Tác giả: Hoài Tố
…
Hàn Châu bưng một bát canh cá quả đến bên giường Liễu Đại, hỏi gã: “Sư đệ, cậu có muốn uống thêm một bát canh nữa không?”
Sau khi uống xong bát canh cá ban trưa, cơn đau trên người Liễu Đại đã giảm đi đáng kể.
Buổi chiều gã còn ngủ được một giấc nữa, bưng lấy bát canh: “Cảm ơn sư tỷ đã lo lắng cho tôi.”
Hàn Châu nhìn Liễu Đại nói dịu dàng: “Cậu trở về thì đương nhiên tôi sẽ đối đãi tốt với cậu.”
Liễu Đại không dám nhìn thẳng vào mắt Hàn Châu, vẫn cảm thấy trong ánh mắt đó ẩn giấu ý lạnh đến rợn người.
Gã cúi đầu uống một hớp canh cá, vừa uống xong liền cảm thấy đầu lưỡi tê dại.
Gã vừa nhăn mày, Hàn Châu đã nói: “Uống chậm thôi, canh vẫn còn nóng đấy.”
Thì ra là vì canh nóng nên mới tê lưỡi.
Liễu Đại thổi cho bát canh nguội bớt rồi uống hết, chẳng mấy chốc gã đã mê man ngủ thiếp đi.
Trong nhà chỉ thắp một cây nến, Hàn Châu ngồi bên mép giường, ánh nến nhảy nhót chiếu sáng khuôn mặt của cô và Liễu Đại.
Hàn Châu đưa tay lên, đầu ngón tay khẽ xẹt qua chóp mũi của Liễu Đại, khóe miệng cô mang theo chút ý cười.
Liễu Nhị đang chuẩn bị bước vào nhà, vừa đi đến bên cửa thì bắt gặp cảnh tượng này.
Cậu ta dừng bước, trong lòng cảm thấy chua xót, thấy sư tỷ cúi đầu ghé sát vào bên tai anh trai mình, nói thì thầm.
Liễu Nhị xoay người rời đi, không chú ý nghe xem Hàn Châu nói gì.
Hàn Châu nói khẽ: “Cậu và cô ta thật đúng là một đôi trời sinh.”
“Đều bạc tình bạc nghĩa như nhau.” Giọng cô càng lúc càng thấp, càng lúc càng dịu dàng, giống như những lời thỏ thẻ vương vấn nhất của đôi tình nhân.
Cô nhếch miệng cười châm chọc, không biết là cười Liễu Đại, hay là cười chính mình nữa.
“Và đều có mắt như mù giống nhau.”
Hàn Châu đột nhiên ngừng cười, gương mặt cô vốn rất bình thường không có gì nổi bật, bởi vì nụ cười mà trở nên rạng rỡ.
Nụ cười vừa tắt, khuôn mặt cô lại trở nên nhạt nhòa.
Cô rút phong thư đang được nhét dưới chiếc gối đầu của Liễu Đại ra, thay đồ vật bên trong bằng một tờ giấy vàng rồi nhét lại xuống dưới gối đầu.
Sau đó cô tắt nến và đi ra khỏi phòng.
Liễu Nhị đang ở gian nhà chính, chuẩn bị đồ để đốt cho sư phụ lúc trăm ngày.
Hoa giấy và thuyền giấy thì Bạch Chuẩn đã đồng ý làm giúp, còn những thỏi vàng bằng giấy thiếc thì bọn họ phải tự tay gấp.
Mấy ngày nay vì chuyện của Liễu Đại mà cậu ta phải bận rộn chạy ngược chạy xuôi, Hàn Châu ngồi trong nhà chính gấp thỏi vàng cho cha mình bất kể ngày đêm.
Cô thắp một ngọn đèn dầu đặt trên bàn, cười với Liễu Nhị: “Tối quá, hại mắt lắm.”
Dứt lời ngồi xuống gấp thỏi vàng giấy, tay cô nhanh thoăn thoắt, thoáng chốc đã gấp xong một thỏi và ném vào trong giỏ.
Đợi đến lễ trăm ngày, cô sẽ mang những thứ này đến trước mộ của cha mình và đốt cho ông, để khi xuống Âm phủ ông cũng không thiếu tiền tiêu xài.
“Tiểu Liễu, đến lễ trăm ngày, tôi muốn hủy hôn trước mộ của cha.”
Liễu Nhị sửng sốt, thỏi vàng trong tay rơi xuống đất, lắp bắp: “Sư tỷ, chị không muốn gả cho anh tôi sao?”
Hàn Châu khẽ cười: “Là anh cậu không muốn cưới tôi.”
Liễu Nhị vội vàng thay Liễu Đại phân bua: “Không phải đâu.
Anh trai tôi chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi! Sao, sao anh ấy lại không muốn cưới chị chứ!”
Kim Đan Quế chết rồi mà!
Liễu Nhị không thể nào hiểu nổi.
Đối với cậu ta, sư tỷ là người con gái tốt nhất trên đời này.
Khi hai anh em cậu ta vừa mới được sư phụ nhận về nuôi, cả hai đều đói đến mức bủn rủn tay chân, sư tỷ đã nấu bún cho họ ăn.
Lúc đó cậu ta đã ăn liền ba bát, suýt thì no vỡ bụng.
Đấy chính là món ngon nhất mà cậu ta từng được ăn.
Cưới sư tỷ làm vợ là điều mà cậu ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, vậy mà anh trai lại không muốn!
“Do dù không có Kim Đan Quế, cũng sẽ còn có Ngân Đan Quế.” Vẻ mặt Hàn Châu lạnh nhạt không rõ buồn hay vui, bóng cô bị kéo dài ra dưới ngọn đèn dầu.
Liễu Nhị không dám nhìn Hàn Châu, chỉ dám nhìn chiếc bóng của cô.
Nếu vậy thì sau này bọn họ không còn là người một nhà nữa sao?
Hàn Châu thấy dáng vẻ ngơ ngác của Liễu Nhị thì bật cười.
Cô muốn vỗ lên trán cậu ta giống như lúc còn bé, giơ tay ra mới thấy trong tay đầy bột vàng, vội dùng mu bàn tay vỗ lên hai má cậu ta.
“Hai chúng ta sẽ mãi mãi là người một nhà.”
Liễu Nhị đỏ mặt.
Liễu Đại đang ngủ mê man thì nghe thấy tiếng lộc cà lộc cộc ở bên tai, giống như có vật gì đó rơi xuống và lăn trên mặt đất, lăn mãi tới khi đến bên cạnh tai gã.
Liễu Đại mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên chiếc giường hộp lò xo kiểu Tây.
Trong phòng vang lên tiếng nhạc réo rắt.
“Anh tỉnh rồi?” Kim Đan Quế tươi cười đặt một ly rượu thủy tinh vào tay gã.
Liễu Đại ngửi thấy mùi nước hoa Pháp trên người cô ta.
Gã có chút nghi ngờ, giống như mình đã quên mất điều gì đó, nhưng tay vẫn nhận ly rượu.
“Đây là đâu?”
Kim Đan Quế vỗ nhẹ gã: “Đây là dinh thự nhà họ Liễu mà.
Chúng mình đã mang theo tiền rời khỏi Thượng Hải và mua ngôi biệt thự nhà vườn này.”
Dinh thự nhà họ Liễu sao? Đúng rồi, cuối cùng bọn họ đã rời khỏi Thượng Hải, mua nhà, thuê tài xế và người giúp việc.
Hiện tại gã đã là ngài Liễu, ông chủ Liễu rồi.
Kim Đan Quế nép vào người Liễu Đại, vẫn là vẻ đẹp quyến rũ đa tình như trước.
Bỗng chốc, Liễu Đại như trút bỏ được tất cả những rắc rối và có được cuộc sống mà gã vẫn luôn khát vọng.
Liễu Đại cảm thấy hưng phấn, ôm lấy eo Kim Đan Quế.
Lúc hai người quấn quít khó tách rời, Kim Đan Quế ôm lấy cổ gã, hỏi: “Chúng mình sống chết có nhau, anh nói xem có được không?”
Liễu Đại mơ mơ màng màng, tùy tiện nhận lời, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy không ổn.
Dường như có người đã chết? Là ai chết?
Người đẹp trong lòng như hoa như ngọc.
Phải rồi, tên họ Hoắc kia còn nói cái gì mà mặt của Kim Đan Quế đã được cắt gọt.
Khuôn mặt xinh đẹp thế này, sao có thể là đồ giả chứ?
Nghĩ đến Hoắc Chấn Diệp, gã lập tức nhớ tới Bạch Chuẩn, trong lòng dần dấy lên nghi ngờ.
Mùi hương nước hoa Pháp này không ổn, mùi thơm qua đi biến thành hôi thối khó ngửi.
“Cô đã chết rồi!” Liễu Đại thốt lên.
Phút chốc chiếc giường hộp lò xo biến mất.
Trong phòng không có đèn, cũng chẳng có tiếng nhạc.
Cánh tay Kim Đan Quế vòng trên cổ Liễu Đại vừa ướt nhẹp vừa lạnh lẽo.
Khuôn mặt khiến cho gã mê đắm đến mất hết lý trí, giờ trở thành hai hốc mắt đỏ lòm được lấp đầy bằng đôi con ngươi mới, nhưng đôi con ngươi này không phải đồ thật nên lúc nào cũng như muốn rơi ra ngoài.
Mỗi lần đôi con ngươi rơi ra ngoài, Kim Đan Quế lại dùng đầu ngón tay nhét trở về hốc mắt.
Liễu Đại sợ hãi hét lên.
Kim Đan Quế sầm mặt: “Làm sao? Vì anh mà em phải mắc công đi tìm đôi mắt này đó.
Em đã dùng đôi bông tai anh tặng để đổi lấy nó.”
Tô Mạn Lệ lấy mất đôi bông tai của cô ta, vậy thì phải dùng đôi mắt để trao đổi.
May mà lúc cô ta đến, đôi mắt vẫn còn tươi mới.
Liễu Đại muốn chạy trốn nhưng tay chân nặng như chì, không thể động đậy.
Trong lúc kinh hoảng, gã cuối cùng cũng nhớ đến tấm bùa hộ mệnh mà Bạch Chuẩn cho mình ở dưới gối đầu, vội móc ra ném vào Kim Đan Quế, nhưng Kim Đan Quế không hề sợ hãi.
Cô ta dùng một tay bắt lấy và rũ tấm giấy bên trong ra.
Tròng mắt của cô ta không thể tự do chuyển động, lập tức thò tay vặn lại đôi con người không nghe lời kia, lúc này mới nhìn thấy trên đó viết:
“Thành Hoàng thông quan lộ dẫn.”
Liễu Đại, mười chín tuổi, không có đồ tùy táng.
Kim Đan Quế phá lên cười.
Cô ta xoa nhẹ đầu ngón tay, dùng ngọn lửa ma trơi màu lam tối châm tờ lộ dẫn này, đốt cho Thành Hoàng gia.
Liễu Đại co rút về phía sau, miệng không ngừng nói: “Tôi không đi cùng cô được, tôi không thể đi, tôi còn phải phát triển Cổ Thải môn, sư phụ tôi….
sư phụ tôi…”
Kim Đan Quế dùng mười đầu ngón tay nhọn hoắt đỡ lấy hốc mắt, nhìn Liễu Đại nhe răng cười, đôi con ngươi rơi ra khỏi hốc mắt của cô ta, lăn xuống cánh mũi.
“Điều này không do anh quyết định.”
Cô ta lại nhét đôi con ngươi vào, mười ngón tay làm thành móng vuốt bóp lấy cổ Liễu Đại: “Một mình em rất cô đơn.
Chỉ có anh là đối xử tốt với em, chẳng phải chúng mình sẽ thành vợ chồng sao?”
Liễu Đại vùng vẫy tay chân.
Qua cửa sổ gã nhìn thấy sư tỷ và em trai mình đang ngồi gấp thỏi bạc trong căn phòng đối diện.
Thế nhưng dù gã có cử động thế nào thì hai người kia cũng không nghe thấy.
Ban đêm trời nhiều mây, mặt trăng bị che khuất, bên ngoài nhà không có một chút ánh sáng.
Kim Đan Quế bóp cổ Liễu Đại làm cho đôi mắt gã như muốn nứt ra.
Mãi đến lúc gã chỉ còn hơi thở thoi thóp thì trong màn đêm mới truyền đến một tiếng xích sắt leng keng.
Kim Đan Quế vội thu tay lại, hoảng sợ nhìn ra cửa sổ.
Một bên con ngươi lại rớt xuống, lăn trên người Liễu Đại, cô ta cũng không kịp nhặt lên nữa.
Cô ta vội quay người chạy trốn, nhưng chân vẫn còn bị chiếc xiềng xích của Bạch Chuẩn khóa chặt, chỉ có thể xoay người nhích từng chút một, dùng hai tay để bò.
Trong lúc vội vã bên con ngươi còn lại cũng rơi mất.
Cô ta bò xuống gầm giường, gấp người rồi chui vào.
Một sợi xích sắt bay từ ngoài cửa sổ vào nhà, khóa lấy cổ Kim Đan Quế và lôi ra khỏi nhà.
Liễu Đại chỉ thấy một bóng đen đội chiếc mũ nhọn màu đen đứng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mờ trắng như sương chiếu lên chóp mũ soi sáng bốn chữ “Thiên Hạ Thái Bình.”
“Hắc Vô…Vô Thường.”
Liễu Đại trợn mắt ngất xỉu, lăn từ trên giường xuống đất, đầu va phải chân giường vang lên một tiếng “bang” thật to.
Âm thanh truyền đến gian nhà chính, Liễu Nhị nghe thấy vội chạy sang, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy anh trai mình đang lăn trên mặt đất: “Anh! Anh làm sao thế này?”
Hàn Châu cầm đèn dầu đi vào, nhìn thấy Liễu Đại ngã xuống đất thì hỏi: “Làm sao thế?”
Liễu Nhị lật người Liễu Đại lên thì thấy trên cổ gã còn in hai dấu móng vuốt quỷ, hằn rõ từng đốt ngón tay.
Dưới đất còn có những vết cào rõ mồn một kéo dài từ chân giường đến tận bệ cửa sổ.
Hàn Chầu nhìn nhằm chằm vào dấu tay, giống như là bị dọa sợ.
Liễu Nhị bấm vào huyệt Nhân Trung để đánh thức Liễu Đại.
“Anh, anh sao rồi?”
Liễu Đại quờ quạng trong sợ hãi, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, không nói nên lời.
Hai cánh tay của ma nữ trơn bóng giống như rắn không xương, lạnh lẽo quấn trên cổ Liễu Đại.
Đến tận bây giờ gã vẫn còn cảm thấy nó chưa buông mình ra.
Gã giơ tay ra dấu số bảy với em trai mình.
Liễu Đại ngơ ngác hỏi: “Anh, anh muốn nói gì?”
“Cậu muốn gặp Thất gia?” Hàn Châu nói ra suy nghĩ của Liễu Đại.
“Trời khuya thế này rồi, ngày mai chúng ta đi tìm Thất gia sau.”
Cô vừa nói vừa vỗ nhẹ lên lưng Liễu Đại, bàn tay mềm mại vừa chạm vào đã khiến Liễu Đại nhớ đến tình huống ban nãy.
Cả người gã run bắn, né tránh theo bản năng.
Hàn Châu cũng không giận, nói rằng: “Sư đệ đừng sợ, sáng mai chúng ta cùng đi tìm Thất gia.”
Liễu Đại nằm trên giường, nắm chặt tay em trai mình.
Đến bây giờ gã mới hối hận.
Gã nói ú ớ, nhưng bây giờ không còn ai hiểu được lời gã nữa.
Vô Thường giấy bắt được Kim Đan Quế, sau đó quay trở lại trước đàn của Bạch Chuẩn.
Sợi xích trên tay Ngài đã biến mất, Kim Đan Quế đã đến nơi mà cô ta nên đến.
Hoắc Chấn Diệp ngẩng đầu nhìn, từ trong sân nhà có thể trông thấy mái hiên của chính điện miếu Thành hoàng.
Bạch Chuẩn lại thắp nhang, cung kính tiễn bước vị thần quan.
Nén nhang vừa được châm lên, linh khí của Vô Thường lập tức tiêu tan và trở về hình dạng người giấy.
Bạch Chuẩn lấy một tấm vải đen, bịt kín hai mắt của Vô Thường.
“Nếu không bịt lại sẽ thế nào?” Hoắc Chấn Diệp hỏi.
Bạch Chuẩn không trả lời, dáng vẻ biếng nhác, lần hành động này quá hao tổn tinh thần.
Hoắc Chấn Diệp vẫn cứ nhìn Bạch Chuẩn, chờ đến khi cậu làm xong hết những việc này, hắn mới hỏi: “Chuyện này kết thúc ở đây sao?”
“Không thì thế nào?”
“Vậy hung thủ giết Kim Đan Quế thì sao?”
“Không phải việc của tôi.” Bạch Chuẩn thỉnh được Vô Thường, mười phần tinh lực đã hao hết tám phần.
Người giấy Vô Thường vừa trở lại, cậu như mất hết sức lực, ngay cả nói chuyện cũng lười, vừa mới nhắm mắt đã muốn ngủ ngay.
Hoắc Chấn Diệp thấy sắc mặt Bạch Chuẩn lại trắng thêm mấy phần, lập tức bước lên trước.
Bạch Chuẩn còn tưởng hắn muốn nói gì, ai ngờ hắn khom người xuống bế cậu lên, còn xốc lại cho sát vào người hắn.
Bạch Chuẩn không ngờ hắn bạo dạn như vậy, trong lòng dâng lên tức giận, những người giấy trong nhà cũng kêu lào xào.
Hoắc Chấn Diệp nghe thấy âm thanh thì ghé vào tai cậu nói: “Tôi đưa cậu đi ngủ.”
Vừa nói vừa đi vào phòng trong, đặt Bạch Chuẩn lên giường.
Hoắc Chấn Diệp có thân hình vững chãi, hắn dùng cánh tay nâng Bạch Chuẩn, tất nhiên là thoải mái hơn so với người giấy khiêng cậu.
Bạch Chuẩn chợt nghĩ đến điều gì đó, cơn giận trong cậu dần nguôi.
Rất lâu trước kia, người này cũng như vậy, lúc đó hắn mới chỉ cao đến mép bàn, nhưng hết lần này đến lần khác cứ thích tỏ vẻ anh hùng.
Từ phòng chính đến phòng sau chỉ cần mấy bước chân ngắn ngủi.
Hoắc Chấn Diệp bước đi vô cùng vững vàng, từ góc nhìn của hắn, Bạch Chuẩn đang cúi mặt xuống, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi và đôi môi tái nhợt của cậu.
Sao lại có người nhẹ như vậy nhỉ?
Hoắc Chấn Diệp giúp Bạch Chuẩn đắp chăn, tùy tiện ngồi xuống bên giường và hỏi cậu: “Sao cậu nhẹ thế?”
Và thế là, Hoắc thất thiếu bị ném ra khỏi nhà họ Bạch lần thứ hai.
HẾT CHƯƠNG THỨ CHÍN.