Tác giả: Thảo Thảo
Hiên Viên Dực bình an trở về, ta tuy trên danh nghĩa vẫn là chủ soái nhưng quyền chỉ huy đã được chuyển giao. Ta bản tính tuy thích chinh phục, nhưng do đầu óc tiếp nhận nền văn minh hiện đại, nên nếu đem chiến tranh huyết nhục lẫn lộn với thương trường không đánh mà thắng ra chọn, ta không cần nghĩ cũng biết mình sẽ chọn cái thứ hai.
Chỉ cần Dực trở về, ta đối với những thứ khác đã không còn quan tâm. Nhưng sau đó theo lời Vệ Tình đi nghe ngóng xung quanh, hình như ta trong mắt bọn lính đã trở thành sứ giả Á Lạp Khiết phái tới bang trợ Hiên Viên, địa vị trong quân có thể nói là dưới một người nhưng trên vạn người. Ta nở nụ cười tự giễu mình một chút — coi như cái này là lễ phẩm nho nhỏ đáp lại việc thực lực của chính mình bị lộ.
Quân Hiên Viên do ta chỉ huy đại thắng một loạt trận, cộng thêm hoàng đế bình an trở về, sĩ khí tăng vọt đến mức xưa nay chưa từng thấy. Hiên Viên Dực lấy lý do Tây Tần “lòng muông dạ thú, mưu hại lân bang” mà xuất binh phản công, một đường như thế chẻ tre, dọn sạch sẽ quân Tây Tần trong khu vực bảy trăm dặm đường biên giới.
Bầu không khí trong quân bắt đầu biến đổi, từ bảo vệ đất nước dần dần biến thành tiến công xâm lược. Cục diện càng ngày càng khó kiểm soát làm ta lo lắng không thôi.
Giữa lều lớn của chủ soái, Hiên Viên Dực đương nhiên ngồi ở chủ vị, ta ngồi ở bên phải hắn, vị trí này quả thật là hơi gần hoàng đế, nhưng mà ta cũng không bận tâm làm gì, với lại ta bây giờ ngồi vị trí này cũng không ai đưa ra dị nghị gì nữa.
Các phó tướng bên dưới đang đỏ mặt tía tai tranh luận việc có nên tiếp tục tấn công Tây Tần không, tuy Hiên Viên Dực cũng ý thức được không thể quá liều lĩnh thâm nhập biên giới địch, nói nôm na là hắn theo phe chủ hòa, thế nhưng binh sĩ bên phe chủ chiến thì đông vô kể, mà trong thời gian ngắn cũng không có cách nào để thuyết phục đám quân khí thế hừng hực đến mức điên khùng ở biên giới dừng tay cả.
Vì vậy, trong lúc hai phe cứ cò kè tranh chấp không nhường nhau, bỗng có một người hướng ta hỏi “Chủ soái đại nhân sao vẫn chưa cho ý kiến?”, cả tràng diện thoáng chốc an tĩnh lại, mọi con mắt đều quay lên nhìn ta.
Ta có hơi chút sững người, không nghĩ tới địa vị ta ở trong quân đã cao tới mức này, thậm chí đã trở thành người quyết định sách lược cho số phận của Hiên Viên. Tuy rằng ta không nghĩ sẽ tiếp tục tránh mớ bòng bong này, nhưng tình thế hiện tại, ta không lên tiếng cũng không được.
Ta trầm ngâm một chút, ra hiệu cho mọi người biết rằng ta đang cẩn thận lựa chọn: “Với tình hình hiện tại của quân đội, chính xác là có thể làm cho quân ta tiếp tục thừa thắng xông tới, thế nhưng dân gian có câu — vật cực tất phản (sự việc phát triển đến cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại = cố quá sẽ thành quá cố), nếu như Hiên Viên tấn công mà không đạt được thắng lợi mong muốn, lại không biết dừng lại, tiếp tục thâm nhập biên giới địch, nhất định sẽ biến quân ta từ ‘chính nghĩa chi sư’ (hướng về gương chính nghĩa) thành ‘kẻ tham lam xâm lược lãnh thổ’, như thế chỉ có khiến cho nhân dân Tây Tần căm phẫn. Để rồi đến một ngày khi cơn căm phẫn đến cực điểm, họ tất sẽ một lòng đoàn kết lại đuổi chúng ta ra khỏi đất nước của họ. Đến lúc đó, địa vị hiện tại của chúng ta và Tây Tần sẽ hoán đổi cho nhau.”
Ánh mắt ta liếc qua Hiên Viên Dực: “Chính vì thế, ta nghĩ quyết định của hoàng đế bệ hạ là chính xác — rầm rầm rộ rộ lên thì dễ, nhưng biết dừng đúng lúc mới là khó!”
Tướng lĩnh Hiên Viên bị ta nói cho tâm phục khẩu phục, lại quay sang thảo luận việc bắt Tây Tần “bồi thường” thế nào. Cái này với đàm phán làm ăn ở hiện đại cũng tương tự nhau, gợi lên sự cuồng nhiệt cất giấu đã lâu trong lòng ta, nên ta lập tức chen vào thảo luận sôi nổi cùng bọn họ. Sau một hồi so sánh ích lợi cùng đấu võ mồm, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Hiên Viên Dực đều thừa nhận phương án của ta vừa đem lại quyền lợi lớn nhất cho Hiên Viên, vừa là yêu cầu hợp lý với Tây Tần.
Từ sau đó trở đi, ta không tham gia vào thảo luận các vấn đề khác. Chỉ cần làm đúng theo các bước ta đã vạch ra, không sợ sẽ không ký được khế ước.
Ba tháng sau, đại quân Hiên Viên thu từ Tây Tần mười lăm thành trì nơi biên cảnh, rất nhiều vàng bạc của cải cộng với Tây tần phải hàng năm định kỳ triều cống “phí bồi thường”, quân đội ca khúc khải hoàn trở về triều.
v
Một lần nữa ta trở lại Hiên Viên điện, phảng phất cảm thấy như trở về từ một giấc mơ. Nhìn mọi người bên cạnh, tất cả đều đã thay đổi — cả Hiên Viên Dực cũng vậy.
Lúc trước còn trong quân, quân vụ cả ngày bận rộn, thêm cả Hiên Viên Dực mỗi lần đều tự mình mang quân đi chinh phạt, tinh thần cả ngày đều căng thẳng cực độ, tự nhiên thời gian cho hai người ở chung cũng không có. Thế nhưng từ lúc quay về triều, thái độ của Dực đối với ta hiển nhiên khác trước rất nhiều, tuy khác biệt nhỏ đến mức gần như không nhận thấy, nhưng ta lại phát hiện được, ta không phải loại người dễ đối phó như thế.
Chỉ huy quân trung tuyến thủ vệ thắng trận làm năng lực thật của ta bị lộ ra ngoài, tên của ta không chỉ có người trong Hiên Viên biết, cả Tây tần và thậm chí là các nước láng giềng sát biên cảnh Hiên Viên cũng đều nghe tới. Thân phận của ta lập tức trở thành tiêu điểm tìm hiểu của bọn họ, dù ta hiện nay chỉ là “nam sủng” của Hiên Viên Dực, không quan không chức, không gia thế vướng bận, hơn nữa cũng không phải là người Hiên Viên bản xứ, chỉ cần có đủ cám dỗ, khả năng làm cho ta “phản bội” rồi đầu nhập biệt quốc không phải là không có, Hiên Viên Dực lại xem ta như bảo bối, cho nên ta hiện nay có thể xem là một con gà con nhưng lại có quyền thế lớn.
v
Phía sau những tấm rèm che đang nhẹ nhàng lay động ở Đồng An các là hai thân thể đang kịch liệt quấn lấy nhau, tựa như cảm xúc có mãnh liệt hơn cũng không thể lấp đầy khoảng trống bất định trong nội tâm của hai người…
Một tia sáng lóe lên trong đầu, ta sau một hồi mây mưa mãnh liệt đã hoàn toàn vô lực dựa vào trong lòng ngực đầy mồ hôi ẩm thấp của Hiên Viên Dực, tay mân mê những sợi tóc tản mác của hắn. Sau khi khôi phục thể lực, ta chống tay ngồi dậy dự định ly khai để chỉnh lại thân thể của mình, tiện xem xét lại quan hệ của hai ta.
Nhưng còn chưa kịp bước đi, đã bị kéo trở về bên người hắn.
Ta nheo mắt — hành động này với ta chính là dấu hiệu cho sự nguy hiểm. Bởi vì theo kinh nghiệm hoan ái trước đây của chúng ta, Hiên Viên Dực nếu thấy ta định ly khai sẽ không giữ ta lại.
Hắn như trước vẫn nhắm mắt, chỉ là cánh tay vòng qua người ta, hơi thở nóng cháy phảng phất trên mặt, làm ta không có cách nào nhúc nhích ly khai.
Ta ngay tức khắc nổi giận lên mà không rõ vì sao, một tay tát mặt Hiên Viên Dực. Hắn bị ta đánh tỉnh, sững sờ một chút, ta nhảy lên lấy cái móc giữ rèm xuống, ngồi lên trên người Hiên Viên Dực, đè đầu nhọn của cái móc lên cổ hắn.
Hắn thoạt đầu bị cái tát của ta chọc cho nổi giận, thế nhưng sau đó thấy hành động “ý đồ ám sát vua” đủ để chết mười lần của ta, hắn biết ta không đùa giỡn với hắn.
Hắn không nói câu nào, chỉ yên lặng nhìn ta.
“Hiên Viên Dực, ngươi đang sợ cái gì?” Ta không chút sợ hãi nhìn thẳng mắt hắn, “Sợ năng lực của ta? Sợ sự phản bội của ta? Vì thế ngươi mới làm vậy? Lợi dụng tình cảm của ta đối với ngươi để cột ta bên người? Dùng thân thể của ngươi mê hoặc ta? Ngươi cho rằng làm vậy là đủ để lưu ta lại sao?”
Lòng tự nhiên quặn đau: “Trước đây ta vẫn giấu diếm thực lực của ta, không muốn cho ngươi biết. Ta biết một ngày nào đó ngươi biết được, tất cả sẽ thay đổi – bởi vì năng lực của ta, cho dù ngươi không muốn bị ta nháo, không muốn bị ta phiền nhưng sẽ không phát hỏa thẳng trước mặt ta, phải không? Sợ đắc tội ta sao? Sợ mất đi ta sao? Trong mắt ngươi, ta rốt cuộc là cái gì?!”
Âm điệu của ta bình tĩnh trầm ổn, tay giữ móc câu cũng không vì đang làm chuyện đại nghịch bất đạo mà run rẩy. Dù gì thì chân tướng đã bại lộ, ta sau này không cần giả làm một thứ nho nhỏ vô hại nữa.
Hiên Viên Dực nhíu mày: “Ta còn tưởng ngươi muốn bày tỏ tình cảm nồng nàn gì đó với ta chứ…”
Nhìn cái mặt như lưu manh của hắn, lưỡi câu trong tay hơi đâm một chút vào cổ, làm máu chảy ra.
Lúc này, Hiên Viên Dực đã rõ không thể đùa giỡn nữa, nếu không nghiêm túc sẽ có thể xảy ra tai nạn. Cánh tay đang ôm thắt lưng ta của hắn truyền vào thân thể ta một cỗ chân khí, làm ta nhất thời bị đau đớn, tay cầm lưỡi câu cũng run run một chút. Ngay trong nháy mắt, Hiên Viên Dực đã đoạt hung khí trong tay ta, một tay chuyển vị trí đem ta áp bên dưới.
Bàn tay to lớn của hắn ấn ở tên cổ ta, hô hấp của cả hai bắt đầu nặng nề.
“Lân Nhi, kỳ thật ta đã sớm biết ngươi không phải người thường, thực lực của ngươi quả thật vượt ngoài sức tưởng tượng của ta, thế nhưng sự việc cũng không đến nỗi như ngươi nói chứ hả?” Hiên Viên Dực đè hai tay ta, cúi đầu hôn lên cổ ta.
Bỗng nhiên hắn ngẩng đầu, ánh mắt cả hai ngang nhau: “Vậy nói cho ta biết, thực lực của ngươi rốt cuộc đạt đến mức nào để có thể làm ta vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng ngươi, sợ mất đi khả năng của ngươi?”
Khẩu khí có điểm châm chọc làm ta cực khó chịu, tuy biết mười mươi đây là phép khích tướng của hắn.
“Nếu như nói — ta có thể cho ngươi quyền làm chủ cả đại lục Tây Á?” Ta cười nhạt.
“Nga!” Hiên Viên Dực lộ ra bộ dáng kinh ngạc, nhưng mà không phải thằng ngu cũng biết hắn là đang giả bộ.
“Ngươi không tin?”
“Không có, đương nhiên là ta tin chứ, bảo bối…” Miệng hắn nở môt cụ cười đẹp đẽ, “Thế nhưng, ta cho dù không có ngươi bang trợ, vẫn có thể một tay bá chủ Tây Á nhỉ?”
Ta cười nhạt lần thứ hai: “Thế thì ngươi cố gắng phấn đấu ít nhất cũng hai mươi năm đi.”
Hiên Viên Dực cúi xuống hôn lên môi ta: “Cho dù như thế, ta cũng không cần ngươi bang trợ. Người Hiên Viên tư tưởng cao hơn cả trời, ta sẽ không dùng biện pháp đê tiện gì để lưu người lại đâu. Nếu như có ngày nào đó ta có được Tây Á trong tay, đó nhất định sẽ là lễ vật ta tặng cho ngươi, ngươi nói xem, kẻ tặng lễ vật lại đi nhờ người nhận lễ vật giúp đỡ hay sao?”
Nghe hắn nói xong, ta có chút nghẹn ngào: “Có cần phải tặng lễ vật quý giá mức đó cho ta không? Thực ra ngược lại, ta là không ham thích làm bá chủ Tây Á làm gì.”
“Bởi vì ngươi đáng nhận nó, bảo bối.” Hiên Viên Dực không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng xoa tóc ta.
Ta vươn hai tay kéo hắn lại phía ta, hắn tựa trước ngực ta, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của hai người.
Một lát sau, hắn hình như nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu gãi cằm, vừa nhìn ta vừa ngẫm nghĩ: “Lân Nhi, ngươi lúc nãy vô duyên vô cớ tát ta một cái, lại còn đâm cổ ta bị thương, ngươi nói ta phải làm gì bây giờ a?”
Mặt ta đen lại! Tiểu tử này thù dai!
“Ngươi nói phải làm sao bây giờ a? Hay cho ngươi đánh lại ta?”
“Ta sao có thể nhẫn tâm như vậy, thôi phạt ngươi ba ngày không xuống giường là được rồi!” Nói xong thì như con ác lang đè ta xuống mà *** dê.
Ta vừa thét chói tai vừa làm bộ muốn đẩy hắn ra, thế nhưng khóe miệng lại hiện lên nụ cười đầy hạnh phúc.