Tác giả: Hoài Tố
Hoắc Chấn Diệp bước lên trước một bước, hai ngón tay chĩa ra chọt thủng đôi mắt của “Kim Đồng”.
Rõ ràng chỉ là lớp giấy mỏng nhưng Hoắc Chấn Diệp cảm giác giống như đâm vào da người vậy, lúc rút tay ra ngón tay hắn đã ướt nhẹp.
Hai dòng máu chảy ra khỏi hốc mắt của “Kim Đồng”.
Cơn gió âm u nổi lên khắp phòng, cánh cửa khắc hoa đang mở chợt đóng sầm, dâng lên một cơn gió thổi tắt cây nến trên tay Hoắc Chấn Diệp.
Bàn ghế rung lắc qua lại.
Trong ngôi nhà tối đen như mực, ngập tràn tiếng giấy trúc ma sát loạt soạt.
Hoắc Chấn Diệp mở chiếc hộp bạc ra, ngọn lửa bùng lên chiếu sáng xung quanh hắn.
Những người giấy vừa mới còn đứng ở sát tường đồng loạt dòm hắn, tay chân cứng ngắc đi về phía này.
“Bạch Chuẩn!” Hoắc Chấn Diệp cất cao giọng gọi, nhưng không có ai đáp lời.
Hắn chửi thề một câu, móc một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra, cắn mở nắp bình vẩy lên người giấy ở gần hắn nhất, sau đó châm một cây nến và vứt qua đó.
Ngọn lửa vừa bén vào giấy lập tức cháy bừng lên, người giấy bị đốt lập tức quờ quạng tay chân, hai tay ôm lấy đầu, miệng há ra giống như đang kêu gào nhưng không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Người giấy vừa rồi còn muốn nhào tới vội phanh gấp, nụ cười trên mặt vẫn không đổi, tất cả nháo nhào lùi về phía sau.
Thứ Hoắc Chấn Diệp cầm trong tay là một bình rượu nhỏ.
Hắn đội mưa chạy khỏi Dư Khánh, lúc chạy ngang tiệm thuốc lá và rượu thì vòng trở lại.
Trên quầy hàng bày đầy những bình rượu nhỏ bằng bàn tay, Hoắc Chấn Diệp mua hết toàn bộ.
Nếu không mua được xăng thì dùng tạm rượu có độ cồn cao cũng được.
Tất cả các túi quần túi áo của hắn đều đựng đầy những chai rượu nhỏ, chỉ cần chút tia lửa, có thể quăng ra như lựu đạn.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRUMtru yen.NE T )
Những người giấy khác đều rút về phía sau, chỉ có “Kim Đồng” bị hắn chọc mù mắt là không chịu buông tha.
Hai tay của “Kim Đồng” nâng lên, trước người treo một dải lụa, bên trên viết “Kim Đồng tiếp dẫn Tây phương lộ”.
Nó nhẹ nhàng nhảy lên, vung dải lụa về phía trước ngực Hoắc Chấn Diệp, mang theo một luồng gió mạnh.
Hoắc Chấn Diệp thấy “Kim Đồng” không hề sợ lửa thì lùi đến bên cửa, thuận thế tháo một thanh gỗ đã mục nát trên cánh cửa xuống, vung về phía nó.
“Kim Đồng” đỡ lấy thanh gỗ bằng một tay, lập tức bẻ làm đôi.
Hai con mắt nó máu tuôn như suối, há miệng gầm thét không tiếng động với Hoắc Chấn Diệp, hàm răng chi chít những chiếc răng trúc.
Hoắc Chấn Diệp bất chợt nhớ đến Tống Anh lúc chết, ngón tay bà ta bị đứt tận gốc, trên đó đầy những dấu răng.
Thì ra người giấy Tiểu Kiệt dùng thứ này để cắn đứt ngón tay của bà ta.
“Kim Đồng” há miệng xông lên.
Hoắc Chấn Diệp giơ cánh tay ra chắn, nó cắn ngay vào tay hắn.
Răng trúc được mài vừa nhỏ vừa nhọn cắm vào trong da thịt, Hoắc Chấn Diệp hít một hơi lạnh.
Lưng hắn đẩy tung cánh cửa khắc hoa ra, dùng tay không ghì lấy cái đầu của “Kim Đồng”, lôi nó vào trong mưa.
Kim Đồng cảm nhận được hơi ẩm nên muốn chạy trốn, nhưng đầu nó đã bị Hoắc Chấn Diệp đè xuống.
Dải lụa kia cuộn lên siết cổ Hoắc Chấn Diệp, càng siết càng chặt.
Hoắc Chấn Diệp nín thở, tính khí thiếu gia của hắn tức khắc trở lại.
Hắn giữ chặt Kim Đồng không cho nó nhúc nhích.
Dưới trận mưa to, Kim Đồng bị xối ướt rất nhanh chóng.
Lúc ban đầu nó còn muốn dùng sợi ruy băng để siết chết Hoắc Chấn Diệp, đến khi ruy băng ngấm đủ nước, toàn thân nó nó cũng đã đổ gục xuống đất, không còn chút “sức sống” nào.
Hoắc Chấn Diệp dùng hai tay gỡ giấy ướt trên cổ ra, móc con dao trúc ra chém một nhát phanh đầu của Kim Đồng, đá nó lăn lông lốc dưới đất như một cái đèn lồng rách nát.
Trên cánh tay hắn toàn là những dấu răng đang không ngừng rỉ máu.
Hắn xé tay áo, tùy tiện buộc vết thương lại.
Một lần nữa hắn bước vào trong sảnh, xé tấm màn trắng treo trước sảnh xuống quấn lên trên thanh gỗ, rót rượu lên đó và châm lửa đốt.
Đốm lửa nhất thời bùng lên, bắn tung tóe ra ngoài.
Người giấy khắp phòng chạy tán loạn.
Hoắc Chấn Diệp lê cơ thể đầm đìa máu và nước vào trong nhà.
“Bạch Chuẩn! Cậu có ở đó không?”
Loại nhà ở kiểu này, bên trong và bên ngoài thông với nhau.
Hắn giơ cây đuốc đi vào trong, vừa đi vừa hét to tên Bạch Chuẩn.
Giọng hắn xuyên thấu qua màn mưa, không hề có tiếng đáp lời.
Mưa nhỏ dần.
Hoắc Chấn Diệp rẽ vào hoa viên, tình trạng nơi này còn đáng sợ hơn trước đại sảnh.
Trên sân khấu cũ nát có mấy người giấy đang diễn hí khúc, dưới hành lang là những người hầu giấy cả nam lẫn nữ.
Hoắc Chấn Diệp hít sâu một hơi, nắm chặt cây đuốc trong tay.
Nhưng đám người giấy này không hề nhúc nhích, cũng không có ý muốn tấn công hắn.
Tiếng bước chân vừa vang lên sau lưng, Hoắc Chấn Diệp quay phắt đầu, trông thấy nửa người “Ngọc Nữ” đang nấp ở lối rẽ, trên mặt còn mang nụ cười vui sướng.
Bị hắn phát hiện, nó bèn cười hì hì rồi nấp đi.
Đã “giết chết” một “người”, e là “người” này cũng sẽ không buông tha cho hắn.
So với việc chờ Ngọc Nữ đánh lén, chi bằng giết chết nó trước.
Hoắc Chấn Diệp đuổi theo nó.
Mới chạy mấy bước hắn nhìn thấy một căn phòng đang mở cửa.
Trong phòng có ánh lửa.
Bạch Chuẩn đang ngồi trên xe lăn, đầu ngoẹo sang một bên giống như bị ngất.
Hoắc Chấn Diệp lao vào phòng, đỡ lấy vai Bạch Chuẩn: “Cậu sao rồi?”
“Bạch Chuẩn” ngửa cổ ra phía sau, nhếch miệng cười với Hoắc Chấn Diệp.
Trong miệng nó là hàm răng trúc sắc nhọn.
Nó phun một hơi khói về phía Hoắc Chấn Diệp.
Không kịp đề phòng, Hắc Chấn Diệp hít hết khói vào miệng, muốn nín thở nhưng đã không kịp nữa, hắn cắn nát khóe miệng, muốn dùng cảm giác đau đớn để chống đỡ.
Nhưng thuốc mê phát huy tác dụng quá nhanh, hắn vịn xe lăn và khuỵu xuống đất.
Đến lúc Hoắc Chấn Diệp tỉnh dậy, còn chưa mở mắt hắn đã nghe thấy tiếng động.
“Đừng sợ, hôm nay em sẽ tỉnh lại thôi.” Giọng nói kia vô cùng dịu dàng, giống như lời thủ thỉ của tình nhân.
Thính giác của hắn đã khôi phục nhưng trước mắt vẫn còn mờ mịt.
Hắn hé mắt, thấy bản thân mình đang bị mấy cây trúc đỡ dậy, cả người bị trói trong tư thế đứng.
Có một người đang quay lưng về phía hắn.
Mái tóc đầy sợi bạc, nhưng nhìn dáng dấp lại giống như người trẻ tuổi.
“Ông là ai? Bạch Lê đâu?” Thuốc vẫn chưa hết tác dụng, hắn nói rất chậm, giọng cũng mơ màng.
Người đàn ông tóc trắng xoay người nhìn Hoắc Chấn Diệp.
Anh ta chính là Bạch Lê.
Tròng mắt hắn co rút.
Bạch Lê nhẹ giọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không giết cậu.
Tiểu Chuẩn sẽ trách tôi.
Mà cậu cũng chẳng có tác dụng gì với tôi.”
Anh ta chỉ cần da của phụ nữ.
“Bạch Chuẩn đâu? Anh đã làm gì cậu ấy?” Hoắc Chấn Diệp cắn đầu lưỡi, cảm giác đau đớn và mùi máu tanh trong cổ họng giúp hắn dần tỉnh táo, đầu lưỡi cũng trở nên linh hoạt.
Bạch Lê không trả lời Hoắc Chấn Diệp.
Anh ta đứng dậy đi đến trước mặt Hoắc Chấn Diệp, lấy một tờ giấy ra ngâm vào nước rồi dán “bẹp” một cái lên mặt hắn.
Đầu ngón tay anh ta ấn nhẹ lên mặt Hoắc Chấn Diệp, men theo xương lông mày và sống mũi.
Hoắc Chấn Diệp ngừng thở.
Hắn biết có một loại thủ đoạn tra tấn gọi là “thăng quan tiến chức”: dùng từng tờ giấy ướt để dán lên trên mặt người bị tra tấn.
Lúc đầu người đó còn miễn cưỡng có thể hô hấp, nhưng khi giấy càng dày, người đó sẽ càng không thở được.
Cuối cùng hai mắt sẽ trợn to, lưỡi cũng rơi ra, chết một cách vô cùng thê thảm.
Nhưng tờ giấy này được lột ra rất nhanh chóng.
Trên giấy khắc họa khuôn mặt của Hoắc Chấn Diệp.
Bạch Lê nhìn hắn một cái rồi ngồi xuống bên cạnh ánh đèn, vẽ lại khuôn mặt của hắn trên tờ giấy.
Hoắc Chấn Diệp hít một hơi thật sâu.
Thị lực của hắn đã khôi phục.
Nơi này bốn phía đều là gạch, ở sát tường còn có bậc thang bằng gạch.
Bọn họ đang ở trong hầm ngầm của ngôi nhà.
Người giấy Ngọc Nữ đang đứng ở trong góc, hai tay nâng một chiếc bình.
Trên dải lụa của nó có viết hàng chữ “Ngọc Nữ tùy hành cực lạc thiên”.
Ở sát tường có một chiếc giường, phía trước có một người phụ nữ đang nằm.
Người này tóc đen, mặt mày thanh tú, trên người đắp một chiếc chăn gấm.
Tuy khắp nhà rách nát tan hoang nhưng trên người người phụ nữ này vẫn được đắp một chiếc chăn trắng tinh, có thêu bách điệp xuyên hoa.
Ban nãy Bạch Lê đang quỳ trước giường nói chuyện với cô ta.
Người phụ nữ có lông mày đen như vẽ, gò má phớt hồng, trông giống như đang ngủ say.
Nhưng cơ thể của cô ta không hề động đậy.
Nếu là người sống thì cho dù đang ngủ say ngực cũng sẽ phập phồng, lông mi rung động, cô ta lại không như vậy.
Cô ta không có hô hấp, nằm yên giống như một người giấy vậy.
Hoắc Chấn Diệp lập tức hiểu ra.
Bạch Lê cũng muốn làm giống như vợ chồng Tống Phúc Sinh.
“Anh nên chôn cất tử tế cho cô ấy.”
Bạch Lê ngừng bút: “Câm miệng.”
Hoắc Chấn Diệp tiếp tục khuyên nhủ anh ta: “Anh cũng biết rất rõ thứ Tống Anh gọi về vốn không phải Tiểu Kiệt, con trai bà ta nằm ở khu nghĩa trang sau nhà thờ.”
Khí thế của Bạch Lê chợt thay đổi: “Tôi bảo cậu câm miệng!”
Anh ta vừa dứt lời, Ngọc Nữ đã di chuyển.
Nó cầm một nắm vải nhét vào miệng Hoắc Chấn Diệp, khiến hắn không thể mở miệng nói gì nữa.
Bạch Lê cũng dần bớt giận, cũng không còn thừa sức lực để tức giận.
Anh ta đã thử rất nhiều cách và không còn thời gian để thử thêm nữa.
Vốn cho rằng chỉ cần da người “tự nguyện” dâng lên là được, sau này anh ta mới biết phải cần người sống tự nguyện hiến tế.
Cho nên anh cần rất nhiều “Tiểu Kiệt”, để cho những người như Tống Anh tự nguyện dâng hiến bộ da của mình.
Gom góp lâu như vậy, cuối cùng anh ta cũng gom đủ da người.
Chỉ cần qua đêm nay là cô ấy sẽ trở về.
Bạch Lê lấy một bộ khung trúc ra rồi đắp áo giấy lên, làm thành một người giấy sơ sài.
Anh ta lấy khuôn mặt vừa mới sao chép từ Hoắc Chấn Diệp, dán lên trên khung trúc.
Động tác của anh ta nhanh thoăn thoắt, làm xong hình người thì dùng mực đậm điểm mắt cho “Hoắc Chấn Diệp”.
Người giấy lập tức đứng thẳng dậy, cử chỉ hành động giống hệt Hoắc Chấn Diệp.
Ngón tay Bạch Lê khẽ nhúc nhích: “Đi.”
“Hoắc Chấn Diệp” bước loạng choạng lên cầu thang, đi từ trong nhà ra ngoài.
Hoắc Chấn Diệp nhìn chằm chằm Bạch Lê, lẽ nào anh ta cho rằng có thể lừa được Bạch Chuẩn chỉ bằng thủ đoạn này?
Bạch Lê liếc nhìn Hoắc Chấn Diệp, nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nhưng anh ta không nói lời nào.
Ngọc Nữ bước lên dùng vải bịt mắt Hoắc Chấn Diệp.
Hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng vẫn có thể nghe được.
Đầu tiên hắn nghe tiếng giấy bị xé rách.
Sau đó Bạch Lê lại dùng giọng nói dịu dàng đó để nói chuyện với người phụ nữ trên giường: “Đừng sợ, anh thay quần áo cho em.”
Hoắc Chấn Diệp bừng tỉnh.
Thì ra người phụ nữ kia cũng làm bằng giấy, cả dung mạo đẹp đẽ cũng là do vẽ mà ra.
Sau đó Hoắc Chấn Diệp ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Bạch Lê mở chiếc hộp và lấy một tấm da người.
Da người cần được duy trì “độ sống”, phải dùng máu người để nuôi dưỡng, mỗi ngày thay máu một lần.
Da trong hộp được xếp từng tấm rất ngăn nắp.
Bạch Lê lấy một tấm, cầm kéo trúc để cắt.
Hoắc Chấn Diệp nghe thấy tiếng kéo cắt rợn người, sồn sột giống như cắt vào một thứ gì đó vừa mỏng nhẹ lại vừa mềm mại.
Sau đó là tiếng xe chỉ luồn kim.
Bạch Lê ngồi dưới ánh đèn nhìn bộ xương trước mặt, trong mắt tràn đầy tình yêu.
May xong tấm da nào anh ta đắp tấm đó lên bộ xương.
May hết thân thể tứ chi, chỉ còn lại đầu lâu.
Anh ta nhẹ nhàng nâng đầu lâu lên, bốn mắt nhìn nhau, giống như thông qua bộ xương có thể nhìn thấy đôi mắt dịu dàng của người mình yêu.
Mở mắt, nặn mũi, đắp môi, từng chút một, anh ta tạo ra một “người” giống như trong ký ức.
Cuối cùng mặc quần áo vào cho cô gái.
Một chiếc xường xám kiểu cũ nền trắng thêu cành hoa mai, giống hệt chiếc mà cô gái đã mặc lúc ra đi cùng anh ta.
Người phụ nữ trên giường tức khắc “sống” lại.
Cô ngước mắt nhìn Bạch Lê, trong đôi mắt đen láy phản chiếu ánh nến mờ ảo.
Bạch Lê mỉm cười, đưa tay vuốt ve đôi mắt cô.
Chỉ còn thiếu một chút nữa, cũng chỉ thiếu một chút cuối cùng nữa thôi là cô có thể trở lại rồi.
Bạch Lê ho sù sụ, lồng ngực không ngừng phập phồng, đẩy chiếc ghế rồi chìa tay ra.
Người phụ nữ cũng đưa tay đặt lên trên bàn tay của anh ta.
Hai người nắm tay nhau đi khỏi.
Hoắc Chấn Diệp đợi lúc lâu, không nghe thấy tiếng động gì trong phòng nữa.
Hắn lắc đầu làm băng vải trên mắt tụt xuống một góc.
Vừa mới nhìn được đã thấy khuôn mặt của Ngọc Nữ đang đối diện với mình.
Hai gò má được điểm phấn hồng, đôi môi đỏ mọng, nó nhìn Hoắc Chấn Diệp cười hì hì, rồi dùng dải lụa quấn lên trên cổ hắn.
Hoắc Chấn Diệp cảm thấy Bạch Lê không nói dối, anh ta thực sự không muốn giết hắn.
Nhưng Ngọc Nữ thì không chịu sự khống chế của anh ta nữa rồi.
Ngọc Nữ mang khuôn mặt không cảm xúc, siết chặt thêm dải lụa.
Hoắc Chấn Diệp nín thở.
Chân hắn bấu chặt mặt đất, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ biện pháp.
Hắn dồn lực xuống ngang hông, cả người nhào về phía Ngọc Nữ.
Bộ khung được làm từ trúc không chịu nổi sức ép.
Tay và chân của Ngọc Nữ đều bị đè bẹp, nhưng đầu nó vẫn còn.
Nó há miệng ra, hàm răng bằng trúc đâm thủng bắp thịt trên ngực Hoắc Chấn Diệp.
Ngay lúc hắn muốn đứng dậy tiếp tục phản kháng thì con chim hoàng tước bay vào.
Nó mổ thật mạnh lên đỉnh đầu Ngọc Nữ, bộ khung trúc vỡ tan.
Cả người Hoắc Chân Diệp dính đầy máu me bụi bặm.
Hoàng tước tha đi nắm vải nhét trong miệng, hắn ngồi dậy một cách vô cùng chật vật: “Mày vừa đi đâu thế?”
Trước khi gặp người giấy “Bạch Chuẩn”, con hoàng tước vẫn còn ở trong túi áo hắn.
Hoàng tước ưỡn ngực.
Hoắc Chấn Diệp dùng răng cởi sợi bỏ dây thừng trói tay chân, gỡ dải lụa trên cổ xuống, xé tan tành hai chữ “cực lạc” trên dải lụa.
Hắn lê bước chân ra khỏi hầm trú ẩn, chỉ thấy Bạch Chuẩn đang chờ ở phía trên.
Thấy hắn đi ra, ánh mắt cậu quan sát hắn từ trên xuống dưới và dừng lại ở vết máu trên cánh tay.
“Cậu đã đi đâu vậy? Cậu có biết là tôi đã tìm cậu khắp nơi không?” Lúc chưa gặp được cậu thì Hoắc Chấn Diệp chỉ thấy lo lắng, biết con người cậu bề ngoài trông có vẻ cứng rắn nhưng thực chất lại rất mềm lòng.
Ngộ nhỡ cậu bị lừa thì sao?
Nhưng khi gặp được Bạch Chuẩn trong hắn chỉ còn lửa giận: “Cậu muốn làm gì sao không nói tiếng nào với tôi? Sao cậu cứ thích đi một mình vậy hả?”
Hiếm thấy Bạch Chuẩn im lặng, chân mày cũng không nhíu lại.
Chờ Hoắc Chấn Diệp nói xong, cậu mới lên tiếng: “Tôi cũng không bảo anh đến.”
“Phải, là tự tôi muốn đến, tự tôi đuổi theo.” Nói hết câu này, vết thương trên người lại đau phải đè ngực thở gấp.
Ngọc Nữ cắn thật quá tàn nhẫn.
Hoàng tước khẽ vỗ cánh rồi chui vào trong tay áo Bạch Chuẩn, mò ra một chiếc khăn tay cắp đến cho Hoắc Chấn Diệp.
Hoắc Chấn Diệp cầm lấy khăn, thầm nghĩ, ý là muốn xin lỗi hắn sao? Hắn dùng tay đè lên vết thương trước ngực.
Tuy mật độ vết thương rất dày nhưng cũng may không cắn vào chỗ hiểm.
Bạch Chuẩn đã xoay người, xe lăn lăn ra phía sau ngôi nhà.
Bọn họ đi ra khỏi cửa.
Khắp hành lang dài đứng toàn người giấy.
Những người giấy ở trong sân đều có mặt, miệng và quần áo, được gọi là “người giấy”, còn những thứ ở trong hành lang này chỉ giống như “tượng giấy” mà thôi.
Tất cả đều dùng giấy nặn ra thân hình thô sơ, trên đầu được phủ một lớp giấy mỏng, không có ngũ quan.
Hoắc Chấn Diệp móc một bình rượu, may mắn Bạch Lê không lục soát túi quần hắn.
Vừa định ra tay thì những tượng giấy kia chợt ngã ngửa ra phía sau.
Xe lăn của Bạch Chuẩn đi qua không chút trở ngại.
Người giấy, đương nhiên là nghe lệnh của Thất Môn chủ.
Hai người nhanh chóng đi ra sau nhà.
Giữa mảnh đất trống có một pháp đàn được đắp bằng gạch, bốn phía cắm một vòng gậy trúc, trên gậy trúc treo đầy những lá cờ trắng được viết đầy phù văn.
Rõ ràng đã mưa cả ngày, nhưng lúc này bầu trời lại trong vắt, ánh trăng sáng tỏ.
Nghe thấy âm thanh, Bạch Lê quay người.
Nhang đã được châm lên, cờ chiêu hồn không gió vẫn tung bay.
Bầu trời mới ban nãy còn trong trẻo giờ đã giăng đầy mây mù, che kín ánh trăng.
“A Chuẩn, đã đến bước này rồi em còn muốn ngăn cản anh sao?”
Ánh mắt Bạch Chuẩn dần trở nên sâu thẳm.
Cậu nhìn chằm chằm vào cây cờ chiêu hồn không gió bay phần phật và nói: “Anh sẽ hối hận.”
Chết chính là chết, cho dù có “sống” lại cũng không còn là người trước kia nữa.
Bạch Lê mỉm cười mệt mỏi: “Hối hận hay không thì anh cũng phải thử một lần.” Nói xong anh ta quay đi, hoàn toàn không sợ Bạch Chuẩn gây khó dễ với mình.
“Cậu không ngăn cản anh ta sao?” Hoắc Chấn Diệp nhíu mày.
Bạch Lê sử dụng nhiều da người như vậy, rốt cuộc anh ta đã lấy chúng từ đâu?
Bạch Chuẩn không nhúc nhích.
Cờ chiêu hồn gặp cuồng phong thì tung bay cuồn cuộn.
Bạch Lê cắt cổ tay, rưới máu tươi lên pháp trận trên thạch đài.
Người phụ nữ ngồi ở trong vòng tròn, khuôn mặt đờ đẫn giống như đang ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lê, nhưng trong mắt không hề có chút cảm xúc nào.
Tóc và lông mày của Bạch Lê đã trắng xóa.
Lấy một bát máu xong, cơ thể của anh ta đã không chống đỡ được nữa, hai đầu gối mềm nhũn.
Anh ta quỳ xuống giữa đàn, nhìn cây cờ chiêu hồn đầy mê muội.
Đợi đến lúc cờ chiêu hồn đứng yên bất động, dòng máu trên pháp đàn chậm rãi lưu động.
Ánh trăng bị mây mù che phủ xé rách màn mây, lộ ra một tia sáng trắng đánh lên đỉnh đầu người phụ nữ.
Bạch Lê cười, gần như là bò qua đó.
Anh ta ôm lấy người phụ nữ.
Cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh ta rồi há miệng nói câu đầu tiên.
“Đói quá.”
Cô ta cắn một cái vào cánh tay Bạch Lê.
Bạch Chuẩn khép mắt, khẽ thở dài.
Đầu ngón tay cậu hơi nhúc nhích, những chiếc cọc đứng thẳng bốn phía pháp đàn bật lên khỏi đất, cờ chiêu hồn rủ xuống dưới đất bùn, gậy trúc đồng loại chĩa vào hướng người phụ nữ ở giữa đàn.
“Đừng mà!” Bạch Lê xoay người bảo vệ người phụ nữ ở sau lưng.
Nhưng người phụ nữ không cắn được máu thịt, cô ta lập tức há miệng cắn xé quần áo của Bạch Lê.
Hoắc Chấn Diệp sửng sốt.
Một nửa cơ thể của Bạch Lê là giấy!
Một nửa cơ thể anh ta là người, nửa còn lại là giấy.
Dưới ánh trăng sáng, chỉ thấy giấy và thịt đã dung hợp lại với nhau.
Nửa bên giấy đang gấp rút xâm chiếm nửa bên kia.
“Tránh ra!” Bạch Chuẩn quát, gậy trúc phân thành vô số cây kiếm trúc bay lên trên không, mũi kiếm chĩa thẳng vào Bạch Lê, “Đây không phải là cô ấy, đây là ác quỷ.”
“Nếu còn không buông cô ta ra, anh cũng không sống nổi nữa đâu.”
Bạch Lê cúi đầu nhìn người phụ nữ đang cắn lên vai mình.
Máu anh ta đã sắp cạn, cô có cắn cũng không được bao nhiêu, nhìn cái xác được mình chắp vá lại này đầy yêu thương, ôm cô vào trong ngực và nói: “Vốn dĩ anh cũng không sống nổi nữa rồi.”
Trong số gần trăm cây kiếm trúc, có một cây xuyên qua không trung lao đi.
Bạch Lê bị kiếm trúc đâm qua, hai mắt nhắm nghiền.
Hàm răng của người phụ nữ vẫn cắn chặt vào vai Bạch Lê.
Khi mắt anh ta vừa nhắm lại, da trên người cô ta cũng tróc ra từng mảnh, lộ ra bộ xương khô vốn có.
Một người, một bộ xương ôm chặt lấy nhau.HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI HAI.