Tác giả: Công Đảng Nhục Khống
Căn phòng tối tăm, sổ ghi thức ăn đặt giữa bàn trò nhỏ hình tròn, thiết kế tinh xảo, cũng không biết do ai nghĩ ra, bên ngoài vài vị cô nương đang trên đài biểu diễn tấu nhạc, khán giả bàn luận ầm ĩ, khắp nơi thường truyền ra tiếng vỗ tay sôi nổi. Mà trong không gian bí ẩn này, nhiệt độ không khí không ngừng tăng cao, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu ám muội khiến người khác mặt đỏ tim đập.
Thiệu Duẫn Kỳ yếu đuối tựa vào lòng Lạc Ảnh, bàn tay lưu manh đang luồn vào trong quần hắn đùa giỡn điểm chết người, hai điểm nhạy cảm trước ngực cũng bị người giữ trên tay. Khoái cảm chen chúc tới, đem những ý nghĩ muốn cự tuyệt trong nháy mắt bị chiếm đoạt, bị dục vọng kéo vào đại dương mênh mông. Cảm giác trôi nổi bất an làm hắn nắm chặt hai bàn tay trên người, cảnh vật ồn ào chung quanh tạo ra loại kích thích cực lớn, cảm giác sợ người phát hiện khiến thân thể hắn ngày càng mẫn cảm, tiểu hoa dưới thân chỉ cần sờ soạng vài cái liền chảy đầy nước.
“Ưm a… Đừng, ở chỗ này… A…. Không thể… A…”
Nói không thể nhưng lại ưỡn ngực để hai đầu v* sưng vù lại gần bàn tay ấm áp, muốn ngón tay kia xoa xoa nơi này cho hắn, đem cảm giác như bị kiến cắn tan đi. Lạc Ảnh biết rõ thói xói nói một đằng làm một nẻo của hắn, ngoài miệng liều mạng cự tuyệt, thân thể lại hưng phấn không ngừng, vô cùng thành thực, cho nên tự động loại bỏ câu nói kia của hắn. Bàn tay nhẹ nhàng kéo đi đai lưng đằng trước, để hở ra thân thể của hoàng đế bệ hạ. Lạc Ảnh lúc chọn y phục đặc biệt chọn loại y phục đơn giản này, hiển nhiên sớm có tính toán.
Vì vậy thân thể của hoàng đế bệ hạ chỉ cách đoàn người phía trước một tấm lụa mỏng. Tấm lụa này dù mỏng nhưng lại được làm vô cùng khéo léo, ở giữa có thể nhìn rõ người bên ngoài, nhưng bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ. Thiệu Duẫn Kỳ vừa tức giận vừa căng thẳng, lại không thể chống lại khoái cảm đang cuồn cuộn trong người, mị thịt trong hoa huy*t đã mấp máy kêu gào, giống như không kịp chờ vật nào đó nóng hổi tiến vào. Tia lý trí cuối cùng cho hắn biết không thể làm việc dâm đãng ở nơi thế này.
“Ha… Ta, ta còn muốn xem trò vui… Ưm a… Đừng sờ nữa… Chảy nhiều nước lắm rồi… A a… Tiểu Lạc tử… Về rồi… Lại cho ngươi thao… Không thể ở đây… A…”
Lạc Ảnh đương nhiên sẽ không vì thế mà buông tha cho hắn, ngón tay nắm giữ đầu v* đã dựng đứng, gảy nhào nặn, tay khác tiến về phía người dưới ướt nhẹp, đùa giỡn âm vật cùng âm môi, làm bàn tay dính đầy chất lỏng, vì thế liền tiến tới bên tai hoàng đế bệ hạ nói lời trên giường: “Nương tử ngươi xem là được rồi, ta làm việc của ta, hơn nữa đầu v* của nương tử cứng như vậy, phía dưới lại ướt đẫm d*m thủy, làm tướng công đương nhiên phải có trách nhiệm giúp nương tử ổn định lại nha!”
Quả thật, bị trêu chọc như vậy, người Thiệu Duẫn Kỳ sớm đã bị khát tình chiếm lấy, hai cái huyệt dưới thân ngứa ngáy, khát cầu nam nhân kiên quyết đi vào, tiếng huyên náo dưới lầu truyền vào tai hắn, nước mắt tuôn trào khiến hai mắt mơ hồ nhìn đầu người nhốn nháo bên ngoài qua kẽ hở của khe vải, giống như chỉ cần có người ngẩng đầu nhìn về phía bên này, sẽ nhìn thấy tư thế phóng đãng của họ. Vì vậy xấu hổ nức nở liên tục nói: “Sẽ, sẽ bị thấy… A… Ngón tay không cần cắm vào… Ưm a… Quá dâm đãng… Ta không muốn… Ưm a… Sâu quá…”
Lạc Ảnh hiển nhiên vẫn tiếp tục đùa giỡn thân thể bệ hạ, hai ngón tay khép lại không chút do dự cắm vào nộn huyệt đang khát tình nặn ra chút xuân thủy, đầu lưỡi liếm sau gáy bệ hạ, lưu lại một đường ẩm ướt: “Không có gì đâu nương tử, người phía dưới đều nhìn những nữ nhân kia, ai rảnh rổi xem chúng ta, chỉ cần nương tử lúc bị côn th*t tướng công thao chú ý một chút không kêu quá sảng khoái, sẽ không bị người khác nghe thấy tiếng vang!”
Bệ hạ bị y nói hoa huy*t đột nhiên cắn chặt ngón tay bên trong, say sưa thở gấp, lại tận lực hạ thấp giọng, trở tay ôm lấy cần cổ Lạc Ảnh tiến đến gần cắn lên cái miệng đang nói lời hạ lưu của y, ý loạn tình mê chủ động lè lưỡi dụ dỗ đầu lưỡi người kia, quấn lấy nó. Cái mông ngồi trên đùi Lạc Ảnh uốn éo cố gắng nuốt vào ngón tay trong cơ thể, để nó đâm vào nơi khiến mình sung sướng.
Bệ hạ vốn đang khó chịu bỗng trở nên nhiệt tình khiến Lạc Ảnh càng thêm yêu thích, nam nhân vốn không có cách nào chống lại biểu hiện dâm đãng trên giường của tình nhân, không phải sao? Ngón tay đang được bệ hạ cắn nuốt lại gia tăng thêm một ngón, phối hợp với động tác vặn vẹo của mông hắn bắt chước tư thế đâm vào hoa huy*t tao lãng, khiến nó phun nước tung tóe khắp nơi. Miệng chuyên tâm hôn hoàng đế bệ hạ, ngậm lấy cái lưỡi thơm tho mút vào liếm láp, tay khác vốn đang xoa xoa núm vú sưng tấy lặng lẽ tiến xuống dưới thân, một ngón tay đưa vào miệng huyệt trở nên nới lỏng vì động tình, ác liệt cong ngón tay lên!
“Ô ô… A…” Môi bị chặn lại, hạ thể kích thích làm miệng lưỡi nhiệt tình của hắn quên mất động tác, hé miệng mặc người ức hiếp, cũng quên mất nước, nước miếng đang quyện vào nhau cứ thế từ môi hắn chả ra.
Lạc Ảnh nuốt lấy nước miếng thơm tho từ miệng hắn, buông hoàng đế bệ hạ sắp hít thở không thông ra, ngón tay lui ra khỏi hai cái tao huyệt kia, giữ lấy eo hắn nhấc người lên, quy đầu như trứng gà lớn thoáng chốc xông vào hậu huyệt, lại ấn thân thể của hắn xuống, đồng thời dùng sức ưỡn hông, đem côn th*t gắng gượng tiến vào trong miệng huyệt ẩm ướt.