- Trang chủ
- Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi
- Chương 24
Tác giả: Mộc Tam Quan
Liễu Tiêu giật nảy mình, mặt tức khắc đỏ lựng, nói muốn cũng không phải mà không muốn cũng chẳng đúng.
Vua Sói Tuyết vẫy tay với bé rồi mỉm cười rời đi.
Liễu Tiêu trông theo bóng lưng trên kiệu của Vua Sói Tuyết tựa nhật nguyệt trên cao, mà cũng tựa như mặt trời trên bầu không cao thẳm, đang dần khuất sau những rặng mây xanh.
Mặt trời khuất bóng.
Liễu Tiêu đi vào Xuân Quang Các, A Diệp và Vịt Vàng quan tâm hỏi bé có chuyện gì, song bé lại chẳng biết kể ra làm sao, cứ ấp úng mãi. Đương lúc do dự thì chợt nghe thấy tiếng Lãnh Giác và Bạch Quyên vào cửa.
A Diệp bước ra nghênh đón rồi mời hai vị ngồi xuống xơi bánh uống trà. Liễu Tiêu hỏi: “Hai người tới có chuyện gì sao?”
Bạch Quyên mở lời: “Hôm nay lúc thi nghe bảo ngài bị ốm, bọn tôi rất lo lắng nên đến thăm Mỹ nhân.”
Chuyện là hôm nay Liễu Tiêu đang thi thì đột ngột bỏ dở chạy đến bệnh viện, lát sau có người về báo Tiêu Mỹ nhân đã được miễn thi nên khiến cả phòng thi sôi sục kèm theo nghi hoặc. Bạch Quyên là người đa nghi, nghe tin Liễu Tiêu đã về thì bèn chạy ngay đến tính nghe ngóng. Y tới rủ Lãnh Giác đi cùng, bảo: “Bọn mình ở cùng một cung, hẳn nên đến thăm cậu ta.” Sau đó lấy cớ này kéo theo Lãnh Giác đến tìm Liễu Tiêu hỏi thăm xem sao.
Liễu Tiêu sửng sốt khi nghe Bạch Quyên nói vầy, “Cảm ơn hai cậu đã quan tâm.”
Thấy Liễu Tiêu không biết nói gì, Vịt Vàng đứng bên bèn cất tiếng: “Chủ tử của chúng tôi bị đau đầu cả sốt, đã đến thái y viện tiêm và uống thuốc nên đỡ hơn rồi. Cảm ơn hai vị chủ tử đã quan tâm ạ.”
Bạch Quyên gật đầu, lại hỏi tiếp: “Thái y nói sao?”
Liễu Tiêu không giỏi nói dối, nên cứ kể thật: “Thái y bảo tớ cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, tạm dừng kỳ thi này lại.”
Bạch Quyên “Ồ” lên tiếng, nói: “Ra là như thế. Vậy Mỹ nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi ha. Mà thái y có nói rõ là bệnh gì không?”
Liễu Tiêu không biết nói sao, lơ ngơ lắc đầu: “Không thấy nói.”
Bạch Quyên nghi hoặc: “Sao lại không nói được chứ? Thế có ghi vào sổ khám bệnh không?”
“Sổ khám bệnh á?” Liễu Tiêu cũng sững sờ, đừng nói đến sổ khám bệnh, mà ngay cả thuốc thái y cũng chẳng hề kê luôn!
Bởi vì Liễu Tiêu nào có bị bệnh gì đâu.
Đương lúc Liễu Tiêu khó xử vì không biết trả lời thế nào, Lãnh Giác chợt lên tiếng: “Thế thì không phải bệnh gì nghiêm trọng rồi. Mỹ nhân nghỉ ngơi đi, hai ta xin phép về trước.”
Liễu Tiêu như được đại xá, vội vàng nói: “Được, được, hai cậu về trước đi!”
Bạch Quyên còn muốn gặng hỏi thêm, song Lãnh Giác đã nói thế thì cũng đành phải đứng lên chào Liễu Tiêu ra về.
Sau khi rời khỏi sảnh chính của Xuân Quang Các, Bạch Quyên lập tức quở Lãnh Giác: “Sao chưa chi đã về? Tôi thấy Liễu Tiêu ngắc nga ngắc ngứ thế kia, 99% là không có bệnh gì hết!”
“Cậu hay ghê nhỉ.” Lãnh Giác liếc Bạch Quyên, “Đại vương nói cậu ấy bị ốm, cậu lại bảo cậu ấy không bị sao hết?”
Bạch Quyên bị những lời này chặn lại, nhất thời không cãi lại được, mặt mũi lập tức bí xị.
Lãnh Giác thấy Bạch Quyên giận dỗi thì nói thêm: “Đây chỉ là thi tháng thôi, không tính vào thi cuối kỳ. Cậu cần gì phải so đo vậy chứ?”
“Mới thi lần đầu đã bất công như thế,” Bạch Quyên lầm rầm, “Thế thi cuối kỳ còn ý nghĩa gì nữa?”
Lãnh Giác nói: “Hậu cung vốn là dựa vào sủng ái mà cạnh tranh, có được sủng ái của Đại vương mới có được vinh quang. Giờ Đại vương lập khóa thi thế này cốt là để cho những phi tần không được sủng ái như chúng ta có thêm một con đường khác mà thôi.”
Bạch Quyên sửng sốt, quả thực không thể nào cãi được.
Mục đích thật sự đằng sau cuộc thi này đến một tiểu yêu tuổi đời còn non trẻ như Lãnh Giác cũng biết, huống chi là quán quân giải cung đấu mở rộng bao mùa – Minh Hậu.
Minh Hậu vừa đốt sáp thơm trong phòng, vừa tán gẫu với nội thị của mình: “Đại vương lập ra kỳ thi này xem ra là đã quyết độc sủng báo tuyết. Nhưng một là sợ Ngự sử đài lắm mồm, hai là sợ lục cung sinh oán, nên mới tạo ra một hệ thống thi cử để ngay cả những phi tần không được sủng ái cũng có thể được thăng chức. Cho họ cái để ước mơ thôi, ai mà không biết chứ? Coi ai cũng là thằng ngu à?”
Nội thị đáp: “Cho nên nếu thi cử xảy ra không công bằng thì phi tần ắt sẽ sinh ra oán thán.”
“Nói rất đúng.” Minh Hậu gật gù, “Hiện tại ai nấy đều gắng hết sức thi, dốc hết tài mà cung đấu, đều là vì để kiếm được một chỗ ngon nghẻ trong hậu cung. Nhưng một khi họ biết thi cử cũng vô ích thì giờ mà càng cố gắng, sau này ắt sẽ càng oán hận.”
Đương nói đến đây, bỗng bên ngoài vọng tới tiếng thông báo: “Tiêu mỹ nhân đến thỉnh an.”
Minh Hậu nhoẻn cười, nói: “Quá hay, mau cho cậu ta vào.”
Liễu Tiêu hẵng còn nhớ lời dặn dò năng đến thỉnh an của Minh Hậu, nên vừa thi xong, sáng hôm sau bé đã đến luôn. Minh Hậu thấy bé thì hết sức hoan hỉ, lập tức dắt tay bé toan kéo bước lên thềm. Liễu Tiêu thấy bậc thềm lên giường thì vội rụt tay lại, nói: “Đại vương không cho phép con lên giường Thái hậu.”
Minh Hậu nghe vậy thì ngẩn ra, “Đây không phải giường, mà là giường đất.”
“Dạ?” Liễu Tiêu đực mặt.
Minh Hậu tiếp tục mời chào: “Lên đi Mỹ nhân.”
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, sau rốt vẫn quyết định lắc đầu từ chối: “Thế cũng không được. Lần trước con lên đó xong Đại vương không vui.”
Minh Hậu cười bảo: “Được, được. Đại vương không vui, ta còn có thể nói gì được đây?” Nói rồi, Minh Hậu lại hỏi thêm: “Thế Đại vương có phạt con không?”
Nghĩ đến “hình phạt” của Đại vương dành cho mình, mặt Liễu Tiêu tức khắc ruộm hồng, ngắc ngứ đáp: “Dạ… ừm… cái này…”
Minh Hậu cười, ra chiều tường tỏ: “Ta hiểu.”
Liễu Tiêu ngạc nhiên cực độ: “Con nói thế mà ngài cũng hiểu được ạ?”
Minh Hậu không đáp ngay mà hỏi sang chuyện khác: “Con học ‘thuật phòng the’[1] đến đâu rồi?”
Liễu Tiêu đáp: “Đây là môn gì vậy? Con chưa học đến thì phải, mới chỉ học mỹ thuật cả toán thôi.”
“Ây dà, mỹ thuật cả toán không thể so sánh với kỹ thuật này đâu.” Minh Hậu nói, “Phi tần phải học thuật phòng the mới có thể được sủng ái lâu dài.”
Liễu Tiêu nghe Minh Hậu quảng bá cái thuật phòng the này cứ như là hội đa cấp chào hàng sản phẩm thì khá là tò mò, bèn hỏi: “Thuật phòng the là gì ạ?”
Minh Hậu đáp: “Phòng the, hai chữ này con có hiểu là gì không?”
“Con biết chứ.” Liễu Tiêu luôn cảm thấy từ lúc đi học đến giờ hình như ai cũng coi mình như đứa thiểu năng thì phải.
Minh Hậu nói tiếp: “Nó có nghĩa là con sử dụng kỹ thuật để hầu hạ Đại vương trong phòng đó.”
“A, cái đó…” Mặt Liễu Tiêu đỏ bừng, “Có thể học sao?”
Minh Hậu thốt lên: “Tất nhiên là học được rồi! Các bậc tiền bối đã để lại cho chúng ta vô vàn kinh nghiệm quý báu, được tích lũy thành sách rồi truyền lại cho chúng ta học tập, đúc kết kinh nghiệm và sáng tạo cái mới trên cơ sở cũ để tạo ra những dịch vụ ngày càng chất lượng hơn, góp phần san sẻ những bức bối và mệt nhọc cho Đại vương.”
Một màn đa cấp với trình độ thượng thừa của Minh Hậu đã khiến Liễu Tiêu rung rinh. Bé nói: “Con cũng thấy mình khuyết thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực này và còn nhiều thiếu sót. Đúng là nên học hỏi thêm để tiến bộ hơn.”
“Thế con tìm đúng người rồi đấy.” Minh Hậu thân thiết nắm tay Liễu Tiêu, “Ta cũng gọi là có nghiên cứu chuyên sâu về lĩnh vực này. Không tin thì con cứ ra ngoài hỏi mấy tay già đời trong cung xem kỹ thuật thị tẩm của ai là mạnh nhất. Ta nổi danh về trình độ cao, chứ không rặt chém gió như cái lũ tài mồm kia, thực hành phát là toang luôn. Người thạo nghề ra tay phát là biết có trình độ thật hay không ngay mà.”
[1] Từ gốc là Phòng trung thuật (ở đây Tree gọi là thuật phòng the cho các ông dễ hiểu) là khóa học về tình dục thời cổ đại Trung Quốc, bao gồm kiến thức phổ thông về tình dục, kỹ năng tình dục, điều trị rối loạn chức năng tình dục và thụ thai, đồng thời không giới hạn ở giới tính mà thông qua nguyên lý điều tiết chuyện phòng the nhằm mục đích dưỡng sinh, theo đuổi sự bất tử hoặc trường thọ. Theo các ghi chép lịch sử thì nó xuất hiện lần đầu tiên vào thời nhà Hán và có mối quan hệ rất mật thiết với Đạo giáo. Nguồn Baidu.