Tác giả: Thảo Thảo
Trời dần tối lại, sắc trời càng lúc càng âm u, gió lớn thổi như quất vào mặt, bông tuyết trắng tung bay đầy trời.
Vệ Tình hình như rất sợ loại thời tiết khủng bố này, mặt mày có phần ủ ê.
“Chủ tử, với thực lực phòng vệ kém xa như vậy, ngài chắc chắn sẽ thắng trận đêm nay sao?” Vệ Tình rốt cuộc cũng đem cục nghẹn ở trong lòng nói ra.
Ta mặt mày hớn hở, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói với Vệ Tình: “Trận tuyết này đúng là lễ vật Á Lạp Khiết ban cho chúng ta!”
Hỏi một đằng trả lời nẻo, Vệ Tình thấy kỳ quái nhưng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng theo bên người ta
Một lúc lâu sau, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, giống như đêm khuya.
Ta bỗng nhiên truyền lệnh triệu tập tất cả phó tướng đến họp tác chiến lần cuối cùng.
Ta dùng cát mô phỏng lại địa hình khu vực, ta chỉ vào một chỗ và nói: “Ta mấy ngày nay đã hỏi không ít lão dân làm nghề chăn nuôi, họ nói phía sau triền núi này là một thảo nguyên dốc thoai thoải nổi tiếng có nhiều tuyết. Nghiêng phía đối diện là sườn núi đón gió. Á Lạp Khiết bảo vệ Hiên Viên đã cho đêm nay nổi lên bão tuyết, nhưng tuyết sẽ không ngưng ở trên sườn núi này, mà toàn bộ sẽ bị gió thổi đến phía sau núi, núi bên kia tự dưng sẽ trở thành một cái bồn chứa tuyết rất lớn, khuất gió lại đầy tuyết, nhất là bên trên có một vùng trũng sâu, có khả năng chỗ sâu nhất không quá cột cờ.”
Ta nói đến đây thì ngưng không nói nữa, trái lại các phó tướng lại một trận kinh hô, vừa tán thưởng vừa đổ mồ hôi lạnh vì mưu kế do ta nghĩa ra.
Nếu đại quân Tây Tần trúng kế, đừng nói là mười vạn, có cả hai mươi vạn quân cũng không một người sống sót quay về.
“Vì thế, Hốt Luân phó tướng chịu trách nhiệm dẫn quân tiên phong đi dụ địch vào trong vòng vây, các phó tướng phía Đông, Thuần Vu phó tướng, Chiêm Thai phó tướng phân công nhau ba mặt Đông, Tây, Bắc đột kích khi địch đã ở trong vòng vây. Quân Tây Tần tiến sâu vào quốc gia ta, rất dễ bị loạn địa thế, chúng ta phải nắm thời cơ, trong nháy mắt bức bọn chúng đến hố tuyết kia!”
“Rõ!” Chúng tướng được sách lược kinh người của ta lên tinh thần, lúc trước mặt mày còn ủ rũ, giờ đã đằng đằng sát khí.
Gần nửa canh giờ sau, Hiên Viên quân đã được bố trí thỏa đáng. Ta sở dĩ đợi đến bây giờ mới bố trí binh lính cũng là có nguyên nhân, con người thể lực có hạn, không thể trụ được lâu dưới thời tiết khắc nghiệt như thế này, chỉ sợ quân Tây Tần còn chưa tới thì người đã đóng thành cục băng hết cả rồi.
Một lúc lâu sau, tiếng hò hét kinh động vang lên rung trời. Khai chiến.
Ta đứng trên đỉnh núi nhìn trận chiến kịch liệt dưới chân núi, gió mạnh thổi tuyết đi hỗn loạn, hơn nữa tối nay bầu trời đen kịt, Tây Tần do muốn đột kích ban đêm nên không có đuốc thắp sáng, điểm ấy không ngờ lại trở thành lợi thế cho binh sĩ Hiên Viên phản công chúng.
Ta theo âm thanh vang vọng lại để đoán tình hình và chuẩn bị các bước tiếp theo.
Tiếng kêu thét càng lúc càng lại gần, ta rốt cuộc cũng trút được gánh nặng mà tươi cười — Tây Tần đã trúng kế.
Trong lúc quân chủ lực Tây Tần tiến vào vòng vây của ta, ta hạ lệnh một tiếng, quân mai phục Hiên Viên ngay lập tức nhanh chóng bí mật lao xuống dưới.
Quân Tây Tần bị đánh bất ngờ không kịp trở tay, chúng biết mình bị mai phục, vội vã hạ lệnh thối lui lại hướng Nam.
Trong bóng đêm đen kịt, mười vạn đại quân lại vô cùng khổng lồ, quân lại trải quá dài, hơn nữa lại có gió tuyết nên quân phía sau không thể nào biết tình hình quân phía trước, đến tận lúc tiền phương truyền lại “Chúng ta đã trúng bẫy phía trước!”, thì toàn bộ quân tiên phong đã lọt hết vào hố tuyết không còn đường lui.
Đến lúc chủ soái quân Tây Tần hạ lệnh dừng tiến quân, dự định quay lại nghênh địch thì đại thế đã không cứu được nữa. Tây Tần quân bị trúng bẫy và đã bị tổn hao không ít binh tướng nên đang hoang mang lo sợ, gió mạnh làm không nghe được quân hiệu, bão tuyết giữa đêm tối đen kịt làm không thấy được quân kỳ của chỉ huy, chỉ có thể như tên mù dò dẫm xung quanh.
Quân ta thấy thế sĩ khí càng đại chấn, càng điên cuồng xông lên liều chết, tuyết trắng ngập đất đã hóa thành đỏ tươi, trong không khí đầy mùi tanh của máu đến mức làm ta cảm thấy buồn nôn.
Ta quay đầu lại nói với vị phó tướng bên người: “Truyền lệnh xuống phía dưới, không cần truy đuổi kẻ đã cùng đường, quan trọng bây giờ là dẹp sạch những tên lính Tây Tần chưa rơi vào hố tuyết.”
Cuộc chiến tàn khốc kéo dài đến tận hừng đông, tiếng hoan hô vang đến tận trời cao. Các chiến sĩ kích động đã không còn để ý đến lễ nghĩa, vừa hô to “Á Lạp Khiết”, vừa đem ta tung lên cao.
Ta biết đây là hành động lâu đời biểu hiện sự kính trọng với những chiến sĩ dũng mãnh phi thường của Hiên Viên tộc, đây cũng là biểu hiện lòng tôn kính cao nhất. Ta cũng không nề hà, cùng bọn họ cười to vui vẻ. Giữa ba quân, ta có lẽ là người duy nhất chưa từng cầm kiếm giết người.
Tin thắng trận nhanh chóng truyền đến hai cánh quân phía Tây và Đông, các chiến sĩ đang cầm cự mệt mỏi nghe tin bỗng phấn chấn vô cùng, họ không cam lòng thua kém quân trung tuyến, sĩ khí cũng đại chấn, dũng mãnh tiến lên như thế chẻ tre, đánh tan toàn bộ quân Tây tần.
Tuy thắng lợi nhưng ta không thư giãn, tiếp tục chỉnh đốn quân vụ, tiếp tục đề phòng Tây tần.
Hai ngày sau, trong tiếng hoan hô rầm trời, ta đứng ngoài cửa doanh trại, thấy được người ta hằng đêm mong nhớ.
Hiên Viên Dực dáng dấp tuy rất chật vật, thế nhưng hắn sống.
Ta phấn khích đến mức không biết phải nói gì, chỉ đứng cười nhìn hắn vẫn khí phách hiên ngang như trước.
Hiên Viên Dực bỗng nhiên giục ngựa hướng ta chạy tới, làm cho binh lính vây quanh hoảng sợ.
Hắn vươn tay, nghiêng người kéo ta lên ngựa, ta bị bất ngờ nên ré lên, ré xong thì đã thấy mình đang ngồi trên ngựa cùng hắn.
“Đây là vinh quang Á Lạp Khiết ban cho chúng ta!” Hiên Viên Dực quay qua bọn lính hô to.
Binh lính xung quanh đều quỳ xuống, giơ tay hoan hô.
Hoàng đế bình an trở về, hơn nữa Hiên Viên đại thắng Tây Tần, tất cả lính đều vui mừng khôn xiết, ồn ào vui vẻ quanh đống lửa trại.
Thảo Thảo: Tư liệu chiến tranh tham khảo từ “Lang đồ đằng” của Khương Nhung, một cuốn sách rất hay, mong mọi người lúc rảnh rỗi hãy đọc qua ^_^