Tác giả: Cổ Ngọc Văn Hương
“Tao không chịu nổi!”
Lon bia trong tay bị bóp bẹp, ném mạnh xuống gầm bàn phát ra âm thanh rõràng. Phương Mộc đập bàn đứng dậy, lộ ra gương mặt trắng nõn đỏ bừng,giận dữ không kiềm chế được vung nắm tay: “Khốn kiếp, đêm nay tao quay lạilàm chết nó!”
Thằng bạn bên cạnh nhanh chóng kéo anh: “Đừng nóng đừng nóng, không phải vẫn chưa tới mười bảy hay sao? Nó không hiểu chuyện mày cũng đừng không hiểu chuyện theo.”
“Mẹ nó hormone thừa thãi! Cũng chỉ có mi dậy thì, ông đây không có dậy thì sao?” Phương Mộc cầm chai rượu uống ừng ực: “Mặc quần đùi thì quá ngắn,không có tiền mua dài chút sao! Còn để ông sờ cơ đùi!”
Càng nói càng khó chịu, Phương mộc dựa trên người ông bạn: “Tao khôngmuốn luyến đồng*.”
(Luyến đồng: yêu trẻ con)
“Tao biết.”
“Nhưng nó ép tao phải luyến đồng!” Phương Mộc dụi dụi mắt, đờ người mộtlúc lâu, ngửa đầu đổ nửa chai rượu vào miệng, đứng lên hung hăng nói: “Mặc kệ, ngồi tù thì ngồi tù, đêm nay phải cho thằng nhóc kia biết tay.”
Ông bạn liều mạng đè anh lại: “Đừng xúc động, bây giờ mày qua không phải đúng ý nó sao.”
“Mặc kệ, tao muốn ngồi tù, đêm nay tao đi làm nó!”
Anh say rượu quậy đến mức ông bạn cũng mệt mỏi: “Mày suy nghĩ đến tươnglai đi, đại học tốt như vậy, có mấy người có thể thi đậu? Chớ vì thằng nhóc conmà chôn vùi.”
“Vậy làm sao tao dạy được…”
“Không dạy thì không dạy...”
“Nhưng nhiều tiền như vậy…”
“Rốt cuộc mày muốn cái gì.”
“… Tiền.”
Ông bạn cạn lời: “Vậy mày muốn thế nào?”
Phương Mộc ngơ ngác ngồi xuống, không lâu sau đó đeo mắt kính lên xoa xoa mặt: “Tao có thể nhịn, tiếp tục nhẫn nhịn.”
“Có thể nhịn được chứ?”
“Ừ. Không luyến đồng, không ngồi tù, không ngồi tù, không thất nghiệp.” Phương Mộc tỉnh táo lại: “Giữ vững nguyên tắc ba không.”
“Ừ, cố gắng là được.”
Phương Mộc bình tĩnh nói: “Không sao, tao là người đọc sách, chú trọng mỹ nhân trong ngực mà tâm như nước, mới là đạo quân tử.”
“Ừ, không sai chút nào.”