- Trang chủ
- Danh Sách Ước Nguyện
- Chương 1: Ước nguyện
Tác giả: Phi Tửu
Mục Liên Hạ bị ngã tỉnh.
Trong đầu hỗn loạn, đủ thứ giao nhau, khiến cả khuôn mặt cậu đều nhăn lại. Nhưng cảm giác kia tới nhanh đi cũng nhanh, chờ khi cậu choáng váng ngẩng đầu, đầu cũng đã không còn đau vậy nữa.
Tầm mắt từ mơ hồ trở nên rõ ràng, Mục Liên Hạ xoa đầu, nâng đầu nhìn người quen thuộc lại xa lạ kia, ngây ngốc trừng mắt nhìn.
Người kia có chút xấu hổ, khụ một tiếng: “… Cậu không sao chứ.”
Mà lúc này Mục Liên Hạ mới từ trong hai phần trí nhớ hỗn loạn giao nhau tìm thấy một phần thuộc về người này.
“… Tào Vũ Hồng?” Mục Liên Hạ có chút chần chờ hỏi một câu.
Đã thoáng thích ứng cảm giác hiện tại, cậu tự nhiên không gọi nhầm. Tào Vũ Hồng lại khụ một tiếng, sau đó giơ tay kéo Mục Liên Hạ còn ngồi bệt ở đất: “Không cẩn thận làm cậu ngã.”
Mục Liên Hạ không yên lòng ừ một tiếng, theo sức của Tào Vũ Hồng mà đứng lên, chân vẫn có chút mềm nhũn. Trong đầu có hai phần ký ức đang đấu đá nhau. Rõ ràng hôm qua vừa thi đại học xong cho nên hôm nay cùng bạn học ra ngoài bung xõa, mà một phần ký ức khác lại là của cậu khi hai mươi lăm tuổi, khi đó cậu đã tốt nghiệp đại học ba năm, hơn nữa từ khi bắt đầu lên đại học cậu đã không còn gặp lại Tào Vũ Hồng nữa.
Mà Mục Liên Hạ rất rõ, bảy năm đó, là thời gian còn chưa trải qua.
Thất tha thất thểu theo Tào Vũ Hồng ra cửa, Mục Liên Hạ híp mắt ngẩng đầu nhìn trời.
Trời đã tối, bầu trời tô điểm những vì sao có chút sáng, lại hoảng đến cậu gần như muốn rơi nước mắt.
Ba năm THPT vất vả, vừa thi đại học xong thì gần như tất cả mọi người đều bắt đầu bung xõa. Ví dụ như Mục Liên Hạ vừa nãy, bình thường dù có không hòa đồng nhưng cậu cũng uống rất nhiều, còn phải nhờ Tào Vũ Hồng đưa cậu về ký túc xá.
Chỗ tụ họp cách trường học không xa, Tào Vũ Hồng đưa Mục Liên Hạ đi đường lắc lư lên giường cậu, kéo chăn mỏng lên đắp, thấy Mục Liên Hạ hỗn loạn nhưng không làm gì không đúng thì mới xoay người rời đi.
Mà trong nháy mắt khi Tào Vũ Hồng đóng cửa lại, Mục Liên Hạ chợt mở mắt.
Vừa nãy cậu say, nhưng hiện tại, cậu rất tỉnh táo.
Mục Liên Hạ nằm trên giường hồi lâu, ánh mắt thả ra không trung cũng không biết đang nghĩ gì, sau đó đột nhiên ngồi dậy, khiến cho chiếc giường cũ phát ra tiếng kẽo kẹt. Cậu dừng chút, kéo chăn ra, sau đó đứng dậy ra ngoài, rẽ mấy vòng đi tới trong phòng vệ sinh tầng phòng ngủ đối diện tấm gương không lớn kia.
Người trong gương quen thuộc lại có chút xa lạ, quen thuộc là vì đó vốn là bản thân, xa lạ là vì có thêm một phần ký ức.
Mục Liên Hạ đã sắp xếp ký ức được sơ sơ, cậu biết, mình đây là “hồi sinh”, có lẽ có thể nói cậu sống lại về bảy năm trước, hay hoặc là cậu có thêm ký ức của bảy năm. Cậu không biết đến cùng là chuyện gì, nhưng cậu lại nhịn không được, che miệng cúi đầu cười.
Mình đã trở về…
Mục Liên Hạ dùng khí âm để nói câu này.
Ha ha, mình đã trở về… trở về khi vẫn còn tương lai —— không còn đau đớn, không bệnh nan y, không có vụ nổ, không có cái chết —— những chuyện đó, còn chưa xảy ra.
Đầu ngón tay cậu chạm vào mặt gương lạnh băng, miêu tả khuôn mặt thanh tú trong gương trẻ hơn trong trí nhớ rất nhiều mà vẫn tràn đầy tinh thần phấn chấn. Người trong gương treo nụ cười ở bên môi, trong mắt lại là mê mang.
—— Hồi sinh, đúng là từ ngữ khiến người tâm động.
***
Ngày thứ ba sau khi chấm dứt tụ họp, mọi người đều về trường ghi nguyện vọng đại học.
Tào Vũ Hồng về ký túc xá trước, bởi vì hắn lúc trước khi về nhà còn có vài thứ chưa mang.
THPT Số Hai thành phố Phụ Sa là một trường THPT rất bình thường, thậm chí còn là loại có chút kém, cho nên quản lý cũng không quá nghiêm. Tuy rằng cũng không nghiêm khắc yêu cầu mọi người đều trọ ở trường, nhưng phần lớn học sinh ở xa trường THPT đều trọ ở trường, một khối một ký túc xá. Mới vừa thi đại học xong, ký túc xá khối 12 còn có thể cho người ở lại, nhưng trong ký túc xá bây giờ tựa hồ một người cũng không có. Tào Vũ Hồng khi đi trên hành lang trống vắng cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình, bỗng nhiên có loại cảm giác không thoải mái, thậm chí trong nháy mắt còn thấy có chút sợ hãi.
Sau đó, hắn thấy Mục Liên Họa ôm chậu hoa từ khúc ngoặt xuất hiện. Đối phương khi thấy hắn cũng sửng sốt, sau đó hơi kéo khóe môi với hắn: “Cậu đến sớm thật đó.”
Tào Vũ Hồng nháy mắt cảm thấy bạn cùng phòng quen biết không quá thân này trở nên khác biệt.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, gật đầu: “Tôi về lấy vài thứ, lát nữa đi dự tính điểm để ghi nguyện vọng.”
Hắn chần chờ một chút, vẫn hỏi ra miệng: “… Mấy ngày nay, cậu không về à?” Một mình ở trong căn lầu trống vắng này?
Mục Liên Hạ không biết Tào Vũ Hồng tiết kiệm nửa câu nói kia, mà bây giờ cũng không giống như trước đây, khi nhắc đến “nhà” liền mặt âm tang. Cậu không quan trọng gật đầu: “Ký túc xá này không phải còn có thể ở lại hay sao. Tôi cũng không muốn lãng phí.”
Tào Vũ Hồng nói ra lời này cũng biết mình không nên hỏi, chuyện của Mục Liên Hạ họ đều biết. Vì thế hắn đi nhanh vài bước đến cạnh Mục Liên Hạ: “Tôi đi lấy đồ rồi đến phòng học, hôm nay phải tính điểm ra… Cậu đã nghĩ muốn học ở đâu chưa?”
Bên môi Mục Liên Hạ còn mang theo ý cười, hoàn toàn không giống như dáng vẻ nhiều lúc cứ luôn cúi đầu trước đây: “Tôi muốn rời tỉnh, hơn nữa có thể không về thì không về.”
Đây là lời thật, bây giờ cậu làm cũng giống như những gì cậu làm đời trước. Nhưng khác ở chỗ, đời trước bởi vì không tự tin nên cậu dự tính điểm ít hơn điểm thực tế hơn năm mươi điểm, hơn nữa lần đó điểm chuẩn chút vấn đề, cho nên năm mươi điểm này, đủ để khiến cậu ngã rất thảm.
Chính sách thi đại học tỉnh Xuyên Nam là tính điểm trước ghi nguyện vọng sau, sau đó mới có thành tích. Trường của Mục Liên Hạ không quá tốt, dù cậu có là học sinh giỏi ở trường mình cũng không có bao nhiêu tự tin, cho nên cuối cùng chỉ phải bảo thủ ghi mấy trường học hạng hai, mấy trường hạng một là xa không thể thành, mà hạng ba bởi vì học phí quá mắc, cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đời trước Mục Liên Hạ cuối cùng là được một trường học hạng hai ở thành phố Song Hòe tuyển chọn, mà trên thực tế điểm của cậu cả hạng một cũng đủ.
Khi đó cậu tuy có chút buồn, nhưng mà lại ở trong nhóm sinh viên tốt nhất trường họ, tính cách cậu có chút muộn nên vẫn rất vui, cho đến khi cậu trở về “nhà”.
Nghĩ đến đây, nụ cười treo trên mặt mấy ngày nay liền cứng lại. Mục Liên Hạ theo bản năng cắn cắn môi, không muốn nói gì nữa, sau đó nghiêng mặt nhìn Tào Vũ Hồng: “Cậu thì sao?”
Tào Vũ Hồng lúc này đã sớm quên ký túc xá có chút âm u, dáng vẻ rất có tinh thần: “Thật ra tôi cũng muốn đi xa chút… Nhưng mẹ tôi không yên lòng cho tôi. Cho nên tôi muốn vào trường trong tỉnh. Cậu nói đại học Anh có được hay không? Tôi thấy tôi có thể thi đậu.”
Mục Liên Hạ kỳ thật đã sớm không nhớ được thành tích của mấy đứa bạn học không quá thân thiết thời THPT, nhưng cậu vẫn hi vọng Tào Vũ Hồng có thể thi tốt hơn chút, cũng không ngại nói vài lời hay: “Tự tin là chuyện tốt, thành tích của cậu bình thường không tệ, lần này nhất định cũng có thể.”
Tựa hồ được người giỏi nhất lớp cổ vũ khiến Tào Vũ Hồng có thêm sức mạnh, hắn càng có tinh thần hơn chút.
Đến phòng ngủ, Tào Vũ Hồng giúp Mục Liên Hạ phơi quần áo, sau đó tự mình cầm đồ đến phòng học.
Tuy rằng vừa nãy cậu cảm thấy Tào Vũ Hồng đến sớm, nhưng đợi khi đến phòng học cậu mới phát hiện cũng không phải, bởi vì bạn học trong phòng học đã đến cũng kha khá. Mục Liên Hạ và Tào Vũ Hồng gật đầu với nhau, sau đó đi đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống, thuận tiện vỗ vai bạn ngồi cùng bàn: “Lưu Thiên Kiệt, tập đáp án đâu rồi?”
Mục Liên Hạ trước đây vẫn có chút quái gở tự ti, khó có được mấy người có thể nói chuyện, Lưu Thiên Kiệt chính là một trong số đó. Khi Mục Liên Hạ vừa nói xong Lưu Thiên Kiệt liền từ trong hộp bàn lấy ra một quyển tập đặt lên bàn Mục Liên Hạ: “Nhìn đi, anh đây tốt với cậu đi!”
Mục Liên Hạ cười nhạt với hắn, tâm tình rất tốt: “Anh em tốt.”
Vừa cười, liền khiến Lưu Thiên Kiệt ngẩn người: “Cậu đúng là vui vẻ mà, bình thường cậu biểu tình cũng không thay đổi, vừa rồi lại còn cười!” Hơn nữa… Mục Liên Hạ nở nụ cười, không như ngày xưa, khác biệt rất rõ.
Mục Liên Hạ cũng biết mình biến hóa có chút dễ khiến người khác chú ý, nhưng cậu có bài học kinh nghiệm tự nhiên không muốn làm mình của trước kia nữa. May mà lúc này, biến hóa gì cũng có lý do tốt cả: “Còn không phải sao? Thi đại học xong đương nhiên là vui vẻ rồi.”
Nói lời này ra cũng phải đồng cảm, Lưu Thiên Kiệt vốn cũng không quá để ý, liền bắt đầu nghiên cứu tập đề trong tay, thường thường nói hai ba câu với Mục Liên Hạ, tính điểm.
Mục Liên Hạ cũng một mực đáp lại, lật xem tập đề. Đời trước sau khi thi đại học cậu cũng bắt đầu có chút buông thả, đã sớm quên mấy thứ thi đại học không còn một mảnh. Nhưng với cậu bây giờ mà nói, thi đại học mới chỉ là chuyện của hai ngày trước, cậu vẫn muốn đối chiếu đáp án.
Dù cho không nhớ rõ nội dung thi, nhưng mấy điểm quan trọng cậu tự nhiên nhớ rõ rành mạch, coi như là nắm chắc trong lòng.
Bút ở đầu ngón tay chuyển chuyển, Mục Liên Hạ ở trên chỗ trống trong tập viết vài chữ số.
Ngữ văn, 121; Toán học, 117; Tiếng Anh, 128; Văn hóa, 222.
Tổng điểm, 588.
Đây là thành tích của cậu đời trước.
Ngòi bút ở trên mấy con số kia quẹt vài đường, Mục Liên Hạ lập tức lật đến tờ cuối cùng trong tập, ở trên phiếu được phát xuống ghi điểm của các môn. Cậu đương nhiên không có khả năng ghi mấy con số kia, nhưng viết cũng chênh nhau không nhiều, 120, 120, 125, 220, thêm tổng 585, không lệch với điểm chuẩn cho lắm.
Kỳ thật khi cậu thi đại học phát huy xa hơn bình thường, nhưng mà… đời trước đã bị cậu lãng phí.
Tay trái đặt dưới bàn bị nắm chặt, trên mặt Mục Liên Hạ lại nở nụ cười nhạt.
Lần này, sẽ không bao giờ.
Ngòi bút cậu khẽ hạ, ở trong mục nguyện vọng một đoạn b ghi bốn chữ
—— Đại học Khanh Hoàn.