Tác giả: Tiểu Tiểu Mê Hồ
Vì cái gì phải quay trở lại, không phải vừa rồi chính y đã đuổi hắn đi hay sao, vì sao hắn lại đối với mình như thế? Có thiết yếu không?
Ngả Diệp nhịn không được mở miệng hỏi: “Hàn Liệt… Ngươi đến tột cùng là ai? Tại sao lại vì ta mà ở lại nhân gian?” Y rất rõ ràng, bản thân y chưa từng trợ giúp qua người này.
Hàn Liệt không nói chuyện, chỉ là nháy mắt mấy cái, tiếp tục xé rách mảnh vải đang quấn trên cổ tay của Ngả Diệp.
Ngả Diệp không cam lòng như thế, vừa bước xuống giường y lại hỏi tới: “Sao lại không trả lời?”
Chỉ cần đối phương nói gì đó với y là được đồi, nói với y hắn không phải kẻ bắt người luân phiên, mọi thứ vốn là do y hiểu lầm thôi.
Bằng không ít nhất cũng nên nói với y lý do vì sao lại cứu y ra khỏi tay của tên Vương Doãn Kiệt kia chứ.
Nhưng Hàn Liệt một câu cũng chưa nói ra khỏi miệng, hoàn toàn cô phụ sự chờ mọng của bạn nhỏ Ngả Diệp. Rồi đột nhiên, hắn lại xoay người liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhíu nhíu chân mày, sau đó lại nói với Ngả Diệp: “Bọn họ tới, ta phải đi!”
“Chờ một chút! haehyuk8693
Ngả Diệp nghĩ muốn vươn tay đến bắt lấy Hàn Liệt, nhưng chỉ trong nháy mắt hắn ta đã biến mất, chạm cũng chạm không được…
Y chỉ có thể nhìn nhìn chút điểm sáng màu lam nhạt trên tay, từng điểm từng điểm dần biến mất, lưu lại chỉ là một cổ mùi thơm rất kỳ lạ cùng một viên đá bạc to bằng ngón cái.
Ngả Diệp vừa mới nhặt viên đá kia lên, liền nghe thấy thanh âm của hai “người” đánh đến.
“Lại để hắn chuồn mất rồi!”
“Thiệt là đáng chết mà…”
Người vừa tới không ai khác chính là Hắc Tử Lược cùng Bạch Tử Khước.
Ngả Diệp đối với lời nói của hai người cảm thấy rất tò mò, liền quay sang định hỏi chuyện Bạch Tử Khước, người lâu ngày vẫn chưa thấy mặt mũi đâu.
Mấy ngày không gặp, khuôn mặt trắng bệch thường ngày của Bạch Tử Khước nay lại toát ra một rặng mây đỏ mà chỉ có loài người mới có, điều này càng lắm cho y cảm thấy tò mò hơn. Y không khỏi cẩn thận nhìn xem, Bạch Tử Khước bình thường đã rất xinh đẹp rồi, cùng với tên Hắc Tử Lược cuồng dã kia quả thật là tỉ lệ nghịch với nhau.
Vừa vặn màu sắc bốc ra từ hai người lại là một đen một trắng, bất quá càng thêm thú vị à! Bạch Tử Khước thì nổi bật trong ánh sáng đen nhánh xinh đẹp, còn Hắc Tử Lược thì trái lại, giống như vừa mới rơi xuống một vùng tuyết trắng *** khiết vậy.
Mà bọn họ ngày thường đã đặc biệt cao lớn, so với Hàn Liệt cũng không sai biệt lắm, cho dù hiện tại đang lơ lửng trên không, y vẫn có thể dễ dàng đánh giá được điều này.
Bất quá thưởng thức cũng có mức độ của thưởng thức, Ngả Diệp vẫn không quên hỏi một câu: “Người nào chuồn mất rồi?”
“Hàn Liệt!” haehyuk8693
Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh mà nói, nhất là Bạch Tử Khước, tiếng nói còn đặc biệt to đến xé gió, hơn nữa Ngả Diệp còn dễ dàng nghe ra được từ trong giọng nói của hắn một chút bực mình.
“Tử Khước…ta đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi?” Hắc Tử Lược kéo kéo xoa xoa cái lỗ tai của mình, thô tiếng thô khí mà đối với Bạch Tử Khước nói: “Đừng có nói như vậy nữa được không hả? Ngươi là đang ước gì có thể làm cho toàn bộ thế giới đều nghe thấy cái giọng chát chúa của mình phải không?”
Nghe vậy, Bạch Tử Khước liền cúi đầu nắm nắm góc áo của mình, vừa nhỏ giọng đáng thương bảo: “Ta…Diêm đại nhân hắn…hắn nói thanh âm của ta rất là êm tai mà…” (Diêm Vương x Bạch Vô Thường có gian tình…)
Không biết có phải lỗi giác của Ngả Diệp hay không, y chung quy lại cảm giác được Bạch Tử Khước như vậy thật giống với cô gái đang tuổi hoài xuân lắm à.
Mà Diêm đại nhân trong miệng bọn họ cũng chính là Diêm Vương đấy sao!?
“Xí! Cái tên hoa tâm đó nói như thế mà người cũng tin cho được, ngay cả phân cũng có thể ăn à!” Hắc Tử Lược hai tay khoanh trước ngực khinh thường nói.
Diêm Vương rất hoa tâm…Ngả Diệp không khỏi nở nụ cười, nguyên lai Diêm Vương cũng giống như người bình thường thôi. Kỳ thật y khi còn bé cũng đã gặp qua Diêm Vương một lần, Diêm Vương ngày thường cũng rất tuấn tú, mái tóc đen dài phiêu dật, mày kiếm mắt sáng, cái mũi cao thẳng, chính là khí thế cùng bộ dáng nghiêm nghị kia —— lại rất giống với Hàn Liệt.
Lúc Ngả Diệp nhìn thấy hắn, thì đối phương đang cầm lấy một thứ đi ra khỏi biển… Ngả Diệp nhìn không ra đó là cái gì, bất quá hình như nó rất là lớn. So với Diêm Vương cũng chẳng kém bao nhiêu… Dù sao Diêm Vương cũng có hình thể cao lớn uy mãnh, đồ vật kia đối với hắn mà nói hẳn là không tốn bao nhiêu sức để mang đi.
Lúc này Bạch Tử Khước đã có chút không phục, còn nói thêm: “Hứ, rõ ràng chính là ngươi đố kị không có mị lực quyến rũ như Diêm Hối đại nhân cho nên mới mượn lời chữi bới hắn.”
Thấy Hắc Tử Lược bắt đầu mài quyền tung chưởng, Ngả Diệp rất nhanh thay hai người giảng hòa: “Tốt lắm! Cho nên nói các ngươi bây giờ là đang đi bắt Hàn Liệt sao?”
“Chúng ta tìm hắn đã hơn mười tám năm rồi, cái tên kia vốn là tội phạm bị truy nã, hắn ta sẽ không làm gì ngươi rồi đi?” Hắc Tử Lược gật đầu.
Khóe miệng Bạch Tử Khước vung lên, híp hai con mắt quay sang Hắc Tử Lược trào phúng: “Ha…Ta cũng không tin một người đến tên còn nhớ lầm sẽ có khả năng bắt được cái tên truyền kỳ trong quỷ giới kia à.”
“Ngươi nói cái gì?!” haehyuk8693
Không để ý tới hai người khắc khẩu, Ngả Diệp ở một bên cứ thể lâm vào trầm tư.
Truyền kỳ trong quỷ giới… Là chỉ Hàn Liệt sao? Nghĩ không ra hắn lại là một con quỷ lợi hay như vậy, Ngả Diệp kinh ngạc cực kỳ luôn.
Đang lúc Ngả Diệp lâm vào trầm tư, Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên chuyển sang đề tài khác.
“Được rồi, nói tới đây…ngươi với y ngay lúc đó đang tiến hành tới đâu rồi hả…?” Bạch Tử Khước nhướng nhướng hai hàng lông mi, bộ dáng lại trở nên vô cùng kích động.
Hắc Tử Lược có chút căm ghét đứng cách y một chút, lắc đầu nói: “Không có thế nào hết!” Bất quá trên mặt hắn lại mang theo một biểu tình chẳng tương xứng với câu nói vừa ra khỏi miệng kia.
Thấy thế, Bạch Tử Khước liền bay đến gần hắn hơn, kéo kéo hắc y của hắn, dùng ngữ khí làm nũng tiến công: “Nói cho ta nghe đi nà…”
“Không được!”
“Ta van ngươi mà…” haehyuk8693
“Ngươi phiền quá đi á!” Hắc Tử Lược không nhịn được, đẩy cái tên cơ hồ đã dính sát lên người hắn như kéo dán ra xa thật xa, một mặt lại giật tà áo đen thùi của mình trở về, thái độ tàn nhẫn hết sức.
Bạch Tử Khước lần đầu gặp phải sự đối đãi như vậy, ngày thường tất cả các quỷ hồn đều vì y mà suy nghĩ trăm đường, tìm cách thân cận với y, nói ra lời ngon tiếng ngọt. Vậy mà cái tên Hắc Tử Lược này lại dám đạp y ra xa, càng nghĩ y lại cả giận nói: “Ngươi làm gì mà dữ với ta như vậy? Ngày khác ta sẽ cáo trạng ngươi với Diêm Hối đại nhân cùng Tiểu Ngũ cho ngươi biết, hứ!”
“Không được!” Hắc Tử Lược thình lình hét lớn một tiếng, thiếu chút nữa lại đem cái chén trên bàn chấn rớt xuống đất.
Thấy Hắc Tử Lược phản ứng kịch liệt như thế, Bạch Tử Khước cười hắc hắc bảo: “Ngươi quả nhiên là để ý đến y!”
Bị nói trúng tâm sự, sắc mặt Hắc Tử Lược thoáng cái đỏ lên, cúi đầu không nói gì, chỉ có thể né tránh ánh mắt đầy trêu chọc của Bạch Tử Khước, cùng với bộ dạng vui đùa cợt nhã của Ngả Diệp sau khi nghe được một chuyện lớn như vậy.
“Tóm lại…Chúng ta phải đi tìm Hàn Liệt…” haehyuk8693
Hắc Tử Lược vừa mới nói xong không bao lâu, một thanh âm trẻ con non nớt liền truyền từ dưới đất đến… Ngả Diệp chỉ nghe thấy được hai chữ…
“Tiểu Hắc…”