Tác giả: Diệc Thân
Nơi KTV(*) Ám Dạ này có tên đồng chí KTV tụ họp bên trong khoảng chừng tám mươi phần trăm GAY.
(*) KTV: karaoke
Quả nhiên là một chỗ nhốt người tốt, mình tuyệt đối sẽ không nghĩ tới Khôn bang hội kín nhốt người ở tại chỗ loại rồng rắn lẫn lộn này. Tôn Bách ngồi ở trong xe, nhìn người ra vào của Ám Dạ.
"Keng..." Là Lương Phong gọi điện thoại qua đây.
"Alo?"
"Anh cả, tầng hầm ngầm có gì đó quái lạ."
"Cậu mang hai người thân thủ nhanh nhẹn đi vào chung cùng tôi."
"Thân thể em được không? Nếu không tự em đi vào?"
"Không sao, đối phó mấy tên côn đồ tôi còn không thành vấn đề. Đúng rồi, các cậu vào từ cửa sau tôi một người đi vào từ cửa trước." Tôn Bách giao phó xong tắt máy.
Xuống đến tầng hầm ngầm, nhanh chóng xử lý xong vài người bảo vệ vô dụng, đi tới trước một cánh cửa sắt nghe được tiếng mấy người đàn ông trêu đùa.
"Anh cả, anh chơi như vậy sẽ không chơi đùa chết nó? Thằng đó hữu dụng đại ca còn muốn."
"Tao còn không tình cờ gặp loại dáng vẻ sủng vật này đâu, khoẻ mạnh lắm chơi không chết. Ngày hôm nay người nào bên trên nó được chứ?"
"Ha ha, đương nhiên chúng ta thay phiên lên rồi. Anh cả tới trước đi."
"Không có ý nghĩa, cùng hiếp chết thi thể vậy. Nếu không thì tới trước kích thích chút? Vậy chỉ dùng đèn pin được rồi, làm cho nó sung sướng thật tốt."
Một lúc thì truyền đến một tiếng hét thảm, là giọng nói Tôn Kê. Tâm lí Tôn Bách lo lắng cũng bất kể có hay không có cạm bẫy, nhanh chóng thăm dò mở cửa vọt vào, nhưng nhìn thấy bị trói vào trên giá sắt, Tôn Kê trần trụi vết thương đầy người, cùng vài người thanh niên trần trụi bị đánh bất ngờ sợ ngây người. d d l q d Mấy cái lắc mình đập cái ót ở người đàn ông, lập tức bốn người tới đất không dậy nổi.
Đóng cửa lại ngăn cản Lương Phong muốn tiến vào, thả em trai từ giá sắt, dùng áo khoác của mình đến bao lấy em trai.
"Bách, rốt cục em đợi được anh tới cứu em. Bọn họ muốn dẫn em ra trả thù anh, em không chịu, em nói rồi muốn bảo vệ anh, những tạp chủng Khôn bang kia sử dụng hình cụ không có hiệu quả, cứ đối với em như vậy." Nói xong Tôn Kê hôn mê bất tỉnh.
Tôn Bách quan sát tỉ mỉ vết thương trên người em trai, cả người tổn thương roi, bị bỏng tàn thuốc, dấu vết đèn cầy, còn máu ứ đọng bị đánh rất nhiều, dây thừng trên cổ tay đi sâu vào trong thịt, trên vú phủ đầy lỗ kim chằng chịt rậm rạp, phân thân đã sớm tím bầm linh khẩu có ống cây plastic, hậu môn xé rách nghiêm trọng máu lẫn vào tinh dịch trắng chảy xuôi d d l q d (Mỗ Diệc: Lúc đầu không cẩn thận muốn dùng chảy xuôi ào ào, hì hì, không muốn PIA ta bay.). Vốn thân thể khỏe mạnh cường tráng bây giờ lại suy yếu như vậy, trời ạ, mấy ngày nay đến cùng em ấy chịu đối xử gì?
Ôm đầu Tôn Kê vào trong lòng ngực mình, ở trong đôi mắt của Tôn Bách để lại hai giọt tên là nước mắt gì đó. Hai cái giọt nước mắt này quyết định anh và Tôn Kê dây dưa cả đời.
Ôm Tôn Kê đi ra, trong mắt anh em phía dưới tràn đầy lửa giận hừng hực.
"Các cậu giam giữ người ở bên trong trước cho tôi, trước không ngược đãi bọn họ, tôi muốn chờ Kê tốt lên để chính em ấy giải quyết tất cả. Lương Phong đi điện thoại cho Hàn Hiểu để anh ta mang đủ thuốc đến nhà của anh giúp Kê khám bệnh, còn có hiện tại bắt đầu đuổi hết thảy người Khôn bang ra ngoài địa bàn của chúng ta, cắt đứt tất cả mối làm ăn lui tới Khôn bang." Tôn Bách từng việc hạ mệnh lệnh xuống.
Một đường chạy như bay về đến nhà, đặt Tôn kê lên giường dùng khăn mặt sạch sẽ lau chùi thân thể em trai, lần nữa thấy vết thương kia hận không thể lập tức diệt Khôn bang: "Cháu Bách tôi người của bọn họ cũng dám động? d d l q d Chán sống." Người Tôn Bách? Từ lúc nào anh coi em trai như người của anh, Tôn Bách không có nhận thức. Lo lắng chờ Hàn Hiểu qua đây chữa bệnh.
Hàn Hiểu xông vào phòng, thấy người Tôn Kê đầy vết thương, bắt cổ áo của Tôn Bách lại: "Làm sao anh có thể trả thù em trai của anh như vậy? Chỉ là anh ấy anh làm chút chuyện sai lầm, anh phải trả thù như vậy sao? Tôn Bách tôi *** nhìn lầm anh." Một quyền nện ở trên bụng của anh.
Tôn Bách ôm bụng, cười khổ nhìn Hàn Hiểu: "Cậu cho là tôi thật biết ác tâm như vậy sao? Không phải tôi làm, là Khôn bang bắt Tôn Kê đi. Nếu như cậu cho là tôi không có bảo vệ Kê tốt, chờ giúp em ấy chữa cho tốt vết thương lại đánh tôi thì được rồi."
Hàn Hiểu vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng thả Tôn Bách: "Xin lỗi, em hiểu lầm rồi." Nói bắt đầu giúp Tôn Kê chữa bệnh.
Tôn Bách xoa khuôn mặt em trai, kỳ quái nhìn một cái dấu răng trên tay em, không giống như là dáng vẻ mới tổn thương nhưng anh không nhớ rõ em trai có vết thương như vậy.
"Dấu răng kia là anh cắn, lần trước giúp anh chữa bệnh, Tôn Kê sợ anh bị tổn thương dưới tình thế cấp bách chính mình nhét cánh tay vào trong miệng anh." Hàn Hiểu cảm thấy anh em hai người rõ ràng yêu đối phương, cũng là con vịt chết mạnh miệng không một cái cúi đầu bằng lòng.
Tôn Bách không nói lời nào, nhẹ nhàng xẹt qua dấu răng ấy: Vết thương rất sâu, nhất định là mình dùng sức cắn. Nhất định rất đau, vì sao không dùng vải bỏ vào phải dùng tay của mình chứ? Tôn Kê em là người đại ngốc.
Có cửa. Hàn Hiểu xem vẻ mặt Tôn Bách, xem dáng vẻ là tha thứ Kê rồi, tiếp tục nói bóng nói gió: "Lần này Tôn Kê bị thương rất nặng, Tôn Bách em lo lắng anh ấy có nguy hiểm tánh mạng."
Tôn Bách đắm chìm trong suy nghĩ của mình, vô ý thức trả lời: "Cái gì? Em ấy chết rồi anh muốn giết tất cả người Khôn bang chôn cùng, anh muốn cùng một chỗ với em ấy. d d l q d Là anh không tốt, không phát hiện em ấy mất tích, không bảo vệ em ấy tốt, không nghĩ đến khi mất đi em ấy anh chỉ có thừa nhận anh yêu. Chỉ là yêu của em ấy quá bá đạo thoáng cái anh không tiếp thụ được chỉ có lựa chọn chạy trốn."
Cái gì? Thiệt hay giả? Hàn Hiểu tiếp tục nói: "Coi như chữa khỏi, khả năng phương diện kia Tôn Kê cũng không được, phế nhân."
"Không, không sao, anh chỉ muốn em ấy còn sống là tốt rồi, em sẽ không buông tay nữa, anh muốn cùng em ấy dây dưa cả đời, là Kê chọc anh trước, em ấy chịu trách nhiệm cả đời đối với anh, không phải sao?" Tôn Bách lộ ra một cái vẻ mặt cậu - Hàn Hiểu hiểu được, anh ta bị dọa sợ run một trận.