- Trang chủ
- Phấn Đấu Cho Khoa Học
- Chương 110: 110: Ký Ức
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
"Nan đề đã được giải quyết, còn muốn nhờ gì nữa?" Đạo Niên nhét một tách trà táo gai vào trong tay Thẩm Trường An, "Phán quan Ngụy không phát hiện Pháp ấn của mình có điều khác biệt sao?"
Phán quan Ngụy mãi nghĩ về việc phải thuyết phục Thiên Đạo đại nhân như thế nào, lại sợ quỷ khí trên người mình sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Trường An cho nên phi thường thu liễm.
Bây giờ nghe thấy Đạo Niên nói như vậy, liền vội vàng lấy Pháp ấn ra nhìn, sau đó kích động đứng lên.
"Thế mà lại thật sự thay đổi rồi?"
Thấy phán quan Ngụy cao hứng như thế, Thẩm Trường An đặt chén trà táo gai trong tay xuống, cười chân thành nói: "Chúc mừng phán quan Ngụy đã được như ý nguyện."
"Cảm ơn Thẩm tiên sinh, cảm ơn Thiên Đạo đại nhân." Phán quan Ngụy kiềm chế tâm tình kích động, sửa sang lại quần áo trên người rồi chắp tay thi lễ với hai người, nói, "Hạ quan xin thay mặt những người phụ nữa đáng thương dưới địa phủ cảm ơn hai vị."
"Ngài quá khách sáo rồi." Thẩm Trường An vẫn luôn giữ thái độ tôn kính với phán quan Ngụy cho nên không muốn nhận cái lễ này của ông, cậu nhanh chóng đỡ ông đứng dậy, "Điều luật này nên được sửa đổi lâu lắm rồi, có lẽ hôm nay trùng hợp thay đổi thôi."
Phán quan Ngụy hiểu rõ trong lòng rằng trên đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy, ông kiên trì hoàn thành cái lễ này: "Địa phủ ra đời điều luật mới, hạ quan không dám ở lâu, đành phải nói lời tạm biệt rồi."
"Đi thong thả." Thẩm Trường An tiễn phán quan Ngụy ra cửa, sau khi thấy ông biến mất trong chớp mắt thì liền trở lại phòng khách ngồi xuống cạnh Đạo Niên, "Nếu em nói với bạn của mình là em đã ngồi cùng bàn và ăn cơm với danh nhân trong lịch sử, liệu bọn họ có mắng em bị khùng không?"
Đạo Niên nhướng mày không nói.
"Vậy là anh đã sớm biết phán quan Ngụy muốn làm gì, nhưng lại không nói gì cả, đúng là không ngờ nha, hóa ra anh cũng biết trêu đùa người ta." Thẩm Trường An ôm mặt Đạo Niên, "Thay đổi điều luật của địa phủ cũng không có ảnh hưởng gì đến anh, đúng không?"
Sai khi lẳng lặng nhìn Thẩm Trường An một lúc lâu, Đạo Niên nói: "Không phải anh làm."
"Không phải anh, vậy là ai?" Thẩm Trường An nghi hoặc cau mày, "Chẳng lẽ là trùng hợp thật?"
Đạo Niên rũ mi xuống, mơ hồ mà ừ một tiếng.
"Thế là chúng ta chẳng tốn công tốn sức gì mà nhận được một ơn tình từ địa phủ à?" Thẩm Trường An xoa tay, cười tủm tỉm nói, "Vậy thì ngại quá nha."
"Cũng không phải là không tốn công tốn sức gì." Đạo Niên đảo mắt qua chỗ khác, không nhìn vào mắt Thẩm Trường An, "Tuy rằng không phải anh làm, nhưng lại có liên quan đến anh."
"Ồ." Thẩm Trường An cái hiểu cái không, nhưng với một cao nhân như Đạo Niên, nói chuyện khiến người nghe không hiểu mới đúng là biểu tượng cho thân phận, vì vậy cậu cũng không xoắn xuýt trên vấn đề nhỏ này, ngáp một cái, dựa vào vai Đạo Niên ngủ gật.
Nhìn Thẩm Trường An chuyển từ dựa vào vai y sang nằm vào trong lòng y, Đạo Niên biến ra một cái chăn đắp lên người cậu.
Lưu Mao tay chân nhẹ nhàng tiến lại gần, nói nhỏ: "Trường An vẫn chưa biết bản lĩnh của mình lớn đến mức nào."
Đạo Niên nhìn hắn một cái, trầm mặc lắc đầu rồi đắp chăn lại đàng hoàng cho Thẩm Trường An.
Thấy vậy, Lưu Mao bất lực lắc đầu, xoay người rời khỏi phòng khách, nhận tiện cũng kêu những người khác đừng vào, để hai người họ yên tĩnh dính lấy nhau trên sô pha đi.
Thần Đồ đang canh giữ ngoài cửa thấy Lưu Mao đi ra, cười hỏi: "Chắc lần này cậu không lắm lời nữa đâu nhỉ?"
"Tôi cũng đâu phải tên pháo hôi xấu xa thích dùng gậy đánh uyên ương đâu." Lưu Mao cười mắng một câu, bước đến bên cạnh Thần Đồ, khẽ nói, "Với lại tôi cảm thấy có lẽ suy đoán trước kia của chúng ta đã sai."
"Ý của cậu là gì?" Thần Đồ chia một nửa số hạt dưa trong tay cho Lưu Mao.
"Có gì hay ho à?" Võ Khúc thấy hai người cắn hạt dưa, dáng vẻ như đang muốn nói về chuyện gì đó hay ho lắm, liền vội vàng chạy tới, nhân tiện còn lấy mất một mớ hạt dưa trong tay Thần Đồ, "Tôi cũng muốn nghe."
Thần Đồ: "......"
Tốt xấu gì cũng là tinh tú thần quân trên trời, cho dù có muốn hóng hớt thì cũng không thể rụt rè một chút hả?
"Lão Ngưu, nói mau đi." Võ Khúc tiện tay biến ra một cái bàn, ba cái ghế, kéo mọi người cùng nhau ngồi xuống.
Lưu Mao cảm thấy có chút ấm ức, rõ ràng là hắn đến đây để nói về những chuyện nghiêm túc, nhưng sau khi bị Võ Khúc gây rối như vậy thì ngược lại cứ như đang nói xấu sau lưng đại nhân vậy.
Hắn hít sâu một hơi: "Trước kia chúng ta cứ luôn cảm thấy sự tồn tại của Sinh Cơ Đạo là vì khắc Thiên Đạo đại nhân.
Nhưng chúng ta dường như đã quên Thiên Đạo và Sinh Cơ Đạo vốn được sinh ra từ sau khi Đại Đạo tiêu vong, nhìn sơ thì bọn họ đối lập nhau, nhưng khi đặt lại cùng nhau thì mới là hoàn chỉnh.
Hơn nữa......"
Lưu Mao nhỏ giọng nói: "Vào cái đêm mà đại nhân và Trường An ở bên nhau, động tĩnh lớn đến mức nào, sinh cơ và linh khí tràn đầy trên bầu trời ra sao, chắc hẳn mọi người cũng thấy hết rồi."
"Vì vậy, tôi đã có một suy đoán mới, cái suy nghĩ Thiên Đạo và Sinh Cơ Đạo tương sinh tương khắc này thật ra là cái bẫy của tàn niệm Đại Đạo để lại, có lẽ cách để giữ gìn sự ổn định cho thế giới này là kết hợp Thiên Đạo và Sinh Cơ Đạo lại với nhau."
"Rắc rắc rắc."
"Rộp rộp rộp......"
Sau khi bày tỏ phỏng đoán của mình, Lưu Mao phát hiện hai người nghe cũng không có lộ ra vẻ à đã hiểu rồi, mà là cắt hạt dưa vui quên trời quên đất, vẻ mặt suy sụp: "Hai người không có chút cảm nghĩ nào à?"
"Không có." Võ Khúc nói, "Đối với tôi mà nói, Thiên Đạo và Sinh Cơ Đạo chia hay là hợp, là địch hay là bạn đều không quan trọng, quan trọng là đại nhân và Trường An vừa mắt nhau là được.
Vì dù sao, cậu có thể đoán, nhưng cũng không thể thay đổi lập trường của bọn họ được."
"Đúng vậy." Thần Đồ gật đầu, "Nếu Sinh Cơ Đạo và Thiên Đạo thật sự là địch, thì sao hai người họ lại có thể vừa mắt nhau chứ, cậu không phát hiện hôm nay Trường An đã cố tình show ân ái trước mặt phán quan của địa phủ à?"
"Cố tình?"
"Ngưu yêu không tiếp xúc nhiều với nhân loại như cậu không hiểu, lòng người đôi khi rất khoan hồng độ lượng, nhưng đôi khi lại nhỏ hơn cả lỗ kim nữa." Thần Đồ cảm khái nói, "Tính chiếm hữu của con người đôi khi còn đáng sợ hơn yêu quái nữa đấy."
"Nhưng Trường An cũng đâu phải thật sự là con người......"
"Nhưng trong nhận thức của cậu ấy, cậu ấy là một con người." Thần Đồ ngắt lời Lưu Mao, "Chỉ cần chính cậu ấy không thay đổi ý nghĩ, thì cậu ấy là con người, không phải Sinh Cơ Đạo."
Lưu Mao cau mày.
"Cậu có quá ít kinh nghiệm sống." Thần Đồ bóc hạt dưa, rung đùi đắc ý nói, "Không giống tôi, đã nhìn thấy hết mọi yêu hận tình thù, sinh ly tử biệt trên thế gian."
"Đúng vậy, nếu không phải bởi vì hiện tại loài người không thích dán môn thần trên cửa lớn nữa, thì cậu còn có thể xem thêm." Lưu Mao nói, "Có phải bây giờ thấy rất tiếc không?."
"Không đâu." Thần Đồ vội lắc đầu, "Như bây giờ đã rất tốt rồi, yên tĩnh."
Nếu không phải bởi vì hắn sinh ra đã là môn thần, thì hắn tuyệt đối sẽ không đi làm môn thần, ai thích xem mấy thứ nhảm nhí kia chứ.
Đặc biệt là mấy gia đình không đủ hòa thuận, ngày nào cũng khắc khẩu đó, hắn thật sự chẳng muốn chia ra chút thần thức nào qua mấy gia đình này.
"Răng rắc, răng rắc."
Thần Đồ và Lưu Mao đồng thời quay đầu nhìn về phía Võ Khúc đang vui vẻ cắn hạt dưa.
"Nhìn tôi chi?" Võ Khúc Tinh lắc đầu, "Tôi chẳng có chuyện gì hay ho đâu, ngược lại chỗ của Văn Khúc thì có khá là nhiều luôn á.
Đến thời đại này rồi nhưng địa vị của Văn Khúc Tinh trong lòng nhân loại vẫn vững vàng không thể lay chuyển, đặc biệt là vào tháng sáu hàng năm, hương khói của cậu ta rất vượng, tín ngưỡng nhiều đến độ gần như phá được phủ tiên của cậu ta luôn."
Tháng sáu hàng năm là thời điểm kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông và kỳ thi tuyển sinh đại học được tổ chức, nếu quỳ lạy Văn Khúc Tinh mà có thể làm cho con mình được thêm vài điểm trong bài thi, chắc có lẽ mấy vị phụ huynh này cũng sẵn sàng quỳ ba ngày ba đêm.
Trước kia có bao nhiêu người đọc sách thì hiện tại cũng có bấy nhiêu người đọc sách, cho nên mặc dù bây giờ đã chủ trương khoa học, nhưng người đi vái lạy Văn Khúc Tinh cũng chỉ nhiều chứ không ít.
Con người chưa bao giờ ngừng việc học tập thêm tri thức, với tinh thần này thì những chủng tộc khác đều không bằng được.
"Ai hỏi chuyện hay ho của cậu đâu." Lưu Mao nói, "Cậu định sống ở đây luôn sao?"
"Như vậy không tốt à?" Võ Khúc Tinh nói, "Ở đây, tôi không cần phải nhận lấy lời cầu nguyện của người phàm, chỉ cần nhìn bọn họ làm việc chăm chỉ và cổ vũ cho bọn họ là được."
Lưu Mao có chút hoảng hốt, nhiều năm trước, địa vị ở thế gian của Văn Khúc Tinh và Võ Khúc Tinh tương đương nhau, nhưng hiện giờ Võ Khúc Tinh lại có tâm lý dưỡng lão luôn rồi.
Chẳng phải như vậy cũng ổn sao, loài người không cần phải cầu thần bái phật mỗi ngày khi có chuyện gì đó, lưng của họ cứng rồi, cuộc sống của thần tiên cũng nhẹ nhàng hơn, ổn lắm luôn ấy chứ.
Gần đến 2 giờ chiều, Thần Đồ thấy Thẩm Trường An đi ra từ cánh cổng, đứng dậy nói: "Trường An, cậu vừa tỉnh ngủ, để tôi lái xe đưa cậu tới chỗ làm."
"Cảm ơn." Thẩm Trường An vuốt lại hai sợi tóc dựng lên khi ngủ, nói cảm ơn Thần Đồ.
"Đệt!"
"Vua nịnh nọt!"
Võ Khúc và Lưu Mao nhìn bóng dáng đang rời đi của Thần Đồ và Thẩm Trường An, rất ăn ý trao đổi một ánh mắt.
Lưu Mao: "Chờ cậu ta về, chúng ta cô lập cậu ta."
Võ Khúc: "Có lẽ không ổn lắm."
"Tại sao chứ?"
"Bởi vì có hai môn thần lận, chúng ta không chơi với cậu ta thì vẫn còn Úc Lũy mà."
Xe chạy ra khỏi tiểu khu, Thần Đồ nói: "Trường An, có vẻ như tâm trạng của cậu đang rất tốt?"
"Hửm." Thẩm Trường An sờ sờ mặt, "Rõ ràng như vậy sao?"
"Có một chút." Thần Đồ cười, "Nếu cậu quan tâm chuyện bên địa phủ như vậy, có thể nhờ tiên sinh đưa cậu đi xem đấy."
"Không cần." Thẩm Trường An lắc đầu, "Thuật nghiệp hữu chuyên công(*), một người sống như tôi không biết gì về địa phủ hết, chạy tới nhúng tay vào mấy việc này làm gì."
Quan sát biểu cảm của Thẩm Trường An trong kính chiếu hậu một lát, Thần Đồ nói: "Hôm nay cậu ở trước mặt Ngụy phán, thân mật với tiên sinh như vậy, không sợ sau khi Ngụy phán trở về sẽ truyền ra lời đồn gì đó sao?"
"Phán quan Ngụy có nhân phẩm chính trực, cho dù trở về đề cập đến chuyện của tôi và Đạo Niên thì cũng sẽ không thêm mắm thêm muối, tôi không có gì phải sợ hết." Thẩm Trường An cười, "Huống chi, tôi thật sự rất muốn tất cả thần tiên yêu quái biết Đạo Niên thân thiết với tôi như thế nào."
"Tại sao?" Thần Đồ cảm thấy đã không thể dùng một câu dụ.c vọng chiếm hữu để giải thích việc này.
"Đời người ngắn ngủi, tôi không biết sau khi mình chết thì sẽ như thế nào.
Nhưng chỉ cần tình cảm của tôi và Đạo Niên đủ gắn bó, thì truyền thuyết về mối tình của chúng tôi sẽ được lan truyền thật lâu."
Thẩm Trường An nhớ bà đầu giường đã nói rằng đây là lần cuối cùng cậu chuyển thế làm người, cậu không biết điều cuối cùng chào đón mình là hồn phi phách tán hay là thứ gì khác.
"Sau này......!Mặc kệ tôi ở đâu, nhưng khi mọi người nhắc về Đạo Niên thì cũng sẽ nhớ ngay đến anh ấy đã từng có một người yêu tên là Thẩm Trường An bên cạnh."
Thần Đồ có chút cảm động.
"Tiện thể cũng làm mấy thần tiên hoặc là yêu quái nhìn trộm Đạo Niên nhà tôi cũng thành thật lại, đừng cướp người đàn ông này với tôi, trong trái tim Đạo Niên chỉ có một mình tôi thôi."
Thần Đồ: "......"
Đúng là không nhìn ra Trường An cũng có thời điểm tâm cơ như vậy.
"Trường An, cậu có từng nghĩ đến việc đồng hành cùng tiên sinh vượt qua những năm tháng dài đằng đẵng, cho đến khi thời gian đi đến cuối không?" Thần Đồ cảm thấy mình không nên nhúng tay vào vấn đề tình cảm của tiên sinh, nhưng nghĩ đến cuộc đời dài đằng đẵng cô đơn của tiên sinh chỉ xuất hiện một Thẩm Trường An, thì hắn vẫn không nhịn được mà xen vào việc người khác một lần.
"Tôi......!Rất hy vọng." Thẩm Trường An quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, trong mắt hiện lên ý cười, "Tôi muốn đồng hành cùng anh ấy."
Bên trong xe an tĩnh lại, Thần Đồ đưa Thẩm Trường An đến ngoài cổng tòa nhà văn phòng của Bộ Dân chính, nói với Thẩm Trường An: "Nếu tiên sinh biết suy nghĩ của cậu thì sẽ vui lắm đấy."
"Muốn ở bên người mình yêu mãi mãi, không phải là suy nghĩ mà mỗi một người yêu có trách nhiệm nên có sao?" Thẩm Trường An đóng cửa xe, tiêu sái vẫy tay với Thần Đồ, "Buổi tối gặp lại."
Thần Đồ vẫy tay với cậu, nhìn Thẩm Trường An sải bước vào cổng văn phòng, hắn cười khẽ, có lẽ Lưu Mao nói đúng, Sinh Cơ Đạo và Thiên Đạo có lẽ sinh ra nên ở bên nhau.
Thẩm Trường An vừa bước vào văn phòng liền phát hiện bầu không khí không ổn, cậu quay đầu nhìn Trần Phán Phán vành mắt đã hơi đỏ.
"Trường An, cậu đến rồi à?" Trần Phán Phán cố nặn ra một nụ cười, "Chủ nhiệm Đỗ nói, nếu cậu đến thì trực tiếp đi đến văn phòng tìm ông ấy."
Thẩm Trường An trầm mặc một lát, gật đầu: "Được."
Cậu đi đến trước cửa văn phòng chủ nhiệm Đỗ, vừa gõ ba lần đã nghe thấy tiếng chủ nhiệm Đỗ kêu cậu vào, cậu đẩy cửa bước vào phòng, phát hiện ngoại trừ chủ nhiệm Đỗ và dì Quyên thì còn hai người lạ ở trong văn phòng nữa.
Thấy có hai người lạ trong văn phòng, Thẩm Trường An cũng không bất ngờ, cậu ngồi xuống trong tiếng tiếp đón của chủ nhiệm Đỗ với vẻ mặt rất bình tĩnh.
"Trường An, hai người này đến từ đế đô." Đỗ Trọng Hải giới thiệu sơ lược về thân phận của hai người này, "Ở đế đô chuẩn bị thành lập một Bộ Dân chính, khả năng là tôi sẽ đến đó làm việc, cậu có muốn qua đó cùng tôi không?"
"Khi nào?" Thẩm Trường An hỏi.
"Sau Tết Nguyên Tiêu vào năm sau."
"Tết Nguyên Tiêu năm sau......" Thẩm Trường An suy nghĩ, còn hơn ba mươi ngày nữa là đến Tết Âm Lịch, nói cách khác, chủ nhiệm Đỗ chỉ có thể ở lại đây khảng 50 ngày thôi.
"Thẩm tiên sinh, video và thông tin cá nhân của cậu trên mạng, chúng tôi đã yêu cầu bộ phận an ninh mạng xóa tất cả." Nhân viên do đế đô sắp xếp đến đây nói, "Nhưng vào buổi chiều sau khi sự việc xảy ra, một số tin tức liên quan đến cậu đã bị vô số cư dân mạng nhìn thấy.
Cho nên, vì bảo đảm an toàn của cậu, chúng tôi đề nghị ngài hãy cố gắng hạn chế ra ngoài trong thời gian tới."
Hai nhân viên này dường như biết khá rõ về bối cảnh của Thẩm Trường An: "Đương nhiên, với tình hình hiện tại của ngài, về mặt an toàn chắc chắn không có vấn đề gì lớn.
Nhưng cho dù là thần tiên cũng sẽ có lúc không thể không kiêng dè, lỡ mà có sơ sót nào đó, nó sẽ trở thành thứ làm hại cậu."
"Tôi hiểu, trong khoảng thời gian tới, tôi sẽ nghỉ việc và ở nhà." Thẩm Trường An biết rằng bọn họ nói những điều này đều xuất phát từ ý tốt, gật đầu nói, "Không cần phải lo cho sự an toàn của tôi đâu."
Hai nhân viên thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng lo lắng Thẩm Trường An sẽ không hài lòng với sự sắp xếp của bọn họ, hiện tại thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, biểu cảm cũng trở nên tự nhiên hơn: "Cậu hãy yên tâm, tuy rằng cậu nghỉ việc ở nhà, nhưng tiền lương cũng sẽ được chuyển vào thẻ của ngài như thường."
"Cảm ơn." Thẩm Trường An không từ chối, cậu nhìn về phía Cao Thục Quyên nãy giờ không nói gì, "Dì Quyên, dì cũng sẽ chuyển công tác cùng bọn cháu sao?"
Cao Thục Quyên gật đầu, bất đắc dĩ thở dài nói: "Dì cởi giày cao gót lao vào tòa nhà trước mặt nhiều người như vậy, còn mặt mũi nào để ở lại đây nữa đâu."
Thẩm Trường An: Đúng là không nhìn ra tay nải thần tượng của ngài lại nặng như vậy.
Mấy năm qua, cậu đã quen với việc giữ khoảng cách với mọi người, cố gắng không đến quá gần người khác để tránh mang đến rắc rối cho họ.
Mãi đến khi tới thành phố Ngô Minh, cậu mới sống một cuộc sống thoải mái, không hề kiêng dè mà đùa giỡn nói chuyện, ăn uống ca hát với đồng nghiệp.
Câu đã quen với việc phải chia tay rồi, thế nhưng khi ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Đỗ thì lại cảm thấy có chút trống rỗng.
"Trường An......" Đinh Dương luôn hi hi ha ha đó giờ, nhìn thấy Thẩm Trường An ra ngoài thì ngay cả lông mày cũng chùng xuống.
"Sao thế, thấy tôi được nghỉ phép có lương nên hâm mộ à?" Thẩm Trường An vỗ vai hắn, đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, "Yên tâm đi, đã hứa sẽ mời mọi người ăn cơm rồi, tôi sẽ không lỡ hẹn đâu, trưa thứ bảy tuần này, mọi người nhớ dành ra chút thời gian, tôi sẽ mời mọi người đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn.
Có người yêu thì mang người yêu theo, không có người yêu thì tự mình đến."
"Vậy thì phải ăn một bữa thật thịnh soạn mới được." Trần Phán Phán cười với đôi mắt đỏ hoe, "Cuối năm là thời điểm bận nhất, vậy mà cậu lại nghỉ phép bỏ mặc chúng tôi tăng ca, bữa cơm mà không thịnh soạn, sao có thể dập tắt ngọn lửa ghen ghét của bọn tôi chứ?"
Không ai nhắc đến chuyện ly biệt, nhưng họ đều biết rằng chuyện ly biệt sắp xảy ra.
Bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên thoải mái, không ai muốn chọc thủng sự thoải mái giả tạo này, Thẩm Trường An ngồi trước bàn làm việc của mình, mở điện thoại lên mạng nhìn một lát.
Trên mạng vẫn còn tin tức về tội phạm bắt cóc học sinh, nhưng những tin có liên quan đến cậu đều đã bị xóa sạch.
Cậu vào mấy diễn đàn nổi tiếng dạo một vòng, phát hiện vẫn còn một số ít cư dân mạng thảo luận chuyện này một cách bí mật, chỉ là tất cả đều dùng biệt danh, hơn nữa cũng cố gắng không nói đến những nội dung quá nhạy cảm, số nhiều là mắng tội phạm vô nhân tính, cảnh sát thành phố Ngô Minh phản ứng mau lẹ và đưa ra những lo ngại về các vấn đề an ninh trong trường học.
Cư dân mạng 8876: Việc xóa những tin tức liên quan đến anh hùng ở trên mạng là chính xác, chúng ta không thể để anh hùng đã đổ máu rồi còn rơi lệ được.
Cư dân mạng 9012: Tôi nguyện ý không biết tên của anh hùng, không biết diện mạo của anh hùng cả đời, chỉ muốn chúc cho gia đình của anh ấy hạnh phúc, dồi dào sức khỏe, sống lâu trăm tuổi.
Cư dân mạng 11653: Nửa tiếng trước có một tài khoản tiếp thị vô đạo đức sử dụng sự tích của anh hùng để được nổi tiếng, lão tử tiện tay bấm vào báo cáo, lúc nãy vào nhìn lại thì thấy tài khoản tiếp thị vô đạo đức đó bị khóa rồi.
Cư dân mạng 11765: Mọi người trên lầu nói đúng, tôi ngứa mắt mấy tên cặn bã ăn bánh bao thịt người uống máu tươi đó nhất.
Nhân tiện, xin chúc anh hùng cả đời hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi.
Nhìn thấy những lời chúc phúc của cư dân mạng dành cho mình, khóe môi Thẩm Trường An khẽ nhếch, đôi khi cư dân mạng khiến người ta rất tức giận, nhưng có đôi khi lại là thiên sứ nhỏ đáng yêu nhất.
Cậu mở phần mềm trò chuyện, gửi một sticker trái tim cho Đạo Niên.
Đạo Niên nhanh chóng đáp lại cậu bằng một sticker ôm ấp.
Thẩm Trường An: Đạo Niên tiên sinh yêu dấu, tối nay chúng ta ăn lẩu nha.
Niên: Được.
Trong biệt thự, Đạo Niên buông điện thoại nói với lão Triệu: "Xử lý tôm mà tộc nước gửi tới đi, tối nay hãy nấu lẩu."
"Lại ăn lẩu sao?" Lão Triệu nghi hoặc hỏi, "Lần trước ngài nói ăn lẩu quá nhiều sẽ không tốt cho dạ dày, không cho Trường An ăn nhiều mà."
Đạo Niên mặt không cảm xúc: "Ông có ý kiến?"
Lão Triệu: "Không có."
Đạo Niên với khuôn mặt không chút cảm xúc bấm vào phần mềm trò chuyện.
Niên: Anh đã kêu lão Triệu chuẩn bị món tôm mà em thích, nhớ về sớm.
Trường An: Yêu anh quá à, hôn nè (づ ̄3 ̄)づ╭~
Đạo Niên nhìn biểu tượng cảm xúc hôn trên màn hình, ho khan một tiếng.
Bạn trai nhỏ nhà mình nhiệt tình như vậy, y khó tránh khỏi sẽ cưng chiều một chút, có gì sai không?
Thời gian trôi qua từng chút một, thời điểm sắp tan làm, Thẩm Trường An đứng lên nhìn vài đồng nghiệp đang lén lút quan sát mình: "Tôi tan làm đây, thứ bảy gặp lại."
"Thứ bảy gặp lại."
Từ Trạch đứng lên: "Thẩm Trường An."
"Sao thế?" Thẩm Trường An quay lại nhìn hắn.
"Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi là......!Cậu có lái xe đến đây không, nếu không lái xe đến thì để tôi đưa cậu về." Từ Trạch đẩy mắt kính trên sống mũi, vẫn là bộ dáng nho nhã lễ độ như khi mới gặp.
Thẩm Trường An cười: "Không sao đâu mà, sẽ có người tới đón tôi."
Từ Trạch im lặng một lúc: "Được."
Thẩm Trường An cười với bọn họ rồi xoay người đi ngay ra ngoài, cậu đi rất nhanh và cũng không quay đầu lại, chỉ khi đã đi đến cổng rồi mới dừng lại.
"Anh ơi."
Một cô bé mặc áo khoác hồng đứng ở trước mặt Thẩm Trường An, ngửa đầu nhìn cậu: "Anh ơi, em có một vấn đề nghĩ mãi vẫn không hiểu, anh có thể giải đáp giùm em không?"
"Được chứ." Thẩm Trường An cười ngồi xổm xuống.
"Tánh mạng của ngàn vạn con người và người yêu của anh, ai nhẹ ai nặng vậy?" Tròng mắt của cô bé đen không thấy đáy, nó không giống đôi mắt của một đứa trẻ.
Nụ cười trên mặt Thẩm Trường An biến mất, cậu nhìn "cô bé" này không nói gì.
"Nếu anh bị yêu cầu từ bỏ người yêu, và nếu không chịu buông tay thì sẽ có rất nhiều người chết, anh sẽ vứt bỏ người yêu chứ?" Cô bé tiếp tục hỏi bằng khuôn mặt không cảm xúc.
Thẩm Trường An đứng lên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Trẻ con thì đừng có lo chuyện của người lớn, về nhà ăn cơm sớm đi."
Cô bé đột nhiên nhếch miệng cười: "Anh trai à, làm người không thể ích kỷ như vậy nha."
"Đã có ai nói cho em, đứa trẻ hư đốn lớn lên đã xấu, ăn nói còn vô duyên có thể sẽ bị đánh không?" Thẩm Trường An vẻ mặt lạnh nhạt, "Cái loại quái vật như ông, khoác lên mình cái vỏ của một đứa trẻ là vì muốn bôi nhọ trẻ con à?"
Cô bé cười càng vui hơn, cơ thể nó từ từ kéo dài ra biến thành gã đàn ông mặc áo xám.
Thẩm Trường An nhìn chằm chằm vào gã một lúc lâu: "Ông anh này, đã qua bao nhiêu ngày rồi, thế mà ông vẫn mặc bộ đồ cũ lúc trước.
Bạn trai nhà tôi giàu lắm luôn đó, hay là tôi lấy tiền tiêu vặt anh ấy cho tôi, mua một bộ quần áo mới bố thí cho ông nha, được không?"
"Đúng là không ngờ mà, mày đầu thai cả trăm kiếp nhưng lại chẳng có thêm năng lực nào khác, chỉ có võ mồm là lợi hại hơn thôi." Gã đàn ông áo xám cười lạnh.
"Cảm ơn vì đã khen."
Gã đàn ông áo xám bị nghẹn họng, một lúc lâu sau mới nói: "Mày thật sự cho rằng tao không dám giết mày sao?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ thế đấy." Thẩm Trường An thành thật gật đầu, "Nếu ông có thể giết tôi thì đã ra tay từ lâu rồi, cần gì phải đi nhiều vòng như vậy?"
Gã đàn ông áo xám cau mày, mỗi một kiếp, hầu như là mỗi một kiếp, gã đều không thích Sinh Cơ Đạo biến thành loài người, rõ ràng là mất hết tất cả, đến khi chết cũng trắng tay, vậy mà cũng không nói ra một câu nguyền rủa nào dành cho loài người.
Gã nhìn đôi mắt trong veo của Thẩm Trường An, đột nhiên vươn tay vỗ vào trán cậu.
Đúng thế, đúng là gã không thể giết cậu bằng chính tay mình.
Nhưng làm Sinh Cơ Đạo nhớ lại hết những đau khổ và tuyệt vọng của 99 kiếp trước, cũng không tính là thương tổn mà, đúng không?
Gã ngẩng đầu nhìn bầu trời sâu thẳm, khi Đại Đạo tiêu vong cũng không quên sinh linh trong thiên hạ mà để lại Sinh Cơ Đạo, hôm nay chính tay gã sẽ phá hủy Sinh Cơ được Đại Đạo thiên vị này.
Khi bị gã đàn ông áo xám vỗ vào trán, Thẩm Trường An có chút hối hận, nếu sớm biết đối phương kiềm chế kém như vậy, cậu sẽ bớt khịa hai câu, lần này chơi quá trớn rồi.
Nhưng ngay sau đó cậu phát hiện mình chẳng có chuyện gì cả, cậu sờ vào vầng trán trơn bóng của mình, nghi ngờ nhìn gã đàn ông áo xám: "Tôi nói này, đừng nói là ông muốn lợi dụng cơ hội này để chiếm tiện nghi của tôi nha?"
Gã đàn ông áo xám không dám tin mà nhìn cậu, duỗi tay túm chặt vạt áo của cậu: "Tại sao mày chẳng có chút phản ứng nào hết vậy?!"
Thẩm Trường An nghĩ, nếu không phải tôi đánh không lại ông, thì ông nghĩ xem tôi sẽ có phản ứng gì?
Gã đàn ông áo xám kích động, động tác khó tránh khỏi trở nên mạnh bạo, sợi dây chuyền trên cổ Thẩm Trường An rơi ra.
Thấy sợi dây chuyền này, gã đàn ông áo xám đột nhiên cười chế giễu, nói: "Nực cười, nực cười, Thiên Đạo thế mà lại che chở Sinh Cơ Đạo."
Cười xong, gã vươn tay định giật lấy sợi dây chuyền này.
Thẩm Trường An vội che sợi dây chuyền lại, thừa dịp gã đàn ông áo xám không chú ý liềm vỗ mạnh vào ngực gã, sau đó liên tục lùi lại vài bước: "Đây là quà sinh nhật bạn trai tôi tặng tôi, ngay cả cái này mà ông cũng muốn cướp hả?! Không mua nổi quần áo, còn muốn cướp đồ của người ta, trên đời thế mà lại có người mặt dày vô sỉ như vậy à?"
"Người?" Gã đàn ông áo xám cười nhạo, "Sao tao có thể là một sinh vật thấp hèn như vậy được."
"Ồ." Thẩm Trường An nhét sợi dây chuyền vào cổ áo, xoay người định chạy, kết quả còn chưa chạy được ba bước đã đụng phải một bức tường vô hình.
"Đừng tốn công tốn sức nữa, mày đã bị tao kéo vào kết giới trong không gian hư vô, ngay cả Thiên Đạo cũng không tìm thấy mày đâu." Gã đàn ông áo xám cười lạnh, "Sinh Cơ Đạo, mày cũng đã đầu thai trăm kiếp, đến lúc nên tỉnh lại rồi."
Nói xong, gã phất tay áo tấn công Thẩm Trường An, Thẩm Trường An nhìn thấy một luồng sáng vàng mạnh mẽ phát ra từ sợi dây chuyền của mình, nó chặn lại ánh sáng vàng của gã đàn ông áo xám.
"Quả nhiên." Gã đàn ông áo xám cười thu tay lại, Thẩm Trường An cảm thấy dường như sợi dây chuyền của mình đã bị đứt.
Cậu nhanh chóng cầm lấy sợi dây chuyền, nắm chặt trong tay, đây là quà sinh nhật Đạo Niên tặng cho cậu lúc trước, cậu không thể làm mất nó.
Ngay sau đó, cậu cảm thấy giữa trán mình trở nên lạnh lẽo, như có vô số thứ đang ùa vào não mình.
Đạo Niên đang đọc sách trong biệt thự đột nhiên đứng dậy biến thành một tia sáng vàng bay lên không trung.
"Mày đến rồi à?" Gã đàn ông áo xám nhìn Đạo Niên xông vào kết giới của mình, không có chút ngạc nhiên nào, "Tao biết ngay mà, cái kết giới này căn bản không thể giấu mày quá lâu."
Đạo Niên ôm Thẩm Trường An đang có vẻ mặt đau đớn vào trong lòng, mặt không cảm xúc phất tay áo, vô số linh lực tấn công gã đàn ông áo xám với khí thế hổ gầm.
Gã đàn ông áo xám gần như không có sức đánh trả, ngay lập tức đã bị luồng linh lực này đánh ngã xuống đất.
Trước năm nay, cho dù gã không thể đánh ngang tay với Đạo Niên thì cũng có thể trốn thoát một cách nguyên vẹn, nhưng sau khi gã kéo Thẩm Trường An vào kết giới, mạnh mẽ phá bỏ kết giới bảo vệ mà Đạo Niên để lại trên người Thẩm Trường An và nhét ký ức vào não cậu thì gã đã tiêu hao hết hơn một nửa linh lực rồi.
Gã quỳ rạp trên mặt đất, phun ra từng ngụm máu tươi, cười khoái trá với Đạo Niên: "Thiên Đạo đại nhân cao cao tại thượng à, Sinh Cơ Đạo khôi phục ký ức của 99 kiếp trước rồi, liệu có còn nguyện ý bên cạnh mày không?"
Thế gian này vô tình như thế, dựa vào cái gì đôi cẩu nam nam Thiên Đạo và Sinh Cơ Đạo này vẫn còn nghĩ rằng có thể sống hạnh phúc bên nhau chứ?
Không bằng mọi người cùng nhau rơi vào biển khổ vô biên, mãi mãi không được cứu rỗi.
____ ____ ____
Tác giả có lời muốn nói: Gã đàn ông áo xám - đoàn trưởng trung đoàn ffffff.
____ ____ ____
Chú thích:
*Thuật nghiệp hữu chuyên công:
_ Trích từ luận đạo học, thầy trò của Hàn Dũ "Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công" (闻道有先后,术业有专攻).
Có nghĩ là phải biết đạo lý trước sau, mỗi ngành mỗi nghề đều có lĩnh vực chuyên môn, kỹ năng riêng..