Tác giả: Hoài Tố
Bọn trẻ ăn ngấu nghiến, vùi cả mặt vào trong ống trúc, nhưng cháo trong nồi vẫn không vơi đi chút nào.
Khi những nén hương trước mặt chúng tắt, cháo cũng nguội lạnh, tinh túy trong cháo đã bị chúng hấp thu hết.
Năm, sáu đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi nằm chỉnh tề, sờ tay lên bụng.
Thật là thoả mãn!
A Sinh ngừng khóc.
Hoắc Chấn Diệp hâm nóng lại nồi cháo rồi chia làm hai bát, hắn và A Sinh mỗi người ăn một nửa.
Ăn vào miệng vừa nhạt nhẽo vừa vô vị.
Món cháo này ăn vào giống như đang nhai bông gòn được ngâm ướt vậy, cả miếng thịt cũng không có hương vị của thịt.
Hoắc Chấn Diệp ăn cháo, nhưng không thể để Bạch Chuẩn ăn thứ này, Hắn lại nấu một bó mì sợi, bỏ thêm mấy miếng thịt rồi bưng cho cậu: “Ăn đi.”
Lát nữa còn phải làm người giấy hiến hí, cậu không thể không có tinh thần.
Hoắc Chấn Diệp bưng bát của mình lên, thấy A Sinh vẫn còn đang cúi đầu rầu rĩ thì nhét bát vào trong tay cậu ta, nói: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta còn rất nhiều việc cần làm nữa.”
A Sinh bưng bát, đút từng miếng vào miệng.
Cậu ta lầm lũi ăn hết bát cháo rồi mới ngẩng đầu lên, thề với môn chủ và các tiểu sư đệ: “Con nhất định, nhất định sẽ báo thù cho mọi người.”
Hoắc Chấn Diệp ngồi bên đống lửa.
Từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng ăn thứ gì khó ăn như vậy, nhưng hắn vẫn ăn từ từ, không hề nhăn mặt, dù không còn tinh túy nữa vẫn tốt hơn là chết đói.
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn trúc thong thả ăn mì, trông thấy Hoắc Chấn Diệp ăn đồ cúng, cậu ăn nửa bát rồi đặt xuống, bảo rằng: “Tôi ăn no rồi.”
Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu nhìn cậu.
Đồ ăn còn lại không nhiều lắm, hắn nấu mì dựa theo sức ăn của cậu, sao còn thừa nhiều như vậy?
“No thật sao?” Hoắc Chấn Diệp nhíu mày.
Bạch Chuẩn nhặt sợi nan trúc lên, dùng lau làm chỉ, bện thành bộ khung, thản nhiên đáp: “Anh nấu có ngon đâu.
Tôi không muốn ăn.”
Hoắc Chấn Diệp lập tức ăn hết nửa còn lại.
So với món cháo vừa nãy thì mì này thật giống như canh thần tiên.
Ăn hai miếng hắn mới sực tỉnh, không phải Bạch Chuẩn ăn no mà là cậu cố ý để phần cho hắn.
Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, trộm xem vẻ mặt của Bạch Chuẩn.
Ánh mắt hắn vừa chạm tới, Bạch Chuẩn đã liếc sang.
Hoắc Chấn Diệp cũng không hề nao núng, thấy đôi môi đầy quyến rũ của cậu thì nuốt nước miếng, lại nghĩ đến nụ hôn trong quan tài kia.
Phải nói là rất nhiều nụ hôn, hai người vừa tách ra đã tiếp tục quấn lấy nhau.
Nếu không phải đang ở đây, có lẽ bọn họ đã tiến thêm một bước nữa rồi.
Nghĩ vậy Hoắc Chấn Diệp xích lại gần, chỉ hận không thể gần cậu thêm chút nữa.
Bạch Chuẩn rũ mắt, vung nan trúc tạo thành một vạch ngăn giữa hai người.
“Anh đứng đắn chút đi.”
Hoắc Chấn Diệp đành ngoan ngoãn đứng bên cạnh đường ranh giới đó, thầm nhủ Bạch Chuẩn đang thẹn thùng, bây giờ vẫn còn chưa thể được voi đòi tiên, về sau hẵng tính.
Bạch Chuẩn mất cả đêm đã làm xong bộ khung xương cho toàn bộ gánh hát.
Tiếp theo là vẽ mặt cho từng người.
Tuy chưa từng thấy diện mạo của những người đó, nhưng bọn họ đều tô thuốc màu lên mặt nên cũng không khó vẽ.
Tám đứa trẻ đều vẽ mặt khỉ, mặc hí phục, đứng đó trông giống hệt như một chú khỉ con bằng xương bằng thịt.
Hoắc Chấn Diệp vẽ khuôn mặt của Chử Vân.
Lúc này A Sinh mới bừng tỉnh: “Thất gia!”
Cậu ta hét rất to, Bạch Chuẩn không hề hấn gì nhưng Hoắc Chấn Diệp thì bị giật mình, đầu bút run lên khiến lông mày lệch một đường.
“Sư tỷ của tôi biến thành… biến thành ác quỷ rồi!” Lẽ ra sư tỷ và Trần sư huynh sắp sửa thành hôn, lẽ ra đó phải là một chuyện hoan hỉ biết bao, vậy mà bây giờ ngay cả làm vợ chồng dưới suối vàng cũng không thể.
Hoắc Chấn Diệp liếc A Sinh, thở dài rồi dùng đầu bút lông chỉ vào góc tường.
A Sinh nghiêng đầu nhìn theo, một cơn gió lạnh âm u thổi qua, cậu ta hắt hơi một cái.
Sư tỷ mặc hí phục ngồi trong góc, màn sương đen bao phủ quanh người, bên cạnh là thi thể của Trần Thọ.
A Sinh kìm nén nước mắt.
“Thất… Thất gia…”
Chử Vân gật đầu với A Sinh, nói: “Cậu là một đứa trẻ tốt.
Đợi khi nào chúng ta ra ngoài sẽ cùng nhau báo thù.”
Bạch Chuẩn đang chăm chú vẽ mặt, không hề chớp mắt.
Vẽ xong một tấm cậu lập tức dán lên khung xương rồi mặc hí phục có sẵn vào, trông rất giống như đang diễn hí khúc.
Nước nóng lúc nào cũng đun sẵn trong nồi.
Hoắc Chấn Diệp rót một ly đưa cho Bạch Chuẩn, nói: “Cậu nghỉ ngơi lát đã.
Gấp đến đâu cũng không kịp đêm nay.”
Bạch Chuẩn cũng không ngẩng đầu lên.
“Không cần.” Bọn họ đã bước vào đêm thứ hai rồi, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.
Hoắc Chấn Diệp vội đưa hai tay ôm lấy bờ vai gầy của Bạch Chuẩn, dùng đầu ngón tay giúp cậu xoa bóp, thả lỏng gân cốt.
Bạch Chuẩn không ngờ hắn còn có cả ngón nghề này, lực độ vừa phải, lại ấn xuống đúng chỗ.
Cậu khẽ “ưm” một tiếng đầy hưởng thụ.
Đang cảm thấy thoải mái thì nghe thấy người này khẽ nói: “Tôi ấn chỗ khác càng thoải mái hơn.”
Bạch Chuẩn khẽ di chuyển con dao trúc, đôi mắt phượng liếc xéo hắn.
Cậu chỉ muốn xiên cho tên này một nhát, nhưng chợt nhớ đến lúc quấn quít lấy nhau trong quan tài.
Cậu nghiêm nghị nói: “Cút xa tôi một chút.”
Hoắc Chấn Diếp rất biết điều, vội nhích đít ra chút xíu, tiếp tục vẽ mặt nạ cho người giấy.
Sắc trời mờ sáng, ló ra một chút ánh sáng đỏ.
A Sinh lồm cồm bò dậy, mọi người cùng nhau lên núi.
Ở dayz tinh thần của Bạch Chuẩn tốt hơn so với ở bên ngoài rất nhiều.
Hoắc Chấn Diệp còn lo lắng cậu sẽ không chịu nối, nhưng không ngờ chân cậu bước rất nhẹ nhàng, leo núi còn nhanh hơn những người bên cạnh.
Bọn trẻ không hiểu gì gọi là sống chết, chúng chỉ biết lúc bị đói đến cùng cực thì cơ thể trở nên nhẹ bẫng và không còn đói nữa.
Chúng dắt tay nhau chạy trên con đường núi, mỉm cười vẫy tay với A Sinh: “Sư huynh! Ở đây!”
Các tiểu sư đệ dẫn nhóm người tìm đến hang đất.
Bát môn chủ ngồi ở giữa, mấy tiểu sư đệ ngồi ở hai bên.
Người này dắt tay người kia, hai bên cùng dựa sát vào người Bát môn chủ.
Đêm trước A Sinh đã khóc một trận, nhưng thấy tình cảnh này cậu ta vẫn không kìm được mà lại khóc thật to.
Cậu ta vốn định dời những thi thể này ra ngoài để đào hố chôn.
Nhưng thấy khi chết họ vẫn còn nắm chặt tay nhau, cậu ta đành lấp đầy hang đất.để bọn họ được chôn cất tử tế.
A Sinh lấp đầy đất, cuối cùng cậu ta chặt một cây trúc thật to và chẻ thành nhiều mảnh.
Cậu ta không biết chữ, vì vậy Hoắc Chấn Diệp lấy những mảnh trúc và dùng dao khắc chữ lên đó.
A Sinh cắm xuống đất.
Mỗi người có một tấm bia mộ bằng trúc.
Mỗi tấm bia mộ được cắm xuống là có một cái bóng biến mất.
Đến khi A Sinh cắm hết tất cả những tấm bia mộ đã được khắc chữ xuống đất, bên cạnh cậu ta đã không còn bóng của Bát môn chủ và các tiểu sư đệ nữa.
Bạch Chuẩn thắp thêm nén nhang, nói rằng: “Bát môn chủ hãy yên tâm, tôi sẽ đưa các vị qua cầu vượt sông, đi đầu thai chuyển kiếp.”
Sau khi mai táng hài cốt xong, cả người lẫn ma cùng đi đến trước mộ phần của con quái vật kia.
A Sinh và Hoắc Chấn Diệp đào mộ.
Họ phải đào sâu ba thước mới thấy một cỗ quan tài nhỏ hẹp nhưng rất sâu và dài.
Hoắc Chấn Diệp vừa nhìn qua đã nhăn mày.
“Chiếc quan tài này sao lại giống với chiếc ở trong miếu thổ địa vậy?”
Bạch Chuẩn nhíu mày nói: “Không phải giống, mà là có người đã lén đánh tráo quan tài.”
Chiếc quan tài trong miếu thổ địa sử dụng gỗ đào đã bị sét đánh, bên trên còn được viết bùa chú trấn quỷ bằng mực chu sa.
Còn chiếc quan tài này, tuy cũng có màu đỏ nhạt, bên trên cũng được viết bùa chú, nhưng với ý đồ hoàn toàn khác nhau.
Dùng gỗ cây hòe làm quan tài, chết khó mà nhắm mắt.
Những chú văn trên quan tài trông có vẻ đúng nhưng thực ra là sai.
Đây không phải là phù chú để trấn giữ oán linh, hóa giải oán khí.
Bạch Chuẩn bịt mũi, “Hai người các anh mau lui ra để cho Chử Vân mở quan tài.”
Bên trong chiếc quan tài này chắc chắn có oán khí rất nặng, chỉ có Chử Vân là ác quỷ mới không e ngại oán khí.
Chử Vân vung hai tay, màn sương đen hóa thành bốn cái móng vuốt màu đen, nhổ sạch những cây đinh trên quan tài.
Quan tài vừa được mở, oán khí bên trong lập tức tản ra bốn phía.
Hoắc Chấn Diệp kéo Bạch Chuẩn, đứng ở nơi có gió trên sườn núi.
Nắp quan tài mở toang, phải rất lâu sau âm khí bên trong mới tiêu tan hết.
Chử Vân tóm lấy hài cốt trong quan tài và ném ra đất.
Thi thể này đã mục nát từ lâu, chỉ còn lại bộ xương có bốn tay và bốn chân.
A Sinh sửng sốt: “Đây… đây là thứ gì vậy?”
“Là người.” Hoắc Chấn Diệp dòm kĩ.
Là hai đứa trẻ sinh đôi dính liền nhau.HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI BA.