- Trang chủ
- Hệ Thống Miêu Đại Vương
- Chương 17: Mèo cam (17)
Tác giả: Tiểu Triện Thương
Thịnh Tranh không thích chó mèo khác tới gần Dư Gia Đường, cậu ngồi xuống trên mặt cỏ, sau đó ôm mèo cam vào trong lòng ngực, nỗ lực che lấp mèo kín mít một chút, không cho chó mèo khác nhìn thấy.
*Editor: Má ơi đáng iu quá đi mất
“Dậy, không phải đã nói mỗi ngày đều phải đi vài vòng chung quanh sao, dậy đi cùng anh.” Dư Gia Đường giãy giụa kháng nghị ở trong lòng ngực quan hốt phân.
“Không muốn động.” Thịnh Tranh ngả về phía sau nằm ngã trên mặt cỏ, cả người tắm mình dưới ánh mặt trời, bế thân thể mèo cam lên, bắt đầu chơi nâng lên cao.
Hiện tại giá trị ăn ý của anh và Thịnh Tranh đã ba bốn mươi điểm, giá trị sủng ái của Thịnh Tranh đối với anh lại càng cao hơn nhiều, giao tiếp vài câu đơn giản thông thường là không có vấn đề.
Dư Gia Đường không nghĩ ra nổi cái trò chơi ấu trĩ này thì có cái gì mà thú vị, nhưng quan hốt phân của anh hình như thực thích chơi trò này, anh phối hợp làm ra mấy cái tư thế hưng phấn, sau đó liền tránh thoát nhảy qua một bên.
Mới vừa đi vài bước, Thịnh Tranh đã lại ôm mông anh kéo anh trở về.
Không biết có phải ảo giác hay không, anh luôn cảm thấy vừa rồi nhóc quan hốt phân có nhân cơ hội bóp nhẹ hai cái trên mông anh.
Dư Gia Đường vừa định meo một tiếng hỏi nhóc muốn làm gì, đã cảm thấy thân mình nhẹ đi, bị người ôm lên.
Thịnh Tranh đặt mèo cam lên trên mặt mình. Toàn bộ mặt cậu đều vùi vào cái bụng lông trắng mềm mượt mà của mèo cam.
Dư Gia Đường: “……”
Thời khắc ghi nhớ một linh hồn nhân loại của chính mình Dư Gia Đường, có loại cảm giác cảm thấy thẹn.
Thịnh Tranh vùi mặt vào một mảnh lông xù xù mà còn cảm thấy chưa đủ, còn muốn cọ một hồi, Dư Gia Đường bị cậu cọ cho giật mình một cái.
Bụng là bộ vị mẫn cảm của rất nhiều loài động vật, mèo cũng không ngoại lệ.
Dư Gia Đường cảm thấy như vậy thiệt là quá phá liêm sỉ, thử nói chuyện đạo lý với quan hốt phân: “Thân là một quan hốt phân đủ tư cách, nhóc không thể làm ra loại hành vi bất kính này với anh được. Hơn nữa nhóc xem anh cũng có làm như vậy với nhóc đâu chớ.”
Anh mới vừa nói xong, Thịnh Tranh đã rút mặt mình ra khỏi bụng anh, không đợi Dư Gia Đường thở phào nhẹ nhõm, Thịnh Tranh lại lập tức đặt anh lên trên bụng nhỏ của mình, sau đó vẻ mặt mong đợi nhìn anh.
Biểu tình kia như là đang nói: “Tới đây, làm với tớ giống như tớ đã làm đối với đằng ấy đi.”
“Đừng như vậy, trẫm hổng phải cái loại mèo này đâu à.” Dư Gia Đường một bên nói, một bên bắt đầu dùng bốn trảo dẫm tới dẫm đi ở trên cái bụng của đứa nhỏ.
Thịnh Tranh gần đây có tăng thêm một ít thịt, trên người mềm mại, Dư Gia Đường dẫm một hồi cảm thấy không quá đã nghiện, lại lật người lăn a lăn.
Thân thể nhóc con vẫn còn quá nhỏ, Dư Gia Đường mỗi lần xoay người đều sẽ lăn rớt xuống mặt cỏ.
Mỗi lần anh rơi chổng vó, Thịnh Tranh đều sẽ cười ra tiếng.
Hà Kỳ cùng Thịnh Vinh ở lầu hai tòa nhà nhìn xuống mặt cỏ phía dưới. Thời điểm Thịnh Tranh ở chung với mèo cam, rất không thích người khác tới gần quấy rầy, như vậy sẽ làm cho Thịnh Tranh cảm thấy nôn nóng.
“Tình huống của Tranh Tranh một ngày lại tốt hơn một ngày, hiện tại còn biết cười nữa, chỉ cần Mập Mập bồi nó thêm mấy năm, chờ khi nó lại lớn thêm một chút, liền sẽ phai nhạt chuyện khi còn nhỏ, đi ra khỏi bóng ma trước kia.”
Khi Thịnh Hoài Kính gặp tai nạn xe cộ qua đời, Thịnh Tranh mới vừa ba tuổi, nhân sinh sau này của cậu còn dài lắm, ký ức của trẻ con ba tuổi thì có thể giữ gìn được bao lâu chứ? Phai nhạt là không thể tránh khỏi.
“Chỉ mong vậy đi, lần trước tôi mang Mập Mập đi bệnh viện thú y kiểm tra thân thể, thú y nói, Mập Mập còn trẻ, hơn nữa tình huống thân thể rất tốt, ít nhất cũng có thể sống thêm bảy tám năm thậm chí là mười năm trở lên.” Lấy tuổi thọ của mèo, nhiều nhất cũng chỉ như vậy mà thôi.
Hà Kỳ nói: “Nói không chừng còn có thể lại lâu thêm chút nữa. Mập Mập thực thông minh, lần trước bảo mẫu mua đồ ăn về, nó ngửi một cái xong liền chụp bay luôn, bản thân không ăn cũng không cho chúng ta ăn, cho người kiểm tra mới biết được, trong đó có chứa lượng lớn độc tố nông dược, cho dù lấy nước rửa bảy tám chục lần cũng không thể rửa sạch được.”
“Còn có cá ngày hôm qua, Vinh thiếu anh mới vừa bưng lên bàn thì đã bị Mập Mập hất đổ. Còn kém chút là đánh nhau một trận với nó.”
Thịnh Vinh nhớ tới chuyện này, cũng cười, “Cái đồ béo đó cũng không biết là lớn lên kiểu gì nữa, cái mũi còn linh hơn cả chó, có một chút vấn đề, cũng có thể bị nó đoán được, phàm là đụng tới thức ăn không sạch sẽ, không phải lật chén thì chính là trực tiếp hất bàn, tính tình còn lớn hơn cả tôi nữa.”
“Mập Mập đây là linh tính, cá ngày hôm qua của ngài còn không phải cũng xác thật có vấn đề hay sao, sau đó Mập Mập có mở đến kênh tin tức TV, trên đó nói gần đây hải sản đều không thể ăn, nước Tang bên kia xảy ra vụ nổ hạt nhân, phóng xạ một vùng biển rất lớn.” Hà Kỳ làm gia sư tại Thịnh gia một hai tháng, đã có mối quan hệ vô cùng thân thiết với anh em Thịnh Tranh Thịnh Vinh, còn thành fan não tàn trung thành của mèo cam Mập Mập, ở trong mắt y, Mập Mập quả thực chính là thần mèo, không có chuyện mà nó không làm được.
Thịnh Vinh nói ai cũng được hết, nhưng nếu dám nói Mập Mập có nửa điểm không tốt, Hà Kỳ và Thịnh Tranh nhất định sẽ luân phiên dỗi hắn.
“Ai biết cá kia có vấn đề chứ, có nhìn qua cũng nhìn không ra cái gì mà, lúc người làm đi chọn đồ, cũng không có khả năng luôn dùng dụng cụ chuyên môn đi kiểm tra tất cả xem có vật chất nguy hại hay không được.” Thịnh Vinh bĩu môi nói. Đây cũng không phải là nồi của hắn, hắn không cõng.
“Hiện tại mấy thứ kia, đặc biệt là thức ăn, nếu không phải giả, thì chính là hoặc nhiều hoặc ít cũng đều có vật chất gây hại cả, muốn ăn đồ ăn thuần thiên nhiên, trừ phi là do tự mình trồng. Tiền đề còn phải là thời điểm anh nuôi trồng thực vật cùng gia súc hoặc là thuỷ sản hải sản, chất lượng đất phải đạt tiêu chuẩn, thành phần thức ăn nuôi gia súc phải khỏe mạnh, nguồn nước nuôi thuỷ sản cũng đủ sạch sẽ mới được.”
“Tôi đã liên hệ với nông trường cùng vùng hải sản có danh tiếng không tồi, về sau đồ ăn trong nhà, trực tiếp vận chuyển từ địa phương chuyên môn về đây. Không cần mua ở bên ngoài nữa.”
Hà Kỳ biết như vậy sẽ hao phí một lượng nhân lực vật lực rất lớn, đối với Thịnh gia từ trước đến nay luôn làm việc bình dân điệu thấp mà nói, đã là thực khác người rồi. Nhưng làm như vậy cũng không phải là vì trưởng tôn Thịnh gia Thịnh Vinh, mà là vì Thịnh Tranh từng trải qua kiếp nạn, Thịnh gia cưng chiều nhiều một chút, cũng không có vấn đề gì cả.
Sau khi Thịnh Hoài Kính qua đời có để lại không ít di sản cho Thịnh Tranh, còn có Thịnh Hoài Dân, Thịnh Hoài Lễ, Thịnh Hoài Ninh, hai người bác một người cô vì chăm sóc cháu nhỏ, từng người đều lấy ra một bộ phận tài sản riêng của mình, giao cho thuộc hạ cũ của Thịnh Hoài Kính trợ giúp Thịnh Tranh xử lý tài sản. Chờ sau khi Thịnh Tranh trưởng thành, liền sẽ lập tức có được lượng tài phú mà người khác không thể nào tưởng tượng nổi.
Thịnh Tranh tiêu đều là tiền của mình, người khác cho dù có muốn lấy điểm này để dị nghị thì cũng không thể nào xuống tay nổi. Chẳng lẽ bọn họ muốn nói Thịnh Hoài Dân Thịnh Hoài Lễ tham ô nhận hối lộ? Hay là nói công ty của Thịnh Hoài Ninh không chính đáng? Có cho mười lá gan bọn họ cũng không dám bôi nhọ như vậy.
“Chỉ cần đồ ăn qua cửa, thân thể Mập Mập hẳn là sẽ không có vấn đề gì. Nó không quá giống mèo bình thường, không ăn kiêng nhiều như vậy, từ điểm này cũng có thể nhìn ra, tố chất thân thể của nó phải vượt qua phần lớn số động vật họ mèo, tuổi thọ tự nhiên cũng không thể lấy tiêu chuẩn của mèo bình thường để cân nhắc được.” Lời tuy là nói như vậy, nhưng kỳ thật trong lòng Hà Kỳ cũng không dễ chịu.
Khi nói chuyện, dưới lầu Dư Gia Đường đã bắt đầu chơi đĩa bay với Thịnh.
Khác biệt với hình thức chơi đùa của chủ sủng khác, thời điểm bọn họ chơi, là Dư Gia Đường dùng cái đuôi quất bay cái đĩa, sau đó Thịnh Tranh chạy tới nhặt đĩa về.
Dư Gia Đường còn gia hạn thời gian với cậu, nếu trong thời hạn không nhặt lấy chạy về được, như vậy cho dù có là quan hốt phân thì cũng phải hưởng miêu miêu quyền.
Thịnh Vinh vẻ mặt phức tạp nhìn phía dưới, em trai bảo bối bị mèo chơi, làm huynh trưởng, hắn hẳn là nên ngăn cản loại hành vi này của Mập Mập, cơ mà……
Hắn lại cảm thấy cách làm của Mập Mập không có gì xấu thì biết làm sao bây giờ?