Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
Biên tập: Tiểu Vô Lại
[Thứ này không rõ lai lịch, kiến nghị chủ nhân không nên để tâm.] Hệ thống một lần nữa nhắc nhở.
Thẩm Trì không thèm để tâm đến nó, ngón tay mơn trớn trên lưng tiểu tử kia, bên trên có hai mẩu hơi nhô ra trong lớp lông tơ, chính là đôi xương cánh đang ở trạng thái sinh trưởng.
Tiểu tử này dường như có chút ngứa ngáy, kêu lên vài tiếng gừ gừ, hai mắt hé mở, con ngươi màu đỏ sậm, cổ lông mềm mại của nó bị Thẩm Trì túm trong tay, tứ chi không ngừng khua khoắng dường như muốn bổ nhào vào ngũ diệp quả, thấy giãy dụa không có hiệu quả, nó lại quay sang Thẩm Trì dùng đầu ướt sũng cọ lên ngón tay hắn, trong mắt tràn đầy ao ước.
Thẩm Trì vẫn thờ ơ, sau khi xác định vết tích trên lưng nó liền đưa tay sờ lên trán, không ngạc nhiên chút nào lại mò được hai mẩu nhổ lên.
Lúc này trong lòng Thẩm Trì đã có kết luận về thân phận của vật này.
Lông trắng như tuyết, đầu mọc hai sừng, lưng có hai cánh, đẻ trứng, chính là thần thú thượng cổ Cùng Kỳ.
Truyền thuyết nói con thú này thích ăn thịt người, không biết có phải sự thật không.
Thần thú à, Thẩm Trì quơ quơ con mèo nhỏ trên tay còn chẳng lớn bằng bàn tay hắn, lại nhìn trái quả kia, sau đó buông lỏng tay.
Tiểu tử ban nãy vẫn còn giãy dụa trong tay hắn phút chốc hóa thành một tia sáng lao về phía ngũ diệp quả.
Lần này Thẩm Trì không ngăn cản nữa, chỉ đứng nhìn nó há miệng nuốt xuống trái quả lớn hơn không ít so với miệng nó.
“Ợ…”
Mặt mèo một bộ thỏa mãn, con mắt mới hé mở híp lại, quay đầu loạng choạng đi đến chân Thẩm Trì, cọ lên vạt áo hắn, “Meo~”
Thẩm Trì nhìn vật nhỏ dưới chân, trông dáng vẻ nó đã mở linh trí, mở miệng hỏi: “Ngươi có muốn theo ta không?”
“Meo meo!” Tiểu tử kia hết sức hưng phấn kêu lên, cái đuôi dài sau lưng không ngừng vung vẩy.
Phía đông Thiên Di bí cảnh là cánh rừng rậm mênh mông, đi đến phía tây rừng dần dần thưa thớt, nơi đó chính là vùng đất hoang mạc bằng phẳng, phần ranh giới có mấy bụi bạch dương cao ngút không biết đã bao nhiêu năm tuổi, trên một thân cây cao mười mấy trượng có treo một cái tổ ong lớn chừng một trượng, những con ong nâu đen to bằng nắm đấm bay ra bay vào.
Ba người đứng dưới một tàng cây cách đó không xa, con mắt đang nhìn chăm chú cái tổ ong kia.
Vân Dục mở miệng trước tiên: “Những con ong bự này mỗi con đều có tu vi Kim đan sơ kỳ, tu vi của ong chúa có thể sẽ càng cao hơn, hay là thôi đi.”
Tiếp theo Vân Vụ cũng khuyên nhủ: “Đúng vậy sư muội, cái này quá mạo hiểm.”
Vẻ mặt Vân Nhiêu vẫn chắc chắn: “Hai vị sư huynh, các ngươi yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề.” Sau đó con ngươi đảo vòng, cười nói: “Các ngươi đứng trong lùm cây chờ đấy, chờ ta dẫn dụ bầy ong lớn rời đi, các ngươi liền leo lên hái tổ ong xuống, sau đó chúng ta sẽ hội họp ở chỗ bờ sông phía nam mười dặm.”
Thấy Vân Nhiêu đã quyết chủ kiến, mặc dù Vân Dục không đồng ý nhưng vẫn nói: “Hay là ta tới dụ chúng nó đi, tu vi của ta cao hơn.”
“Ta tới, ta chạy nhanh.” Tiếp theo Vân Vụ mở miệng.
“Ui trời đừng cãi cọ, ta chỉ muốn mật, các ngươi yên tâm, ta cam đoan không có việc gì!” Vân Nhiêu nói xong lấy ra một cái ná thun, cầm trên tay vung vẩy: “Nhanh đi ra sau đi, ta muốn xuất hiện.”
Hai người cũng đành chịu, Vân Dục lấy ra một tấm ngọc phù: “Đây là phù chú hộ mệnh tiểu sư thúc tặng ta, ngươi cầm đi.”
Ánh mắt Vân Nhiêu sáng rực lên nhìn tấm ngọc phù kia, ẩn thân phù lúc trước Thẩm Trì tặng nàng đã dùng để qua mặt Vô Vọng trưởng lão, bùa hộ mệnh này khẳng định còn lợi hại hơn, chẳng qua nàng vẫn không nhận: “Nếu tiểu sư thúc đưa cho ngươi, ta đương nhiên không thể cầm, các ngươi yên tâm đi, trong vòng một canh giờ ta cam đoạn sẽ tụ họp cùng các ngươi.”
Dứt lời Vân Nhiêu bèn lượm lên một hòn đá dưới đất, lắp đạn nên ná, híp mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của hai người: “Các ngươi còn không mau đi?”
Vân Nhiêu kéo ná, cục đá như tên rời cung bay về phía tổ ong, vừa lúc đập trúng vị trí chính giữa, tổ ong rung lên dữ dội, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Vô số ong lớn bay ào ào ra từ trong tổ, vang lên tiếng vo ve hỗn loạn.
Vân Nhiêu mặt không đổi sắc, lại bắn ra một viên đá, lúc này bầy ong lớn hỗn loạn đã phát hiện ra sự tồn tại của nàng, bèn phi thân bay đến chỗ nàng.
Vân Nhiêu không gấp không hoảng, lượm càng nhiều đá lớn, dứt khoát vứt luôn cái ná thun, nhấc tay ném thẳng vào tổ ong, lúc này lũ ong lớn đã cách nàng không đến một trượng.
Vân Vụ trốn trong bụi cây nghĩ muốn lao ra, lại bị Vân Dục đè xuống: “Tin tưởng sư muội.”
“Nhưng mà…”
“Ngươi xem vẻ mặt nàng.”
Vân Vụ đang gấp muốn chết, làm sao có thời gian nhìn vẻ mặt Vân Nhiêu, bây giờ nghe thấy lời Vân Dục nói mới phát hiện Vân Nhiêu dĩ nhiên đang cười, dáng vẻ hiển nhiên đã tính kỹ từ trước, y không khỏi sửng sốt.
Lúc này hầu như tất cả lũ ong đều đã rời tổ, Vân Nhiêu ra dấu với hai người, nhảy đến ngay trước mắt nhóm ong lớn kia rồi nhanh chóng chạy về hướng sa mạc.
Nàng từng xem qua nội dung truyện, ban đầu cái tổ ong này phải do nam chính chọc, mật bên trong chính là linh dược thượng đẳng, vừa luyện đan vừa có thể ăn, bên trong dồi dào linh lực nồng đậm, dùng để pha trà có thể thanh tâm, tuyệt đối là đồ tốt.
Vân Nhiêu dẫn theo một bầy ong lớn, dựa theo tuyến đường trong truyện chạy tới nơi gò đất đầy đá lởm chởm trong sa mạc, vừa nhìn đã biết là đúng chỗ lại tăng tốc thêm mấy phần.
Mắt thấy sắp đuổi kịp kẻ xâm nhập lại chạy xa hơn một chút, bầy ong đập cánh mạnh hơn vài phần.
Đúng lúc này, bầy sói đang tụ tập nghỉ ngơi một chỗ nghe được âm thanh, đồng loạt tiến lên nghênh đón.
Có thể nói Vân Nhiêu hiện tại trước có sói sau có ong, tiền hậu giáp kích, giống như đã vào tuyệt lộ.
Trong nháy mắt hai phe sắp tiến công Vân Nhiêu, nàng bỗng biến mất trong phút chốc.
Đàn ong lớn cùng bầy sói bự liền đụng vào nhau.
“Gào–”
Sói thủ lĩnh vang lên tiếng tru dài, mấy trăm đầu sói khom lưng nhìn chằm chằm bầy ong lớn, sau đó giống như điên cuồng lao về phía tây, linh trí bầy ong hiển nhiên còn chưa khai mở, một mạch bay đuổi theo đàn sói tiến vào sâu trong sa mạc.
Đợi đến lúc âm thanh biến mất, một bàn tay trắng nõn từ trong động đá dò xét hiện ra, tiếp theo là khuôn mặt Vân Nhiêu mang theo nụ cười gian xảo.
“Không được, ta phải đi xem.” Vân Vụ đứng phắt dậy, “Sư muội không thể gặp chuyện không may ngay dưới mí mắt ta.”
“Ngồi xuống.” Vân Dục giương mắt nhìn y: “Sư muội đã trưởng thành, rất nhiều chuyện nàng tự có chừng mực.”
Bất đắc dĩ ngồi trở lại tảng đá, Vân Vụ không kêu la muốn đi cứu giúp Vân Nhiêu nữa, chỉ rầu rĩ không vui mà nhìn chằm chằm dòng nước chảy trên sông nhỏ.
Tây cảnh sa mạc Thiên Di bí cảnh, một nhóm mười mấy người xếp thành ba hàng song song, Tần Mạnh đi ở đầu hàng đột nhiên dừng bước, giơ tay lên ra hiệu cho mọi người dừng lại, nghiêng tai lắng nghe chốc lát nói: “Đằng trước là lãnh địa sắc lang, mọi người nhất định phải đề cao cảnh giác, bùa ẩn thân đều phải cầm tốt, chú ý thận trọng vào.”
Mọi người đáp lời: “Dạ, đại sư huynh!”
Tần Mạnh quay đầu lại nhìn đoàn người phong trần mệt mỏi, nói: “Nghỉ ngơi trước một lúc.”
Bọn họ đã đi bốn ngày trong sa mạc, ngoại trừ gặp gỡ không ít yêu thú bò cạp, đừng nói là linh bảo truyền thừa, ngay cả một cọng cỏ cũng chưa từng thấy, ngược lại còn có mấy đệ tử phải bỏ mình.
Vẻ mặt Tần Mạnh nghiêm túc, bí cảnh này có lệnh cấm bay, không nói đến không thể phi hành, ngay cả năm giác quan cũng bị áp chế, ngũ giác tu vi Kim đan ở bên ngoài có thể cảm nhận trăm dặm, nhưng trong bí cảnh này lại chỉ có thể nhìn hơn mười dặm, thảo nào sư tôn thường nói tu vi chưa đến Nguyên anh thì chỉ là nhập môn.
Tu giả trúc cơ sinh thần niệm, thần niệm có thể thấy nội phủ gân mạch, Nguyên anh mới thành thần thức, thần thức còn gọi là tâm nhãn, không cần ngũ giác vẫn có thể thấy được ngàn dặm, chẳng qua chung quy y lại vô duyên với đại đạo.
Nghĩ thế, Tần Mạnh thở dài một tiếng “Haiz.”
“Đại sư huynh, ngươi sao vậy?” Đệ tử ngồi bên cạnh Tần Mạnh vẻ mặt lo lắng.
Tần Mạnh khoát tay áo: “Không sao, chỉ nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt, ngươi nghỉ ngơi đi, ta canh cho.”
Nhìn đệ tử kia nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại, Tần Mạnh nhìn lên không trung, trong đầu không khỏi hiện ra khuôn mặt hào hoa vô hạn kia, khóe môi hơi nhếch lên một chút, lập tức lại nghĩ đến lời dặn của Tam trưởng lão, chân mày dần dần nhíu lại.
Trong lúc Tần Mạnh đang chuyên tâm suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy từ rất xa truyền đến một loạt tiếng vỗ cánh vo ve, ngoài ra còn cả tiếng sói hú, nhất thời giật mình đứng phắt dậy: “Mọi người mau đứng lên! Có cái gì đang tới.”
Chúng đệ tử cũng kinh hãi vội vàng đứng dậy, mắt thấy phía xa đang có một đám đen nghịt nhào tới, đều không biết phải làm sao.
“Nhanh chạy ngược trở lại!”
Vân Nhiêu đương nhiên không biết được hành vi của mình đã mang đến bao nhiêu phiền phức cho đoàn người Chấp Phù tông, chỉ hào hứng chạy trở về, nhưng không ngờ trên đường lại bị mười mấy con sói lớn bao vây.
Mấy con sói này hiển nhiên cùng một đàn với lũ sói vừa rồi, có lẽ vừa ra ngoài kiếm ăn, trở về vừa đúng lúc chạm mặt nàng.
Mạng ta toi rồi, Vân Nhiêu nghĩ thầm trong lòng lùi ra sau mấy bước.
Mỗi con sói đều có tu vi Kim đan trung kỳ, mà nàng chỉ là Kim đan sơ kỳ, nếu như khoảng cách không gần như vậy nàng vẫn có thể trốn, nhưng hiện tại đã bị bao vây chẳng còn chỗ mà trốn nữa.
Vân Nhiêu cầm kiếm đối mặt với lũ sói, hít một hơi thật sâu, liều mạng! Chết cũng phải giết được mấy con sói cho huề!
Nhưng đúng lúc này con sói hàng đầu đã bắt đầu công kích, chỉ thấy chúng nó tru lên, lướt nhanh như một cơn gió nhào về phía Vân Nhiêu, hàm răng bén nhọn nhắm ngay vào cổ nàng.
Vân Nhiêu vội vã nâng kiếm lên đỡ, cản lại thế tiến công của nó.
Sói lớn xoay người rút lui, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Vân Nhiêu, mười mấy con cự lang bắt đầu lượn vòng quanh nàng, trong miềng gầm lên uy hiếp.
Mặc dù đã gia tăng thêm linh lực nhưng sau một kích ban nữa, tay cầm kiếm của Vân Nhiêu đã hơi tê, nhanh chóng lấy lại tinh thần nhưng không nghĩ ra nổi kế chạy trốn nào.
Đúng lúc này, bầy cự lang dường như đã chuẩn bị xong vòng tiến công tiếp theo, mười mấy con sói đồng loạt tấn công về phía Vân Nhiêu cùng một lúc!
Vân Nhiêu gần như tuyệt vọng khi nhìn miệng sói mỗi lúc đến gần, vô thức giơ kiếm đâm vào mắt một con sói đang nhào tới, mà những con khác thì nàng đành hữu tâm vô lực.
Lưỡi kiếm sắc bén đâm vào thịt vang lên tiếng phầm phập, máu tươi bắn lên mặt, Vân Nhiêu vô thức nhắm mắt lại, mặc dù trên người nàng có mang hai phù chú phòng hộ, cũng có pháp trận bảo vệ dành cho đệ tử, nếu như chỉ một hai tu giả Kim đan trung kỳ đương nhiên nàng không sao, nhưng đây lại tận mười mấy con sói Kim đan trung kỳ.
Lần này xuyên qua không thú vị tí nào, đây là suy nghĩ của Vân Nhiêu lúc nhắm mắt lại.
Nhưng qua hơn mười hơi thở, Vân Nhiêu vẫn không cảm giác được đau đớn truyền đến, xung quanh cũng không có mảy may âm thanh, có lẽ do ban nãy nàng mới đâm trúng con sói kia, máu tươi trên mặt bốc lên mùi tanh nồng nặc xông vào mũi nàng.
Ngơ ngác đứng lại trong chốc lát, vẫn không cảm giác thấy đau đớn gì, Vân Nhiêu mở mắt ra dò xét.
“Woa…”
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng hít vào một hơi.
Chỉ thấy xác sói la liệt đầy đất, đa phần là bị chặt thành hai nửa, mà số nhiều bọn chúng đều trợn tròn mắt, miệng há ra, vẫn còn duy trì tư thế tấn công ban nãy, hiển nhiên bị giết chết chỉ trong nháy mắt, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi, thảo nào nàng ngửi thấy mùi máu tươi nồng như vậy.
Ngây ngẩn một hồi, Vân Nhiêu ngoảnh lại đã thấy một người đang đứng sau lưng nàng: “Vô, Vô Hoặc sư thúc.”
Không nghi ngờ gì, chính Thẩm Vô Hoặc đã cứu nàng, hiểu được điều này, Vân Nhiêu không khỏi có chút đỏ mặt, nàng đi trộm cơ duyên của người ta còn được chính chủ cứu giúp, quá mất mặt.
Thẩm Vô Hoặc thấy Vân Nhiêu đã tỉnh táo, gật đầu hỏi: “Có gặp Tiểu Trì không?”
Vân Nhiêu phản ứng lại rất nhanh: “Đa tạ Vô Hoặc sư thúc cứu giúp, ta không gặp tiểu sư thúc, ta đi cùng đường với bọn đại sư huynh, đệ tử lệnh không có hiệu quả trong Thiên Di bí cảnh, chúng ta đang định đi đến chỗ truyền thừa, chắc tiểu sư thúc cũng sẽ tới chỗ đó.”
Thẩm Vô Hoặc ừ một tiếng, bắt đầu lấy ra kim đan trong cơ thể sói.
Vân Nhiêu nhìn một lúc, không hiểu hỏi: “Vô Hoặc sư thúc, ngươi lấy những kim đan này làm gì vậy?”
Thẩm Vô Hoặc không trả lời vấn đề của Vân Nhiêu, động tác liền tay lấy ra từng viên kim đan trong mỗi con sói, sau đó dọn dẹp sạch sẽ xong xuôi mới nói: “Đi thôi.”
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Tác giả: Ngươi không trả lời Vân Nhiêu, dù sao cũng nên trả lời ta, cầm hết kim đan làm gì?
Vô Hoặc: Tiểu Trì thích.