Tác giả: Hoài Tố
Hoắc Chấn Diệp rảo bước, xách theo hộp bánh cà phê quay lại xóm Dư Khánh.
A Tú vội ra mở cửa cho hắn, rồi nhanh chóng rúc vào phòng.
Tâm trạng chủ nhân không được tốt, nhóm người giấy đều rục đầu rũ mắt, ngay cả hoàng tước cũng ngoan ngoãn hơn.
Nó không dám đi trêu chọc Chỏm Đỏ mà chỉ đậu ở bên xà nhà xa lắc, quay đầu vẫy đuôi, hy vọng Chỏm Đỏ sẽ chú ý đến nó.
Bạch Chuẩn ngồi trước bàn có hai đĩa thức ăn và chén cháo trắng thanh đạm.
Hoắc Chấn Diệp trở về cậu cũng không thèm dòm, chỉ múc muỗng cháo đưa lên miệng thổi nhè nhẹ.
“Sao cậu ăn cháo trắng vậy?” Hoắc Chấn Diệp cau mày, còn bới móc mấy dĩa rau không chất lượng: “Dưa mắm này cũng không ổn.
Đợi mai tôi về nhà bảo thím Lưu nấu thêm đồ cho cậu.”
Bạch Chuẩn vẫn không để ý tới Hoắc Chấn Diệp.
Hắn ngồi xuống trước mặt cậu, đợi hồi lâu cũng không thấy A Tú mang bát đũa lên.
Bây giờ hắn mới cảm thấy bầu không khí khá kỳ lạ: “Sao thế?” Nghĩ một lát mới tỉnh ra.
Sư huynh Bạch Chuẩn vừa chết, tuy rằng là tự mình chuốc lấy nhưng dù sao cũng là sư huynh của Bạch Chuẩn, trong lòng cậu không thoải mái cũng là chuyện bình thường.
“Có muốn tổ chức lễ tang không?”
Bạch Chuẩn thả muỗng xuống, cầm đũa gắp miếng dưa mắm bỏ vào miệng.
“Đừng ăn cái này nữa.” Hoắc Chấn Diệp xắn tay áo dẹp chén cháo: “Cậu ăn cái này trước đã.
Cho dù ăn chay cũng không thể ăn như vậy được.”
Hắn đưa cho Bạch Chuẩn miếng bánh kem sôcôla, còn sợ cậu ăn nhiều nên cắt ra phân nửa.
Bạch Chuẩn múc một thìa kem bơ cà phê nhìn Hoắc Chấn Diệp chạy ra ngoài, sau đó nhanh chóng gọi cả bàn đồ chay về.
Gạch cua chay, củ niễng xào, canh rau nhút.
Ba dĩa đồ ăn bày trước mặt mà Bạch Chuẩn chỉ liếc cái rồi thôi.
“Đến hòa thượng ăn trứng gà cũng được tính là ăn chay mà.” Gầy như Bạch Chuẩn, dù không ăn thịt thì cũng phải ăn trứng gà hay uống sữa bò.
Bạch thất gia miễn cưỡng dùng đầu đũa gắp một miếng gạch cua chay, lòng trắng và lòng đỏ trứng được xào riêng, sau đó thêm lòng đỏ trứng muối, dấm và gừng để làm ra vị thịt cua.
“Thế nào? Không tệ chứ, vốn dĩ món này nên dùng cá lù đù vàng để nấu.
Nếu cậu thích ăn, sau này có thể nếm thử thịt vị cá.” Hoắc Chấn Diệp cười hớn hở, ngọn đèn chiếu xuống khiến đôi mắt hắn như đượm ánh sáng, trông đặc biệt có thần thái.
Bạch Chuẩn nhìn hắn, ra ngoài gặp người kia cũng có thể vui đến vậy sao?
Hoàng tước nhỏ bước tới bước lui trên xà nhà, nó cúi đầu nhìn hai người bên cạnh bàn, một người ngồi thẳng dùng đũa gảy hạt cơm, một người nghiêng về phía trước.
Nó vỗ vỗ cánh, bay vèo tới cạnh lồng, vươn cổ ra muốn mổ chú chim đầu đỏ trong lồng.
Hoắc Chấn Diệp vẫn đang cười, Bạch Chuẩn lườm xéo hắn rồi đập đũa xuống, di chuyển xe lăn vào trong phòng.
“Cậu ấy đang giận sao?” Hoắc Chấn Diệp hỏi hai dãy người giấy bên phải trái, tất cả người giấy đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Hoắc Chấn Diệp chỉ đành đứng dậy, theo vào trong phòng, “Sao thế?”
Bạch Chuẩn không đáp lời, tay cầm trúc và kéo, cắt một tờ giấy đỏ làm áo cưới.
Hoắc Chấn Diệp ngồi dưới đèn cùng cậu, cầm lấy cành trúc chẻ nan, cả căn phòng chỉ có tiếng vang “tách tách” khe khẽ của hoa đèn.
Bạch Chuẩn thấy Hoắc Chấn Diệp khẽ xoay cổ tay, nan trúc chẻ ra vừa mảnh vừa dài, xoay hay gấp khúc đều không bị đứt, lửa giận cũng tự dưng tan đi không ít.
Hai người ngồi im lặng lúc lâu, Hoắc Chấn Diệp nói: “Thi thể của Hỉ Hồng phải để đó thêm hai ngày nữa, nhà họ Kiều đã chi một khoản tiền mai táng để chọn một phần mộ tử tế cho cô ta.
Cậu có muốn nghỉ ngơi trước vài ngày không? Đợi khi nào tinh thần đỡ hơn rồi may da cho cô ta sau.”
“Trước tết Trung Nguyên nhất định phải may xong.” Còn cả Tống Anh nữa, không thể để cho hồn ma của bà ta quanh quẩn ở dương gian được, tiết Trung Nguyên phải tiễn bà ta lên đường.
Hoắc Chấn Diệp thấy sắc mặt của Bạch Chuẩn lại tái thêm, hắn vội làm nhanh hơn.
Nếu như hắn có thể làm nhiều thêm chút nữa, Bạch Chuẩn cũng đỡ một phần sức, nhưng vì cử động mạnh khiến miệng vết thương đau nhói, Hoắc Chấn Diệp hít sâu.
Bạch Chuẩn cầm thanh trúc chọc vai hắn: “Nhẹ thôi, dùng lực ở cổ tay.”
Vai vừa bị chọc, tim Hoắc Chấn Diệp nảy lên tưng tưng.
Hắn quay người nắm lấy thanh trúc, hai người chỉ cách nhau cành trúc ấy: “Cậu cảm thấy đàn ông nhất định phải thích phụ nữ mới bình thường sao?”
Ánh mắt nhìn thẳng Bạch Chuẩn, không hề vòng vo.
Lửa nóng trong lòng Bạch Chuẩn bỗng dưng lại dâng lên, cậu rút cành trúc ra, hắn còn không biết xấu hổ hỏi chuyện này sao?
“Lẽ thường là thế, âm dương điều hòa.” Bạch Chuẩn sa sầm mặt, cái tên bác sĩ kia có gì tốt chứ, nhìn thì yếu ớt giống y phụ nữ.
Hoắc Chấn Diệp giật mình, hắn không ngờ Bạch Chuẩn quyết đoán như vậy.
Ngẫm lại cũng phải thôi, Thất Môn Điều vốn dĩ là điều hòa âm dương, sao có thể làm trái thứ mình học cả đời chứ?
Bàn tay buông lỏng, cành trúc rơi xuống, hắn ủ rũ ngồi dưới đèn, hời hợt chẻ nan trúc và dán giấy đỏ lên đó.
Bạch Chuẩn thấy hắn như vậy thì rất vừa lòng, cắt áo giấy xong bèn quay về phòng ngủ.
Hoắc Chấn Diệp lại ngồi trên chiếc giường ngoài hành lang nhìn ánh trăng trong sân.
Hắn thở ngắn than dài, cuối cùng Hoắc thất thiếu gia cũng hiểu ra một điều, mặc kệ Bạch Chuẩn thế nào thì hắn cũng thích cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Chấn Diệp nhẹ tay nhẹ chân ra ngoài, Bạch Chuẩn phải thu dọn cục diện hỗn loạn cho Bạch Lê, một Hỉ Hồng, một Tống Anh, cả một thợ may Chu nữa.
Còn hắn phải tới Đồn Cảnh sát một chuyến.
Hắn vừa đóng cửa, Bạch Chuẩn lập tức mở mắt ra, cả đêm qua cậu không ngủ ngon, chỉ nằm nghe Hoắc Chấn Diệp cách một bức tường trằn trọc tới lui.
Sáng sớm đã gấp đi gặp tên bác sĩ kia rồi à?
Hoàng tước không cần chủ nhân phải mở miệng, nó bay khỏi sân, đậu lên vai Hoắc Chấn Diệp tức giận mổ hắn một cái.
Hoắc Chấn Diệp xoa đầu nó, hoàng tước nhỏ theo Hoắc Chấn Diệp tới Đồn Cảnh sát.
Đầu Bự vừa nhác thấy Hoắc Chấn Diệp, mở miệng cười trêu chọc: “Hoắc thiếu gia! Mấy ngày nay cậu không xem báo à?”
Bạch Chuẩn không đặt báo nên tất nhiên hắn chưa xem, nhưng nhìn cái điệu bộ của Đầu Bự thì chắc là chuyện tốt, cười hỏi: “Sao nào? Trên báo khen anh à?”
Đầu Bự lắc đầu, đưa xấp báo qua: “Không phải tôi, là Hoắc thiếu gia lại nổi tiếng rồi!”
Hoắc Chấn Diệp cầm lấy tờ báo nhỏ mà hắn chưa từng nghe tên, tiện tay giở ra xem, nhìn thấy bên trên in chữ lớn bằng mực dầu: “Công tử bột biến thân thành thần thám, liên tiếp phá kỳ án sau vụ án Hoa Quốc”.
Hoắc Chấn Diệp đọc nhanh như bay, càng đọc càng nhíu mày.
Bài báo này viết y như tiểu thuyết, không ghi tên nam chính mà chỉ lấy biệt hiệu là Thất thiếu gia.
Nội dung viết hắn tiêu tiền như nước thế nào, bị cuốn vào kỳ án ra sao rồi phát huy sức mạnh thần kỳ tìm ra hung thủ sửa lại án sai cho mình.
Trong đó có vài câu nhìn vô cùng quen mắt, không trích từ “Sherlock Holmes” thì cũng trích từ “Những vụ án của Charlie Chan”.
(Charlie Chan là một thám tử cảnh sát hư cấu ở thành phố Honolulu do tác giả Earl Derr Biggers tạo ra cho một loạt tiểu thuyết bí ẩn)
Hành văn cẩu thả nhưng câu chuyện ly kỳ, tác giả của bài báo nói Thất thiếu gia có thể thông linh, dựa vào thông linh để phá án.
Mặc dù dùng tên giả nhưng chỉ cần đọc lướt vẫn có thể nhận ra đó là Hoắc Chấn Diệp, ngay cả Đầu Bự cũng phát hiện: “Hoắc thiếu gia, ngày mai là công bố kết thúc vụ án vợ chồng Tống Phúc Sinh, vậy mà tờ báo này đã giành trước rồi.”
“Toàn viết nhảm nhí vớ vẩn.” Hoắc Chấn Diệp quăng báo lên bàn.
Ngay cả chuyện Tống Phúc Sinh tới nhà thờ xin nước thánh cũng bị phóng viên moi ra, trên báo và bản tin cũng bắt đâu viết mấy chuyện liên quan tới ma quỷ linh tinh.
Không cần phải hỏi, đây chắc chắn là ngôn luận Father Brown.
(Father Brown là một bộ phim truyền hình BBC.
Bộ truyện lấy bối cảnh vào giữa những năm 1950, tại ngôi làng hư cấu Cotswold của Kembleford, nơi Cha Brown, linh mục tại Nhà thờ Công giáo St Mary, giải quyết các vụ án giết người.
Một thanh tra cảnh sát, người thường xuyên bắt nhầm một nghi phạm, tỏ ra khó chịu trước thành công của Cha Brown.)
Đúng lúc dân chúng Thượng Hải đã xem chán mấy loại quỷ Trung Quốc rồi, bây giờ lại được xem thêm ma nước ngoài.
“Đã thả Tống Phúc Sinh ra chưa?” Hoắc Chấn Diệp rất quan tâm.
“Thả lâu rồi.” Đậu Bự nhỏ giọng, thần bí kể: “Sở Cảnh sát nhận một món tiền lớn đấy.” Gần như đã vắt kiệt Tống Phúc Sinh.
Đầu Bự nói xong thì thở dài: “Nhưng mà… nhưng mà hình như người bị điên luôn rồi.”
“Hình như là sao?”
“Không biết đầu óc ông ta còn tỉnh táo hay không nhưng cứ đứng suốt ở số nhà 77, đường Tam Quan.”
Mới vài ngày mà quần áo xộc xệch rách rưới, chẳng khác gì tên ăn mày lang thang trên phố.
Đồn Cảnh sát nhận được mấy cuộc báo án, nói ông ta bỗng nhiên dí theo một gia đình ba người giữa phố, còn bị ăn mày trên đường bắt nạt.
Đầu Bự nói: “Tôi đã đưa ông ta về nhà mấy lần, nhưng chưa về tới cửa là ông ta lại chạy mất.”
Tống Phúc Sinh muốn tìm Bạch Lê tính sổ, hay muốn đòi Bạch Lê đền lại người vợ giấy cho ổng? Ai mà biết được chứ!
Hoắc Chấn Diệp nghe xong thì im lặng, vỗ vai Đầu Bự: “Anh nói với các anh em, nếu có ai gặp ông ta thì dẫn ông ta đi tắm rửa ăn bữa cơm, tiền cứ tính cho tôi.”
“Hoắc thiếu gia, cậu đúng là người tốt.” Thời buổi này, mấy ai chịu quan tâm tới người mà mình không quen thân đâu chứ.
“Đúng rồi! Cái tên cướp bắt được ở Hồng Khẩu, người giết Tống Minh Kiệt ấy, đã chết trong lao rồi, nghe đâu tự sát thì phải.”
Chuyện này đã qua được mấy ngày, nhưng vụ án ở Hồng Khẩu vẫn là án treo.
Trong kho không có ai ra vào, cửa sổ thông khí thì cao như vậy, tình trạng chết của ba tên cướp cũng rất thê thảm.
Hổng Khẩu kết án bọn cướp tự mâu thuẫn rồi đánh nhau, tên điên kia giết ba người còn lại sau đó tự sát trong nhà lao, vụ án kết thúc như thế.
“Vậy vụ của Hỉ Hồng thì sao?”
“Vụ án đó vẫn còn đang tranh cãi.
Kỹ viện Tam Trường nằm ở trong khu thành cũ, nhà họ Kiều thì nằm trong vùng tô giới, Hỉ Hồng còn là gái bán hoa.” Hai bên dùng luật khác nhau.
Đầu Bự cảm thấy kỳ lạ, giàu như nhà họ Kiều, có tận mười chiếc tàu chở hàng ở bến vậy mà không dùng tiền để giải quyết.
Hoắc Chấn Diệp nhếch môi cười, nhà họ Kiều sợ thi thể lại trèo vào trong vườn hoa, tự vùi mình xuống gốc cây, cả nhà họ không được sống yên ổn.
“Kiều thiếu phu nhân đã đăng báo ly hôn cùng Kiều thiếu gia rồi.” Nghe nói nhà họ Kiều đã đưa cho thiếu phu nhân một món tiền.
Đầu Bự là cảnh sát người Hoa biết chữ hiếm hoi trong Đồn Cảnh sát, nhóm cảnh sát trong đây ngày ngày đều muốn nghe anh ta đọc tin tức mới.
Tin đồn nào anh ta cũng biết một chút, gần đây chuyện các anh em trong đồn thích nghe nhất chính là “Thất thiếu gia phá án”.
Tiếp theo là “Ngày mưa đào thi thể ở vườn hoa nhà họ Kiều”.
Trong lúc Hoắc Chấn Diệp nói chuyện với Đầu Bự, hoàng tước nhảy lên chiếc bàn, nó chấm cái mỏ lên tờ báo, nhảy theo hàng chữ.
Hoắc Chấn Diệp nói xong, quay đầu nhìn thấy nó đang nhảy tới nhảy lui bèn túm lên: “Mày còn biết đọc báo hả?”
Hoàng tước ngẩng cao đầu.
“Hoắc thiếu gia, chim cậu nuôi thông minh thật đấy.” Không chỉ tìm được thi thể còn có thể đọc báo.
Thần thám thông linh không phải là thật đấy chứ? Đầu Bự muốn vươn tay sờ đầu nhỏ của hoàng tước.
Hoàng tước nhảy né ra, nó cụp cánh xuống, đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm Đầu Bự.
Đầu Bự có thể nhìn ra vẻ kiêu căng trên cái mặt chim của nó, bàn tay chậm rãi rụt về.
Hoắc Chấn Diệp vỗ vai mình, ra hiệu cho hoàng tước nhảy lên: “Đi thôi.”
Hoàng tước vỗ cánh đáp xuống vai hắn, đứng ổn định thì khép cánh, lườm Đầu Bự.
Đầu Bự chậc lưỡi, con chim này đúng là lợi hại thật.
Hoắc Chấn Diệp đến cửa hàng thuốc Đông y, chọn nhân sâm cho Bạch Chuẩn bồi bổ.
Khi hắn cầm theo hộp thuốc đẩy cửa bước vào, Bạch Chuẩn đang ngồi ngoài sân đọc báo.
Bạch Chuẩn trông thấy Hoắc Chấn Diệp quay về, cậu giở báo “roạt roạt”, còn thỉnh thoảng bình luận xì xào khó nghe rõ.
Hoắc Chấn Diệp cầm hộp thuốc đi tới, phát hiện tờ báo mà Bạch Chuẩn đang cầm trên tay chính là tờ báo mà Đầu Bự cho hắn xem ở Đồn Cảnh sát.
Da mặt dày của Hoắc Chấn Diệp cũng không chịu nổi: “Cậu… cậu đặt báo từ khi nào vậy?”
Bạch Chuẩn lật qua một trang, tâm trạng của cậu cực tốt: “Hôm nay.” Nói xong cậu giơ báo trong tay lên, “Thần thám thông linh à?”
Hoắc Chấn Diệp vừa buồn cười vừa giận, cảm thấy không nên chiều cậu như vậy nữa.
Hắn bước nhanh tới bên xe lăn, mở hộp thuốc Đông y ra, bên trong là từng lát nhân sâm ngâm mật.
Bạch Chuẩn sợ đắng, sợ vị lạ, nhân sâm thái lát tẩm mật ong ít ra cậu có thể ăn vài miếng.
Hoắc Chấn Diệp lấy một lát đưa tới bên miệng Bạch Chuẩn: “Cậu nếm thử xem.
Cái này bổ máu an thần.”
Bạch Chuẩn hé môi mỏng, ngậm lấy miếng ấy, lông mi dài rủ xuống.
Nếu như thật sự đến lúc giữ không được nữa thì để hắn đi vậy.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc – Thông linh thần thám -Thất: Giữ được mà, có đuổi tôi cũng khum đi đâu!HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI TƯ.