Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
Biên tập: Tiểu Vô Lại
“Đệ tử Vân Lâm, Vân Thiên bái kiến tiểu sư thúc, Vô Hoặc sư thúc, Vân Nhiêu sư tỷ.” Hai người cung kính hành lễ trước mặt ba người, nhưng vẫn không thể che giấu được sự kích động trong mắt.
Năm đó hai người bọn họ đều tham gia đại hội tu giả, cùng nhau tiến vào Thiên Di bí cảnh, Vân Nhiêu khỏi phải nói, năm đó thân là đệ nhất mỹ nhân, gần như là tình nhân trong mộng của tất cả đệ tử Thừa Kiếm tông. Mà Thẩm Trì cùng Thẩm Vô Hoặc tuy ở chung với bọn họ không lâu nhưng năm đó tại đại hội tu giả, thực lực của hai người đã khắc sâu trong tâm trí mọi người, nhất là Thẩm Trì, diện mạo đẹp không nói, quan hệ cũng hòa hợp với các đệ tử, càng được lòng người hơn. Năm đó bọn họ không đi ra khỏi Thiên Di bí cảnh khiến trên dưới Thừa Kiếm tông hoang mang hơn mấy tháng, cho đến khi Minh Lệ trưởng lão mở miệng nói bọn họ không sao mới ổn định lại.
Chào hỏi xong, hai tên đệ tử kiềm chế hưng phấn trong lòng, thấy ánh mắt Thẩm Trì dừng trên người thiếu niên nọ, vội vã giải thích: “Vị tiểu huynh đệ này tới cầu tiên, nhưng thời điểm đại lễ thu đồ đệ đã qua, nếu muốn phải chờ đến năm năm nữa.”
Thẩm Trì gật đầu, đi đến trước mặt thiếu niên.
Khuôn mặt thiếu niên dính đầy cát bụi, không nhìn rõ diện mạo, song ánh mắt lại trong trẻo, có vẻ vô cùng hữu thần, trong đó tràn đầy bất khuất cùng quật cường, thần sắc rất quen thuộc khiến Thẩm Trì nghĩ đến mình kiếp trước: “Ngươi tên là gì?”
Thiếu niên ngây dại nhìn Thẩm Trì, hồi lâu sau mới hoàn hồn, ngượng ngùng nhìn sang bên cạnh, thấp giọng trả lời: “Ta, ta tên là Liên Thanh Phong.” Sau đó lại lén nhìn Thẩm Trì: “Ngài là tiên nhân sao?” Trong trí tưởng tượng của y, chỉ có tiên nhân mới đẹp đẽ như vậy.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Thẩm Trì mỉm cười, không trả lời vấn đề này mà hỏi: “Vì sao ngươi muốn tu tiên?”
Liên Thanh Phong đứng thẳng lên, lớn tiếng nói: “Bởi vì ta muốn sống tiếp!”
Chỉ là sống tiếp, mặc dù vóc dáng thiếu niên cao gầy lại rất mảnh khảnh, nhưng vì y đứng thẳng lưng nên khiến người ta không chú ý y gầy yếu, môi hơi tái nhợt, khí tức trên người suy yếu, hiển nhiên thân thể đã mắc bệnh vô phương cứu chữa, vậy nên y không chờ được năm năm sau. Thẩm Trì liếc mắt đã nhìn ra khúc mắc trong đó, gật đầu tiếp tục hỏi: “Ngươi muốn sống bao lâu?”
Thiếu niên im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Nếu có thể, ta muốn sống tiếp, sống đến khi ta không muốn sống nữa mới thôi.”
“Trông thấy tòa thiên giai kia không?” Thẩm Trì chỉ lên dãy cầu thang phía sau đại trận tông môn nhìn không thấy đỉnh: “Leo lên, ngươi sẽ trở thành người Thừa Kiếm tông.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn qua, sau đó quay sang Thẩm Trì, kiên định nói: “Ta sẽ leo lên.”
Trông thấy thiếu niên tiến về phía trước, hai tên đệ tử hộ tông kinh sợ, đứa trẻ này vừa nhìn đã biết không khỏe mạnh, leo lên thiên giai nhất định không thành công, có khả năng nhất là nửa đường té xuống, nếu như không kịp cứu viện, e rằng…
Trong mắt Vân Nhiêu cũng đầy vẻ lo âu, nhưng nàng tin tưởng tiểu sư thúc sẽ không nhìn lầm.
“Em muốn thu y làm đồ đệ?” Thẩm Vô Hoặc khẽ hỏi Thẩm Trì.
Thẩm Trì nhíu mày: “Ta còn chưa xuất sư, sao thu đồ đệ được?” Chẳng qua hắn chỉ nhận ra thiếu niên này là hộ pháp kiếp trước của mình, hộ pháp trung thành hiếm thấy không bị Thẩm Vô Hoặc giết, đáng tiếc về sau giúp hắn cản một một kích trí mạng của phản đồ Ma cung, dẫn đến thần hồn câu diệt. Cuối cùng vẫn không sống được đến lúc y không muốn tiếp tục sống nữa.
Kiếp trước nghe nói y quỳ trước tông môn hai canh giờ, cuối cùng chỉ kém chút nữa leo lên thiên giai Thừa Kiếm tông, mà hiện tại hiển nhiên y vừa mới tới, chưa phải quỳ lâu như vậy, song có thể leo lên được hay không thì phải xem năng lực của y.
Nghe thấy Thẩm Trì trả lời, sắc mặt Thẩm Vô Hoặc ôn hòa hơn rất nhiều, quay sang nói với hai tên đệ tử hộ tông: “Các ngươi để ý đứa bé kia một chút.”
“Dạ, Vô Hoặc sư thúc.”
Rất nhiều đệ tử tông môn vây quanh, đầu tiên ba người đến Thương Linh phong trước, chưởng môn Vô Đàm đã sớm nhận được tin ba người hồi tông, tự mình từ đại điện ra đón, ông nở nụ cười, ngay cả râu mép cũng vểnh lên: “Vô Hoặc sư đệ, tiểu sư đệ, Vân Nhiêu sư điệt, cuối cùng các ngươi đã trở về.”
Ba người hành lễ: “Bái kiến chưởng môn.”
“Vào đây, mau vào phòng nói chuyện.” Ánh mắt Vô Đàm dừng trên Thẩm Vô Hoặc một lát, sờ râu mép rồi đi dẫn đầu, vừa đi vừa nói: “Mặc dù biết đèn trường minh của các ngươi vẫn sáng, nhưng trong lòng lão phu vẫn không an tâm nổi, bây giờ thấy các ngươi bình an trở về ta cũng an tâm.”
“Gấp rút trở về có mệt không? Tới, tất cả ngồi xuống, uống một ngụm trà.” Vô Đàm chỉ vào cái ghế, vung tay lên, nước trà nóng dồi dào linh khí liền xuất hiện trên tay Thẩm Trì cùng Vân Nhiêu: “Vô Hoặc sư đệ, phần của ngươi sư huynh giữ lại cho ngươi.”
Thẩm Vô Hoặc gật đầu, hiện tại y hoàn toàn không có tu vi, không uống được trà này, ngược lại có thể tổn thương tới kinh mạch.
Thẩm Trì nâng chén trà lên nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy linh khí phân tán ra xung quanh, mệt nhọc toàn thân hoàn toàn tan biến, ngay cả buồn ngủ cũng biến mất không ít, hắn nhìn nước trà thanh bích trong chén, quả thực không hổ là trà nồng cảnh vụ với danh hiệu tiên trà.
“Đa tạ chưởng môn sư huynh.” Thẩm Trì đặt chén trà xuống.
“Tiểu sư đệ thích không? Chỗ ta còn một ít, chốc nữa ngươi cứ cầm về đi.” Vô Đàm cười nói, “Vào mỗi sáng và mỗi tối, đều có thể pha uống.”
Thẩm Trì liếc nhìn Vô Đàm, không cự tuyệt: “Vậy đa tạ chưởng môn sư huynh.”
Vô Đàm thấy vậy dường như thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Vài ngày trước Minh Lệ trưởng lão đã phi thăng, nếu như tiểu sư đệ mong muốn, có thể chọn một vị trưởng lão khác làm thầy, có thắc mắc cũng được giải thích cặn kẽ.”
Đệ tử thân truyền Thừa Kiếm tông sau khi sư tôn ngã xuống hoặc phi thăng, quả thực có thể lựa chọn một sư tôn khác trong tông môn, đương nhiên Thẩm Trì hiểu quy củ này, song mặc dù hắn không có ấn tượng gì sâu sắc với Minh Lệ, nhưng cũng biết vị sư tôn này đối với hắn vô cùng tốt, hắn cũng không tính toán đổi sư phụ, hơn nữa công pháp hắn tu luyện cũng chẳng cần người khác chỉ bảo, hiển nhiên là cự tuyệt: “Không cần, hiện tại ta rất ổn.”
“Cũng được, nếu ngươi thay đổi ý kiến, bất cứ lúc nào hãy nói với ta. Tiểu sư đệ, Minh Lệ trưởng lão đi rồi, ngươi là đệ tử thân truyền của y, nếu không tính đến nơi khác, tạm thời ngươi cứ ở Dư Lan phong, chờ ngươi lên Hóa thần kỳ sẽ phân nó cho ngươi.” Thấy Thẩm Trì gật đầu, Vô Đàm vuốt râu, quay sang Thẩm Vô Hoặc: “Vô Hoặc sư đệ, tu vi của ngươi… Có cần sư huynh tìm ngươi xem giúp không?”
“Không đáng ngại, chẳng qua mấy ngày trước chống lại một ma tu, không cẩn thận bị tản công, may mắn kinh mạch còn tốt, có thể trùng tu.” Thẩm Vô Hoặc nói qua loa, y cũng xem như có ấn tượng tốt về vị chưởng môn này: “Đa tạ chưởng môn sư huynh quan tâm.”
Sau đó lại nói chuyện với nhau thêm vài câu, thấy Thẩm Trì có hơi mệt mỏi, Vô Đàm giữ lại Vân Nhiêu tinh thần còn tốt, lấy một hộp lớn trà nồng cảnh vụ cùng tiền tiêu hàng tháng trong ba mươi năm của đệ tử thân truyền kín đáo đưa cho Thẩm Trì, sau đó giục bọn họ đi nghỉ ngơi.
Thẩm Trì ôm hộp trà ngây người, sau đó quay sang Thẩm Vô Hoặc hỏi: “Đại ca, ngươi có cảm thấy Vô Đàm chưởng môn có hơi quá nhiệt tình không?”
“Có chút.” Thẩm Vô Hoặc liếc nhìn vật trong tay Thẩm Trì, “Nhưng cũng không có ác ý.” Trà này là Minh Lệ để lại cho Thẩm Trì, sở dĩ Vô Đàm phá lệ cho Thẩm Trì thân là đệ tử thân truyền mà độc chiếm một núi, cũng do Minh Lệ sắp đặt.
“Tiểu sư thúc! Tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc sư thúc thực sự đã trở về!” Qua sự tuyên truyền của đám người hồi tông ban nãy, lúc này rất nhiều đệ tử nội môn cùng đệ tử thân truyền đều tụ tập trên quảng trường Thương Linh phong, thấy hai người đi ra không khỏi vô cùng kích động, miệng năm miệng mười vây quanh.
“Tiểu sư thúc, các ngài ra khỏi Thiên Di bí cảnh thế nào vậy?”
“Tiểu sư thúc thực sự càng lớn càng đẹp.”
“Vô Hoặc sư thúc vẫn lạnh như băng.”
Chẳng qua tuy bọn họ xúm lại nhưng cũng không ngăn cản đường đi của hai người, khi nói chuyện cũng rất có trật tự, không lớn tiếng kêu la.
Thẩm Trì kéo Thẩm Vô Hoặc rời khỏi quảng trường, thỉnh thoảng gật đầu với mọi người.
Trong lúc đang đi xuyên qua đám người, Thẩm Trì trông thấy Vân Dục.
Hiện tại tu vi của Vân Dục là Nguyên anh sơ kỳ, song dáng vẻ vẫn nho nhã lịch sự như năm đó, ngay cả nụ cười trên khuôn mặt cũng chưa từng thay đổi, trông thấy hai người nụ cười lại càng xán lạn hơn, ánh mắt cũng tràn đầy niềm vui, “Vân Dục bái kiến tiểu sư thúc, bái kiến Vô Hoặc sư thúc.”
Thẩm Trì gật đầu cười nói: “Vân Dục sư điệt, biệt lai vô dạng.”
*Câu chào hỏi, ý hỏi từ lúc tạm biệt đến giờ có khỏe không.
“Ban nãy nghe nói tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc sư thúc trở về, ta liền qua đây xem.” Vân Dục nhìn phía sau bọn họ một lát, nghi ngờ hỏi: “Vân Nhiêu sư muội đâu?”
“Vô Đàm chưởng môn đang nói chuyện với nàng.” Thẩm Trì nhìn Vân Dục: “Chúc mừng tu vi của ngươi tinh tiến, chúc mừng ngươi cùng Vân Vụ sư điệt đã kết thành vợ chồng.”
Lúc Thẩm Trì nói xong câu chúc mừng đầu tiên, nụ cười trên mặt Vân Dục càng xán lạn hơn, mà nghe được câu chúc thứ hai, lỗ tai lại hơi ửng đỏ: “Đa tạ tiểu sư thúc.”
“Quà mừng chúng ta sẽ đưa sau.” Thẩm Trì gật đầu: “Vậy chúng ta cáo từ trước.”
Thẩm Vô Hoặc nối gót Thẩm Trì, nói với Vân Dục: “Cáo từ.”
Vân Dục liếc nhìn hai người từ đầu đến cuối không hề buông tay ra, lại nghĩ đến vừa rồi Thẩm Trì nhiều lần nói ‘chúng ta’, trong mắt xẹt qua ý cười, tình cảm giữa tiểu sư thúc cùng Vô Hoặc sư thúc thực sự ngày càng tốt, sau đó y mới đi vào trong điện.
Mấy năm nay y vẫn rất áy náy vì năm đó đã vứt bỏ Vân Nhiêu trong Thiên Di bí cảnh, mặc dù tình thế bức bách, nhưng rốt cục y vẫn nhìn nàng lớn lên, sư muội đã hết lòng quan tâm mấy chục năm, bất luận thế nào y cũng thiếu nàng một lời xin lỗi.
“Ngươi không quay về gặp sư tôn ngươi?” Đi tới Ngự kiếm đài, Thẩm Trì buông tay Thẩm Vô Hoặc ra.
“Ông ấy đang bế quan.” Thẩm Vô Hoặc đáp: “Ta với em cùng nhau trở lại Dư Lan phong.”
Thẩm Trì gật đầu, cũng không hoài nghi lời Thẩm Vô Hoặc nói, với tính cách của Minh Đường trưởng lão, nếu như biết Thẩm Vô Hoặc trở về, tất nhiên sẽ chạy tới Thương Linh phong đầu tiên, thậm chí nghênh đón ở ngoài tông môn, đến bây giờ còn chưa có phản ứng, chắc hẳn đang bế quan.
Dư Lan phong quả thực thích hợp để tu luyện, để Thẩm Vô Hoặc ở nơi này tu luyện cũng không sao, Thẩm Trì liền dẫn Thẩm Vô Hoặc cùng trở lại Dư Lan phong.
Minh Đường trưởng lão nhận được tin muộn vồ hụt ở Thương Linh phong, sau đó lại va phải trận pháp kết giới kiên cố ở Dư Lan phong, chán nản quay về hang ổ của mình, khóc lóc kể lể với mấy người sư huynh sư tỷ của Thẩm Vô Hoặc rằng tiểu đồ đệ vô tình vô nghĩa.
Thẩm Trì không biết Minh Đường trưởng lão đã tới, nhưng hắn phát hiện kết giới Dư Lan phong đã tăng cường rất nhiều lớp, hơn nữa cũng thiết lập trạng thái ngoài hắn cùng Thẩm Vô Hoặc không ai có thể đi vào, nói vậy đây cũng là một trong những nguyên nhân Vô Đàm chưởng môn dứt khoát để lại đỉnh núi này cho hắn.
“Đợi ta bế quan đi ra, chúng ta sẽ cử hành đại lễ song tu.” Thẩm Trì nói vậy với Thẩm Vô Hoặc, sau đó không đợi y trả lời, liền đóng linh phủ vào phòng bế quan.
Thẩm Vô Hoặc: “…” Sao Tiểu Trì lại biết y muốn nói cái gì?
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Thẩm Vô Hoặc: Lão bà đoạt mất lời thoại của ta phải làm sao đây QAQ?
Tác giả: Không sao, ta sẽ cho ngươi trở lại!