- Trang chủ
- Báo Tuyết Thích Cắn Đuôi
- Chương 2
Tác giả: Mộc Tam Quan
Liễu Tiêu là “lễ vật” mà gia tộc mang tới.
Chuyện bắt đầu khi Vua Sói Tuyết mới đăng cơ, các bộ tộc Bắc quốc tranh nhau dâng lên các loại lễ vật và cống phẩm để tỏ lòng trung thành.
Dân số tộc Báo tuyết rất ít, tài sản cũng chẳng có nhiều, vì không biết nên tặng gì mà phát sầu phát lo, cuối cùng mãi mới gom góp được một phần quà tạm coi là đầy đặn. Tộc trưởng tộc Báo tuyết, Liễu Minh, liền dẫn theo một đoàn người đến thủ đô Tuyết thành để dâng lễ vật.
Đoàn người Liễu Minh đến bên ngoài cửa cung Sói và chỉ mang theo một hòm lễ vật. Ghé mắt nhòm sang, thấy ai ai cũng đều dùng xe tải chở đồ đến, quà cáp chất ngồn ngộn thành đống. Nhìn lại mới thấy tộc Báo tuyết bọn họ nghèo nàn quá thể, dâng tặng lễ vật cũng xấu hổ quá chừng. Quan nội chính là một con Cáo Đỏ lúc nào cũng tủm tà tủm tỉm, nhìn thấy lễ vật của Liễu Minh cũng không tỏ vẻ chê bai ghét bỏ, vẫn cười nói: “Tấm lòng của mọi người, Đại vương sẽ biết.”
Liễu Minh vội vàng nói với Cáo Đỏ: “Chúng tôi thế này… liệu có quá ít không?”
“Đều là tấm lòng, đều là tấm lòng, không phân chia lớn nhỏ.” Cáo Đỏ lịch sự đáp lời.
Liễu Minh ngoảnh lại nhìn đống lễ vật ngổn ngang mà các bộ tộc giàu có dâng lên, lòng thầm thấy bất an.
Duy chỉ có Liễu Tiêu là chẳng buồn chẳng lo gì sất. Bé chỉ biết sau khi dâng lễ vật xong là có thể đi chơi.
Tộc Báo tuyết quanh năm sinh sống trên vùng núi cao, Liễu Tiêu lớn bằng này rồi nhưng đây là lần đầu tiên được đến một thành phố lớn như Tuyết thành. Vùng núi non Liễu Tiêu sống chủ yếu đều là yêu tinh, lên chốn đô thành rồi mới biết nơi đây có nhiều người bình thường đến thế. Lúc bé lúc lắc cái đuôi đi dạo trong đám người, ai nấy đều ngoảnh lại nhìn bé.
Kỳ thực Liễu Tiêu không sợ ánh mắt của người khác, nhưng thành phố Tuyết lại quá tấp nập, người qua kẻ lại rộn rã, cửa hàng cũng la liệt khắp nơi, bởi thế nên cái đuôi to của bé trông có vẻ khá cồng kềnh.
Đang lúc đi dạo trong trung tâm thương mại, đuôi của bé vô tình quét trúng một cô gái khiến cô giật mình kêu lên. Bé vội vã xin lỗi cô gái: “Em xin lỗi!”
Vừa nói, Liễu Tiêu vừa ôm chặt lấy đuôi mình, kẻo lại đụng phải người khác. Cô gái thấy bé như vậy thì lại kêu lên tiếng nữa.
“Sao thế ạ?” Liễu Tiêu hỏi.
Cô gái bụm miệng: “Tự ôm đuôi của mình, đáng yêu quá đi mất…”
Một lát sau, cô gái lại hỏi: “Bé là mèo yêu ư?” Cô gái nhìn bé từ trên xuống dưới một chặp, rồi lại lắc đầu bảo: “Không phải, đuôi mèo nào có to như thế.”
Liễu Tiêu cười ngượng, đáp: “Em là báo tuyết, đuôi có hơi to.”
Cô gái dè dặt hỏi: “Chị có thể sờ đuôi bé một xíu được không?”
Liễu Tiêu gật đầu: “Được ạ.”
Cô gái sờ rồi xoa vuốt cái đuôi to của Liễu Tiêu, vẻ mặt cô say mê quá đỗi khiến Liễu Tiêu cảm thấy như mình đang làm chuyện trái đạo đức. Sau đó, cô gái bảo Liễu Tiêu chụp chung một tấm với mình.
Liễu Tiêu nghĩ thầm: Thì ra cư dân loài người ở thành phố Tuyết đều nhiệt tình, và thật hiếu khách.
Liễu Tiêu không quen chụp ảnh với người lạ. Bé cười cứng còng, biểu cảm mất tự nhiên, thế là bé không làm biểu cảm gì nữa, dứt khoát ngậm lấy đuôi mình rồi giơ tay tạo dáng. Cô gái nhấn nút chụp, sau đó đăng lên mạng xã hội. Bức ảnh báo tuyết yêu ngậm đuôi mình nhanh chóng nhận được nhiều lượt thích và chia sẻ từ cộng đồng mạng.
Dân chơi hệ net, thanh niên vàng trong làng sống ảo – Công chúa Sói cũng nhìn thấy, còn đưa cả cho Vua Sói Tuyết xem: “Anh ơi nhìn này, bé báo tuyết đáng yêu chưa nè?”
Vua Sói Tuyết liếc mắt nhìn rồi gật đầu: “Ừ, rất đáng yêu.”
“Ừ, rất đáng yêu”, chỉ vỏn vẹn ba chữ đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng bởi là do chính miệng Vua Sói Tuyết đánh giá, nó lập tức như chắp cánh mà bay khắp chốn muôn nẻo trong cung điện sói. Nó được truyền trong cung điện sói, rồi lại được truyền ra bên ngoài cung điện. Từ cụm từ “Ừ, rất đáng yêu”, được tam sao thành “Có thể yêu”, sau đó thất bản thành “Có thể ‘X yêu"”, và phiên bản thứ ba đã bay đến tai Liễu Minh. Liễu Minh nghĩ tới nghĩ lui, bèn tính mai vào diện kiến sẽ đưa Liễu Tiêu cùng vào cung.
Vào ngày diện kiến Thiên Điện, tộc trưởng của tất cả các bộ tộc đều đến, đứng dưới chung một mái nhà để diện kiến thánh nhan. Vua Sói Tuyết vận áo bào trắng như tuyết, đứng trên bậc thềm bằng đá cao. Liễu Tiêu tò mò kiễng chân nghển cổ mà ngó, song cũng chẳng nhìn rõ, chỉ cảm thấy Vua Sói Tuyết thật giống ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng, đứng nhìn từ xa trông thanh lệ cao quý tột cùng, không thể đến gần.
Liễu Tiêu không thấy rõ Vua Sói Tuyết, cũng tựa như Vua Sói Tuyết không thấy rõ mọi người phía dưới.
Từ góc nhìn của hắn chỉ thấy nghìn nghịt một mảnh, thế nhưng hắn lại thấy luôn có một bé con kiễng chân nghển cổ ngó mình, đôi mắt ấy sáng trong vành vạnh.
Vua Sói Tuyết bất giác nhìn thêm đôi lần. Cáo Đỏ đứng bên nói: “Đó chính là bé báo tuyết ‘rất dễ thương’ đấy ạ.”
“Nhóc đó sao?” Vua Sói Tuyết khựng một chốc, rồi lại nheo mắt, tập trung yêu lực trông về phía xa, cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của Liễu Tiêu. Hắn gật đầu khẳng định, “Ừ, quả thật rất đáng yêu.”
Vua Sói Tuyết tuy mới đăng cơ, nhưng Cáo Đỏ thì đã là tay già đời trong cung điện và hầu hạ qua hai đời vua yêu. Lão cáo già cũng nóng lòng muốn xây dựng hình tượng “trung khuyển” trước mặt tân vương, đang rầu thối ruột không biết nịnh nọt từ đâu, nay thấy Vua Sói Tuyết khen cậu bé kia “dễ thương” tận hai lần, bèn khẳng định chắc chắn hắn có ý “X yêu” đối phương đây mà.
Bởi lẽ đó, vừa tan họp một cái, Cáo Đỏ bèn nhanh nhảu ám chỉ với Liễu Minh một phen. Liễu Minh vốn vẫn đau đáu chuyện mình dâng lễ vật không đủ, giờ nghĩ lại, nếu Liễu Tiêu có thể làm vừa lòng Vua Sói Tuyết thì cần gì phải lo lắng nữa, bèn rối rít gật đầu đáp ứng.
Thế là sau khi xử lý ổ thỏa, Cáo Đỏ báo lại với Vua Sói Tuyết: “Tộc trưởng của tộc Báo tuyết có một món quà đặc biệt muốn dâng tặng Tuyết Vương ạ.”
Vua Sói Tuyết đương nằm trên giường đọc sách, nghe thế cũng chẳng ngẩng đầu, tùy tiện bảo: “Vậy chuyển lời cảm ơn ông ta, cứ cất trước đi.”
Thế nhưng Cáo Đỏ lại đến gần Vua Sói Tuyết, ghé tai nói nhỏ: “Lễ vật lão đưa là mỹ nhân báo tuyết, giờ đang ở phòng ngủ điện phụ rồi ạ.”
Vua Sói Tuyết nghe vậy, mặt tức khắc lộ ra vẻ kỳ quái: “Cái gì? Tại sao?”
Thấy Vua Sói Tuyết ngạc nhiên vầy, Cáo Đỏ cũng dấy lòng ngạc nhiên. Giống cáo quen thói đổ vỏ, bèn rối rít nói: “Tộc trưởng Liễu Minh, lão… lão cảm thấy lễ vật của mình không đủ để tỏ lòng trung thành với Đại vương, nên đã tặng một mỹ nhân…”
Vua Sói Tuyết đặt sách xuống sập, bỗng bảo: “Thế thì nếu ta không nhận mỹ nhân này, Liễu Minh chẳng phải sẽ càng bất an hơn sao?”
“Vâng, đúng rồi đó ạ.” Cáo Đỏ nói, “Đại vương nên trấn an lão, mới có thể loại trừ bất an trong lòng lão.”
Người hầu Mèo mắt xanh đứng bên chen mồm: “Đúng thế đấy Đại vương… Đại Vương nhất định phải cố gắng lên!”
“Nếu đã vậy,” Vua Sói Tuyết thở dài, đoạn bảo, “Bổn vương đành phải vì nước quên thân một lần vậy.”
Nói xong, Vua Sói Tuyết chỉnh trang lại áo sống rồi đi đến điện phụ, nơi có mỹ nhân Báo Tuyết đang nằm.
Mà Liễu Tiêu bấy giờ thì đang ở trong phòng ngủ điện phụ run lẩy bẩy…
Do xuất thân từ nơi núi cao hoang dã, nên khi đứng trước mặt Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu cực kỳ thành thật mà khai: “Em sợ ngài ‘ấy ấy’ em.”
Vua Sói Tuyết tỏ vẻ áy náy nói: “Thế thì thất lễ rồi, bổn vương đến đây chính là vì điều này.”
Liễu Tiêu nghe xong lại càng run như cầy sấy.
Vua Sói Tuyết tiến tới bên giường, muốn vươn tay đỡ Liễu Tiêu, nhưng bé lại vô thức co rụt người. Vua Sói Tuyết thu tay lại, đứng lừng lững như ngọn núi cao.
Liễu Tiêu cất tiếng: “Em… em như này có phải vô lễ lắm không ạ?”
“Không sao.” Vua Sói Tuyết đáp, “So với việc nhìn thấy bổn vương mà không hành lễ…”
Liễu Tiêu đỏ bừng mặt, vội vàng nhảy xuống giường hành lễ: “Tuyết Vương vạn tuế.”
Vua Sói Tuyết nói: “Không cần đa lễ.”
Bấy giờ Liễu Tiêu mới dám đứng thẳng người. Bé liếc Vua Sói Tuyết một cái, lại bất giác kinh ngạc trước sắc đẹp của hắn: Vua Sói Tuyết đẹp như thế, sao còn cần mỹ nhân làm gì?
Vua Sói Tuyết nói tiếp: “Em tên là gì?”
Liễu Tiêu đáp: “Em tên là Liễu Tiêu. Liễu trong dương liễu, tiêu trong lạt tiêu.”[1]
[1] Lạt tiêu là ớt, tiêu trong lạt tiêu là cay trong ớt.
“Ồ, thế người quen hay gọi em là gì?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Liễu Tiêu đáp liền: “Nhị ngốc ạ.”
Vua Sói Tuyết ngớ ra, “Thế… ai là đại ngốc?”
Liễu Tiêu cũng ngẩn tò te, bé giải thích: “Đây… đây không phải là xếp hạng.”
“Ồ, vậy sao?” Vua Sói Tuyết ngồi xuống bên giường, nói: “Thế thì là gì?”
Liễu Tiêu ráng giải thích: “Là như kiểu ngài là ‘Đại vương’, nhưng không có ‘Nhị vương’ ấy ạ.”
“Là vậy ư… thú vị thật đấy.” Vua Sói Tuyết cất giọng nhàn nhạt, “Thế thì, sao em lại đến phòng ngủ của ta?”
Mặt Liễu Tiêu tức khắc đỏ lựng, bé đáp: “Chuyện này… chuyện dài lắm.”
Vua Sói Tuyết bảo: “Ta có thời gian, em cứ từ từ kể cho ta nghe.” Nói rồi, Vua Sói Tuyết lại bảo: “Ngồi xuống nói đi.”
Ánh mắt Liễu Tiêu đảo liên quanh phòng, nhìn Vua Sói Tuyết đã an tọa trên giường, bèn hỏi nhỏ: “Em ngồi đâu giờ? Lấy ghế ngồi ạ?”
“Không, ngồi ở đây.” Vua Sói Tuyết vỗ đùi mình.
Mặt Liễu Tiêu lại thêm đỏ: “Chuyện này… không ổn lắm đâu.”
“Đúng là không ổn thật.” Vua Sói Tuyết trầm ngâm một lúc rồi nói, “Em cởi đồ ra đi, thế thì ổn hơn đấy.”