- Trang chủ
- Bản Sắc Lưu Manh
- Chương 6
Tác giả: Lãnh Hương Trần
Hội học sinh trung học Vân Lam ––– “Phó Kiệt, việc lớn không tốt!” Chỉ thấy một đội viên đội bóng rổ thân cao như cự tháp, mặc đồng phục màu đỏ đen của đội bóng như gió xoáy lao vọt vào, trên khuôn mặt mồ hôi đầm đìa vừa tức giận vừa hoảng sợ.
“Làm sao vậy?” Thân là đội trưởng kiêm hậu vệ khống chế bóng của câu lạc bộ bóng rổ trung học Vân Lam, Phó Kiệt đang ngồi xem bộ phim tư liệu về vòng thi đấu league bóng rổ nam các trường trung học trong cả nước do công ty xx tài trợ lấy từ hiệp hội thể dục học sinh trung học của bộ giáo dục, cậu đang tập trung tinh thần nên chỉ lơ đãng hỏi lại một câu.
“Đừng xem nữa, sân bóng rổ sắp đại loạn rồi!” Bàn tay ngăm đen không hề khách khí rút nguồn điện, màn hình nhất thời tối đen.
Phó Kiệt đang nhìn màn hình để tìm ra nhược điểm của đội bóng rổ đối phương, lập tức bị ngắt điện, có chút căm tức giương mắt.
“Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Đừng nói nữa, chúng tớ đang yên ổn luyện bóng ở sân vận động, đột nhiên xông tới một tên giống như quỷ! Nhuộm tóc, đeo bông tai, còn mặc áo sơmi màu đỏ thẫm hoa lệ, vừa tiến vào liền đoạt bóng của chúng tớ, nói rất nhàm chán muốn chơi với bọn tớ, tên kia thân thủ tựa như quỷ! Còn mạnh mẽ ra đòn hiểm! Đánh ngã toàn bộ các thành viên trong đội…” Đội viên như cự tháp kéo áo của mình lên, những vết xanh tím rõ ràng, có một số chỗ còn hiện ra màu đen quỷ dị, “Nếu cậu mà không đến, các đội viên đều sẽ bỏ mình, cũng đừng mong có thể vào sân thi đấu!”
“Tên kia từ đâu đến? Là học sinh trong trường chúng ta sao?” Phó Kiệt nhíu chặt mày, vội đứng lên đi theo đồng đội.
“Không biết! Trong trường chưa từng gặp qua người này! Hình như là ở bên ngoài, nhưng nghe ngữ khí của hắn lại hình như là học sinh trong trường. Tóm lại thật sự quái dị. Theo lý thuyết, một nhân vật như vậy thì không có khả năng chưa từng gặp qua một lần nào trong trường học…”
“Hắn… Đánh bóng tốt lắm à!?” Phó Kiệt lấy việc chơi bóng rổ chuyên nghiệp là nguyện vọng đầu tiên, chú ý nhất vẫn là kỹ thuật chơi bóng của đối phương.
“Đừng nói nữa, nói ra lại sôi máu! Tên kia không biết là từ đâu đến, đánh bóng rất có lực xoáy! Có thể nói là vận động viên thiên tài!”
… Chỉ là tiểu tử kia thô bạo muốn chết, ra tay cũng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào! Son of the bitch! Ném vào giỏ rất giống như đang đấu bò, thiếu chút nữa là phá hỏng cái khung giỏ…”
Hai người vừa đi vừa nói, cự hán thân cao hai mét cùng Phó Kiệt cũng không hề thấp càng ngày càng tăng tốc, cuối cùng quả thực dùng tốc độ không phải của người thường đi vào bên trong sân bóng rổ của trường học ––– trong sân bóng rổ một đống hỗn loạn, các đội viên thân cao thể tráng ngã trái ngã phải rơi rụng ở trên sân bóng. Tiếng kêu rên rỉ không dứt bên tai.
Nam tử hình thể đứng giữa những đội viên cơ bản trên dưới hai mét tuyệt không tính là xuất chúng, tóc nhuộm thành màu đỏ sậm, đang cùng ba đội viên còn lại duy nhất đơn đấu.
“Nhiều người đấu với một mình hắn như vậy ư!?” Phó Kiệt giật mình nhìn đồng đội ngã đầy trên đất, quả thật không thể tin!
Đội viên bóng rổ cùng cậu đến cũng ngạc nhiên nhìn khắp sân ––– “Người này…” Chỉ nói được nửa câu rồi không dám nói tiếp. Trong lòng có chút lo sợ.
Bởi vì thời điểm vừa mới bắt đầu không phải cùng lên tập thể, sau đó các đội viên phát hiện cái tên đột nhiên xuất hiện này thật sự quá lợi hại, kỹ thuật xuất quỷ nhập thần, đánh cho bọn họ mặt xám mày tro không nói lại còn đau muốn chết. Vốn là thanh niên nhiệt huyết tính tình táo bạo, tức giận hơn nữa không cam lòng liền thét to đồng loạt xông lên. Chỉ khi Triệu Kì thấy tình huống đã không thể khống chế được nữa mới bất đắc dĩ đi cầu viện binh.
Một tiếng nổ rầm vang lên, lại là một cái lên giỏ thô bạo làm người khác chấn động. Thân hình mạnh mẽ như rồng nước đứng ở giữa sân kia, tay không cầm bóng dễ dàng lách người lừa hai cầu thủ đang phí công che ở trước người hắn, dễ dàng ném bóng vào rổ.
“Mẹ nó!” Thấy đồng đội của mình bỏ xác tập thể, toàn bộ ngã trên sân bóng rên rỉ không ngồi dậy được. Đội viên đứng ở bên cạnh Phó Kiệt liền không nhịn được khẽ chửi một tiếng.
“Tên kia có căn cơ võ thuật…” Nếu là người trong nghề chỉ cần vừa nhìn đã biết. Kia quanh thân sát khí sắc nhọn, thân thủ nhanh nhẹn, cùng sức bật cường hãn, lại thêm khí tức mà không một vận động viên bình thường nào có được. Khuôn mặt tuấn lãng của Phó Kiệt có chút âm trầm.
“Thế nào?” Người nọ một tay cầm bóng, miệng còn ngậm điếu thuốc lá, nhấc chân giẫm lên đội viên bên cạnh, “Không phải vừa rồi vẫn còn kêu gào sao? Bây giờ sao câm hết rồi!? Lúc đầu dương oai lão tử còn tưởng các ngươi có bản lĩnh gì!...... Mẹ nó, một đám phế vật! Lãng phí một đống thời gian của lão tử!”
“Phi...... Son of the bitch!” Đội viên đang bị giẫm dưới chân không phục nhổ một ngụm.
Lôi Đình cáu tiết một cước đá lệch mõm tên kia, phun điếu thuốc lá ra khỏi miệng, cả người đằng đằng sát khí: “Nói lại lần nữa xem, đừng tưởng lão tử không hiểu câu tiếng Anh chó má đó!”
“Son...... of the...... bitch......” Tên kia vẫn cố ý nhắc lại.
“Giỏi lắm giỏi lắm……..” Lôi Đình dùng chân ra sức nghiến lên khuôn mặt đã biến dạng kia, giận dữ cười lạnh, khi chuẩn bị một cước đá bay thằng kia thì bỗng nghe thấy một tiếng quát to ——”Dừng tay” Mắt vừa nâng lên, chỉ thấy ở cửa sân bóng rổ có hai người đang đứng.
“Ha hả......” Mày kiếm giương lên, “Thì ra là tên gấu chó sợ chạy trối chết đi tìm viện binh, lão tử còn nghĩ mày cuốn đuôi chạy mất mật rồi!”
Như thế nào? Sao có thể là người này!? Thoạt nhìn tế da nộn thịt như vậy……
“Câm miệng!” Triệu Kì thẹn quá hóa giận, đỏ mặt tía tai.
Trong nháy mắt sắc mặt Lôi Đình trở nên âm trầm vô cùng, nhấc chân rời khỏi cái mặt dẹp dưới sàn kia, chậm rãi bước tới. Hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt toát lên một vẻ cực kỳ lãnh khốc ——”Tao —— dựa vào cái gì mà phải……nghe mày!?” Ngữ khí vừa thấp lại trầm, ẩn chứa sấm giật gió rền.
Bị hắn nhìn chằm chằm như thế khiến người ta cũng phải rùng mình, người này…….Người này thế nào lại có loại khí thế khủng bố đến vậy!?
“Cậu dùng vũ lực để thắng, không thấy hổ thẹn sao?” Phó Kiệt lên tiếng, khuôn mặt tuấn lãng cũng trờ nên khó coi. Cậu vốn sinh trưởng trong một gia đình đại phú đại quý, tuy bề ngoài tuấn lãng ấm áp như ánh mặt trời, nhưng bản chất cao ngạo vẫn không thể chối bỏ.
Trận tranh giải bóng rổ league sắp diễn ra, mà đội nhóm thường ngày được tập luyện về thể lực giờ phút này lại đang nằm đo ván trên sàn không dậy nổi, đại khái đều bị thương không nhẹ, trong lòng Phó Kiệt dâng lên một cỗ lửa giận.
Nếu không phải nắm rõ đội bóng như lòng bàn tay, cậu còn tưởng là do đối phương phái người đến khiêu khích, từ đó để gây khó dễ —— loại chuyện này ở trong đội bóng đã nhìn mãi thành quen rồi.
Mà người trước mắt kia, vừa nhìn đã biết không phải loại mà kẻ khác có thể điều khiển!
“Ha hả......” Người nọ lần thứ hai nở nụ cười, ánh nhìn nâng lên một chút nhìn tên đứng cạnh “cự tháp”, sắc mặt vẫn như cũ hóa đen.
“Cuối cùng lão tử mới gặp được một người trong nghề. Thế nào? Không phục!? Không phục thì đến đấu một trận với lão tử……. Hiện tại lão tử —— vô, cùng, nhàm, chán.”
“One on one.” (Một chọi một). Thanh âm hữu lực đáp lại.
“Tốt, có chí khí!” Lôi Đình huýt một tiếng sáo, tươi cười vừa hiện lại trầm xuống, “Tốt nhất là cậu nên thật sự có “chí khí”, nếu không đừng trách tôi đánh cho răng rơi đầy đất!”
“Phó Kiệt, đừng đấu với hắn! Người này không phải là người, căn bản là tên quái vật!” Triệu Kì đứng bên cạnh vội vàng ngăn cản.
“Câm cái miệng thối của mày lại!” Một ánh mắt tàn ác phi qua, chợt quay đầu lại lộ ra răng nanh sắc nhọn nói với người kia: “Game start, Sirrah.”
******
Tiếng thân thể va chạm mạnh giữa sự yên tĩnh của sân bóng lại có vẻ nặng nề khác thường. Nhưng loại im lặng nhàm chán này không duy trì được bao lâu, đã bị một tiếng gào thét nhiệt tình của thanh niên phá vỡ.
“Phó Kiệt, cố lên! Thay cả nhóm xử lý hắn!”
“Ta thao! Tên kia lại phạm quy! Phó Kiệt cậu đừng khách khí với hắn! Nói qui củ với người như vậy không ăn thua đâu!”
“Con bà nó, này mà gọi là chơi bóng sao!? Tên kia căn bản là tìm người chơi đùa vật lộn!”
“Tên cặn bã!”
“Được chó nuôi dưỡng!”
……….
Tiếng chửi bậy căm phẫn liên tục vang lên, hai người giữa sân vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Thân thủ quỷ mỵ, dùng một tốc độ cướp đoạt mà kẻ khác không kịp nhìn, sử dụng sức mạnh cùng kĩ thuật song trọng (hai tầng)……..Không thể phủ nhận, trận đấu này quả là có một không hai.
Một trận đấu hiếm có như vậy cho dù làm người ta phát điên phẫn nộ, cũng làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Tên này quả thật mạnh như quỷ, bất luận là thân thủ hay kĩ thuật, đều giỏi tới mức khiến bọn hắn không tưởng tượng nổi. Mà đội trưởng bọn họ vốn rất quen thuộc kia, cũng thần kỳ có một thực lực mới mẻ, không giống với lúc trước.
Trước mắt bọn họ tuy người kia là một vận động viên xa lạ, nhưng lại làm bọn họ càng thêm kích động vui sướng.
“Mẹ nó! Một đám phế vật chỉ biết kêu gào!” Lôi Đình tà tà liếc mắt nhìn những cầu thủ ở biên sân bóng, không khách khí tặng cho người đứng đầu của bọn họ một cú ném thật mạnh, một tiếng xương vỡ vụn “Răng rắc” truyền đến. Lôi Đình nhíu mày, lãnh mắt nhìn xem tiểu tử này có thể chống đỡ được bao lâu.
Đúng vậy, tiểu tử này quả thật có chút thực lực, so với đám phế vật kia mạnh hơn mấy lần…………Đáng tiếc, bình thường hắn vô cùng ham thích tập thể hình ở chợ đêm quyền anh. Loại trò chơi bóng rổ cho trẻ con này, hồi ở nước Mĩ lão đại hắn đã sớm chơi đến phát ngấy. Cảm thấy nhàm chán muốn tìm người “một chọi ba”.
“Xương cốt cũng cứng gớm.” Hiếm khi Lôi Đình dùng ánh mắt tán thưởng như thế liếc cái tên đầu đã phủ đầy mồ hôi lạnh kia. Hắn biết rõ mình xuống tay nặng như thế nào, tiểu tử này có thể chống đỡ được tới giờ, cũng coi như là kiên cường.
“Ít nói lời…..vô nghĩa!” Biết rõ xương sườn của mình khẳng định đã bị gẫy mất vài cái, động đến chỗ đau làm sắc mặt trắng bệch, Phó Kiệt vẫn cố tỏ ra không có chuyện gì nghiếng răng nói ra.
“Sách!” Lôi Đình nhổ một tiếng. Vung tay ném thứ đang cầm đi thật xa. Quả bóng nảy hơn mười lượt mới dần dần ngừng lại, “Lão tử không muốn chơi với cậu nữa……Trò chơi kết thúc, thằng nhóc.”
“Chẳng lẽ...... Cậu muốn vỗ mông chạy lấy người!?” Đem hơn phân nửa đội bóng của cậu đánh đến mình đầy thương tích, người này muốn quên nhanh vậy sao!?
“Vậy cậu muốn thế nào?” Lôi Đình theo ánh nhìn của cậu liếc mắt về phía sân, cười nhạo một tiếng, tà liếc tên đối diện đang đầu đầy mồ hôi: “Tự lo cho mình đi, thằng nhóc!”
“Chết tiệt!” Hai đầu gối mềm nhũn, Phó Kiệt quỳ rạp xuống đất. Căm tức nện một quyền trên mặt sàn, nắm tay đã hơi rỉ ra vết máu. Động tác này lại gây ảnh hưởng đến xương sườn, cơn đau bất ngờ đánh tới làm cậu thiếu chút nữa ngất đi.
“Phó Kiệt, cậu có ổn không?” Nhóm cầu thủ xúm lại đây, vẻ mặt đều có chút chật vật.
“Không tốt…….” Phó Kiệt cười khổ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trắng bệch: “Tên kia...... Đánh gãy...... vài cái xương sườn của tớ.”
“Mẹ nó! Không thể để tiểu tử kia tiện nghi như vậy được! Tìm hắn tính sổ đi!” Triệu Kì hô một câu, bàn tay nắm chặt lại đến mức các khớp ngón tay phát ra tiếng “rắc rắc”. Nháy mắt đã dấy lên sự phẫn nộ trong toàn đội bóng, mỗi người đều hận không thể xẻ tên kia làm tám mảnh.
“Không cần đi!” Phó Kiệt nhăn mày, “Tên kia...... Rất nguy hiểm.”
Trên thân người nọ tản mát khí tức bức nhân, rõ ràng là nhân vật xã hội đen. Người như thế —— không phải kẻ mà mấy học sinh trung học như họ có thể trêu vào.
Tự dưng rước lấy phiền phức, trừ bỏ phẫn nộ cùng không cam lòng, chỉ có thể tự nhận do mình không giỏi.
*****
Cơn đau từ hạ thân truyền đến làm cho Lí Tuấn đứng ngồi không yên. Buổi sáng lúc rời giường có cảm giác phát sốt, trong đầu ong ong từng trận váng vất, làm cho cậu không thể tập trung nghe giảng.
Tuy rằng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng dường như một chút hiệu quả cũng không có, Lí Tuấn vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, bài học trên bảng cũng trở nên buồn tẻ vô vị, lần đầu tiên trong cuộc đời Lí Tuấn cảm thấy nghe giảng mà như lạc trong sương mù, không biết phương hướng.
Trong đầu óc loạn thất bát tao không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, chỉ nghe thấy tựa như có hàng trăm nghìn tiểu binh(binh sĩ nhỏ) đang khua chiêng gõ trống trong đầu.
Thật vất vả chịu đựng được đến lúc tan học, miệng vừa khô lại vừa đắng, Lí Tuấn muốn tìm nước uống, nhưng vừa đứng lên lại một trận thiên toàn địa chuyển (trời đất quay cuồng), thiếu chút nữa ngã vào cái bàn.
Lí Tuấn túm vội cái bàn trước mắt mới miễn cưỡng ổn định được thân mình đang lung lay. Một chút cũng không chú ý tới trong phòng học có điểm khác thường.
Một đạo thân hình to lớn màu đỏ không hề cố kỵ mà xông vào phòng học, không để ý tới vẻ kinh ngạc cùng tiếng hấp hút khí xung quanh, thẳng hướng góc sáng mà bước về phía mục tiêu.
“Tiểu chim bìm bịp, mặt cậu sao lại hồng như vậy!?” Lôi Đình cau mày, từ trên cao nhìn xuống đặt câu hỏi.
Hiện tại ngẫm lại, đáp ứng với chú Lâm đến điểm danh ở trường học quả là một việc làm ngu xuẩn! Mông còn chưa ngồi ấm chỗ, lão đại hắn đã nhàm chán đến độ muốn giết người! Thằng cha già sắp xuống lỗ đứng trên bục giảng nói đến nước miếng tung bay, con mẹ nó nói đến nước miếng tung bay thì cũng thôi đi, lại còn bước xuống nhéo lỗ tai hắn, hỏi cái này cái kia, phạt này phạt nọ, văng hết cả nước miếng lên mặt hắn! Lôi Đình không thèm nói nửa lời, “oanh” một phát giáng cho thằng cha già một cú rồi trực tiếp bỏ chạy lấy người.
Nghẹn một bụng đầy hỏa, vốn hắn định đến sân tập thể thao tìm mấy cái bao cát đánh chơi, không ngờ cái trường khỉ gió này ngay cả bao cát cũng không có! Thật sự là hỏa đại xuyên thấu(*)! Cho nên khi đụng phải một đám ngu xuẩn đang chơi bóng rổ, hắn không chút suy nghĩ liền tiến đến bắt lấy quả bóng, bồi bọn họ chơi một hồi xa luân chiến.(*)
(*)hỏa đại xuyên thấu: lửa giận ngập trời
(*) xa luân chiến: nhiều người đánh một người, thay nhau đánh luân phiên.
Nếu không phải về sau tiểu tử kia kiên cường làm hắn có chút tán thưởng, hắn đã sớm không khách khí mà đem đám phế vật chỉ biết kêu gào kia đánh đến răng rơi đầy đất! Một đám phế vật không xứng làm bao cát!
Ra khỏi sân bóng vốn Lôi Đình định đi ăn cái gì ngon ngon, ma xui quỉ khiến thế nào lại đi đến lớp học của tiểu chim bìm bịp. Không rõ thần kinh mình bị gì rồi làm Lôi Đình nhịn không được chửi một câu. Cuối cùng vẫn nhẫn nại đợi trước phòng học đến khi tiếng chuông báo giờ tan học vang lên.
Bất quá...... Tiểu tử này sao lại thế này!? Mặt vừa nóng vừa đỏ như trứng chim bị nấu chín!
“Tôi……….. Rất khó chịu.” Thấy rõ thân ảnh vị đại nhân cao to trước mắt, tuy rằng biết tất cả mọi sự hỗn loạn đều do người này đầu sỏ gây nên, trong lòng Lí Tuấn vẫn thấy yên tâm mà ngã xuống.
“Uy! Tiểu chim bìm bịp!” Lôi Đình lắp bắp kinh hãi, cánh tay dài duỗi ra, nháy mắt đã đem thân hình gầy nhỏ áp vào trong ngực. Vừa chạm đến nhiệt độ nóng bỏng tay của người trong lòng, Lôi Đình nhịn không được chửi ầm lên ——”Ta thao! Làm cái gì!? Sao lại nóng như vậy! Cậu muốn bị chết cháy sao? Còn học với chả hành cái gì!” Người nóng như vậy lẽ ra phải vào bệnh viện khám gấp, tiểu chim bìm bịp lại còn đợi đến khi tan học!
Lôi Đình nghĩ mà thấy hãi, tuy rằng chưa nghe nói qua ai phát sốt mà chết, nhưng bị biến thành ngu ngốc thì cũng có khác gì đã bước chân vào quan tài đâu. Trong lòng Lôi Đình ban đầu vốn ác liệt, hiện tại mặt lại đen như đáy nồi.
“Một lũ ngu xuẩn chúng mày đứng vây quanh chỗ này làm gì!? Cút ngay!” Lôi Đình ôm ngang người trong lòng, giơ chân đá bay một thằng đứng chắn đường.
“Trong trường học có phòng y tế…….” Không biết là thanh âm nho nhỏ của ai đề nghị một câu.
“Nói, nói cái đầu mẹ mày!” Lôi Đình quay về phía phát ra tiếng nói, đồng thời phun ra một câu, thân hình cao lớn vội xông ra ngoài.
Cái trường học khỉ gió này ngay cả phòng tập thể thao cũng không có bao cát, nói không chừng cái gọi là phòng y tế cũng chỉ giả danh lừa bịp, dùng để nuôi béo một lũ ngu ngốc!
Tại khoa hồi sức cấp cứu của bệnh viện XX, một người đàn ông mặc áo blu, gương mặt trẻ trung trắng nõn đang nghiêm mặt bước tới phòng cấp cứu. Hoàn tòan không để ý tới thần sắc buồn bực lo lắng của đối phương.
“Thế nào?” Hiếm khi thấy Lôi Đình mang vẻ mặt nghiêm túc.
“Sốt cao ba mươi tám độ năm, có triệu chứng mất nước.” Người đàn ông trẻ bỏ tai nghe vào túi áo blu rộng thùng thình, sắc mặt cũng khó coi như vậy.
Bệnh viện tư nhân này là sản nghiệp của Lăng lão gia tử, mà người đàn ông trước mắt này, là bác sĩ mà Lăng lão gia tử phải dùng một số tiền lớn mời từ nước Mĩ về.
Đường Tĩnh thân là một viện trưởng bệnh viện, cũng là một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng, giờ lại bị tên tiểu tử thối trước mắt này chộp đến khám bệnh cho cậu nhóc kia, dĩ nhiên sắc mặt đen lại.
“Sẽ không bị sốt đến độ biến thành kẻ ngốc chứ!?” Lôi Đình lo nhất vẫn là vấn đề này.
“Yên tâm, sốt cao dẫn đến ngu ngốc cũng khó như kiểu cậu bị chim thải phân lên đầu vậy………” Đường Tĩnh ngoài cười nhưng trong không cười, “Thiếu niên kia là ai?”
“Cậu ta là người quen của tôi………bạn cùng học.” Lôi Đình không biết nên hình dung mối quan hệ giữa bọn họ như thế nào, đành hàm hồ phun ra từ này.
“Tiểu tử cậu từ khi nào có lòng tốt như vậy!?” Nam tử rất không nể tình cười lạnh một tiếng, “Bình thường cho dù có người chết trước mặt, cậu cũng còn ngại thi thể đối phương cản đường mà đá văng ra! Vậy mà……” Ngón tay thon dài cuộn lại: “……………Mới chỉ phát sốt thôi mà đã khua chiêng gõ trống bảo tôi đến khám cho cậu ta?” Lại còn sợ thiếu niên kia sốt cao hóa ngốc!?”
“OK! OK!” Lôi Đình giơ hai tay đầu hàng, “Với tôi mà nói cậu ta đúng là không phải bạn bè bình thường, coi như là ngựa nhỏ của tôi, được chưa!?”
“Từ khi nào cậu cũng giống Lăng Phong có loại khẩu vị này vậy!?” Nam tử trẻ tuổi nở nụ cười, cười đến xán lạn mà chói mắt, ngay sau đó lại nghiêm túc nói: “Vừa rồi tôi đã kiểm tra cho cậu ta, hậu đình có một vết nứt nhỏ. Chắc do tiểu tử cậu làm phải không!? Lần đầu tiên của người ta mà đã làm kịch liệt như vậy, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc.”
“Anh nói……….Cậu ta vì vậy mà phát sốt?” Lôi Đình nhíu mày.
“Bằng không thì cậu cho là vì cái gì?” Đường Tĩnh cười lạnh, “Lần đầu tiên của nam và nữ cũng không khác nhau lắm, không cẩn thận còn có thể chảy máu. Tuy rằng cơ thể đứa nhỏ kia vô cùng mềm mại co dãn, nhưng bị dã thú như cậu chà đạp một đêm không bệnh mới lạ!……….May mắn là tuy bị sốt, nhưng hậu môn và dây chằng đều không bị thương tổn quá lớn.”
“Sách, phiền phức vậy sao?” Lôi Đình khinh sách một tiếng.
“Thế nào?” Đường Tĩnh tiếp tục cười lạnh, “Ăn xong rồi còn trách đối phương không lau khô miệng dùm cậu sao!?”
“Đường, Tĩnh!” Tranh cãi —— là điềm báo cơn tức giận của dã thú.
“Được rồi, được rồi.” Đường Tĩnh cũng thực thức thời ngậm miệng. Dù sao trước mặt cũng là tên mãnh thú không nên chọc vào —— Ngay cả Lăng lão gia tử, lão đại hắc bang tung hoành khắp Đông Nam Á, cũng phải kính tên này vài phần, một bác sĩ ngoại khoa nho nhỏ như anh có khả năng làm gì được hắn sao?
Trêu chọc vào loại ôn thần này, Đường Tĩnh chỉ có thể mặc niệm cho thiếu niên ở bên trong.
“Vào đi, vừa rồi bạn cậu nóng đến thần trí không rõ vẫn còn gọi cậu kìa.”
Người sinh bệnh thường đặc biệt yếu đuối, thiếu niên thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh bị mấy người lạ vây lấy, cậu giống như một con thỏ kinh hoảng bất an, vừa khóc lại vừa nháo. Mãi đến khi Đường Tĩnh thấy sắc mặt cậu càng ngày càng kém, mới đi đến nói cho cậu biết người đưa cậu đến đây đang đứng ở ngoài, thiếu niên mới bình tĩnh lại.
“Ách.” Lôi Đình nghe vậy ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng ngay. Quay đầu bước vào phòng cấp cứu.
Phòng bệnh ở khoa cấp cứu cách âm không tồi, tuy rằng bên ngoài có vẻ ồn ào nhưng bên trong lại yên tĩnh hơn nhiều. Lôi Đình vừa đi vào liếc mắt một cái đã nhìn thấy tiểu chim bìm bịp đang nằm trên giường. Cái kính buồn cười của cậu được bỏ ra, cặp mi dày dài như con gái khép lại, sắc mặt ửng hồng, hai tay vùng vẫy, khuôn ngực gầy yếu phập phồng, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
“Gà……….nhỏ.” Trái tim lãnh khốc của Lôi Đình rung lên một chút, tuy rằng người trước mắt này —— là loại sinh vật tôm tép hắn khinh thường nhất. Nhưng lại ngoài ý muốn gợi lên lòng thương xót của hắn.
Có lẽ do hoàn cảnh tiểu chim bìm bịp xuất hiện rất trùng hợp. Khi hắn bị kẻ thù bất ngờ đuổi giết một ngày một đêm, lại bị ông trời không có mắt trút mưa xuống ào ạt, người qua đường tránh hắn còn hơn rắn rết, lại đột nhiên có một người sứt sẹo buồn cười xuất hiện trước mặt hắn —— kia cặp môi anh đào hồng nhạt mấp máy, khẽ nói ra những lời êm dịu thân thiết, không ngờ lại lay động được tâm can băng lãnh của hắn.
Thì ra, trên đời này còn có một loại người như vậy, chính mình rõ ràng như một con kiến hèn mọn yếu đuối tham sống sợ chết, lại vẫn cố khắc chế sự sợ hãi của bản thân, run rấy vươn tay về phía người xa lạ kia cầu viện —— khi tất cả người qua đường đều tránh hắn như tránh mãnh thú mà vội bước đi, chỉ có cậu, bị hắn ác liệt ngáng chân làm cho té ngã, run rẩy trên mặt đất như con tôm nhỏ, vậy mà vẫn nhích lại gần, đem hắn mang về nhà.
Người như hắn vừa nhìn đã biết là kẻ chẳng lương thiện gì cho cam, cũng chỉ có con gà quê “ngốc” như heo này, mới dám lỗ mãng tiếp cận. Nhưng cũng chính vì sự khờ dại ngây ngô ấy, mới làm rung động được tâm hồn băng giá của Lôi Đình.
Hắn thích tiểu chim bìm bịp, đây là điều không thể phủ nhận. Loại thích này, không quan tâm tiểu chim bìm bịp là nam hay nữ, là công hay mẫu, chỉ là một cảm giác thích xuất phát từ sâu thẳm tâm hồn.
Cho dù con gà này vừa ngốc lại vừa quê, mắt thẩm mỹ vô cùng kém khiến người ta không thể chịu nổi. Nhưng dường như càng ngày hắn lại càng yêu thích nhiều hơn. Dù sao chỉ cần cơ thể dưới lớp quần áo kia khiến người ta tiêu hồn là được, không phải sao? Nghĩ đến điều này, trong đầu Lôi Đình lại càng nảy ra nhiều ý tưởng ác liệt.
Chỉ cần mình thích là được rồi, việc còn lại, chính là đem con mồi khống chế trong lòng mình. Mà Lôi Đình, cả EQ và IQ đều không thấp.
Hai hàng lông mày nhướng cao, Lôi Đình thong thả bước đến trước giường bệnh của tiểu chim bìm bịp. Cúi đầu chăm chú nhìn cậu một hồi lâu, mới chậm rãi hôn xuống, khàn khàn nói: “Tiểu chim bìm bịp, em là của tôi.”
Là thông báo, cũng là tuyên thệ.
******
“Ngô………Đây là đâu?” Vừa mở mắt, ý nghĩ của Lí Tuấn hết sức hỗn loạn, một bàn tay to liền phủ lên, dán vào trán cậu.
“Sách, cuối cùng cũng hạ sốt.” Lôi Đình chăm sóc tiểu chim bìm bịp một đêm mở miệng nói. Tuy rắng đã hai mươi bốn tiếng chưa hề chợp mắt, lại vẫn tinh lực dư thừa như trước, mười phần sức sống.
“Anh…….” Lí Tuấn nhìn thấy khuôn mặt dã tính trước mắt, muốn té xỉu lại dần dần hồi sức. Cậu muốn gọi hắn, nhưng lại kinh ngạc phát hiện đến giờ mình cũng không biết tên hắn là gì. Sốt cao qua đi thân thể mềm nhũn không chút khí lực, làm động tác lấy nước của cậu có vẻ vạn phần gian nan.
“Nước………” Lí Tuấn nhìn về hướng cái tủ đầu giường, cốc nước kia rất nhanh đã bị một bàn tay to lớn cầm lấy, đưa đến bên môi cậu.
Có chút vô thố, có chút bất khả tư nghị (khó tin), Lí Tuấn nhìn cốc nước, lại nhìn thiếu niên dáng người cao lớn kiện mỹ gần đạt độ hoàn hảo trước mắt.
Thiếu niên luôn ôm thái độ ác liệt tới cực điểm, đột nhiên lại có loại cử chỉ ôn nhu như vậy. Lí Tuấn khó hiểu nên chăm chú nhìn.
“Rốt cuộc cậu có uống hay không!?” Trên đỉnh đầu đột ngột truyền đến tiếng nói. Không có người đỡ lấy, cốc nước trong tay cầm được vài giây đã không kiên nhẫn hạ xuống.
Ý tưởng con người ôn nhu vừa mới ló đầu ra đã bị câu nói của người trước mắt đập dẹp, đáy lòng Lí Tuấn chỉ có thể khẽ thở dài một tiếng. Nghe lời cầm lấy cốc nước uống cho xong.
“Lách cách ——” cốc thủy tinh không nặng không nhẹ lại được đặt cái cộp trở lại trên bàn, có thể thấy được tính cách của người cầm nó thô bạo ác liệt đến nhường nào.
Uống nước xong Lí Tuấn hồi phục được chút khí lực, cảm giác đói bụng cũng kéo đến do đã một ngày một đêm chưa ăn gì.
“Tôi muốn về nhà.” Trở thân mình còn có chút đau, Lí Tuấn nói chuyện có chút hữu khí vô lực.
“Cậu định không ăn gì mà đi như vậy sao?” Nhìn tiểu chim bìm bịp gầy yếu tái nhợt, Lôi Đình hiếm khi hảo tâm đến nhà ăn —— mua một bát cháo nóng đặt vào tay Lí Tuấn.
“Bác sĩ nói thân thể cậu vừa khỏe lại, tốt nhất nên ăn các đồ ăn mềm dễ tiêu hóa.” Lôi Đình chán ghét liếc bát cháo hoa kia một cái, méo miệng.
Hai tay Lí Tuấn bưng bát cháo, cảm động ăn một miếng lại một miếng. Đã lâu không được ai quan tâm khi bị bệnh. Từ khi cha mẹ cậu li dị, về sau ông bà nội yêu thương cậu cũng lần lượt tạ thế, cậu cứ cô độc sống một mình như vậy.
Cậu vẫn cứ nghĩ cuộc đời mình vẫn mãi như vậy, ngày này qua tháng nọ. Thế nhưng người này lại đột ngột xông vào cái thế giới buồn chán của cậu, làm cậu mê võng, làm cậu thất thố, làm cậu thương tâm mà khóc. Nhưng một điều đáng nói hơn cả, đó là cậu không hề cảm thấy cô đơn nữa.
Lí Tuấn rất ít khi được người khác quan tâm, cho dù chỉ là một bát cháo nho nhỏ, cũng làm cậu cảm động rơi nước mắt. Từng giọt, từng giọt rơi vào trong bát cháo, lại bị cậu rưng rưng một ngụm nuốt vào.
“Cậu sao vậy!?” Một phen kéo lấy tiểu chim bìm bịp, nâng cằm cậu lên, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước, đau lòng nói: “Đang yên đang lành khóc cái gì mà khóc!?”
Nước mắt tiểu chim bìm bịp luôn làm cho người ta thật khó chịu.
“Thực xin lỗi......” Vội vàng lấy tay lau nước mắt, Lí Tuấn cũng cảm thấy mình thật buồn cười.
Vì một chén cháo mà không khống chế được nước mắt, chẳng lẽ mình đã đáng thương đến vậy sao?
“Cậu xin lỗi cái rắm a, tôi đang hỏi vì sao lại khóc!” Lôi Đình cũng không muốn “nữ nhân” của mình suốt ngày khóc tang.
“Chỉ là……..” Lí Tuấn không biết nên trả lời hắn như thế nào, chẳng lẽ lại nói với hắn mình vì một bát cháo mà cảm động phát khóc sao?
Nếu nói ra, người trước mắt nhất định sẽ lại cười nhạo một phen.
Cậu không muốn như vậy. Cho nên Lí Tuấn đành phải cẩn thận lảng sang chuyện khác: “Tôi vẫn chưa biết tên anh, anh…………….Anh có thể nói cho tôi biết tên anh không?”
“Tôi vẫn chưa nói cho cậu à……….” Lôi Đình thiêu thiêu mi, cũng có chút kinh ngạc. Tuy rằng bất mãn tiểu chim bìm bịp cố lảng tránh hắn, nhưng nhìn cậu nóng lòng nói sang chuyện khác như vậy, hắn liền tạm thời bỏ qua.
“Không, anh chưa từng nói.” Lí Tuấn thùy hạ mi mắt, lông mi giống cây quạt nhỏ khẽ run rẩy, thấy ngón trỏ của Lôi Đình di chuyển.
“Muốn biết tên của tôi cũng không phải chuyện không thể.” Tính cách ác liệt của Lôi Đình lại lần nữa được khơi mào, mày kiếm giương cao, “Bất quá, phải có chút lợi tức.”
“......” Lí Tuấn đột nhiên ngẩng đầu, không biết nói gì nhìn chằm chằm hắn. Hắn nghĩ hắn là tổng thống một nước hay là gì? Đang muốn mở miệng phản bác, người nọ lại đè đầu cậu xuống, khuôn mặt dã tính càng lúc càng đến gần, hô hấp lập tức cứng lại.
Bị hôn, nhưng lại là một cái hôn sâu tiêu chuẩn. Lí Tuấn mờ mịt thở hào hển, thẳng đến khi người kia cảm thấy hôn mình mỹ mãn rồi mới chịu rời ra.
“Nhớ kỹ, tôi tên là Lôi Đình, cậu có thể gọi tôi là Lôi hoặc Đình.”
Lôi Đình cười, lộ ra răng nanh sắc bén.