Tác giả: Thảo Thảo
Kháo! Thật là không còn thiên lý gì nữa rồi! Thế giới này lại lòi ra một kẻ còn đẹp trai hơn cả Vệ Tình! Dù vậy vẫn còn kém ta một chút.
Tên nam nhân không đứng đắn kia thấy ta đang đờ người thì thỏa mãn cực kỳ. Chậm đã chậm đã, mặt hắn thế nào lại sát rạt như thế này!
“A! Tiểu Tình!” Ta bỗng nhiên chỉ phía sau hô to, thừa dịp hắn quay đầu, ta hung hăng cắn vào tay hắn!
“Ngô ư ử ân!” Thực ra là ta đang cố nói: “Ngươi sao còn không buông tay!”
Bàn tay to này hình như không có cảm giác cũng không nhúc nhích! Làm ta cực độ hoài nghi, tên nam nhân này rốt cuộc có hay không có đầu dây thần kinh a? Cắn đến mức đó còn không chịu thả tay!
“Ngô ư ân!”
Tên nam nhân đáng chết không chút thương hoa tiếc ngọc, chế trụ cằm ta, ta bị đau không còn cách nào khác đành nhả tay hắn ra.
“Răng nanh lợi hại thật, thực sự là tiểu dã miêu (con mèo hoang nhỏ)” Nhìn cái mặt chế nhạo của hắn ta càng đại hỏa, thực là lão hổ chưa kịp phát uy đã bị giáng xuống tiểu miêu ốm yếu!
Hắn dễ dàng một tay khống chế ta, lôi tuột đến chỗ “công chúa” trong đống chăn lùng nhùng kia.
“Tiểu Tặc! Dám đụng đến công chúa đương triều của ta! Ngươi không muốn sống rồi!” Trong lúc “nguy hiểm” như thế này, ta vẫn không quên đóng vai một lòng trung thành hộ chủ. Ta là một diễn viên giỏi, đã diễn là phải diễn cho trót.
Kinh qua sự việc như thế này, ta đại khái cũng đoán được bảy tám phần thân phận của tên đầu lĩnh đạo tặc đáng chết này, nhưng mà xem tình hình hiện tại, e là ta so với công chúa, còn gặp nhiều nguy hiểm hơn, bởi vì chắc chắn rằng, bất cứ nam nhân bình thường nào nhìn thấy dung mạo công chúa, cố lắm cũng chẳng nổi được “thú tính”.
Ta buồn cười nhìn tên nam nhân sắc mặt tái mét lại. Nguyên nhân rất đơn giản, hắn dùng đao gạt hết đống chăn công chúa dùng để “ẩn thân” xuống, đập vào mặt là công chúa thứ mười tám của Đại Á vương triều hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép chết ngất.
Ta trong bụng cười đến quặn ruột, nhưng vì “sợ công chúa bị đạo tặc cưỡng hiếp” mà phải giả bộ căng thẳng. Ngay cả ta thấy cái loại này công chúa cũng muốn ói, chứ không riêng gì tên đáng chết kia.
Ta tranh thủ thời gian, đảo mắt nhìn về phía chiến trường của Vệ Tình và tên phó thủ lĩnh.
“A!!!!!!!” Một tiếng thét kinh thiên động địa chói tai vang lên, ta phản xạ tự nhiên vung tay lên đầu tên đầu lĩnh đạo phỉ, bắt đầu cào mặt hắn, “Buông ta ra! Đồ hỗn đản!”
Ta nhìn thấy bên kia có hai bóng người đang dây dưa cùng một chỗ! Tiểu Tình đáng thương của ta! Vậy mà — vậy mà —
“Ngươi đồ biến thái đáng chết! Dám hôn Tiểu Tình của ta! Còn ngươi buông ta ra mau lên! Tổ tông mười tám đời nhà ngươi xxx !@@##$%%^&& xxx!!!!!”
Tên nam nhân đáng chết kia, chưa được sự cho phép của ta đã dám tự ý ăn đậu hủ Tiểu Tình nhà ta! Lại còn dám dùng lưỡi! Tiểu Tình đáng thương của ta! Nụ hôn đầu tiên thế là đã không còn! Nếu biết giữ gìn sau này bán sẽ rất được giá đó! Thật đáng thương a!
“Tiểu Tình của ngươi?”
Bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo lại, ta đang trong cơn thịnh nộ, thiếu chút nữa quên mất bên này vẫn còn một củ khoai núi chưa nhằn được! Ta vùng vẫy giãy dụa nhưng không có cách nào di động, chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiểu Tình bị người khác “khinh bạc”.
“Không sai! Tiểu Tình là của ta! Thế thì sao hả?! Hắn thân thể là của ta, người là của ta, tâm là của ta, cái gì cũng đều là của ta hết! Ngươi nhanh nhanh gọi tên thủ hạ biến thái của ngươi dừng hành động xấu xa ấy lại mau! Ngươi đang xâm phạm nghiêm trọng quyền sở hữu của ta!” Ta hung hăng cho hắn mấy đá. Tên dã man đáng chết, khí lực trâu bò như nhau! Không lẽ cũng là động vật ăn cỏ?!
“Hừ!” Nghe được âm thanh khinh thường, ta lại càng tức giận, vừa định ngẩng đầu lên thóa mạ hắn một trận, ai ngờ tên hỗn đản cư nhiên một tay ôm quanh eo ta, một tay cố định đầu ta, cứ vậy mà cưỡng hôn!
Kháo! Ta trong lòng thầm mắng, bất quá nhớ đến trước đây online trên mạng có gặp một câu chí lý như thế này: “Cuộc sống tựa như một hồi cưỡng gian, nếu không chống lại được, vậy hãy hưởng thụ nó”, ta đương nhiên đem ngay câu nói áp dụng cho tình huống hiện tại, dám cùng ta so hôn kỹ (kỹ thuật hôn) à! Tiểu tử ngươi vẫn còn non lắm! Hừ!
Ta bắt đầu chuyển từ thế bị động sang chủ động, cùng hắn đứng đó dây dưa, có thể cả hai ta đều là phong nguyệt cao thủ, khó phân được kẻ thắng người thua, nên dây cho đến lúc cả hai ná thở mới buông ra.
Vệ Tình bên kia tình huống có khả quan hơn, khóe miệng đều là máu tươi, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết ngay máu này là của tên nam nhân mới cưỡng hôn kia. Nhưng mà ta thật sự bội phục tên nam nhân kia nha, bị Tiểu Tình cắn thành như vậy mà vẫn cố hôn không tha! Không lẽ là “Tiểu Tình hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu”?? (*) Ta giờ đã thấy rõ mị lực của Vệ Tình.
Tên nam nhân đáng chết kia thấy màn vừa rồi tựa hồ cũng giật mình, nhanh chóng buông ta rồi chạy về hướng Vệ Tình, tách hai kẻ đang dây dưa ra xa nhau. Chỉ thấy hắn thì thầm gì đó một chặp với tên phó đầu lĩnh, sau rút một cây kèn lệnh nhỏ ra, thổi một hồi dài, tên phó còn lại cũng tự động lui ra.
Ấn tượng sau cùng của ta với hắn là câu nói: “Tiểu dã miêu, ta rất mong chờ lần hội ngộ sau”, còn tên nam nhân cưỡng hôn Vệ Tình thì vẻ mặt lúc ly khai đầy luyến tiếc thống khổ.
Quả thực là trò cười! Ta nhìn đám cận vệ nằm la liệt trên mặt đất, đội ngũ hòa thân loạn như cào cào, còn Vệ Tình thì đứng cạnh ta oán hận lấy tay lau đi vết máu nơi miệng, thở dài.
Trận xiếc này, thật là tức ói máu!
———————————————-
(*) Tiểu Tình hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu: nguyên bản là “mẫu đơn hoa hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu” <<<< chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ vẫn phong lưu. Theo tính chất bắc cầu, ta có: “Chết dưới ‘bông hoa’ Vệ Tình, thành quỷ vẫn phong lưu” http://www.dayhocintel.net/diendan/archive/index.php/t-6316.html