Tác giả: Tần Tam Kiến
Mười rưỡi đêm hè, Diệp Miễn đẩy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Hơi lạnh trong phòng khiến lỗ chân lông hắn co lại, tinh thần cũng lên cao hơn. Hắn vội vàng lấy bánh mì trên giá xuống, quay người lấy một hộp sữa chua khỏi giá hàng khác.
Cúp điện thoại xong, Diệp Miễn cất bước đi về phía cửa hàng Starbucks.
Diệp Miễn ngồi xuống đối diện anh ta, vươn vai nói:
– Tổng cộng chín đồng rưỡi.
Diệp Miễn không khỏi cười khổ, tự mắng bản thân mình.
Đối phương cũng không cao lắm, lúc nói chuyện, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
Trong lúc nhân viên thu ngân báo giá, Diệp Miễn sờ soạng túi mình, không tìm thấy tiền lẻ, hắn rút điện thoại quét mã trả tiền.
Diệp Miễn xem giờ:
Chính vào lúc này, cánh cửa cửa hàng tiện lợi mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao gầy, mặc áo phông đen, khóe miệng hơi bầm tím đứng ở đó hỏi:
Diệp Miễn ngại ngùng quay lại cầm lấy và rời khỏi cửa hàng tiện lợi dưới ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc của nhân viên thu ngân.
– Cho hỏi có băng cá nhân không ạ?
Tại sao hắn nhận sai được nhỉ?
Lúc sắp về đến nhà, hắn móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một người ghi chú tên “Duy Nhất”: “Vừa mới xuống tầng mua bánh mỳ, gặp đươc một người giống ông cực. Tôi còn tưởng nửa đêm nửa hôm ông bỏ nhà chạy tới chỗ tôi cơ.
Đối phương cũng không cao lắm, lúc nói chuyện, gương mặt lạnh tanh không cảm xúc.
– Dạ, cháu xin lỗi.
Diệp Miễn chỉ vô ý liếc nhìn ra ngoài cửa thôi, nhưng khi nhìn thấy người đứng đó thì vô cùng ngạc nhiên:
“Thoạt nhìn rất giống.” Diệp Miễn hồi tưởng lại, “Nhưng nhìn kỹ thì không giống, người đó thấp hơn, gầy hơn ông một chút. Thực ra tôi cũng không nhìn rõ.”
Hắn lấy hành lý, ra ngoài tìm một vòng không thấy Phó Duy Nhất đâu bèn dứng qua một bên gọi điện thoại cho anh ta.
– Tại sao ông lại ở đây?
Diệp Miễn cúi đầu nhìn, người kia đeo đôi dép lê giá rẻ thường hay bán trong siêu thị, bấy giờ đang lót một chiếc dưới chân, ngón chân cũng được băng xong.
Ngày Diệp Miễn đi công tác về nhà, trời đổ mưa to, may sao không ảnh hưởng tới chuyến bay.
Diệp Miễn chỉ vô ý liếc nhìn ra ngoài của thôi, nhưng khi nhìn thấy người đứng đó thì vô cùng ngạc nhiên:
Đối diện với câu hỏi của hắn, người ngoài cửa chỉ thờ ơ liếc qua một cái, khi thu ngân nói “có”, người kia mới bước vào, đứng một bên sờ túi rồi hỏi:
Diệp Miễn đi được mấy bước, bất giác quay đầu nhìn, người kia đã đứng dậy đi về hướng ngược lại. Bóng lưng mỏng manh tựa ldu hồn lơ lửng trên đường phố thoáng đãng đêm hè. Bởi vì ngón chân bị thương, người kia đi đường hơi khập khễnh.
Mười rưỡi đêm hè, Diệp Miễn đẩy cánh cửa của cửa hàng tiện lợi 24 giờ. Hơi lạnh trong phòng khiến lỗ chân lông hắn co lại, tinh thần cũng lên cao hơn. Hắn vội vàng lấy bánh mì trên giá xuống, quay người lấy một hộp sữa chua khỏi giá hàng khác.
– Cho hỏi bao nhiêu tiền?
– Cậu gì ơi, lên xe thôi!
Nhưng người tối nay hắn gặp thì lại khác. Chiếc áo phông màu đen như thể vây cả người kia trong pháo đài cổ âm u, ngay cả dáng vẻ ngoan ngoãn cảm ơn nhân viên thu ngân cũng không mang bất cứ cảm xúc nào.
Chẳng hề có ý định để ý đến hắn.
Diệp Miễn cau mày, cho tới khi người kia trả tiền mua băng cá nhân, hắn mới nhận ra mình nhận nhầm người.
– Đói tới mức có thể ăn một cái đầu bò. – Phó Duy Nhất cắn ống hút, nhìn ra bên ngoài – Lâu lắm rồi không tới nhà ông, lại giống chuồng lợn rồi chứ gì? Không dám cho tôi vào sao?
Diệp Miễn mở to mắt nhìn đối phương rời khỏi, suýt nữa đã đi theo.
Nhưng mà giống thật đấy nhỉ?
– Ok. Nao tôi sẽ đăng bài quảng cáo tìm bạn trăm năm lên mạng.
Diệp Miễn mở to mắt nhìn đối phương rời khỏi, suýt nữa đã đi theo.
– Anh gì ơi, anh quên không cầm bánh mì với sữa chua này.
“Được, ngồi yên ở đó, tôi qua tìm ông.”
– A, cảm ơn nhé.
“Ngày kia là sinh nhật tôi ông không về được nhỉ?
Diệp Miễn ngại ngùng quay lại cầm lấy và rời khỏi cửa hàng tiện lợi dưới ánh mắt như đang nhìn một thằng ngốc của nhân viên thu ngân.
– Cho hỏi bao nhiêu tiền?
Người vừa rồi hắn nhận nhầm đang ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa, cúi đầu dán băng cá nhân lên ngón chân.
Mở cửa, bật đèn, đóng cửa.
Phó Duy Nhất ngồi ở ghế phụ, thảnh thơi uống cà phê.
Diệp Miễn cúi đầu nhìn, người kia đeo đôi dép lê giá rẻ thường hay bán trong siêu thị, bấy giờ đang lót một chiếc dưới chân, ngón chân cũng được băng xong.
Hai người cũng không nghỉ ngơi nhiều, Phó Duy Nhất cầm cà phê, gọi Diệp Miễn nhấc mông đi về.
Người ngồi xử lý vết thương bên cửa ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì, cũng không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào.
“Ừ, ngủ sớm đi, đừng thức đêm, ăn cơm đúng giờ, chờ tôi về sẽ dẫn ông đi ăn bò bít tết.”
Ánh đèn bên ngoài cửa lờ mờ, Diệp Miễn không nhìn rõ chân người ta bị làm sao, nhưng hắn cũng lười lo chuyện bao đồng. Hắn ra ngoài chạy thể dục, chợt nhớ ra sáng mai còn phải đi công tác nên thuận tiện xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua đồ ăn sáng, lát nữa còn phải thu dọn hành lý.
– Tổng cộng chín đồng rưỡi.
Diệp Miễn đi được mấy bước, bất giác quay đầu nhìn, người kia đã đứng dậy đi về hướng ngược lại. Bóng lưng mỏng manh tựa du hồn lơ lửng trên đường phố thoáng đãng đêm hè. Bởi vì ngón chân bị thương, người kia đi đường hơi khập khiễng.
– Ngày mai đi với tôi nhé.
Diệp Miễn nhìn một lát, định thần lại rảo bước về nhà.
Hắn thu dọn đồ đạc sẵn sàng, ăn bữa sáng đơn giản gồm bánh mì và sữa chua. Sáu giờ hơn, chiếc xe hẹn trước tới đón hắn. Lái xe gọi điện thoại báo, hắn xách hành lý chạy ra ngoài.
Ánh đèn bên ngoài cửa lờ mờ, Diệp Miễn không nhìn rõ chân người ta bị làm sao, nhưng hắn cũng lười lo chuyện bao đồng. Hắn ra ngoài chạy thể dục, chợt nhớ ra sáng mai còn phải đi công tác nên thuận tiện xuống cửa hàng tiện lợi dưới tầng mua đồ ăn sáng, lát nữa còn phải thu dọn hành lý.
Lúc sắp về đến nhà, hắn móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một người ghi chú tên “Duy Nhất”: “Vừa mới xuống tầng mua bánh mỳ, gặp đươc một người giống ông cực. Tôi còn tưởng nửa đêm nửa hôm ông bỏ nhà chạy tới chỗ tôi cơ.
Giờ này cũng chính là lúc quán bán đồ ăn sáng dưới lầu đông đúc nhất. Người đi học, đi làm, còn có cả công nhân xây dựng trạm tàu phía đối diện.
– Tại sao ông lại ở đây?
“Duy Nhất” trả lời rất nhanh: “Tôi chẳng thèm chạy tới chỗ ông đâu, giường nhà ông cứng lắm, ngủ không thoải mái.”
Trong mười lăm năm qua, mỗi lần sinh nhật Phó Duy Nhất, Diệp Miễn đều ở cạnh anh ta, nhưng năm nay là lần đầu tiên hai người không ở cạnh nhau.
Hắn và Phó Duy Nhất trưởng thành cùng nhau, anh ta được bố mẹ cưng chiều, nhìn cái tên thôi cũng biết điều này, Duy Nhất. Anh ta đi tới đâu cũng là mặt trời chói chang, dẫu cho màn đêm buông xuống cũng không thể làm suy yếu sức nóng trên người Duy Nhất.
Hắn vội vàng lên xe, đóng cửa xe rồi vẫn không nhịn được quay đầu nhìn.
Diệp Miễn mỉm cười, gửi một tin âm thanh: “Vậy lần sau tới ngủ sofa nhé!”
Nụ cười dần dần tắt trên gương mặt Diệp Miễn, hắn nói một câu qua loa:
Về đến nhà.
Hắn mở moa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà, sau đó vừa thu dọn hành lý vừa trò chuyện với đối phương.
“Duy Nhất” trả lời rất nhanh: “Tôi chẳng thèm chạy tới chỗ ông đâu, giường nhà ông cứng lắm, ngủ không thoải mái.”
Mở cửa, bật đèn, đóng cửa.
Điện thoại của Diệp Miễn vang lên, “Duy Nhất” gọi điện thoại tới.
Diệp Miễn mỉm cười, gửi một tin âm thanh: “Vậy lần sau tới ngủ sofa nhé!”
Người vừa rồi hắn nhận nhầm đang ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa, cúi đầu dán băng cá nhân lên ngón chân.
Hắn mở loa ngoài, đặt điện thoại trên bàn trà, sau đó vừa thu dọn hành lý vừa trò chuyện với đối phương.
Năm nay Diệp Miễn 27 tuổi, bằng tuổi Phó Duy Nhất. Hai người đã quen nhau mười lăm năm. Một nửa thời gian trong cuộc đời đều là bạn tốt nhất của nhau.
“Ngày kia là sinh nhật tôi ông không về được nhỉ?
– Nàng tiên ốc hả? – Diệp Miễn cười.
Diệp Miễn quay đầu nhìn lịch bàn sau lưng: “Ừ, chắc vậy rồi, tôi phải đi năm ngày.”
– Còn phải chờ khi nào ông được nghỉ. – Phó Duy Nhất bĩu môi – Không thì ông đưa chìa khóa cho tôi, ngày mai ông đi làm tôi qua dọn dẹp cho ông.
“…Phiền ghê, cạnh trường tôi vừa mới mở một nhà hàng cơm Tây, tôi còn đang định đòi ông ăn một bữa đây!”
Diệp Miễn mỉm cười, dỗ như dỗ trẻ con: “Vậy ông cứ ghi sổ trước, chờ tôi về thì đi.”
Chính vào lúc này, cánh cửa cửa hàng tiện lợi mở ra. Một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao gầy, mặc áo phông đen, khóe miệng hơi bầm tím đứng ở đó hỏi:
“Cũng chỉ đành vậy thôi.” Duy Nhất im lặng một lát mới hỏi. “Tới lúc ấy có cần tôi đi đón ông không? Hôm qua tôi vừa lấy được bằng, ngày mai bố tôi dẫn đi xem xe.”
Xe vào lối rẽ, Diệp Miễn không nhìn thấy nữa, quay đầu ngồi nghiêm chỉnh, tự dưng chẳng hiểu sao không thể quên được người vừa rồi.
“Ông bạo gan ghê nhỉ, có bằng đã dám ra đường luôn hả?” Diệp Miễn có chút lo lắng cho anh ta. “Ông tập cho vững đã, rảnh rỗi thì theo chú đi luyện tập ở đoạn đường vắng cho quen. Đừng chưa thạo đã liều lên đường, tới lúc ấy lại gây rắc rối cho người khác.”
– Nhìn thời tiết này, đừng nói với tôi là ông tự lái xe tới đấy nhé.
“Tại sao ông không tin tưởng tôi thế nhỉ?” Duy Nhất hừ một tiếng, “Kỹ thuật của tôi rất tốt! Mặc kệ, ông phải gửi thông tin chuyến bay cho tôi, tôi sẽ đi đón ông! Không được từ chối!”
Diệp Miễn chẳng thể làm gì, chỉ đành đồng ý.
***
“Đúng rồi, ông vừa nói nhìn thấy một người rất giống tôi à?”
“Đúng rồi, ông vừa nói nhìn thấy một người rất giống tôi à?”
Diệp Miễn quay đầu nhìn lịch bàn sau lưng: “Ừ, chắc vậy rồi, tôi phải đi năm ngày.”
“Thoạt nhìn rất giống.” Diệp Miễn hồi tưởng lại, “Nhưng nhìn kỹ thì không giống, người đó thấp hơn, gầy hơn ông một chút. Thực ra tôi cũng không nhìn rõ.”
Hết chương 2
“Không nhìn rõ mà ông lại bảo giống tôi? Ông thừa nhận mắt ông kém đi.” Duy Nhất ngáp một tiếng rồi nói, “Tôi buồn ngủ rồi, chơi game một lát rồi ngủ, không nói chuyện với ông nữa.”
Năm ngày công tác, vừa phải đối phó với bên B, vừa phải trấn an Phó Duy Nhất.
“Ừ, ngủ sớm đi, đừng thức đêm, ăn cơm đúng giờ, chờ tôi về sẽ dẫn ông đi ăn bò bít tết.”
– Đường tới phố cổ ngang qua nhà ông, hay là ông mang hành lý lên cất trước?
***
Duy Nhất cúp điện thoại trước, Diệp Miễn nhanh chóng thu dọn hành lý xong xuôi, tắm qua một cái rồi cũng ngủ.
Phó Duy Nhất chợt bật cười:
Nằm trên giường, Diệp Miễn bị muỗi vo ve không ngủ được. Hắn kéo chăn trùm lên đầu, trằn trọc hồi lâu không thể vào giấc.
Hắn nhớ tới người mình nhìn thấy ở cửa hàng tiện lợi. Nhìn kỹ thì quả thực không quá giống Duy Nhất. Không nói tới ngoại hình, mà nhìn phong thái như hai người hoàn toàn khác.
– Anh gì ơi, anh quên không cầm bánh mì với sữa chua này.
Trên đường về Phó Duy Nhất đòi lái xe nhưng bị Diệp Miễn ấn vào ghế phụ, mưa to như vậy, hắn không muốn để Phó Duy Nhất lái xe.
Hắn và Phó Duy Nhất trưởng thành cùng nhau, anh ta được bố mẹ cưng chiều, nhìn cái tên thôi cũng biết điều này, Duy Nhất. Anh ta đi tới đâu cũng là mặt trời chói chang, dẫu cho màn đêm buông xuống cũng không thể làm suy yếu sức nóng trên người Duy Nhất.
Buổi tối Phó Duy Nhất gọi điện thoại cho hắn, khuyên hắn cũng về trường tiếp tục học tập.
Nhưng người tối nay hắn gặp thì lại khác. Chiếc áo phông màu đen như thể vây cả người kia trong pháo đài cổ âm u, ngay cả dáng vẻ ngoan ngoãn cảm ơn nhân viên thu ngân cũng không mang bất cứ cảm xúc nào.
Diệp Miễn nhìn một lát, định thần lại rảo bước về nhà.
Tại sao hắn nhận sai được nhỉ?
Điện thoại của Diệp Miễn vang lên, “Duy Nhất” gọi điện thoại tới.
Diệp Miễn cau mày, cho tới khi người kia trả tiền mua băng cá nhân, hắn mới nhận ra mình nhận nhầm người.
Diệp Miễn thầm nhủ, nếu như Duy Nhất biết được mình nhận nhầm một người như vậy thành cậu ấy, có lẽ lại phải phàn nàn một phen.