Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Trung tâm đầm Đông Trạch, cỏ rậm đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
Hơn mười vị tu giả Chấp Phù tông dưới sự hướng dẫn của Vô Vọng trưởng lão đã chiếm cứ giải đất ở giữa, tiếp theo là Ngự Thú tông, Sí Đan tông, Minh Pháp Tông lần lượt đến, ngoại trừ nhóm đại tu dẫn đầu, hầu hết trên người tất cả tu giả đều dính rất nhiều bùn nhão, có vẻ cực kỳ chật vật.
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ ô uế trên người, nét mặt chúng tu giả rất khiêm nhường, cho dù là Sí Đan tông cùng Minh Pháp tông xưa nay vẫn luôn bất phân thắng bại cũng không nhìn ra nửa phần dáng vẻ đối chọi gay gắt như trước.
Vô Vọng trưởng lão dường như có tâm sự, ngay cả đối thủ cũ ở Ngự Thú tông đến cũng không thèm quan tâm, chỉ một mực ngưng mắt trầm tư.
“Sư huynh, vì sao Thừa Kiếm tông còn chưa tới?” Trong đám người Chấp Phù tông, một tên đệ tử kéo ống tay áo Tần Mạnh, thấp giọng hỏi.
Tần Mạnh trả lời không nhanh không chậm: “Hiện tại còn một khoảng thời gian nữa bí cảnh mới mở ra, chắc là nhóm đạo hữu Thừa Kiếm tông một lúc nữa sẽ đến.”
“Ha ha, thật muốn nhìn dáng vẻ chật vật của đệ nhất môn phái.” Vẻ mặt đệ tử kia bỡn cợt, vừa chớp mắt đã thấy Tần Mạnh nhìn qua, vội vã dừng biểu cảm.
Tần Mạnh vẫn im lặng, không biết y đang nghĩ tới điều gì mà ánh mắt lại có chút rã rời.
“Thừa Kiếm tông tới!”
Có người khẽ hô một tiếng, ánh mắt chúng tu giả nhìn về phía xa, chỉ thấy Minh Lệ dẫn đầu, các đệ tử Thừa Kiếm tông đi sau thành đoàn, mỗi người đều cầm trường kiếm trên tay, vẻ mặt ung dung, trên người đều sạch sẽ.
Mọi người ở đây nghĩ đến dáng vẻ chật vật của mình lúc trước, trong mắt không khỏi dâng lên vẻ kinh sợ.
Lúc này có người sợ hãi kêu lên: “Là Minh Lệ trưởng lão!”
Có người hỏi: “Minh Lệ trưởng lão là ai?”
“Là đệ nhất trưởng lão Thừa Kiếm tông, năm đó chính y mang theo một thanh kiếm chỉ bằng sức mình tiêu diệt mười hai cung ma tu trong lục cung.”
Người nghe không khỏi hít một hơi, ánh mắt nhìn về phía Minh Lệ thoáng chốc tràn đầy kính nể. Hiện tại lục cung ma tu đã ngưng đối đầu với rất nhiều tông môn tiên tu, người này dĩ nhiên có thể tiêu diệt lục cung, vậy chẳng phải ngoắc ngón tay là có thể tiêu diệt tiểu môn phái bọn họ?
Lại có người không tin: “Nói vậy quá mơ hồ, là thời điểm nào? Năm đó tu vi của hắn là gì?”
“Đại khái chừng trăm năm trước, lúc đó ngươi còn chưa ra đời đâu, khi ấy đã náo động một thời gian, nhưng sau đó ma tu đến đây đàm phán hòa bình, tặng cho tiên tu vài mỏ linh khoáng, yêu cầu duy nhất chính là không thể trắng trợn tuyên dương chuyện này, về sau cũng dần quên lãng đi. Khi ấy Minh Lệ trưởng lão mới là Độ kiếp trung kỳ.”
“Woa…” Kẻ ra câu hỏi vẻ mặt khó tin: “Điều này không có khả năng! Độ kiếp trung kỳ làm sao có thể lợi hại như vậy?”
Lúc này lại thêm một người kinh hô: “Mau nhìn thiếu niên huyền y bên cạnh Minh Lệ trưởng lão!”
Chúng tu giả nhất thời đưa mắt tập trung nhìn Thẩm Trì, mặc dù đều đã gặp trong đại hội tu giả nhưng vẫn không nhịn được lộ ra thái độ thán phục, trong chốc lát đã quên mất chào hỏi.
Tất nhiên Thẩm Trì chú ý tới rất nhiều ánh mắt thần thái khác nhau, có điều hắn lại đem lực chú ý đặt vào người chủ nhân ánh mắt thâm độc khó hiểu kia.
Vô Vọng, trong lòng Thẩm Trì thầm đọc ra cái tên này, bỗng nhìn về phía Tần Mạnh đang đứng bên cạnh lão, thấy y chẳng những không hoảng hốt mà còn nở nụ cười với hắn, Thẩm Trì cũng mỉm cười lại, trông đối phương như bị giật mình hắn mới thu hồi ánh mắt.
Tu giả các môn phái tự giác nhường ra một mảnh đất trống cho Thừa Kiếm tông, tu giả Thừa Kiếm tông tiến quân thần tốc đứng vào bên cạnh Chấp Phù tông.
Vô Vọng trưởng lão dường như có hơi kiêng kỵ Minh Lệ trưởng lão, sau lễ ra mắt liền quay đầu lại dẫn chúng đệ tử Chấp Phù tông dời sang bên cạnh vài bước.
Ngày hôm sau Thiên Di bí cảnh mới mở ra, Thẩm Trì chọn một chỗ trung tâm ngồi tĩnh tọa, Thẩm Vô Hoặc đương nhiên ngồi bên cạnh hắn, tiếp đó những đệ tử Thừa Kiếm tông kế bên đều ăn ý che khuất xung quanh Thẩm Trì, cản đi những ánh mắt đủ sắc thái từ các môn phái khác.
Một đêm yên tĩnh, sáng sớm ngày tiếp theo, vùng trời chỗ mọi người đang đứng bỗng rung lên một hồi, tựa như có một vòng xoáy chậm rãi dâng lên.
Thiên Di bí cảnh rốt cục mở ra.
Nhìn chằm chằm vào vòng xoáy mỗi lúc một lớn, trên mặt chúng tu giả đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Không đến giây lát vòng xoáy đã hoàn toàn hình thành, chúng tu giả rục rịch nhưng ánh mắt lại dồn dập nhìn về phía Minh Lệ, trong mắt đều là trưng cầu.
Trong tầm mắt mong đợi của mọi người, Minh Lệ không nhanh không chậm, chậm rãi nói: “Đi thôi.”
Đệ tử Thừa Kiếm tông tuân lệnh, bắt đầu trật tự tiến nhập bí cảnh.
Thẩm Trì quay đầu lại nhìn Thẩm Vô Hoặc, bỗng tung người nhảy vào trong vòng xoáy.
Thẩm Vô Hoặc nối gót theo vào.
Thẩm Trì rơi vào trong một khu rừng rậm rạp, Thẩm Vô Hoặc vẫn ở bên cạnh hắn đã không thấy bóng dáng.
Hắn đứng ngơ ngẩn tại chỗ, nhớ tới trong nháy mắt mình tiến vào bí cảnh, Minh Lệ đã truyền âm.
Minh Lệ nói: ‘Đồ nhi, trong bí cảnh vi sư không thể nào giúp ngươi, nhớ kỹ phải có tâm phòng bị người, nếu có người ức hiếp ngươi, cứ giết không cần cố kỵ, tất cả có vi sư ở đây.’
Hắn chưa trông thấy vẻ mặt của Minh Lệ lúc đó, nhưng biết y nói không giả.
Gió thổi cánh rừng lay động, một tiếng gào rú vang lên, vẻ mặt Thẩm Trì bình tĩnh rút kiếm, mũi kiếm đâm xuống phần bụng gấu lớn lấy ra một viên yêu đan màu nâu lớn chừng bằng nắm tay, sử dụng pháp quyết rửa sạch rồi thu nó vào không gian trữ vật.
[Chủ nhân, đi về phía nam một ngày đường có thể đến được vị trí linh bảo.]
[Truyền thừa ở đâu?] Mặc dù Thẩm Trì không cần những công pháp tiên gia truyền thừa, nhưng chỉ cần là vật mở mang tầm mắt, thông thường hắn sẽ không bỏ qua.
[Thưa chủ nhân, do trong bí cảnh không thể ngự không, vẫn cần đi về phía nam nửa tháng.]
Thẩm Trì nghe vậy không hỏi nữa, thần sắc khẽ động, tung người nhảy lên một cây khô gần đó, chọn một cành cây rậm lá ngồi xuống.
Đến gần Thẩm Trì mới nhìn rõ hóa ra chính là thiếu niên tu giả Mặc Giao lão tổ Ngự Thú tông, có điều hiện tại y vô cùng chật vật, một thân áo trắng bị máu nhuộm ngấm màu đỏ tươi, đầu bù tóc rối, tiểu giao long không biết ở đâu, một tay y đang siết chặt, trong lòng bàn tay dường như đang nắm vật gì, thở hổn hển lảo đảo chạy về phía trước. Mà kẻ đuổi giết phía sau lại giống như mèo đang vờn chuột, vẻ mặt mang theo nụ cười hài hước, thi thoảng xuất chiêu khiến y tăng thêm một vết thương.
Lăng Cốc Diệc dường như rất hoảng hốt, rốt cục vướng chân vào một cành cây khô ngã lăn ra đất, chưa kịp trở mình dậy thì một thanh kiếm đã gác lên cổ y.
“Tiểu tử, mau giao nộp mấy thứ ra đây, gia sẽ tha cho ngươi một đường sống, thế nào?”
“Mơ tưởng!” Lăng Cốc Diệc cắn răng, đưa tay giấu về phía sau trừng mắt nhìn kẻ nọ, cao giọng nói: “Ta với ngươi không oán không thù, chỗ kia rõ ràng vẫn còn mấy trái quả, vì sao các ngươi phải đuổi giết ta không tha?”
“Ha ha, chết đến nơi rồi vẫn còn mạnh miệng như vậy.” Tên tán tu kia đảo mắt, cười to nói: “Cũng được, ta để ngươi làm quỷ minh bạch.”
Thấy Lăng Cốc Diệc nhìn mình, gã không khỏi cười to một hồi, tiếp theo nói: “Thực ra cho dù ngươi không hái những trái quả kia chúng ta cũng sẽ đối phó ngươi, cái mạng này của ngươi có giá trị 100 miếng linh thạch thượng phẩm đấy, chậc chậc, đời này lão tử chưa từng thấy qua nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy.”
Sắc mặt thiếu niên nhất thời tái xanh, dường như không dám tin tưởng, giọng nói run rẩy hỏi: “Là ai?”
“Ngươi thông minh như vậy sao lại không biết?”
“Không, không có khả năng…”
“Ha ha! Xem ra ngươi đã biết rồi, hay lắm, ngươi có thể đi chết rồi.” Gã tu giả nhếch mày, cưới lớn giơ kiếm lên đâm.
Gương mặt Lăng Cốc Diệc ngây ra, tự hồ vẫn chưa cảm giác được nguy hiểm ngay trước mắt, trong miệng vẫn không ngừng lặp lại ba chữ ‘không có khả năng’, trong mắt đầy tuyệt vọng.
Thẩm Trì thờ ơ nhìn một màn phát sinh dưới tàng cây, cũng không có dự định đi giải cứu, nếu đối phương rơi vào đường cùng Thẩm Trì đương nhiên không ngại ra tay tương trợ, nhưng lúc này lại không cần hắn phải xuất thủ.
Trong lúc mũi kiếm của tán tu gần chạm đến lồng ngực Lăng Cốc Diệc bỗng nghe thấy một tiếng xé gió truyền đến, ngay sau đó vang lên một tiếng hét thảm, gã tán tu vừa rồi vẫn khí thế hiên ngang nhất thời sắc mặt biến thành màu đen, trợn trừng hai mắt ngã xuống.
Sau khi người nọ mất đi sự sống, tiểu giao long đang cắn chặt trên cổ tán tu mới buông lỏng miệng, nhảy lên vai Lăng Cốc Diệc đưa đầu cọ vào gò má y.
Lăng Cốc Diệc dường như vẫn ngơ ngác chưa phát hiện, thật lâu sau mới nhìn về phía tiểu giao long: “Tiểu Hắc, sư huynh sẽ không hại ta, phải không?”
Tiểu giao long giống như chẳng biết gì, thè lưỡi phát ra tiếng khè khè, đột nhiên lại vèo một cái biến mất trên vai Lăng Cốc Diệc.
Nhìn con rắn nhỏ màu đen đang lao về phía mình, khóe môi Thẩm Trì hơi cong lên, nghĩ lại lời Thẩm Vô Hoặc nói giao long này có độc, bèn vận lực vào hai ngón tay, đồng thời dùng năng lượng ngăn cách lớp da với bên ngoài, đưa tay kẹp một cái.
Tiểu giao long khí thế hung hăng nhất thời bị kẹp ở giữa hai ngón tay Thẩm Trì, không thể động chỉ đành vung vẩy cái đầu nhe răng uy hiếp.
Vật nhỏ này hiện tại dễ thương hơn nhiều so với lúc trưởng thành, Thẩm Trì lấy mảnh lá cây nhỏ nhét vào trong miệng nó, thấy nó hung ác gặm nát, không đến mấy ngụm đã gặm sạch sẽ phiến lá lớn chừng bằng bàn tay, hắn càng vui vẻ hơn, lại nhét thêm một mảnh vào.
Lúc này Lăng Cốc Diệc mới hoàn hồn, bất chấp vết thương trên người đứng lên mở miệng kêu to: “Tiểu Hắc? Tiểu Hắc!”
Thẩm Trì nhảy xuống ngọn cây, vung vẩy con rắn nhỏ giữa hai ngón tay: “Đang tìm nó sao?”
“Ngươi, Vô Trì đạo hữu!” Lăng Cốc Diệc trố mắt nghẹn lời, ngay cả sủng vật đang gặm lá cây cũng quên béng mất, nhìn Thẩm Trì hỏi: “Tại sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thẩm Trì đáp: “Vừa lúc đi ngang qua.”
Ngược lại Lăng Cốc Diệc cũng không hoài nghi, sau đó trông thấy tiểu giao long trên tay Thẩm Trì càng hoảng sợ: “Đạo hữu! Mau buông nó xuống!” Dứt lời đã nhào về phía Thẩm Trì, dáng vẻ như muốn đoạt lấy con tiểu giao long kia.
Thẩm Trì mặc y tùy ý lấy đi, sắc mặt cũng không thay đổi, chỉ lẳng lặng nhìn Lăng Cốc Diệc.
Dường như cũng phát hiện bản thân mình đã quá kích động, sắc mặt Lăng Cốc Diệc thẹn thùng, không quan tâm đến ngự thú trên tay, giương mắt dè dặt nhìn Thẩm Trì: “Ngươi không sao chứ?”
“Người có vấn đề là ngươi mới đúng.” Thẩm Trì nhìn toàn thân Lăng Cốc Diệc toàn là máu, lại nhìn thi thể trên mặt đất: “Nếu như chuyện không quá mức quan trọng, ta lên đường tiếp.”
“Ta có thể theo ngươi không?” Lăng Cốc Diệc gọi Thẩm Trì.
Thẩm Trì quay đầu lại nhìn dáng vẻ rụt rè của y, lại nghe thấy ở rất xa đang có tiếng dã thú kêu gào: “Theo kịp.”
Không biết do dây thần kinh nào bị va động, Lăng Cốc Diệc nhìn Thẩm Trì, nhất thời nước mắt như hạt châu đứt dây tí tách rơi xuống.
Thẩm Trì ngẩn ra, tiếp theo đã thấy đối phương nhào về phía mình, hắn vô thức nghiêng người né tránh, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, thiếu niên va vào thân cây đặt mông ngã xuống mặt đất, nhất thời tủi thân gào khóc um lên.
Âm thanh hệ thống vang lên, [Chủ nhân bỏ lỡ mỹ nhân nhào vào lòng.]
Thẩm Trì: “…”