Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Tiết hè nóng bức, ve kêu râm ran, ánh mặt trời sau giờ ngọ xuyên qua cửa sổ chiếu thằng vào trong gian nhà.
Thanh niên nằm dưới đất dường như rất lạnh, tự cuộn tròn người lại, mắt khép chặt, toàn thân run lẩy bẩy.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng hét to: “Chỗ này có một cái viện hỏng!”
Vài tên ma tu giống như ma quỷ hình dạng khác nhau chui vào trong viện.
Lúc nghe thấy âm thanh, thiếu niên vốn đang nằm trên mặt đất bỗng mở mắt ra, hít một hơi thật sâu chậm rãi đứng dậy, đôi mắt hắn lạnh lẽo tràn đầy tuyệt vọng, nắm chặt chuôi kiếm nhọn bị gãy trong tay, hắn ngước nhìn xà nhà ở trên đầu, tung người nhảy lên.
“Cẩn thận chút, tiểu tử kia rất tinh ranh.”
“Được rồi Lão ngũ, không cần biết hắn tinh ranh ra sao, Vạn độc tán của ta cũng không phải đồ bỏ đi. Tiểu tử kia đã trúng độc, chắc chắn lúc này công lực đã hoàn toàn mất hết, chỉ cần bắt được hắn thì Thiên ma điển chính là của chúng ta. Nhanh đi vào tìm thôi.”
Mặc dù nói như vậy, động tác đẩy cửa của kẻ xông đến vẫn cẩn thận dè dặt.
Tên nhỏ con có bộ mặt như khỉ đẩy cửa ngó vào nhìn xung quanh một vòng: “Ồ? Không có ai.”
Một gã tráng hán đẩy y ra, trợn mắt nhìn xung quanh: “Không thể nào, tỉ mỉ lục soát, chắc chắn hắn ở chỗ này.” Sau đó gã sai khiến hai kẻ còn chưa bước vào cửa: “Các ngươi ra sau viện tìm.”
Sau đó tên nhỏ con cùng tráng hán bắt đầu lục tìm xung quanh, thanh niên ban nãy trốn trong viện đè chặt vết thương, góc hắn từng nằm vẫn lưu lại ít vết máu, tên nhỏ con phát hiện đầu tiên, đang muốn gọi tráng hán lại đột nhiên thấy đầu đau nhói, một thanh kiếm từ đâu ra đập thẳng vào đầu xuống cằm y.
Âm thanh ngã xuống làm kinh động tráng hán, con mắt gã trợn trừng muốn nứt ra: “Lão ngũ!”
Một đòn vừa rồi hiển nhiên thanh niên đã dùng hết toàn bộ sức lực, thân thể hắn nghiêng ngả rồi rớt từ trên xà nhà xuống.
Trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ nhớ rõ dường như bản thân đã rơi vào trong một cái ôm ấm áp, trong mũi tràn ngập hương thơm lạnh lẽo, tiếng thở dài thỏa mãn của người nọ ghé vào bên lỗ tai hắn: “Tìm được em rồi.”
Thẩm Trì chăm chú nhìn người đến, ánh mắt hơi kích động, tựa như muốn nhìn thấu y.
Quả nhiên là Thẩm Vô Hoặc, lúc khôi phục lại đoạn ký ức đời trước, từ đầu đến cuối Thẩm Trì chỉ thấy có một mình Minh Lệ, nhưng càng về sau hắn càng thêm hoài nghi.
Dù sao mùi vị giữa người với người đều khác nhau, nhưng ở phương diện nào đó hai người lại rất giống nhau.
Huống chi, ban nãy Thẩm Trì vừa mới trải qua đời thứ nhất, từ đầu đến cuối cũng chưa từng xuất hiện nhân vật Minh Lệ này.
Cứu hắn là Thẩm Vô Hoặc, mà sau này người xuất hiện trong trí nhớ của hắn lại là Minh Lệ, Minh Lệ biến mất sau ngày thứ hai hắn có được Xích Linh châu, đồng thời ký ức của hắn cũng bị xóa đi.
Quan hệ giữa Thẩm Vô Hoặc với Minh Lệ, nghĩ đến suy đoán lúc trước, Thẩm Trì khẽ khép lại hai mắt, che giấu suy nghĩ sâu xa dưới hàng mi.
Đời này đối với Thẩm Trì mà nói không thể nào quen thuộc hơn, hầu như mọi thứ đều tiến triển như theo trí nhớ của hắn, cũng đồng dạng xác nhận phỏng đoán của Thẩm Trì. Đời trước mỗi một lần tranh đấu Thẩm Vô Hoặc đều nhường hắn, mặc dù không rõ ràng, nhưng mỗi khi sắp sửa đâm vào chỗ trí mạng, kiếm của y đều vừa vặn lệch hướng cũng quá mức trùng hợp.
Hơn nữa hắn từng trông thấy rất nhiều lần Thẩm Vô Hoặc muốn nói lại thôi, đều không phải là ảo giác.
Thẩm Trì xoa bóp huyệt thái dương, từ đầu đến cuối dường như Thẩm Vô Hoặc đang kiêng kị thứ gì đó.
Rốt cục diễn biến đến trận đánh cuối cùng, ánh mắt Thẩm Trì từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Thẩm Vô Hoặc.
Hắn thấy ở trên người y cảm giác giãy dụa.
Lúc phá hủy chiếc vòng ngọc, nụ cười trên mặt Thẩm Vô Hoặc không làm bộ tẹo nào, trong mắt tràn đầy thắng lợi vui sướng, còn xen lẫn cả khinh miệt xem thường hắn. Đây đều là những thần sắc Thẩm Trì chưa bao giờ từng thấy trong mắt Thẩm Vô Hoặc, giống như y đột nhiên biến thành người khác vậy.
Đúng rồi, người kia, căn bản không phải Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Trì trầm mặc thở dài, lúc đó hắn chỉ chuyên tâm đắm chìm trong hận thù, cho nên ngay cả chuyện rõ rành rành như vậy cũng không phát hiện ra.
Đúng như Thẩm Trì suy đoán, hắn tự bạo cũng không gây chút thương tổn nào đến Thẩm Vô Hoặc, có điều lại khiến các tu giả vây xem chịu khổ không ít. Nhìn đám tu giả hoặc bay ngược ra ngoài, hoặc chết không toàn thây, Thẩm Trì nhíu mày, kiếp trước hắn chưa từng chú ý, bây giờ xem ra nhiều tu giả ‘đức cao vọng trọng’ như vậy chết ở chỗ này, e rằng căn cơ tiên tu sẽ phải lung lay mấy phần.
Nhưng không mất bao lâu, tu giả còn sót lại vẫn vây thành một đám.
“Chúc mừng Vô Hoặc trưởng lão diệt trừ Ma tôn!”
“Vô Hoặc trưởng lão trừ bỏ mối hại lớn cho tu giới, thực sự thật đáng mừng!”
“Ma tu quả thực ghê tởm, đến chết cũng muốn kéo theo nhiều tu giả như vậy làm bạn.”
….
Từ xưa Ma tu cùng Tiên tu đã không hợp, cho dù hắn chưa từng sát hại bao nhiêu tiên tu, chỉ bằng danh tiếng Ma tôn của hắn cũng luôn có người đến đòi chinh phạt. Tuy hắn cảm thấy sắc mặt mấy người này có vài phần nực cười, song Thẩm Trì cũng không trách cứ phản ứng của bọn họ.
Nhưng điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc vẫn chưa từng nhúc nhích sau khi hắn tự bạo lại bỗng từ từ ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nhìn những tu giả đang chúc mừng, trong mắt giống như đang đè nén điều gì.
“Ma tôn làm nhiều việc ác, sớm nên xuống địa ngục.”
“Ha ha, hồn phi phách tán mới là cái kết hay của gã.”
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Vô Hoặc im lặng rất lâu bỗng nâng kiếm lên chém đứt đầu tu giả đang cười ha ha bên cạnh.
Tiếng cười im bặt.
Một người rồi lại thêm một người, các tu giả vừa chất vất vừa chạy trốn tán loạn, nhưng không một ai chú ý, bầu trời vốn vạn dặm không mây chẳng biết đã tụ đầy mây đen từ lúc nào.
Đại thừa viên mãn, một bước thành tiên, đó là lôi kiếp của Thẩm Vô Hoặc.
Thẩm Vô Hoặc vẫn giống như vô tri vô giác, giơ tay chặt bay đầu tu giả cuối cùng, kiếm cũng tùy ý đánh rơi, y giống như bị thoát lực nặng nề quỳ rạp xuống đất, khom người, trâm cài tóc chẳng biết rơi mất từ lúc nào, mái tóc dài vốn được bó buộc cẩn thận bung xõa xuống, khiến y trông vô cùng chật vật.
Thẩm Trì đứng bên cạnh Thẩm Vô Hoặc, tuy không nhìn thấy khuôn mặt của y, nhưng hắn biết y đang khóc.
Từng giọt từng giọt máu rơi xuống mặt đất trước người y, ngấm vào đất biến thành màu nâu sậm, trái tim Thẩm Trì bỗng nảy mạnh lên khó hiểu.
Dường như trời đất vào thời khắc này cũng yên tĩnh lại.
Mây kiếp vừa nãy còn vang dội đùng đoàng sau đó cũng lặng im.
Thẩm Trì giơ tay lên dường như muốn đăt lên vai Thẩm Vô Hoặc, nhưng lại cứ thế xuyên thẳng qua thân thể y.
“Ha ha.”
Thẩm Vô Hoặc bỗng nhiên cười thành tiếng, Thẩm Trì giật mình, thấy y đột nhiên đứng dậy, trên mặt không có mảy may ý cười, hai hàng huyết lệ trông vô cùng đáng sợ. Y nhìn chằm chằm vào tay phải của mình, giống như muốn đập nát nó ra.
Mà quả thực y đã làm như vậy.
Thẩm Vô Hoặc nhặt lên thanh kiếm của y ở dưới đất, từng nhát đâm vào mu bàn tay mình, mãi đến khi máu thịt be bét cũng vẫn chưa dừng lại.
Dường như Thẩm Trì ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí, nồng nặc mà tươi mới.
“Ầm!”
Chân trời sáng choang, tia lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, rốt cục Thẩm Vô Hoặc cũng ngừng động tác, thanh kiếm bên tay trái y rung lên vo ve, nhưng dường y đang tự ngược đãi thân thể để nghênh đón.
Tia thứ hai, tia thứ ba, tia thứ mười một, tia thứ hai mươi…
Thân hình Thẩm Vô Hoặc ngày càng bất ổn, lúc tia sét thứ năm mươi đánh xuống đã hoàn toàn không thể nhìn ra dáng vẻ ban đầu, y ho ra một ngụm máu, thấp giọng lẩm bẩm: “Ah, chết ở chỗ này thì sao? Có liên quan gì đến ngươi?”
Tia sét thứ năm mươi mốt tới rất chậm, mà lúc này hiển nhiên Thẩm Vô Hoặc đã như nỏ mạnh hết đà.
Cho dù y chống đỡ được lần này, nhưng phía sau còn ba mươi tia sét ngày càng mãnh liệt hơn, thân tử đạo tiêu, dường như đã định trước kết cục của y.
Nhưng Thẩm Vô Hoặc lại chịu đựng được.
Khi tia sét cuối cùng đánh xuống, y vẫn đứng ở đó, giống như một pho tượng tôn quý trường tồn, Thẩm Trì liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc sinh ra kính nể.
Từ trước đến nay hắn luôn tôn trọng kẻ mạnh, cho dù không có ký ức của Du Trì, đời trước hắn chết trong tay Thẩm Vô Hoặc cũng không thua thiệt.
Sau khi Thẩm Vô Hoặc thành tiên vẫn điên cuồng cố chấp, y dùng thời gian một trăm năm, bất chấp hậu quả nâng cao tu vi lên đến Tiên Đế, sau đó lại giống như đời thứ nhất, săn giết tiên giả.
Nhìn Thẩm Vô Hoặc lần thứ hai cẩn thận dè dặt đặt linh hồn của hắn vào trong Vãng Sinh Trì, Thẩm Trì chậm rãi nhắm mắt lại.
Tháp truyền thừa, tầng chín.
Thẩm Trì liếc mắt liền trông thấy bóng người đang đứng ở bờ sông, thân hình y cao lớn, sống lưng giống như bất luận thế nào cũng sẽ không cong xuống, đứng thẳng tắp.
Lặng lẽ đi tới đứng cạnh Thẩm Vô Hoặc, Thẩm Trì nhìn mảnh linh dược rộng lớn trước mắt.
“Tiểu Trì, xin lỗi.” Thẩm Vô Hoặc là người đi đầu phá vỡ yên lặng, cũng là một câu xin lỗi.
Thẩm Trì nhìn sang Thẩm Vô Hoặc, thấy vẻ mặt y bình tĩnh tựa như vừa rồi vẫn chưa từng nói gì, chẳng qua lỗ tai đỏ lên đã vạch trần sự căng thẳng của y, ánh mắt Thẩm Trì dừng lại trên tai Thẩm Vô Hoặc trong nháy mắt, mở miệng hỏi: “Vì sao nói xin lỗi?”
“Nếu không phải tại ta, bây giờ em phải nên ở tiên giới.” Ánh mắt Thẩm Vô Hoặc dường như đang nhìn vào ruộng thuốc, lại tựa như chằng nhìn vào thứ gì.
“Nếu không phải do ngươi, ta đã sớm hồn phi phách tán.” Thẩm Trì thuận tay lượm viên đá ném vào trong nước, dứt khoát gập chân ngồi xuống đất, hắn cũng không ngờ lại thấy được ký ức hai đời của mình, chẳng qua vẫn còn chút nghi vấn muốn chứng thực, hắn vỗ tay xuống chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Thẩm Vô Hoặc ngồi xuống bên cạnh theo lời Thẩm Trì, vừa ngồi xuống lại như sợ mình bị ghét bỏ, dịch sang bên cạnh một chút, sau đó lại nhìn khoảng cách giữa hai người, trong mắt dâng lên vẻ ảo não hiếm thấy.
Thẩm Trì thoáng nhìn y, không nói gì mà chỉ trực tiếp đưa ra nghi vấn của mình: “Minh Lệ là gì?”
Thẩm Trì từng cho rằng Minh Lệ là thân ngoại hóa thân (phân thân), nhưng thân ngoại hóa thân là kỹ năng Đại La Kim Tiên mới có thể sử dụng được, huống chi nếu mang theo thân ngoại hóa thân cùng nhau tiến vào luân hồi mà không có bản thể, tuyệt đối không thể nào làm được.
“Kiếm của ta.” Thẩm Vô Hoặc ngồi ngay ngắn, dừng một lát lại nói: “Kiếp trước do ta không cẩn thận, bị nó phát hiện nên y mới biến mất.”
Thẩm Trì gật đầu, thực ra cũng không ngoài dự liệu của hắn, tiếp tục hỏi: “Nó là ai?”
“Nó tự xưng là hệ thống nhân vật chính, ta cũng không rõ lai lịch của nó, từ lúc sinh ra nó đã đi theo ta.” Thẩm Vô Hoặc vẫn nghiêm túc, nhưng lúc nhắc đến hệ thống, trong mắt chợt lóe lên sát ý rồi biến mất.
“Hệ thống nhân vật chính?”
“Ừm, ta từng thí nghiệm rồi, sức mạnh của Tiên Đế không cách nào loại bỏ nó, nếu muốn thoát khỏi hoàn toàn, e rằng phải trên Tiên Đế mới có cơ hội.” Thẩm Vô Hoặc nhíu mày: “Chẳng qua Tiên Đế có thể thừa cơ lúc nó không đề phòng mà sửa chữa lại một ít, ta đã sửa đổi lại hai đời trước mấy phần. Nếu Tiểu Trì muốn học, ta có thể dạy cho em.”
“Được.”
Về việc Thẩm Vô Hoặc biết hệ thống trong cơ thể hắn, Thẩm Trì cũng không lấy làm lạ, từ sau khi Minh Lệ dẫn hắn đi lấy Xích Linh châu, hắn đã phát hiện ra.
Tuy đến bây giờ 013 chưa từng biển hiện ra địch ý cùng uy hiếp đến hắn, nhưng dù sao lo trước tính sau cũng vẫn hơn nước đến chân mới nhảy.
Tháp truyền thừa Thẩm Vô Hoặc dựng nên vì muốn cất giấu một thứ gì đó, thứ hai là để phòng bị hệ thống, Thẩm Trì mới phát hiện từ khi lên tầng chín hệ thống đã không còn hồi đáp.
Hai người lại nói chuyện một lúc, Thẩm Trì đột nhiên hỏi: “Đại ca, ta đã nán lại ở đây bao lâu?”
“Ba mươi năm.”
Thẩm Trì: “…”
“Ra ngoài thôi.”
Thẩm Vô Hoặc vừa dứt lời, hai người đã xuất hiện ở bên ngoài tháp truyền thừa.
“Ta còn chưa hái linh dược.” Thẩm Trì bỗng hoàn hồn.
Lập tức hắn thấy Thẩm Vô Hoặc vung tay lên, tháp truyền thừa liền hóa thành tòa tháp nhỏ chỉ bé bằng nửa bàn tay, sau đó tòa tháp nhỏ rơi vào trong tay hắn.
“Tất cả là của em.”