- Trang chủ
- Phấn Đấu Cho Khoa Học
- Chương 2: 2: Gốc Cây
Tác giả: Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
“Sông lớn chảy về đông, sao trên trời trông về Bắc Đẩu!”
“Thấy chuyện bất bình quát lên một tiếng (1)…” Thẩm Trường An ngâm nga theo máy nghe nhạc trong xe, coi bộ tâm trạng cũng không tệ lắm, chỉ có điều hơi lạc giọng.
Trên đường núi dày đặc hơi nước chợt có con chim rừng hốt hoảng vút qua, khiến cả con đường lộ vẻ hoang vu vô cùng.
Nghe tiếng hát lạc điệu của Thẩm Trường An, Đinh Dương lấy điện thoại ra nhìn.
Kể từ lúc anh ta và Thẩm Trường An đổi ghế lái, mới trôi qua chưa tới nửa tiếng, nhưng anh cứ cảm thấy bọn họ đã lái xe trên con đường này mấy giờ rồi.
Sờ ảnh vĩ nhân trên người, anh ta yên tâm hơn, may mà anh ép dẻo ảnh, gặp mưa cũng chẳng sợ.
Xe quẹo qua một ngã rẽ, Đinh Dương thấy cách đó không xa có một người đàn ông cả người dầm mưa ướt sũng vẫy tay với họ, hình như muốn nhờ họ chở một đoạn.
Rừng núi hoang vắng, bên ngoài lại mưa to thế này, đi một mình rất nguy hiểm, Đinh Dương vội vàng mở miệng: “Này Trường An, phía trước có người muốn quá giang, mình chở anh ta một đoạn nhé.”
“Đâu ạ?” Thẩm Trường An phanh lại, nước trong vũng bùn bị xe đè xuống bắn tung tóe mấy mét.
Nhìn người đàn ông vẫy tay bị nước bùn bắn khắp người từ đầu tới chân, môi Đinh Dương run rẩy.
Hay là thôi đừng dừng lại, anh ta sợ sau khi đối phương lên xe sẽ đánh chết Thẩm Trường An mất.
“Anh Dương ơi, người ở đâu vậy anh?” Thẩm Trường An nhìn bốn phía không thấy có ai, sau khi tắt máy nghe nhạc thì nghi ngờ nhìn về phía Đinh Dương, “Hay là anh nhìn nhầm rồi chăng?”
Đinh Dương chớp mắt, lại nhìn kỹ người đàn ông ở ven đường.
Hóa ra đây không phải người, chỉ là một gốc cây, không biết bị kẻ nào rảnh háng choàng một chiếc áo cũ rách nát lên trên, nhìn từ xa trông như một người đàn ông duỗi tay.
“Mưa to quá, nhìn hoa cả mắt.” Đinh Dương cười ngượng, lòng hơi bất an, “Mình đi nhanh lên, mấy người chị Quyên vẫn đang chờ tụi mình về đấy.”
Thẩm Trường An nhìn đồng hồ, “Mới hơn hai giờ, vẫn còn kịp.”
Xe van tiếp tục khởi động, chắc là bởi thái độ của Thẩm Trường An ảnh hưởng tới Đinh Dương, tâm lý sợ hãi không giải thích nổi của anh ta đã biến mất hơn nửa.
Để không khiến bầu không khí trong xe lúng túng, anh ta lại bắt đầu tán dóc với Thẩm Trường An.
May mà đối phương không phải người lầm lì ít nói, bầu không khí tán gẫu của hai người rất hòa hợp.
Trò chuyện về sau, Đinh Dương nhìn mưa to ngoài cửa xe, lo lắng nói: “Gần đây là thời tiết tốt để gặt lúa, trời mưa to thế này, chẳng biết có ảnh hưởng đến việc thu hoạch của bà con không.”
“Mưa mùa hè đó giờ đến vội, tạnh cũng mau, anh đừng lo.” Thẩm Trường An nhìn Đinh Dương nhiều thêm, người đồng nghiệp này trông không lớn tuổi lắm nhưng tư tưởng lại rất tốt.
“Vậy là tốt rồi.” Đinh Dương cười, “Quê anh ở nông thôn, hồi bé từng thấy nhiều chuyện mùa hè gặt lúa gấp, thế nên giờ thấy thời tiết xấu là lại lo.
Trường An là người thành phố, chắc không biết rõ về những chuyện ở nông thôn đâu nhỉ?”
Cậu đồng nghiệp mới này nom trắng trẻo nõn nà, nhìn kiểu gì cũng không giống trẻ con lì lợm lớn lên ở nông thôn.
“Hồi nhỏ em từng ở quê hai năm, không tính là cái gì cũng không biết.” Thẩm Trường An cười, “Trước khi tới đây làm việc, em nghe bạn bè bảo là bên này có nhiều đồ ăn ngon lắm, có phải thành phố Ngô Minh của mình cũng thế không anh?”
Nghe được sáu chữ “thành phố Ngô Minh của mình”, đáy lòng Đinh Dương không tự chủ sinh thêm cảm giác thân thiết với Thẩm Trường An, lập tức bảo: “Còn phải nói, bên ngoài nhắc đến đồ ăn ngon ở chỗ chúng ta lúc nào cũng lấy ví dụ về tỉnh lỵ, thực ra ở thành phố mình cũng có rất nhiều món ngon của các tỉnh khác, chẳng qua không nổi tiếng mà thôi.”
“Mưa to thế này, nếu không kịp liên hoan tối nay thì tiếc quá.” Nghe Đinh Dương giới thiệu xong mấy món ngon, Thẩm Trường An đạp chân ga, tốc độ xe lại tăng nhanh hơn.
Không ai có thể ngăn cản bước chân theo đuổi mỹ thực của cậu!
“Mưa… nhỏ đi thì phải?” Sau khi xe van tăng tốc không lâu, Đinh Dương phát hiện mưa rơi bên ngoài bỗng nhỏ đi, ngay cả hơi nước ảnh hưởng tầm nhìn cũng mỏng không ít.
“Xem ra chúng ta kịp về thay quần áo đi liên hoan rồi.” Tâm trạng của Thẩm Trường An rất tốt, lúc cười lên mắt hơi cong, giống như trăng non xinh đẹp.
Sau khi xe chạy ra khỏi đường núi, điện thoại mãi không có tín hiệu cuối cùng cũng dần dần khôi phục chức năng liên lạc.
Xe còn chưa chạy vào đường chính, điện thoại của Đinh Dương đã reo lên.
Vừa ấn phím nghe, giọng nói the thé của Cao Thục Quyên đã truyền tới từ trong loa, không cần chức năng loa ngoài.
“Tiểu Đinh, cậu và Tiểu Thẩm tới đâu rồi, sao điện thoại gọi hoài không được?”
“Chị Quyên à, em…”
“Nghe bảo đường tới thôn Ngọc Mễ bị sạt lở, còn có người bị tai nạn, hai đứa về trước đi, chờ thời tiết tốt rồi lại qua!”
“Em…”
“Thằng bé Tiểu Thâm vừa mới tới làm, người lại nhã nhặn, cậu là đàn anh, phải chăm sóc cậu ấy cho tốt đấy”
Thẩm Trường An nhã nhặn nghe được câu này, nghiêng đầu cười với Đinh Dương, dáng vẻ đó đúng là vừa nhã nhặn lại ngoan ngoãn.
Đinh Dương im lặng nghe xong lời căn dặn của Cao Thục Quyên, sau khi cúp máy, mang tâm trạng phức tạp nhìn về phía Thẩm Trường An.
Nếu như anh ta quay về nói với đồng nghiệp, cậu lính mới nhã nhặn này là chàng trai lái xe van bằng tốc độ máy bay, ai sẽ tin chứ?
Đinh Dương sờ mặt mình, vẻ ngoài nhã nhặn trắng nõn đúng là chiếm ưu thế.
Thẩm Trường An lái xe về nơi mình ở, lấy một bộ quần áo chưa mặc bao giờ cho Đinh Dương thay.
Đinh Dương hơi xấu hổ, liên tục nói về giặt sạch sẽ trả lại.
“Anh Dương khách sáo quá.” Thẩm Trường An pha trà gừng cho Đinh Dương, “Em ở gần, tới nhà em thay cũng tiện.”
Đinh Dương vẫn còn hơi ngại, anh ta nhìn phòng ở của Thẩm Trường An, phòng trông như phòng mẫu, có thể là do vừa mới chuyển vào nên không có mùi khói lửa.
Giá phòng ở bên thành phố Ngô Minh không cao, phần lớn các gia đình đều thích mua căn hộ ba phòng ngủ trên chín mươi mét vuông, ở kiểu căn hộ hai phòng khoảng bảy mươi mét vuông như Thẩm Trường An, không tính là xu hướng chính ở chỗ bọn anh.
Anh ta không hỏi phòng là mua hay thuê, bưng tách trà uống hai hớp, “Còn một tiếng nữa mới liên hoan, hay tụi mình ngồi thêm một lát nhé?”
“Vâng.” Thẩm Trường An mở tivi, trong nhà không kết nối băng thông rộng, tivi chỉ thu được mấy đài truyền hình bản địa, trên màn hình còn có bông tuyết bay bay.
Đinh Dương nhìn lên tivi mấy bận, không khỏi ngồi thẳng người, anh ta run tay chỉ vào tivi: “Trường An, cậu mau xem thời sự kìa.”
Trên đài truyền hình thành phố đang lồng một tin tức khẩn cấp, nói là con đường thông tới thôn Ngọc Mễ bị sập, có một chiếc xe gặp tai nạn, tài xế bỏ mạng không cứu được, xin các xe khác hiện tại đừng lái tới con đường này.
“May mà chúng ta về kịp.” Thẩm Trường An nhìn tivi, cảm thấy may mắn, “Không thì có lẽ đã bị chặn ở giữa đường rồi.”
“Đoạn đường bị sập là chỗ chúng mình đi qua.” Đinh Dương là người địa phương, hết sức quen thuộc với tuyến đường lân cận, cho nên một lát đã nhận ra đoạn đường bị sụp trên tivi, bọn họ mới đi qua chỗ đấy không lâu, “Lúc chúng ta quay về, hình như đâu thấy chỗ nào sụp nhỉ?”
Thẩm Trường An nhìn Đinh Dương với vẻ mặt phức tạp, “Anh Dương à, chẳng lẽ anh còn muốn gặp phải chuyện này?”
“Không phải, cậu không thấy kỳ lạ hả?” Đinh Dương nói, “Lúc chúng ta quay về cũng không gặp các xe khác, nhưng mà trong đoạn video này lại có xe cứu thương, có phải sai sai ở đâu không?”
“Anh Dương à, công việc của chúng ta là tuyên truyền khoa học, không phải truyền bá chuyện kỳ quái.” Thẩm Trường An bình tĩnh vỗ vai anh, “Có lẽ xe cứu thương ở gần thôn, chẳng qua đúng lúc gặp phải chiếc xe bị tai nạn, trên đường chúng ta trở về không gặp cũng rất bình thường.
Thời gian xảy ra sạt lở có thể là sau khi chúng ta rời đi.
Đừng tự mình dọa mình, chỉ là một việc ngoài ý muốn thôi.”
Lực đập vào vai rất nhẹ, nhưng Đinh Dương đã bình tĩnh lại.
Anh ta cẩn thận tưởng tượng, Trường An nói rất có lý, anh vẫn yên ổn ngồi ở đây, tại sao còn phải tự mình dọa mình chứ?
Uống xong chén trà gừng, Đinh Dương hơi trướng bụng, chạy vào nhà vệ sinh xả nước.
“Ba giờ tám phút chiều, sau khi bệnh viện của tôi nhận được điện thoại đã ngay lập tức chạy tới địa điểm xảy ra tai nạn, đáng tiếc người bị thương đã bỏ mạng không cứu được…”
Thẩm Trường An nhìn màn hình tivi, phía trên liệt kê họ, tuổi tác và đặc thù vóc dáng của người chết, để thân nhân người chết nhanh chóng tới nhận di hài.
Cậu cầm điều khiển từ xa tắt tivi, quay đầu thấy Đinh Dương ra khỏi toilet, nhỏ giọng nói: “Người chết mới hơn ba mươi tuổi, người nhà chờ anh ta trở về, không biết đau buồn đến nhường nào.”
Đinh Dương thở dài: “Đời người là vậy đấy, thế nên bình thường phải quý trọng gia đình nhiều hơn, đừng để lại tiếc nuối.”
Thẩm Trường An cong khóe miệng: “Đi thôi, mình tới chỗ liên hoan nào.”
“À ờ, được.” Đinh Dương vội vàng gật đầu, từ sau khi ngồi xe bay Trường An lái, anh ta không thể từ chối những đề nghị nhỏ của cậu.
Nơi liên hoan là một cửa hàng mặt tiền không lớn, trang trí cũng rất bình thường, hộp đèn quảng cáo ngoài quán tích một lớp bụi, màu in đã phai, trên đó viết “22 đồng một khách”, giá cả đặt trước rất rẻ.
Lúc đám Thẩm Trường An tới, các đồng nghiệp khác đã ngồi quanh bàn, thấy hai người họ đến, Trần Phán Phán vẫy tay, “Tiểu Dương Tử, Thẩm Trường An, bên này nè.”
“Trường An ăn được cay không?” Đỗ Trọng Hải ngồi ở tận trong cùng lấy giấy lau mặt bàn hơi dầu mỡ, “Lẩu cá lạnh, lẩu gà lạnh nhà họ đều là số dách đấy.”
“Không ăn được cay mấy nhưng cố thì vẫn được ạ.” Thẩm Trường An không thể không nhìn trán của Đỗ Trọng Hải, cái chỗ sáng loáng trước đấy giờ có thêm một bộ tóc giả, chẳng qua bộ tóc giả này chẻ giữa, khiến cho dáng vẻ của chủ nhiệm Đỗ hơi buồn cười.
“Thế, thế thì cay nhẹ, cay nhẹ vậy.” Đỗ Trọng Hải sờ cái bụng mập mạp của mình, như thể đưa ra nhượng bộ rất lớn, gọi ông chủ, “Ông chủ ơi, hôm nay làm lẩu cay nhẹ, cá lát tươi hết nhé.”
“Yên tâm, chắc chắn là giết sống làm thịt tại chỗ.” Ông chủ nhìn Thẩm Trường An, cười ha hả bảo, “Này chủ nhiệm Đỗ, đây là đồng nghiệp mới của các cậu hả?”
“Đúng rồi, đây là đồng nghiệp mới Tiểu Thẩm của bộ phận bọn tôi đó.” Đỗ Trọng Hải cười gật đầu.
“Nể tình đồng nghiệp mới nên tặng các cậu một phần bánh bí đỏ nhé.” Ông chủ gật đầu với Thẩm Trường An, vội vàng vào bếp, bóng lưng uy phong lẫm liệt giống như tướng quân sắp sửa lên chiến trường.
“Khà khà, hôm nay có khách mới tới, ông chủ chắc chắn lại muốn bày ra hết tuyệt chiêu áp đáy hòm rồi.” Trần Phán Phán xoa tay, vẻ mặt đầy chờ mong.
Thẩm Trường An: “…”
Thế nên các đồng nghiệp nhiệt tình kéo cậu tới liên hoan thế này, chẳng qua là coi trọng thân phận người mới của cậu chứ gì?
“Em đừng buồn.” Từ Trạch anh ủi, “Lát nữa bọn anh nhường cho em ăn bong bóng cá.”
Thẩm Trường An: “…”
Lời an ủi này không có tác dụng cho lắm.
Nhưng sau khi lẩu cá lạnh làm xong, Thẩm Trường An vẫn gắp bong bóng cá vào bát mình ngay trước mặt mọi người, cho dù bị cay đến nước mắt lưng tròng, cậu cũng liều mạng ăn không ít.
Là một đồng nghiệp mới “bị lợi dụng”, cậu nhất định phải ăn hồi vốn.
Lúc tính tiền, ông chủ cười híp mắt hỏi Thẩm Trường An: “Cậu trai, cá nhà chú mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm ạ.” Thẩm Trường An bị cay đến mức đầu lưỡi sắp mất cảm giác.
“Còn phải nói, chú mở quán này hơn mười năm rồi đấy.” Ông chủ vui vẻ, còn trừ cho họ hai đồng lẻ.
Đỗ Trọng Hải và Cao Thục Quyên ở gần, cơm nước xong xuôi thì về nhà, còn lại bốn thanh niên tiếp tục lên đường.
“No quá.” Trần Phán Phán xoa bụng, “Sau này kết hôn tôi nhất định phải tìm ông chồng giỏi nấu ăn mới được.”
“Thế bây giờ bà có bạn trai chưa?” Từ Trạch tỉnh rụi hỏi.
Trần Phán Phán: “…”
“Em gái nào muốn lấy chồng thế, các anh đây có thể giúp một tay, nào, tới với các anh nè.” Mấy tên du côn cắc ké đầu đường uống đến say khướt, cổ đeo dây chuyền vàng bự chảng, lấp lánh rực rỡ dưới ánh đèn đường.
Từ Trạch và Đinh Dương vội vội vàng vàng chắn ở trước mặt Trần Phán Phán, nhíu mày nhìn về phía mấy tên lưu manh tóc tai đủ thứ màu.
Đinh Dương nói, “Mấy anh à, đang ở trên đường đấy, lịch sự tí đi.”
“Trên đường thì làm sao?” Một tên lưu manh mặc sơ mi hoa đẩy Đinh Dương, Đinh Dương đứng không vững, va phải Thẩm Trường An ở bên cạnh.
Lạch cạch, kính mắt trên sống mũi của Thẩm Trường An rơi xuống đất, vỡ mất một tròng kính.
Thẩm Trường An sờ lên sống mũi trống trơn, ngẩng đầu nhìn về phía lũ côn đồ: “Không ai nói cho mấy người biết, tụ tập ở nơi công cộng ép buộc dâm ô hoặc vũ nhục phụ nữ sẽ bị xử phạt năm năm tù trở lên à?”
“Ha ha ha, úi chội ôi, bọn tao sợ quá.” Đám côn đồ cười vang, thậm chí có kẻ tiến lên ưỡn ngực, “Tao cứ ghẹo đấy, ghẹo đấy, có giỏi thì mày đánh tao đi.”
Loại đàn ông con trai văn nhã, đó giờ chỉ được cái mạnh miệng, vừa bảo muốn đánh nhau là sợ hơn bất cứ ai..