Tác giả: Tử Dạ Nguyệt
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Sơn môn Thừa Kiếm tông cực kỳ đơn giản, một khối cự thạch cao chừng ba trượng chính là cột mốc của môn phái, lui về sau tảng đá là một cầu thang dài hẹp hướng thẳng lên đỉnh núi, lúc này mây mù trên núi chưa tan, phần cuối cầu thang kia ẩn mình trong mây, khiến người ta vừa thấy đã khiếp sợ.
(3 trượng = tầm 10 mét)
Trước mặt Thẩm Vô Hoặc là tảng đá lớn ghi hai chữ “Thừa Kiếm”.
Theo y biết, hai chữ này từ lúc Thừa Kiếm tông lập tông đến nay vẫn đứng thẳng ở đây, cách đây chừng mấy vạn năm rồi, thoạt đưa mắt nhìn hai chữ này viết cực kỳ bình thường, ngoại trừ khiến người ta khen ngợi một câu bề ngoài đại khí thì chẳng có chỗ nào nổi trội.
Kiếp trước Thẩm Vô Hoặc đã sớm biết hai chữ này tuyệt đối không đơn giản, đã từng nhiều ngày ở trước tảng đá ngộ đạo, cả một đời cũng chỉ vẻn vẹn nhìn thấu chín thành ý trong đó, một thành cuối cùng dù thế nào cũng không hiểu.
Trải qua hai đời, Thẩm Vô Hoặc một lần nữa đứng ở trước cửa ngọn núi này, rốt cục nhìn thấu hai chữ kia.
Kiếm giả, sát khí dã.
Kiếm chi đạo giả, lợi kỳ nhận, tàng kỳ phong, vi tiểu đạo; ngụ kỳ hình, minh kỳ ý, vi trung đạo; nhược dục đắc kiếm đạo đại thành, duy hữu phá trừ tâm chướng, trảm thiên phá đạo!
(Kiếm của đạo giả, lưỡi sắc bén, ẩn dấu mũi nhọn, vì tiểu đạo; dáng vẻ ngụ ý, thấu đạt ý nghĩa, vì trung đạo; nếu muốn đại thành kiếm đạo, chỉ có loại bỏ tâm chướng, chém thiên phá đạo).
Khẩu khí thật là lớn, quả không thẹn là đệ nhất tông môn quyết đoán.
Đè xuống rung động trong lòng, Thẩm Vô Hoặc thở phào thoải mái, y lại lần nữa nhận thức nhiều hơn một tầng về đệ nhất tông môn y ở mấy trăm năm từ kiếp trước.
Sau khi biết thiếu niên thần sắc lạnh lùng này đến tìm Vân Dục sư huynh, vài tên đệ tử hộ tông rất khách khí với Thẩm Vô Hoặc, thấy y im lặng chỉ đứng nhìn tảng đá, cũng không quấy rầy. Chẳng qua thi thoảng ánh mắt nhìn về phía sơn đạo xác nhận bọn họ vẫn có nghi ngờ về Thẩm Vô Hoặc.
Vân Dục thân là đại sư huynh đại đệ tử đời thứ ba mươi bảy Thừa Kiếm tông, uy danh cực kỳ sâu, mà trên người Thẩm Vô Hoặc mặc dù có vài phần khí thế, nhưng cũng không có khí tức của tu giả, dáng vẻ thế nào cũng không giống có dính líu quan hệ với đại sư huynh.
Nhưng rất nhanh, mấy đệ tử hộ tông phát giác bọn họ đã nhìn lầm, ngọc giản đưa tin truyền ra chẳng qua thời gian chỉ một chén trà nhỏ, Vân Dục liền vội vã phi xuống dưới, thậm chí bất chấp cả quy định không thể ngự kiếm trên đường xuống núi y vẫn luôn tuân theo như đệ tử nội môn, trực tiếp ngự kiếm xuất hiện trước sơn môn, có thể tưởng tượng Vân Dục coi trọng người này cỡ nào.
Đặc biệt là lúc thốt lên câu ‘Ta biết là ngươi sẽ đến’, càng khiến cho chúng đệ tử vốn đối với Thẩm Vô Hoặc có ba phần lễ đạo nhất thời biến thành vô cùng hữu hảo.
Thấy rõ Vân Dục dừng lại, chúng đệ tử hộ tông xôn xao hành lễ.
“Đại sư huynh.”
“Đại sư huynh.”
“Không cần đa lễ.” Vân Dục cười ôn hòa gật đầu, nói với mấy người: “Vị tiểu huynh đệ này tới tìm ta, các ngươi không cần đề phòng y.”
“Dạ, đại sư huynh.”
Thẩm Vô Hoặc mới thu lại tầm mắt từ trên tảng đá lớn, liền vừa lúc thấy rõ Vân Dục ngự kiếm đi xuống, nghe giọng nói đối phương làm như chắc chắn y sẽ tới, không khỏi nhìn đối phương nhiều hơn một chút, đợi mọi người bắt chuyện hoàn tất mới nói: “Khi đó ngươi nói dẫn ta nhập môn, còn giữ lời?”
Vân Dục vui vẻ, vội vàng trả lời: “Đó là đương nhiên.” Sau đó lại nói, “Chẳng qua đại điển Thừa Kiếm tông thu đồ đệ đã kết thúc, nếu như ngươi muốn nhập môn, cần phải trèo lên tọa thiên giai này.” Nói xong, ánh mắt Vân Dục nhìn về phía Thẩm Vô Hoặc có chút lo lắng không yên, rất sợ Thẩm Vô Hoặc mở miệng cự tuyệt, tuy là vô cùng hy vọng Thẩm Vô Hoặc có thể nhập môn, nhưng quy củ tông môn Vân Dục không thể không tuân thủ.
(Tọa thiên giai nôm na là bậc thang lên trời.)
Kỳ thực nếu như trước đây Thẩm Vô Hoặc cùng mình trở về tông, Vân Dục cũng có thể trực tiếp dành một vị trí cho y, cho dù hôm qua Thẩm Vô Hoặc đến, mình vẫn có thể đem y tiến nhập vào, nhưng cố tình khi chiêu sinh hoàn tất, tông thạch ghi chép xong kết thúc mới đến, muốn nhập môn thì chỉ còn một đường thiên giai là có thể đi.
Thẩm Vô Hoặc nhìn thoáng qua thiên giai trong miệng Vân Dục, nói: “Có thể.”
“Nếu như muốn bỏ cuộc, ngươi cứ trực tiếp gọi tên ta.” Trước khi Thẩm Vô Hoặc đi, Vân Dục đột nhiên gọi y lại.
“Sẽ không.” Thẩm Vô Hoặc chưa từng quay đầu, vài bước lướt qua mấy tên đệ tử hộ tông, đi về hướng thiên giai.
Vân Dục không biết ý tứ của Thẩm Vô Hoặc là sẽ không bỏ cuộc hay là gì khác, chỉ lo lắng nhìn theo bóng lưng đối phương. Y đương nhiên không hy vọng Thẩm Vô Hoặc buông tha, mà thiên giai vốn dành cho đệ tử nội môn sau trúc cơ kỳ hành tẩu, Thẩm Vô Hoặc chẳng qua chỉ là một người phàm không có tu vi, nguy nan trong đó khó có thể tưởng tượng được.
[Phát hiện linh thảo cấp ba cao cấp.]
[Phát hiện linh thảo cấp hai cao cấp.]
[Phát hiện linh thảo chưa rõ.]
Sau khi Thẩm Trì nhảy xuống hồ, âm thanh hệ thống liền bắt đầu điên cuồng thông báo tới.
Thẩm Trì vừa nghe thấy âm thanh hệ thống, vừa giơ tay lên sửa sang lại quần áo không hề ẩm ướt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ánh mắt rơi trên đầm nước to lớn trước mắt, [Câm miệng].
Âm thanh hệ thống hơi ngừng.
Lúc này Thẩm Trì đang đứng ở trong một trận pháp không gian kỳ lạ, kiếp trước Thẩm Trì từng nghiên cứu qua không ít trận pháp, nhưng cũng chưa từng thấy không gian nào chân thật như vậy, thay vì nói đây là một pháp trận, chẳng bằng bảo nó là một loại bí cảnh nhỏ.
Phóng tầm mắt nhìn lên vách núi không thấy được đỉnh, một thác nước từ trên vách đá đổ xuống giữa mây mù, ào ào chảy thẳng xuống dòng sông bên dưới, tạo thành một đầm nước ngay chân vách núi. Trong đầm nước dưới thác có một mỏm đá, bây giờ đã bị mài mòn vô cùng trơn bóng, dòng nước ào ào vỗ thẳng lên đá, bắn ra bọt nước va trúng những bụi hoa sen bên cạnh vừa mới nở rộ như lung lay sắp gãy.
Rìa đầm mọc lên rất nhiều kỳ hoa dị thảo, những cây này chính là linh thảo ban nãy hệ thống nói tới, mà linh bảo, đương nhiên là ở dưới đầm nước này.
Linh bảo cùng pháp bảo khác nhau ở chỗ một cái là tự nhiên, một cái là do con người luyện chế thành, phần lớn linh bảo là phôi, ví dụ như linh tủy có thể làm tài liệu luyện khí, cũng có nhiều linh bảo có thể trực tiếp sử dụng làm vũ khí, chẳng qua đều cực kỳ hiếm thấy.
Đẳng cấp các loại linh bảo và linh thảo đều chia làm bảy cấp, trong đó cấp bảy thấp nhất, cao nhất là cấp một, mỗi cấp phân ra làm cấp cao, trung, thấp. Ở đây cư nhiên có nhiều loại linh thảo như vậy, có thể nói chính là một bảo địa.
Kiếp trước Thẩm Trì cũng đi lạc vào nơi đây, chẳng qua do tới vội vàng, chỉ biết nơi này có không ít linh thảo và ẩn chứa nồng độ linh khí vô cùng kinh người, cùng với cái thác nước dường như sẵn có này.
Mà mục đích lần này hắn đến đây cũng vì thác nước.
Vô luận là tu tiên hay tu ma, điều kiện thiết yếu muốn nhập môn trước tiên đều là tụ khí, cũng chính là cảm ứng phương thức hoạt động của linh khí thiên địa, mà kiếp trước Thẩm Trì thu được cái pháp quyết đặc biệt khác lạ kia, tầng thứ nhất của nó là luyện thể.
Luyện thể, là đem trong ngoài thân thể nguyên bản một lần nữa triệt để luyện thành, cái này tương tự như phạt kinh tẩy tủy các tu giả thường nói, chẳng qua lại không có nửa điểm liên quan, lần này Thẩm Trì đã lựa chọn thác nước này.
So với bất luận phương thức luyện thể nào khác, có thể làm cho một người thoát thai hoán cốt toàn diện nhất, ngoại trừ vô khổng bất nhập phong, chính là lưu chi bất tận thủy.
Mà dùng gió luyện thể, nếu như người thao túng không tốt, vô cùng có khả năng bị thổi đi, huống chi Thẩm Trì cũng không có sẵn vùng đất có gió mạnh để lựa chọn, cho nên hắn liền chọn Thừa Kiếm tông, đây cũng là lý do ngay từ đầu hắn đã hạ quyết tâm vào ngoại môn.
Minh Lệ đột nhiên xuất hiện cũng không nằm trong dự liệu của Thẩm Trì, chẳng qua lại có thể thu được niềm vui ngoài ý muốn.
Sau khi quan sát hết tiểu bí cảnh này, Thẩm Trì vẫn chưa di chuyển bất kỳ vật phẩm nào trong đó, chỉ bước mấy bước ngồi xuống một tảng đá bên bờ đầm, hắn lấy ra miếng ngọc khấu trong tay áo lúc trước Minh Lệ tặng hắn, ngọc khấu nguyệt sắc ước chừng to bằng ngón tay cái của hắn, chiếc dây nhỏ sẫm màu có vẻ cực kỳ tinh mỹ.
Ngọc khấu này hiển nhiên là một pháp bảo linh khí phòng thủ, nhìn đẳng cấp cũng phải là linh khí trung phẩm, loại pháp bảo này bây giờ ở trong Sơ Linh giới vốn khan hiếm pháp bảo dĩ nhiên chính là món ngon trong mắt bất kỳ kẻ nào, dù sao bây giờ nó coi như không nhận chủ, chỉ cần để ở trên người cũng có thể ngăn cản chí ít ba lần một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên anh viên mãn, quả thực tương đương với việc giúp người ta sinh ra mấy cái mạng.
Bây giờ Minh Lệ đã sớm bước vào Đại thừa kỳ, chỉ thiếu chút nữa là được thành tiên, tất nhiên cầm vật ấy vô dụng, nhưng nó đối với Thẩm Trì hiện tại thân không có nửa điểm công lực mà nói cũng là cực kỳ đáng quý.
Ngay sau đó Thẩm Trì nhìn về phía cái chuông vô thanh này, nó ước chừng chỉ bằng phân nửa đầu ngón tay út Thẩm Trì, hình dáng một vòng khép kín, nhìn kỹ liền có thể phát hiện bên trên điêu khắc rất nhiều văn lộ nhỏ xíu, dáng vẻ nhỏ nhắn mà tinh xảo, lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Trì đã kinh ngạc ồ lên một tiếng.
Nếu không phải thấy rõ trên nó có pháp trận không gian, hắn căn bản không nghĩ tới một cái chuông nhỏ như vậy lại là một kiện vật phẩm trữ vật.
Dù sao hiện tại ở Sơ Linh giới, phàm là vật phẩm trữ vật, phần lớn là túi trữ đồ, tay áo càn khôn, đai lưng trữ vật… các loại vật phẩm mà bản thân liền có dung lượng nhất định, cao cấp hơn một chút là vòng tay trữ vật, nhẫn càn khôn, cũng chưa từng thấy qua có thể đem pháp bảo chứa đồ làm thành kích cỡ tương đương cái chuông nhỏ này.
Hơn nữa Thẩm Trì vô thức cảm thấy, thứ này do chính Minh Lệ tự tay làm ra.
Đem cốt truyện trong đầu hồi tưởng lại một lần, Thẩm Trì vẫn chưa phát hiện ra manh mối của vật này, ngược lại hỏi hệ thống, [Minh Lệ có từng đưa vật đó cho Thẩm Vô Hoặc không?]
[Thưa chủ nhân, vẫn chưa. Trong cốt truyện nam chính không ở chung với sư tôn nhiều lắm, ngoại trừ những vật cần thiết như linh thạch đan dược, Minh Lệ vẫn chưa từng trợ giúp được mấy lần.] Hệ thống trả lời rất nhanh.
Thẩm Trì đáp lại, rồi đem chiếc chuông này nâng lên trước mắt nhìn hồi lâu, xác nhận nhìn không ra ngoại trừ không gian trận còn cạm bẫy nào khác, cắn rách ngón trỏ bên phải, nhỏ một giọt máu tươi rơi lên chuông, trong nháy mắt bị vỏ ngoài hấp thu.
Thoáng chốc một không gian ước chường mười trượng vuông xuất hiện ở trong đầu Thẩm Trì.
Số lượng đồ vật bên trong rất nhiều, mà chủng loại lại rất ít — mấy lọ đan dược, một cái ngọc giản, cùng với linh thạch đếm không hết, trong đó linh thạch thượng phẩm chiếm đa số, lại còn có hơn vạn khối, cực phẩm xếp thứ hai, sau đó là trung phẩm hạ phẩm, chất đầy tràn cả không gian này, quả thực hào phóng làm cho người khác trố mắt.
Thẩm Trì không để ý đến linh thạch đan dược, chỉ đem cái ngọc giản ra ngoài. Khác với ngọc giản thanh bạch mà những tu giả khác thường dùng, miếng ngọc giản này dùng hồng ngọc chế thành, màu sắc cực kỳ bắt mắt.
(thanh bạch = xanh + trắng)
Ngọc giản nhị sắc thanh bạch muốn xem cần ý niệm, mà ý niệm là sau khi tu giả tụ khí, cũng chính là năng lực có được sau khi tiến nhập vào luyện khí kỳ, nếu như người bình thường cưỡng chế xem, cực kỳ tổn hại tinh lực, thậm chí sẽ giảm bớt tuổi thọ ở một mức nhất định.
Hồng ngọc giản lại khác, giống như điển tịch thông thường bằng giấy, bất luận kẻ nào cũng đều có thể xem, đồng thời không gây hao tổn nửa điểm linh lực, chỉ là chi phí chế tạo vô cùng cao, ghi chép được một miếng hồng ngọc giản cần thần niệm tương đương không chỉ gấp mấy trăm lần miếng ngọc giản thanh bạch cùng nội dung.
Trong ngọc giản là một bộ công pháp tên là <Ngự băng quyết>, nghĩa như tên, là công pháp riêng biệt định chế cho tu giả băng hệ dị linh căn. Nó tổng cộng chia làm mười tám tầng pháp quyết, lác đác chỉ mấy ngàn chữ, nhưng văn tự rất tinh diệu, từ luyện khí đến đại thừa thăng tiên, đều đầy đủ bên trong.
Kiếp trước Thẩm Trì gặp qua không ít công công pháp tu tiên thượng phẩm, tất nhiên biết được bộ công pháp này hay, sợ rằng so với công pháp thượng phẩm kia còn cao hơn một nấc. Hơn nữa Minh Lệ cũng không giống như những sư giả tông môn mà hắn biết, chung quy đợi sau khi tu vi của đệ tử tấn cấp mới cung cấp cho pháp quyết.
Thẩm Trì một mạch đọc xong pháp quyết, lập tức phát hiện ở cuối cùng còn có vài câu Minh Lệ nhắn lại.
“Trước Trúc cơ, ngươi tạm dùng trước công pháp này tu luyện, qua ba năm sau, vi sư tẩy linh căn cho ngươi.”
[Chủ nhân, khoảng cách thay đổi hoàn thành thuần linh thể còn có mười lăm ngày.] Hệ thống đúng lúc lên tiếng.
— ♥ —
Tác giả có lời muốn nói: [Tiểu kịch trường]
Tác giả: Vô Hoặc, cảm giác chính thức xuất hiện thế nào?
Thẩm Vô Hoặc: …. Ha ha.
Tác giả: Xin hỏi Minh Lệ, làm sao ngươi có thể nhanh chóng đem nhiều đồ như vậy đồng thời nhét vào trong chuông còn kịp khắc cả ngọc giản? Có phải phát huy tốc độ độc thân N trăm năm của ngươi không?
Minh Lệ: Cút.
Tác giả: …. Tủi thân.