.
Lúc hơn bốn mươi tuổi, "hắn" trong giấc mơ đã nhường ngôi cho Lâu Quyết, rồi dẫn Triều Từ đi ngao du khắp Đại Sở.
Cuối cùng, họ sống với nhau đến tám mươi tuổi. Triều Từ mỉm cười rời đi trong vòng tay của Lâu Việt. Lâu Việt hôn lên trán cậu rồi nhắm mắt lại.
Rõ ràng Lâu Việt đã có một khởi đầu tốt hơn nhiều so với "hắn" trong giấc mơ. Lúc ban đầu, Triều Từ trong giấc mơ đối xử với hắn rất lãnh đạm và cảnh giác, trong khi đó ở thực tế Lâu Việt gặp được một Triều Từ đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên, đầy tận tâm và dịu dàng.
Nhưng họ lại có một cái kết hoàn toàn khác nhau. Trong giấc mơ, hắn và Triều Từ hiểu nhau, yêu nhau và ở bên nhau trọn đời, nhưng trong thực tế hắn lại làm tổn thương cậu rất nhiều lần, thậm chí bây giờ... cậu cũng không còn sống được bao lâu.
Điều này không công bằng.
Nếu cuộc đời của Lâu Việt không có sự xuất hiện của Triều Hoa, thì Lâu Thần sẽ không ra tay với Triều gia. Chỉ cần gã không lựa chọn, tấn công Triều gia trước, thì cho dù sau này có liên lụy đến Triều gia, Lâu Việt cũng tự tin rằng hắn có thể bảo vệ Triều gia giống như là "hắn" trong giấc mơ.
Điều này là không công bằng.
Nhưng liệu điều này... có thực sự là không công bằng không?
Làm gì mà có nhiều "nếu" đến như vậy!
Trước ngôi mộ nơi hai người được chôn cùng nhau, linh hồn Lâu Việt quỳ xuống đất rồi gào lên, không có âm thanh cũng không có nước mắt.
Hắn sai rồi.
Đến bây giờ hắn mới nhận ra là mình đã sai lầm đến nhường nào.