- Trang chủ
- Mạo Hợp Thần Ly
- Chương 5
Tác giả: Mỗ Niên Mỗ Nguyệt (Khốn Ỷ Nguy Lâu)
Thẩm Mặc cứng nhắc chặt xuống, lưỡi dao nghiêng nghiêng xẻ ra những miếng khoai to tướng.
À – cậu nghĩ – thế này thì đành phải làm cà ri rồi.
Cậu cúi đầu, tiếp tục cắt khoai tây.
Quý Minh Hiên âm trầm nhìn Thẩm Mặc: “Và An An đã đồng ý.”
“Thế thì tốt quá.” Trong đầu cậu giờ chỉ nghĩ phải cắt khoai làm sao cho đẹp, máy móc đáp: “Yêu nhau lâu rồi thì phải kết hôn chứ.”
Anh đứng ở cửa nhìn cậu một lúc, rồi xoay người bỏ đi.
Giờ ăn cơm, Thẩm Mặc nâng cốc chúc mừng Quý An An, còn hỏi bao giờ thì hai người kết hôn.
Cô mới uống một ngụm mà mặt mũi đã đỏ bừng: “Bọn em không kết hôn sớm vậy đâu…. Anh hai nói nên đính hôn trước.”
“Chuyện này cứ để anh bàn với người lớn nhà cậu ta đã.” Quý Minh Hiên vỗ vỗ tay Thẩm Mặc, nói: “Về sau Chu Dương sẽ là người nhà của chúng ta.”
Cậu tự thấy mình chẳng có tài đức gì, thế quái nào mà lại được tính là một trong chúng ta nhỉ.
Quý An An ăn một miếng cà ri, cười trêu cậu: “Anh Thẩm hôm nay lỡ tay rồi, cà ri khoai mặn quá đi à ~”
Thẩm Mặc ăn thử một miếng – đúng là mặn thật, mặn đến phát đắng. Nhưng cậu vẫn nuốt nó xuống, bình tĩnh nói: “Lần sau anh sẽ làm khoai chiên.”
—
Đến tối, Thẩm Mặc lại quên chuyện phải trở về phòng mình, kết quả là vẫn nằm cùng Quý Minh Hiên trên một cái giường. Cậu nghĩ là mình sẽ mất ngủ, không ngờ lại ngủ sâu vô cùng, thậm chí còn ngủ quên – sáng hôm sau khi cậu tỉnh dậy, Quý Minh Hiên đã đi làm trước rồi.
Thẩm Mặc bật dậy lao vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi phi đến công ty, nhưng vẫn đến muộn một chút. Có điều chẳng ai thèm để ý đến cậu – khi cậu đến, đồng nghiệp chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi tiếp tục câu chuyện của họ.
“Bây giờ kẻ có tiền chẳng ai là người tốt, hở một cái là nuôi tình nhân bên ngoài.”
“Suỵt, chị không sợ người khác nghe thấy à?”
“Nuôi thôi còn là may đấy, nực cười nhất là còn sinh con với nhau rồi kìa. Như Chu gia ấy…”
“Chu gia nào?”
“Chính là Chu gia nổi danh đó.”
“Hở, sao em nghe nói Chu gia có mỗi đứa con trai thôi cơ mà?”
“Bây giờ thì không phải nữa. Mấy hôm trước ông ta có nhận đứa con riêng về nhà đấy, đã hơn 20 tuổi rồi, giờ ai ai cũng gọi nó một tiếng cậu hai.”
“Lớn thế rồi? Đừng nói là tài sản Chu gia sẽ bị phân làm hai đấy chứ?”
“Cũng không hẳn, nếu hôn sự giữa hai nhà Chu – Quý….”
Âm thanh bàn tán nhỏ dần xuống, Thẩm Mặc không nghe rõ nữa, nhưng những gì vừa nghe được cũng đủ để làm cậu sửng sốt. Nói đến Chu gia nổi danh ở thành phố H, cậu chỉ biết mỗi nhà Chu Dương, nhưng mà con riêng là sao? Hắn có em trai từ bao giờ vậy?
Chuyện này chẳng phải là bí mật gì, thậm chí không cần cậu đi hỏi, chỉ ngồi nói chuyện phiếm với Quý An An một lúc, cô đã tự động kể ra.
“Chu Dương có em trai thật đấy. Cậu ta là con của bác Chu với tình nhân hồi trẻ, nhỏ hơn Chu Dương có hai tuổi, mới nhận tổ quy tông gần đây thôi. Em đã gặp cậu ta rồi, chỉ biết a dua nịnh hót, hơn nữa mồm miệng còn ngọt hơn mật ấy. Chẳng hiểu sao bác Chu lại rất thích cậu ta, còn sắp xếp cậu ta vào công ty làm việc nữa – đây cũng là lý do mẹ Chu Dương gọi anh ấy về gấp đó.”
“Nhìn hai bác tôn trọng nhau như khách, làm biết bao người hâm mộ, ai ngờ lại có chuyện thế này.” Quý An An thở dài một hơi, bỗng nhiên mỉm cười: “Nhưng em với Chu Dương sẽ không thế đâu. Bọn em là thanh mai trúc mã, cảm tình nhiều năm như thế, ai mà xen vào được chứ?”
Ngực Thẩm Mặc ấm ách khó chịu, thuận miệng nói mấy câu nữa rồi trở về phòng. Một lúc sau, Quý Minh Hiên làm xong việc của công ty, cũng nằm lên giường nghỉ ngơi.
Tắt đèn rồi, Thẩm Mặc nói trong bóng tối: “Như vậy là không công bằng với cô bé.”
“Hả?”
“Cô ấy cho rằng cổ và Chu Dương thực sự là một đôi yêu nhau.”
“Không đúng sao?”
Thẩm Mặc im lặng một chút rồi nói tiếp: “Ngày 12 ấy, vốn là ngày Chu Dương hẹn gặp em.”
Quý Minh Hiên à một tiếng, không tỏ vẻ gì.
Tim Thẩm Mặc đập thình thịch. Cậu đã nghi ngờ anh biết mọi chuyện từ lâu, nhưng bây giờ mới được xác thực.
Hai vé máy bay kia…. Thực sự là cố ý sao?
“Hẹn rồi thì sao? Cuối cùng, người cậu ta chọn vẫn là An An.”
“Là vì ngài Quý giở thủ đoạn.”
Quý Minh Hiên hừ nhẹ: “Em nghĩ là tôi uy hiếp Chu Dương à? Sai rồi, tôi vẫn chưa có cái khả năng ấy. Tôi chỉ nói cho cậu ta biết một chuyện – nói rằng ba cậu ta có một đứa con hoang bên ngoài. Chu Dương không phải là người thừa kế duy nhất của Chu gia nữa, mỗi một hành động cỏn con bây giờ cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng được thừa kế của cậu ta. Tôi đặt mọi quan hệ lợi ích trước ra mặt cậu ta, rồi sau đó….”
Quý Minh Hiên cười cười: “Chọn cái gì, là tự Chu Dương quyết định.”
Chu Dương sẽ chọn cái gì, từ ba năm trước Thẩm Mặc đã biết, hôm nay chỉ là giẫm lên vết xe đổ của quá khứ mà thôi. Trái tim cậu đã sớm chết lặng, giờ đây, cậu chỉ lo lắng cho Quý An An.
“Như vậy, thứ ngài đạt được chỉ là một tình yêu giả dối.”
“Thời nay chỉ có học sinh trung học mới nói chuyện yêu đương, thứ người trưởng thành cần là lợi ích. Em biết đám cưới Chu – Quý sẽ đem đến cái gì cho cả hai bên không? Còn về tình yêu…” Dù là trong bóng đêm, Thẩm Mặc cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt tỉnh bơ của Quý Minh Hiên: “Dù có thích hay không thì cũng phải trói lại trước đã, sống với nhau mãi rồi cũng sinh ra tình yêu.”
“Nếu vẫn không có thì sao?”
“Đến lúc ấy,” Quý Minh Hiên cười nhạt, thấp giọng nói: “Một đời đã trôi qua rồi.”
Lời này hoàn toàn là lừa mình dối người.
Thẩm Mặc cũng biết – phần lớn đám cưới trong giới thương nhân đều là như thế.
“Rồi họ sẽ giống như ba mẹ của Chu Dương à?”
Quý Minh Hiên lạnh lùng nói: “Chứ em muốn thế nào? Muốn bỏ trốn như em với cậu ta chắc?”
Thẩm Mặc ngây người.
Lời vừa ra khỏi miệng, Quý Minh Hiên cũng biết là mình đã lỡ lời, liền không nói gì nữa, xoay lưng về phía cậu, ngủ.
Thẩm Mặc thì không ngủ được. Nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, khuôn mặt cậu dần dần nóng lên.
Hai chữ bỏ trốn Quý Minh Hiên dùng đúng thật là độc. Vào thời niên thiếu non nớt năm nào, cậu đã từng có một giấc mơ như thế… chẳng qua sau này, nó đã bị hiện thực bóp nát.
Cậu cũng không hiểu mình lấy gan ở đâu ra mà dám nói chuyện với Quý Minh Hiên như vậy. Quan niệm về tình yêu của cậu và anh có khác nhau một trời một vực thì đã sao? Sao lại phải tranh cãi xem ai đúng ai sai làm gì?
Không quan trọng.
Mà cậu cũng chẳng có tư cách.
Bạn trai cũ kết hôn, thân là người bị bỏ rơi, cậu có xúc động một chút cũng là chuyện thường – Thẩm Mặc tự an ủi mình như vậy, rồi chìm vào giấc ngủ.
—
Sáng hôm sau cậu lại ngủ quên, vắt chân lên cổ mới đến kịp giờ. Đồng nghiệp vẫn túm tụm rôm rả như cũ – chuyện con riêng của Chu gia vén màn mở ra một cơn sóng to gió lớn, nhưng trong mắt người khác, đó chỉ là một đề tài để tám nhảm mà thôi. Một ngày trôi qua, chủ đề hôm nay là về giới giải trí.
“Dạo này cái người tên Triệu Dịch kia phất lên nhanh như gió, nghe nói anh ta có cửa sau vững chắc lắm đấy.”
“Ai trong cái giới đó mà không có chỗ dựa cơ chứ?”
“Vẻ ngoài của anh ta rất được, cũng biết cách cư xử, hồi trước cứ tẩm ngẩm tầm ngầm thế mà bây giờ số tốt phết, mấy bộ phim liền toàn đóng vai chính còn gì.”
“Phải nói là mắt nhìn tốt, theo đúng người ~”
Nói rồi, cả đám cười rộ lên.
Thẩm Mặc thấy hơi nóng, đứng dậy mở cửa sổ ra.
—
Buổi tối về nhà đúng lúc Quý An An đang cáu kỉnh, hỏi ra mới biết – Quý Minh Hiên vốn đồng ý ăn cơm cùng cô, cuối cùng đến sát giờ lại bảo là bận đi xã giao.
“Lúc nào cũng xã giao xã giao, chẳng biết cả năm ăn được với nhau mấy bữa cơm nữa. Anh Thẩm, làm sao mà anh chịu được vậy?”
Thẩm Mặc có thể nói gì khác cơ chứ: “Anh quen rồi. Sao em không đi ăn với Chu Dương?”
“Vì chuyện trong nhà mà gần đây anh ấy bận đến sứt đầu mẻ trán.” Quý An An thở dài: “Nhưng không sao đâu, anh hai nói chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi.”
Cô hoàn toàn tin tưởng Quý Minh Hiên.
Thẩm Mặc hé miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không nói gì. Có lẽ anh nói đúng – Chu Dương và Quý An An đều tìm thấy thứ mình cần ở người kia, một đời cứ trôi qua như vậy cũng tốt.
Cậu cứ nghĩ Quý Minh Hiên sẽ ngủ ở ngoài như trước, không ngờ đến hơn 10 giờ, anh vẫn xuất hiện ở cửa nhà. Trên người anh nồng nặc mùi rượu, nhưng ánh mắt vẫn cực kỳ tỉnh táo, chẳng có vẻ gì là say cả.
Cảnh ngài Quý say đúng là khó gặp mà.
“Ngài đã về rồi?”
“Ừm.”
“Cô Quý đang giận ngài không đưa cô bé đi ăn cơm.”
“Tôi biết rồi.”
Quý Minh Hiên đi tắm rồi nằm xuống ngủ luôn, tổng cộng chỉ nói chuyện với cậu hai câu. Hôm sau, anh bù lại cho Quý An An bữa cơm hôm qua, thái độ ân cần yêu thương cực kỳ, nhưng vẫn không chịu liếc Thẩm Mặc một cái.
Vài ngày trôi qua như thế, Thẩm Mặc mới chậm chạp nhận ra – Quý Minh Hiên đang chiến tranh lạnh với cậu!
Trong trí nhớ của cậu, đây là lần đầu tiên anh làm như vậy. Lúc trước nếu anh không để ý đến cậu thì mười ngày nửa tháng không về nhà là chuyện thường, nhưng bây giờ thì khác – xã giao xong dù muộn anh vẫn sẽ về nhà, rồi quay lưng về phía cậu ngủ, không hề nói một lời.
Chẳng cần nghĩ Thẩm Mặc cũng biết – nhất định là những lời nói đêm đó của cậu đã chọc giận ngài Quý rồi. Nhưng cậu chẳng cảm thấy gì hết – đã quen làm người trong suốt trong công ty nhiều năm, thế này có là cái gì. Giống như lời cậu nói với Quý An An – có nhiều chuyện, dù không thích, nhưng lâu dẩn cũng tập thành thói quen..
Bây giờ có lẽ là thời điểm thích hợp để chuyển về phòng cậu.
Không phải đeo cùng một đôi nhẫn thì sẽ là tình nhân, cũng không phải nằm cùng trên một cái giường thì sẽ là tình cảm mặn nồng.
Trên đời còn có một thứ gọi là – đồng sàng dị mộng.
—
Thẩm Mặc lặng lẽ chuyển đồ một mình. Tối đó cậu vừa nằm xuống liền ngủ, ai dè sáng hôm sau vừa mở mắt ra đã thấy Quý Minh Hiên vẫn nằm cạnh mình như cũ. Cậu ngơ ngẩn chớp chớp mắt, cứ tưởng là mình mộng du, một lúc sau mới tỉnh táo hoàn toàn – đây rõ ràng là phòng cậu mà.
Quý Minh Hiên vẫn ngủ say.
Lúc này, trời đã hửng sáng, vài tia nắng sớm yên lặng rơi trên mặt anh. Hai mắt anh nhắm nghiền, tóc tai có chút lộn xộn, nhìn qua không có khí thế như ngày thường mà lại trẻ trung hơn nhiều.
Thẩm Mặc ghé sát vào mặt anh, gần đến nỗi có thể nhìn thấy bóng đen do lông mi anh rủ xuống tạo thành.
Đúng lúc này, Quý Minh Hiên bất ngờ mở mắt. Đôi mắt anh đen tuyền, chớp chớp mắt nhìn về phía trước, vừa vặn đụng trúng ánh mắt cậu.
Không hiểu sao Thẩm Mặc lại hốt hoảng, khẽ quay đầu tránh đi: “Ngài tỉnh rồi?”
Dường như anh vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn cậu một lúc rồi mới gật đầu: “Ừm.”
“Sao tối qua ngài lại ngủ ở đây?”
Quý Minh Hiên chậm rãi ngồi dậy, thản nhiên nói: “Nếu chúng ta phân phòng ngủ chẳng phải sẽ làm An An nghi ngờ sao?”
Hờ, bao lần trước anh đi xuyên đêm thì sao?
Thẩm Mặc ăn nói vụng về, nhất thời không biết phải phản bác thế nào. Quý Minh Hiên nhanh chóng quyết định: “Mấy ngày nữa tôi sẽ ngủ ở đây.” Nói rồi xốc chăn xuống giường.
Lúc Quý Minh Hiên mặc áo sơ mi, Thẩm Mặc để ý thấy anh vẫn đeo cái kẹp áo mà Quý An An tặng. Có thể thấy được anh thực sự rất cưng chiều đứa em gái này, cậu chẳng biết làm thế nào, chỉ có thế cố gắng diễn cho tròn vai.
Hôm nay vừa vặn là cuối tuần.
Ăn sáng rồi, Quý Minh Hiên đến công ty. Quý An An không đi làm, liền xán lại bên cạnh Thẩm Mặc: “Anh Thẩm, hai người đang cãi nhau sao?”
Thẩm Mặc không ngờ là cô lại nhìn ra: “Không có, anh với Minh Hiên… Vẫn tốt mà.”
Cô tỏ vẻ không tin: “Mấy cái khác em không dám nói, nhưng anh hai có đang khó chịu hay không, đứa em này vẫn nhìn ra được. Mấy hôm nay rõ ràng là anh ấy đang giận dỗi mà.”
Thẩm Mặc không tiện thừa nhận, đành tiếp tục giả ngu.
Quý An An nói tiếp: “Mẹ em mất sớm, ba lúc nào cũng bận rộn, có thể nói em là do một tay anh hai nuôi lớn. Tuy tính tình anh hai không tốt lắm, nhưng lại cực kỳ yêu thương người nhà, nếu hai người có cãi nhau thật thì anh cứ dỗ một tí, anh ấy sẽ thuận theo ngay thôi.”
Dỗ Quý Minh Hiên?
Ngài Quý có phải là học sinh tiểu học đâu, bảo cậu phải dỗ anh thế nào?
Vừa tưởng tượng ra cảnh tượng ngược đời kia, Thẩm Mặc đã thấy buồn cười.
—
Chiến tranh lạnh giữa Thẩm Mặc và Quý Minh Hiên còn chưa chấm dứt, ngày đính hôn của cặp đôi Chu Dương – Quý An An đã được quyết định.
Có thể vì tình hình phức tạp của Chu gia gần đây nên ngày được định ra rất gần. Tiệc đính hôn được tổ chức ở khách sạn nổi tiếng bậc nhất thành phố H – khách sạn Vương Triều.
Thẩm Mặc vốn định kiếm cớ không đi, nhưng bị Quý An An nhõng nhẽo ghê quá, cậu đành phải đi nhanh cho xong.
Thời tiết hôm ấy rất đẹp, người đến tham dự đã phần là bạn bè trên thương trường của hai nhà. Thẩm Mặc chẳng quen ai, đành đi loanh quanh một mình. Đại sảnh trong khách sạn được trang trí vô cùng lộng lẫy, trên trần nhà là chiếc đèn thủy tinh sang trọng đổi màu không ngừng.
Thẩm Mặc đang thất thần ngắm nó, đột nhiên nghe thấy người gọi tên cậu.
“Cậu Thẩm.”
Cậu quay lại, liền thấy Triệu Dịch đang đi tới. Vẻ ngoài của Triệu Dịch vốn đã anh tuấn, mặc bộ tây trang trắng thuần như hôm nay lại càng thêm tôn dáng người. Đứng trong đám đông mà toàn thân anh ta như phát sáng vậy, tùy tiện giơ tay một cái cũng đủ để hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
Thẩm Mặc không ngờ là sẽ gặp anh ta ở đây, ngẩn người một chút rồi mới phản ứng lại: “Anh Triệu cũng đến sao?”
“Đám hỏi giữa hai nhà Chu – Quý là giai thoại của thành phố, đương nhiên là tôi muốn đến giúp vui rồi. Hơn nữa, thư mời của tôi…” Triệu Dịch cười cười: “Là do ngài Quý tự tay đưa cho.”
3Nghe anh ta nói, Thẩm Mặc mới nhớ ra – đã mấy ngày nay cậu không gặp Quý Minh Hiên rồi. Tối cậu ngủ rất say, anh lại bận rộn chuyện tổ chức lễ đính hôn, nên cậu cũng không biết là anh có về nhà ngủ hay không nữa.
Triệu Dịch nhìn quanh bốn phía: “Sao tôi không thấy ngài Quý đâu vậy?”
Thẩm Mặc đáp: “Bạn bè của Minh Hiên rất nhiều, hẳn là anh ấy đang tiếp đón họ.”
“Ngài Quý thực sự rất bận rộn.”
“Từ xưa đã vậy.”
Đối mặt với Triệu Dịch, Thẩm Mặc thấy hơi xấu hổ, định nói qua loa vài câu rồi đi, không ngờ đúng lúc này, trong sảnh đột nhiên tối sầm.
Sau đó, âm nhạc vang lên, Chu Dương dắt tay Quý An An bước ra sân khấu. Hai người đều mặc lễ phục – Chu Dương tây trang đen phối với Quý An An đầm dạ hội thuần trắng, thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ. Ánh sáng duy nhất trong phòng chiếu thẳng lên hai người, làm người ta hơi giật mình lóa mắt.
Thẩm Mặc đứng từ phía xa nhìn lại, cảm thấy tất thảy đều như hư như ảo. Hình ảnh của Chu Dương trong mắt cậu vẫn dừng lại ở ba năm trước đây, còn người đàn ông sắp trở thành chồng của Quý An An này… nhìn thật xa lạ.
Mãi sau cậu mới nhận ra – Quý Minh Hiên cũng đứng ngay gần đó.
Anh nhìn qua đây, dường như nhìn cậu một chút, rồi rời mắt đi rất nhanh.
Thẩm Mặc không biết đó có phải là ảo giác của mình hay không.
Cậu nghe đám người bên cạnh thì thầm: “Quý gia toàn sinh ra tuấn nam mỹ nữ ha.”
“Em gái sắp kết hôn đến nơi rồi mà anh trai vẫn không động tĩnh như thế đấy.”
“Lùm xùm quanh cậu Quý cũng nhiều lắm, một khi cậu ta mà kết hôn, nhất định trái tim hàng trăm phụ nữ sẽ tan vỡ cho coi.”
Triệu Dịch cũng nghe thấy lời họ nói, liền liếc qua Thẩm Mặc, khẽ nhướn mày lên.
Cậu càng cảm thấy mất tự nhiên.
May là buỗi lễ diễn ra trôi chảy, Chu Dương và Quý An An chỉ cần cùng nhau cắt bánh ngọt và rót sâm – panh là xong. Khoảnh khắc hai người ôm hôn nhau, mọi người rào rào vỗ tay chúc phúc, mà Thẩm Mặc đang đứng trong đám người cũng vỗ, vỗ mạnh đến nỗi hai tay phát đau.
Sau đó, đèn liền sáng lên. Quý An An vẫn coi Thẩm Mặc là người nhà, vội vàng đi thẳng đến chỗ cậu. Cô vừa uống chút rượu trên sân khấu, bây giờ hai má đỏ bừng, nhìn qua càng thêm xinh đẹp đáng yêu. Trên tay trái cô đã có thêm chiếc nhẫn đính hôn, dưới ánh đèn thủy tinh nhìn cực kỳ chói mắt.
Quý An An vỗ vỗ ngực: “Vừa rồi em căng thẳng muốn chết!”
“Ai chẳng thế.” Thẩm Mặc chân thành nói: “Chúc mừng em.”
Cô nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Em thấy hôm nay anh hai có vẻ vui lắm, hai người đã làm lành rồi sao?”
Thẩm Mặc đáp không cần nghĩ: “Tất nhiên rồi.”
Quý An An có phần hâm mộ: “Ước gì em với Chu Dương cũng được như anh và anh hai~”
“Nhất định hai người các em sẽ còn hạnh phúc hơn cả bọn anh.”
Hai người đang nói chuyện thì thấy ở đằng xa, Triệu Dịch đang nâng chén rượu đi tìm Quý Minh Hiên.
Quý An An đã nghe nói ít chuyện xấu về anh ta, mất hứng thầm thì: “Sao anh ta cũng đến đây nữa?” Rồi kéo tay Thẩm Mặc: “Đi! Chúng ta đi tìm anh hai!”
Thẩm Mặc không giãy ra được, đành để cô xềnh xệch kéo mình đi.
Đi được nửa đường thì một người đàn ông cao lớn đi thoáng qua tầm mắt cậu. Khuôn mặt người nọ là loại phổ thông, chẳng qua phần trán trên lông mày có một vết sẹo rất sâu, cực kỳ gây chú ý.Vừa thoáng liếc qua hắn, mặt mũi Thẩm Mặc lập tức trắng bệch, hai chân như bị treo vào quả tạ ngàn cân, không thể nhấc chân lên nổi.
Quý An An quay lại: “Anh Thẩm, sao thế anh?”
Bàn tay đang bị cô nắm của cậu cũng trở nên lạnh lẽo: “Người vừa đi qua…”
“Ai?” Quý An An nhìn quanh: “A, anh nói cái người có sẹo trên mặt kia á? Anh ta là vệ sĩ mà mẹ Chu Dương mời tới, phụ trách trị an cho buổi tiệc hôm nay, hình như là anh em họ xa của Chu Dương thì phải.”
“Cái mặt hung thần ác sát kia đúng là rất dọa người.” Quý An An nói nhỏ: “Nghe nói anh ta là đầu gấu, đã từng ngồi tù, mới ra tù được mấy ngày đấy.”
Mặt Thẩm Mặc cắt không còn giọt máu, mãi sau mới nói được nên lời, thấp giọng thầm thì: “…. Anh biết.”
4Quý An An nghe không rõ lời cậu, tiếp tục nói: “Thực ra em không thích người anh họ này của Chu Dương lắm, nhưng bác gái cứ muốn chăm sóc họ hàng máu mủ đấy, em cũng chẳng biết phải làm thế nào. Thôi thì nước sông không phạm nước giếng, đừng dây với anh ta là được.”
“… Ừ.”
Thanh âm cậu vô thức run rẩy. Chọc vào người nọ sẽ có kết cục như thế nào, cậu… là người hiểu rõ nhất.
Lúc này Quý An An mới nhận ra có gì đó không đúng, kêu lên: “Anh Thẩm?!”
Thẩm Mặc lúc này đã là chim sợ cành cong, bị tiếng kêu của cô làm giật nảy mình.
Cậu đứng giữa đại sảnh sáng choang đầy ắp người, lại cảm thấy như đang quay lại một ngày nào đó ba năm về trước. Hôm đó là một ngày rất bình thường, Chu Dương có việc phải về nhà, cậu ra ngoài mua đồ, có nằm mơ cũng không ngờ là sẽ bị bắt cóc…
“Anh Thẩm? Anh khỏe không?” Quý An An lại gọi một tiếng.
Thẩm Mặc đột nhiên tỉnh táo lại, gắng gượng cười cười: “Anh hơi khó chịu, muốn đi WC một chút.”
Cô thấy sắc mặt cậu thực sự không tốt, liền thả lỏng tay ra: “Anh muốn em gọi anh hai đến đi cùng anh không?”
Thẩm Mặc nhìn về hướng Quý Minh Hiên, chỉ thấy anh đang nói chuyện với Triệu Dịch. Không biết hai người đang nói gì mà Triệu Dịch cười đến là vui vẻ, ánh nhìn chỉ dính lên người Quý Minh Hiên.
Cậu lắc đầu: “Không cần đâu, để anh nghỉ một lát là được.” Rồi xuyên qua đám người, thẳng hướng WC.
Ánh đèn trong sảnh có phần chói mắt, làm khuôn mặt ai cũng sáng bừng lên, dù là già trẻ trai gái, dường như ai cũng có một vệt sẹo thật dữ tợn ngay trên lông mày. Trên đoạn đường ngắn ngủn này, Thẩm Mặc đi thật chậm thật chậm, đến khi vào được WC thì trán cậu đã ướt mồ hôi lạnh, đến cả tóc mai cũng ẩm ướt.
Trong gương là khuôn mặt trắng bệch dọa người, Thẩm Mặc chỉ nhìn một cái rồi cúi xuống rửa tay.
Dòng nước lạnh lẽo chảy tràn trên bàn tay cậu.
Vết thương nơi tay phải cậu đã khỏi từ lâu, nhẵn nhịn không một vết sẹo nhỏ, nhưng cậu sẽ mãi mãi không bao giờ quên – đã có người từng đạp nó dưới gót giày, bẻ gãy từng ngón từng ngón một.
Thực ra khi bị bắt cóc, Thẩm Mặc đã có một cơ hội để chạy trốn. Cậu nấp trong bụi cỏ, gọi đi gọi lại cho Chu Dương, nhưng gọi mãi mà dãy số cậu khắc ghi trong tim kia vẫn không có người nhấc.
Sau khi bị đám người kia bắt về, cậu mới nghe họ nói – Chu Dương đã xuất ngoại cùng với Quý An An. Đúng là nực cười – cậu là người bị vứt bỏ, cũng là người cuối cùng biết được sự thật.
Lúc ấy, cả người cậu toàn là vết thường, nằm bệt trên mặt đất, ngón tay đã bị giày xéo đến mức biến dạng. Phải chính tai nghe tiếng xương cốt của bản thân nứt gãy thành từng mảnh, đau đến không kêu nổi.
Nỗi đau khắc ghi vào tận cốt tủy.
“Cộp, cộp, cộp.”
Ngoài WC bỗng vang lên tiếng bước chân.
Tay Thẩm Mặc run lên, dường như đã quay về thời điểm liều mạng chạy trốn năm ấy. Cậu hốt hoảng chạy vào một buồng trống, vội vàng khóa chặt cửa lại.
Tiếng bước chân ấy càng lúc càng gần, cuối cùng cũng bước hẳn vào WC, đến mỗi buồng đều dừng lại một lúc – tựa như đang kiếm tìm ai đó.
Thẩm Mặc lại càng sợ hãi, run rẩy lấy điện thoại từ túi áo ra, nhấn nhanh một chuỗi số mà cậu nhớ nhất.
Màn hình lập tức nhảy ra ba chữ – Quý Minh Hiên.
Thẩm Mặc ngẩn ngơ nhìn cái tên này.
Cậu dường như đã quên mình đang ở chỗ nào, nhưng cậu vẫn nhớ rõ – anh đang chiến tranh lạnh với cậu.
Nếu cậu gọi, ngài Quý sẽ nghe chứ?
Cậu sợ người đàn ông có sẹo trên mặt kia, sợ đoạn quá khứ tựa như ác mộng, nhưng lại càng sợ… một cuộc gọi không có người nghe.
Có thể là Quý Minh Hiên đang mải nói chuyện với Triệu Dịch, cơ bản là không nghe thấy tiếng chuông.
Thẩm Mặc nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình, nhìn đến mắt cũng phát đau, mới nhấn ngón tay lạnh như băng xuống, tắt nó đi.
Ngày ấy ba năm trước, cậu đã gọi cho Chu Dương vô số lần.
Mãi đến sau này khi tỉnh lại trong bệnh viện, cậu mới hiểu ra được một chân lý – trên đời này, trừ bản thân mình ra, sẽ chẳng ai cứu được mình cả.
5Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, một tay cầm di động, một tay từ từ nắm lại thành quả đấm.
Nó dừng lại ở buồng cách vách, rồi tiếng đập cửa cộc, cộc vang lên.
Thân thể Thẩm Mặc run rẩy không ngừng, cậu sợ mình không cẩn thận phát ra âm thanh, vội vàng nhét cả bàn tay vào miệng, cắn mạnh xuống. Đúng lúc này, người bên ngoài lại gọi tên cậu: “Thẩm Mặc.”
Giọng nói này quen quá.
Thẩm Mặc giật mình, dường như rơi thẳng vào một giấc mơ nào đó. Chút sức lực còn sót lại trên người cậu cũng bay biến hết, tay chống lên cửa, cậu nhỏ giọng hỏi: “Ngài Quý?”
Vì sợ nếu nói to quá, giấc mơ này sẽ tan vỡ mất.
Quý Minh Hiên đáp: “Là tôi.”
Thẩm Mặc im lặng một lúc, rồi chậm rãi mở cửa ra.
Người ngoài cửa đương nhiên là Quý Minh Hiên. Vì hôm nay là lễ đính hôn của em gái nên anh ăn mặc cực kỳ sang trọng, tây trang thẳng thớm, phong thái đĩnh đạc.
Anh nhìn Thẩm Mặc: “An An nói thân thể em không thoải mái?”
Cậu không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh một hồi, rồi cúi đầu ấn di động. Nhập vào một chuỗi số, ba chữ Quý Minh Hiên lại nhảy ra, nhưng lần này cậu không do dự nữa – thẳng tay nhấn xuống nút gọi.
Tiếng chuông lập tức vang lên.
Quý Minh Hiên ngạc nhiên, nhưng vẫn rút điện thoại ra.
Thẩm Mặc cầm di động, nhìn thẳng vào anh, lo lắng đến độ lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, bên tai còn truyền đến tiếng tút tút không ngừng. Không biết bao lâu sau, giọng nói trầm thấp của anh vang lên qua điện thoại: “Thẩm Mặc?”
Cậu đã gọi rất nhiều lần… Cuối cùng cũng có người nghe máy.
Chân Thẩm Mặc lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống sàn. Quý Minh Hiên kịp thời đỡ lấy tay cậu: “Sao thế? Em ốm à?”
“Ngài Quý…” Cậu bám lấy vạt áo anh: “Em thấy người kia…”
“Ai?”
Cậu không biết phải tả thế nào, khoa tay múa chân chỉ vào vùng trên lông mày: “Nơi này… có một vết sẹo.”
Tự cậu cũng biết là mình nói năng không đầu không đuôi, nhưng lạ là Quý Minh Hiên lại hiểu.
Anh à một tiếng: “Thì ra là hắn.” Rồi bổ sung: “Không ngờ là hắn ra tù nhanh thế đấy.”
Thẩm Mặc thấy lạ: “Ngài Quý còn nhớ rõ người kia sao?”
Anh không trả lời, chỉ nắm cằm cậu lên, cho đến khi mắt hai người chạm nhau: “Em sợ à?”
Cậu há miệng thở dốc, nói không nên lời.
Cậu cũng biết là mình có chút vọng tưởng bị hại*– khi đó cậu bị bắt cóc là vì có quan hệ với Chu Dương, nay cậu với hắn chẳng còn là gì của nhau, ai mà thèm để ý đến thằng nhãi này cơ chứ?
*: lúc nào cũng nghĩ sẽ có người hại mình.
Nhưng nỗi sợ năm ấy đã xâm nhập vào tận cốt tủy, cậu thực sự không thể khống chế nó được.
Thẩm Mặc không đáp, Quý Minh Hiên cũng không truy hỏi, chỉ nắm chặt lấy tay cậu: “Sao lại lạnh thế này?” Nói rồi cởi áo khoác, choàng lên vai cậu.
Cậu hoảng sợ, lóng nga lóng ngóng nhận lấy áo anh. Quý Minh Hiên vừa xắn tay áo lên vừa nói với cậu: “Ở yên đây, chờ tôi về.”
“Ngài Quý?” Thẩm Mặc chẳng hiểu gì.
Quý Minh Hiên không để ý đến cậu, xoay người bước thẳng ra cửa. Đến cửa, anh quay lại nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong lên: “Chờ tôi.”
Thẩm Mặc đã có thói quen nghe lời anh, cũng chẳng nghĩ gì, ôm cái áo ngồi trong WC chờ người về.
Chiếc áo vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Quý Minh Hiên.
Kể ra cũng kỳ – anh chỉ mới nói vài câu, Thẩm Mặc đã cảm thấy an tâm đến lạ, nỗi sợ hãi vừa rồi tan biến nhanh như thủy triều rút vậy.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Mặc vội chạy ra, liền thấy một đống người túm tụm thành một vòng trên hành lang, xa xa còn có tiếng đàm tiếu.
“Thật không tưởng tượng được, cậu Quý nhìn thế kia mà lại…”
“Đừng nói là say rồi nhé?”
“Ai biết được? Chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay lại đặc biệt nhiều.”
Nghe nói có liên quan đến Quý Minh Hiên, Thẩm Mặc lại càng lo lắng. Ôm chặt lấy cái áo, cậu chen vào đám đông, nhích mãi mới vào được vòng trong – chỉ thấy Quý Minh Hiên đang đứng ở giữa, trên người chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi, tay áo xắn lên tận khuỷu tay. Tay phải anh không biết sao lại bị thương, một ít máu ứa ra.
Mà cách đó không xa, một người đang nằm vật ra đất – vết sẹo giữa mày vẫn dữ tợn như xưa, nhưng trên mặt lại thâm thâm tím tím, nhìn nhếch nhác vô cùng.
Nhìn tình cảnh như vậy, có là thằng ngu Thẩm Mặc cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Cậu đứng ngẩn ra.
Quý Minh Hiên đảo mắt qua, lập tức nhìn thấy cậu. Anh vẫy vẫy tay với Thẩm Mặc, nói như không có việc gì: “Đã bảo em đứng đó chờ tôi mà.”
Thẩm Mặc chỉ thấy tim mình đang đập thình thịch.
Cậu đi từng bước về phía anh.
Cậu đã sớm hiểu rõ, trên đời này, trừ bản thân ra, sẽ không có ai cứu được mình.
Nhưng nếu đến cậu cũng không cứu nổi bản thân mình thì sao?
Thì…
Thì đã có Quý Minh Hiên.