Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Vân Nhiêu cầm kiếm trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng cây, ánh mắt lóe lên một đường sắc bén.
Bản thân nàng chỉ là một người đi làm bình thường, xảy ra tai nạn xe cộ bị hệ thống trói buộc đi đến tu chân giới. Còn xuyên thành một nữ nhân nghe đâu là người có khả năng nhất trở thành nữ chính của thế giới này, vốn tưởng rằng sẽ công lược nam chính, tiến lên đỉnh cao nhân sinh, lại đột nhiên bị hệ thống báo cho mục tiêu công lược là một thằng nhóc chưa đầy tám tuổi, nguyên nhân là… Bởi vì dáng vẻ hắn đẹp.
Đây là cái lý do quái gở gì? Hiện đại chú trọng nhan sắc cho qua, chẳng lẽ đến tu chân giới cũng chú trọng nhan sắc?
Khó khăn lắm mới tiếp nhận được lý do này, đem khuôn mặt mỹ lệ bị hủy lồi lõm nát bét tạm thời mượn dùng tích phân khôi phục nguyên hình, lòng ngập tràn vui vẻ chờ mong dùng thân phận sư tỷ để bồi dưỡng, nhưng lại bị Vân Dục cho biết thân phận đối phương là sư thúc tương lai của mình, không có tư cách làm người chỉ hướng cho Thẩm Trì.
Cho nên Vân Nhiêu chuyển sang cách khác, tiếp nhận nhiệm vụ giảng dạy đệ tử ngoại môn, nhưng mỗi ngày nàng nhìn trăng ngắm sao cũng không trông thấy Thẩm Trì đâu, nếu như mấy ngày tới còn không tiến triển, e rằng nàng lại một lần nữa đối mặt với khuôn mặt bị hủy người không ra người quỷ không ra quỷ lúc mới xuyên qua kia.
Vừa nghĩ đến điều này, nàng thấy vô cùng sốt ruột nên mới xảy ra chuyện to tiếng oán giận hệ thống, không ngờ lại bị người khác nghe thấy, nàng liền quyết định, bất luận là người nào từ trong rừng bước ra, đều phải cho đối phương một kích trí mạng trước khi kịp mở miệng!
Thế nhưng người bước ra từ trong rừng lại khiến nàng chấn động cả kinh, đúng là suýt chút nữa làm rớt chuôi kiếm đang cầm trên tay, nghẹn họng trố mắt nhìn nói: “Sư, sư thúc?”
Tại sao nam chính lại ở chỗ này? Trong cốt truyện rõ ràng nói Thẩm Vô Hoặc sau khi nhập môn chuyên tâm trầm mê tu hành, trước ba năm căn bản không ra khỏi nội môn, mà trong cốt truyện cũng không có cái nhân vật Thẩm Trì này, rốt cục đã xảy ra nhầm lẫn gì vậy?
Trong lúc Vân Nhiêu đang suy tư không tìm ra lời giải, Thẩm Vô Hoặc đã đi tới trước mặt nàng, lạnh lùng nói: “Ngươi vừa mới đang nói chuyện với ai?”
“Không có, ta tự lẩm bẩm.” Tâm tư nhanh chóng quay lại, Vân Nhiêu trả lời như vậy, lập tức cong môi nở một nụ cười vô cùng diễm lệ với Thẩm Vô Hoặc, giọng nói uyển chuyển, “Thẩm Vô Hoặc sư thúc tới Xích Nhạn phong có câu chuyện?”
“Ừ.” Thẩm Vô Hoặc gật đầu, “Nếu như ngươi không còn việc gì hãy rời đi trước, ta còn có việc chưa làm xong.”
“Dạ, sư thúc.” Mặc dù hết sức tò mò rốt cục Thẩm Vô Hoặc có chuyện gì, nhưng Vân Nhiêu cuối cùng chột dạ, sợ Thẩm Vô Hoặc hỏi chuyện vừa rồi lần nữa, vội vã cáo từ.
Thẩm Vô Hoặc nhìn chằm chằm bóng lưng hồng diễm kia, một lần nữa nhảy lên trên cành cây vừa đứng, đối diện với rừng sâu, ngồi xếp bằng xuống.
Một trận gió thổi qua, lá cây bị thổi vang lên xào xạc, xuyên qua kẽ lá có thể mơ hồ thấy được hồ nước xanh biếc đằng xa xa, căn nhà gỗ nhỏ nằm lặng lẽ một mình bên hồ, Thẩm Vô Hoặc nhìn vô cùng chăm chú, nửa canh giờ trôi qua, ngay cả mắt cũng chưa từng chớp một cái.
Mãi đến khi rời khỏi phạm vi Xích Nhạn phong, Vân Nhiêu mới có chút thở phào một hơi, ngược lại không phải nàng không muốn động thủ với Thẩm Vô Hoặc, chỉ là làm một người thường xuyên đọc tiểu thuyết, biết rõ quy tắc nhân vật chính không thể chết, đối nghịch cùng nhân vật chính kết cục thế nào hẳn mọi người đều biết.
Ngay sau đó nàng không khỏi cảm thán, nhân vật nam chính này quả nhiên lãnh cảm giống y như trong sách, chẳng phải đều nói thiếu niên dễ bị cái đẹp hấp dẫn nhất sao? Một mỹ nhân như nàng mỉm cười với y, thế mà ánh mắt cũng không động một cái.
Có điều trong cốt truyện nam chính từ trước đến nay không phải là người thích xen vào việc của người khác, nếu vừa xong không hỏi thêm nhiều nữa, nói vậy chắc là y không phát hiện ra điều bất thường của nàng nhỉ.
Nghĩ như thế, Vân Nhiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức nàng liền thấy được một người bình thường hiếm khi gặp mặt xuất hiện ở trước mặt mình, nhìn lên khuôn mặt người kia lạnh như băng, trong lòng nàng không khỏi run rẩy, liền vội vàng hành lễ nói: “Vân Nhiêu bái kiến Minh Lệ sư thúc tổ.”
“Ừm.” Minh Lệ nhìn nàng, gật đầu nói: “Đi theo ta.”
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Thẩm Trì cũng tỉnh lại từ trong nhập định, đứng lên từ giữa dòng nước hơi động đậy vài cái, các đốt ngón tay hồi lâu chưa từng nhúc nhích vang lên tiếng kêu tí tách, cảm giác thân thể sung mãn sức lực làm cho hắn không nhịn được cười to một tiếng, chỉ cảm thấy sự suy yếu vẫn quanh quẩn trên người từ khi trọng sinh đến nay đã không còn tồn tại.
Dòng nước như kim chân lúc trước vẫn không ngừng gột rửa lên thân thể Thẩm Trì, nhưng lại không thể mảy may thương tổn được hắn, toàn bộ vết thương lúc trước đã khép lại, lộ ra làn da trắng muốt như ngọc, Thẩm Trì nhéo nhéo cánh tay mình, phát hiện cảm xúc vẫn chưa có bất kỳ thay đổi gì, nhưng mà thực tế bây giờ ngay cả lưỡi dao sắc bén cũng không thể đâm được vào thân thể hắn chút nào.
Nhìn từ đẳng cấp, bây giờ hắn đã là Hoàng cảnh tầng ba, năng lượng trong cơ thể cũng không tính là nhiều, ước chừng chỉ có thể so sánh với cảnh giới Luyện khí viên mãn, thăng lên Hoàng Kỳ tầng bốn mới coi như chính thức nhập môn thần đạo.
Thẩm Trì nhìn về phía dòng nước dồn dập ngay chính giữa phía dưới thác nước, mục tiêu bước kế tiếp của hắn là ở nơi đó.
Nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Trì vẫn chưa lập tức hành động, mà từng bước một rời khỏi đầm nước.
Lấy ra bộ y phục đã mặc lúc trước, tay vừa mới xỏ vào áo, Thẩm Trì hơi sững sờ, tay áo hơi dài trước kia đúng là ngắn đi một đoạn, hắn đã ở chỗ này tu luyện bao lâu? Dĩ nhiên cao hơn nhiều như vậy.
Thẩm Trì lật lại túi đựng đồ, lại không thể tìm được quần áo vừa người, ngay cả áo choàng ngày trước mặc vào quá dài cũng ngắn hơn rất nhiều, qua quýt khoác lên người một bộ y phục, sau đó rời khỏi tiểu bí cảnh này.
Lúc này đang là giữa trưa, bầu trời có chút u ám, gió thổi thành vòng tròn trên mặt hồ, lá cây rừng cách đó không xa đan xen vào nhau, ma sát phát ra tiếng rì rào, đám lung linh thảo Thẩm Trì trồng ở bên hồ lúc tiến nhập pháp trận giờ đây đang mặc sức đung đưa đón gió.
Những lung linh thảo này Thẩm Trì trồng thời điểm đang dựng nhà, chính là để tránh cho mình sau khi đi ra không rõ thời gian.
Sinh mệnh lung linh thảo rất mạnh, ở tu giới chẳng qua chỉ là một loại linh thảo cấp bảy thấp nhất, chu kỳ sinh trưởng là ba năm, mỗi một bụi cây đều có thể phát triển cao đến ba thước, bây giờ độ cao của chúng nó mới một thước, nói cách khác, thời gian lần này Thẩm Trì bế quan là một năm.
Đẩy ra cánh cửa nhỏ căn nhà gỗ đơn giản, tay Thẩm Trì đột nhiên dừng lại một chút, bởi nghĩ cũng sẽ không dành nhiều thời gian ở nơi này, lúc trước cũng chẳng chuẩn bị thêm đồ trang trí bài biện trong nhà, chỉ đặt duy nhất một cái bàn chính giữa, ngay cả ghế ngồi cũng không có một cái, thế nhưng phòng ngủ lại kê một chiếc giường lớn.
Mặc dù lúc này không có gì thay đổi, nhưng trong phòng cũng không dính một hạt bụi, hiển nhiên là bị người ta hạ bùa chú khử bụi.
“Thẩm Trì, Thẩm Trì! Ngươi ở đâu?”
Trong lúc Thẩm Trì từ phòng ngủ đi tới, đột nhiên nghe thấy gọi ồm ồm của thiếu niên từ bên rừng cây đằng xa truyền đến, cũng chính là Trương Ngọc Hằng lại cao hơn một cái đầu.
Thấy rõ Thẩm Trì quả nhiên mở cửa căn phòng, ánh mắt y sáng lên, giống như đang bay từ bên bìa rừng tới, hoặc có lẽ bởi quá kích động, trong lúc đó mấy lần suýt chút nữa vấp phải cành khô trên mặt đất, vất vả lắm mới đi đến trước cửa, vừa vặn nghe thấy âm thanh Thẩm Trì từ cửa đi ra, y vô cùng kinh ngạc, liền va vào khung cửa bên cạnh, căn nhà gỗ vốn không được kiên cố lắm bị đụng phải rung lên một cái.
“Ngươi không sao chứ?” Nhìn thiếu niên trực tiếp lao vào trên khung cửa, Thẩm Trì cảm thấy thật có ý tứ.
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Trì, đầu óc Trương Ngọc Hằng vẫn còn hơi choáng váng, bưng chỗ bị đụng đau khiến nước mũi nước mắt tuôn rơi lã chã lên tiếng, lộ ra hai hàng răng trắng xóa như tuyết, “Không, không có việc gì.”
Không nói còn tốt, kết quả y vừa mở miệng, hai cái răng cửa vừa rồi còn rất ổn lạch cạch rơi trên mặt đất.
Nhìn chằm chằm vào hai chiếc răng đang phơi mình trên đám bùn nâu.
Trương Ngọc Hằng: “…”
Thẩm Trì: “…”
Lúng túng đem răng của mình nhặt lên, khuôn mặt Trương Ngọc Hằng đỏ bừng, nhìn trước ngó sau cũng không dám nhìn vào mắt Thẩm Trì, “Một năm này cũng không thấy ngươi, chắc ngươi đi tu luyện nhỉ, Minh Lệ trưởng lão tới đưa đồ đạc qua, Thanh Nghiêm quản sự để ta cầm tới cho ngươi.”
Nói xong Trương Ngọc Hằng lấy ra một cái túi trữ vật trong túi áo trước ngực, dùng tay không có nắm răng đưa cho Thẩm Trì, “Giao cho ngươi.”
Bởi thiếu đi hai cái răng cửa, Trương Ngọc Hằng nói chuyện có chút lọt gió, Thẩm Trì suýt nữa nghe không hiểu y đang nói cái gì, nhưng may mà động tác tay chân của đối phương hết sức rõ ràng, mà mấy từ Minh Lệ trưởng lão phát ra cũng rất dễ nghe, nhận lấy túi trữ vật vô cùng tinh xảo trong tay đối phương, Thẩm Trì gật đầu với y, “Cảm tạ.”
“Không… Không cần khách khí.” Nghe thấy Thẩm Trì nói lời cảm tạ, Trương Ngọc Hằng vội vã đáp lại, lúc này mới lần đầu tiên thấy rõ dáng vẻ hiện tại của Thẩm Trì, trong mắt có chút kinh ngạc.
Hiện tại Thẩm Trì so với một năm trước cao hơn rất nhiều, ngũ quan vốn tinh tế tỉ mỉ thoáng nảy nở hơn một chút, mặc dù cũng biến hóa không lớn, nhưng có lẽ bởi nguyên nhân do tu hành khiến hắn tăng thêm một tầng khí thế, có vẻ lại càng đẹp hơn rồi.
Thấy đối phương không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào mình, Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn về phía y, “Còn có việc sao?”
Trương Ngọc Hằng chợt hoàn hồn, lắc đầu nói: “Không, không có. Ta cáo từ trước đây.”
“Cáo từ.”
Giống như là bị hù dọa, sau khi cáo từ, Trương Ngọc Hằng liền chạy thẳng ra hướng ngoài ven hồ, chạy mấy bước đột nhiên tựa hồ nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: “Giờ mùi Vân Nhiêu sư tỷ sẽ đến dạy học một lần cuối cùng, ngươi có muốn tới nghe một chút không?”
Vân Nhiêu? Nghe được tên này, Thẩm Trì gật đầu.
Trở lại trong phòng, Thẩm Trì đem túi trữ vật giơ lên trước mắt, chỉ thấy trên miệng túi có mấy đạo phù chú vô cùng khó phát hiện. Phù chú cùng trận pháp ở một phương diện nào đó khá là tương tự, mặc dù Thẩm Trì không tinh thông, nhưng cũng có nghiên cứu vài phần, mấy đạo phù chú này hiển nhiên là dùng để chọn chủ.
Nói cách khác, trừ hắn ra, bất kỳ người nào khác cũng không thể mở được cái túi trữ vật này.
Thẩm Trì đem ý thức thăm dò vào túi trữ vật, sắc mặt nhất thời trở nên có chút kỳ lạ.
Lần này Minh Lệ vẫn tặng linh thạch gì đó đếm không hết, các loại đan dược phẩm giai quý báu, cùng với… Y phục, rất nhiều y phục.
Từ trang phục mùa hè đến trang phục mùa đông, cẩm bào đến đoản đả*, từ nhỏ đến lớn, các màu đều có, đủ loại kiểu dáng lấp nửa túi trữ vật, hơn nữa Thẩm Trì phát hiện, chất liệu những y phục này mặc dù mỗi loại không giống nhau, nhưng đều hết sức đặc biêt, tất cả đều in lên không ít pháp trận, hầu như mỗi một món đều có thể gọi là pháp bảo phòng thủ, lại không thiếu đẳng cấp ở trên linh khí.
Chỉ mới nhìn từ số lượng, Thẩm Trì cảm thấy coi như mỗi ngày mặc một bộ, mặc đến hơn một nghìn ngày cũng không hết, huống chi những thứ này đều là pháp bảo, nếu không tận lực phá hỏng, mỗi một bộ cũng đủ để mặc khá lâu rồi.
Thẩm Trì thậm chí hoài nghi không biết có phải Minh Lệ đã chuẩn bị xong toàn bộ y phục đời này của hắn.
Đoản đả với cẩm bào
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Tác giả: Xin hỏi Minh Lệ, có phải đã chuẩn bị hết y phục đời này cho Tiểu Trì rồi không?
Minh Lệ: Đồ đệ của ta, chút đó làm sao đủ?