Tác giả: Thuỵ Giả
Ách Ba cũng không biết, mình đã bị chú ý, hắn đang nhào bột, xoa xoa liền
nặn thành bộ dáng tiên nhân, sau đó hắn vươn hai cái ngón tay, ở trên
bột mì chọc chọc, chọc nát lại nhào, nhào xong rồi lại chọc.
Ngày này Cốc Thiếu Hoa ăn mì xong, vẫn đợi cho đóng cửa cũng không có đi, cũng
không cùng Yến Thanh Hiệp đánh nhau, nhưng là một đôi ánh mắt lúc nào
cũng chứa băng thẳng ngoắc ngoắc nhìn thấy Ách Ba, nhìn đến lông tơ Ách
Ba dựng thật thẳng. Không có ai để đánh, Yến Thanh Hiệp xoa đầu tóc, tự
động ở trong ánh mắt u oán của Ách Ba, đi rồi.
Trời tối.
Ách Ba bị nhòm đến sợ hãi, ngay cả đèn lồng đều đã quên đốt, Cốc Thiếu Hoa hình
như cũng thấy mình dọa đến hắn, vì thế mới có động tác đốt đèn lồng.
Ánh sáng mông lung, nổi lên tác dụng dịu đi không khí, Cốc Thiếu Hoa hướng
Ách Ba vẫy tay, Ách Ba cũng rất tự giác lấy cái ghế dài, lại đây ngồi
xuống.
Ánh mắt Cốc Thiếu Hoa lại dịu dàng vài phần, cùng Ách Ba sóng
vai ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn không trung. Đúng là giữa tháng,
tối nay ánh trăng hết sức sáng ngời dịu dàng.
Ách Ba đợi nửa ngày,
không có nghe đến tiên nhân nói chuyện, nhịn không được trộm nhìn thoáng qua, mới phát hiện tiên nhân đang ngửa đầu nhìn không trung. Hắn kìm
lòng không đậu theo tiên nhân ánh mắt cùng nhìn lên, nhìn đến ánh trăng
tròn tròn, còn có các vì sao chợt lóe chợt lóe, im lặng, hiền hòa, xinh
đẹp, Ách Ba nhìn nhìn, nhìn đến ngây người, đã quên bên người hết thảy.
Không biết qua bao lâu, Cốc Thiếu Hoa quay đầu qua nhìn Ách Ba, ánh mắt không chỉ có nhu hòa như băng tan chảy thành nước, mơ hồ còn lộ ra một tia ôn nhu. Hắn nhẹ nhàng cầm tay Ách Ba, Ách Ba lại như trước đắm chìm ở
trong bóng đêm không có phát giác.
Nhưng mặc kệ Ách Ba trì độn như
thế nào, khi trong lòng bàn tay mồ hôi tích càng nhiều, đến lúc cả bàn
tay đều ướt sũng, hắn đúng là vẫn còn phục hồi tinh thần lại.
Thời
tiết đã hơi nóng bức, khí chất của Cốc Thiếu Hoa dù lạnh như băng đến
đâu, hắn cũng không có thể thật sự biến thành một khối băng, cho dù
nhiệt độ cơ thể so với người bình thường thấp chút, nhưng vẫn là nóng,
cầm tay Ách Ba chặt như vậy, làm sao có thể không đổ mồ hôi.
Ách Ba
kinh hãi rút rút tay, không rút ra. Cốc Thiếu Hoa phát hiện động tác của hắn, tự động buông tay ra, Ách Ba nhanh lau tay vài cái ở trên quần áo, lau đi mồ hôi trong lòng bàn tay, sau đó do dự một chút, nắm lên góc
áo, thật cẩn thận ở trong lòng bàn tay của Cốc Thiếu Hoa cũng lau lau
vài cái nữa.
Thuận thế lại cầm Tay Ách Ba, Cốc Thiếu Hoa môi giật
giật, hồi lâu, rốt cục phun ra một câu: “Theo giúp ta xem ánh
trăng...... Mỗi ngày......”
Ách Ba không có động tĩnh gì, một lát sau mới làm ra một tư thế ngủ. Tiên nhân có thể không ngủ, phàm nhân lại đều là phải ngủ.
“Mệt nhọc?” Cốc Thiếu Hoa đột nhiên sắc mặt ửng đỏ, “Cùng nhau ngủ......”
“......” Ách Ba không biết nên hưởng ứng như thế nào.
Hôm nay tiên nhân là lạ...... Ngoại trừ cùng ăn, cùng ngồi còn muốn cùng
ngủ? Ách Ba muốn cự tuyệt, không dám, muốn nhận, lại cảm giác là lạ.
Lại là một trận lặng im.
“Muốn...... Lau hay không?.”
Mùi mồ hôi trên người Ách Ba, hắn đã sớm ngửi được, nghẹn thật lâu, rốt cục hỏi ra những lời này. Không phải ghét bỏ hương vị trên người Ách Ba, mà là...... Nhớ tới đêm đó, tim đập lại bắt đầu không bình thường, hơn nữa từ trong bụng bốc lên cảm giác đói khát mãnh liệt. Cốc Thiếu Hoa bắt
đầu hoài nghi mình có phải bị bệnh hay không, vì sao hắn hiện tại muốn
ăn không phải mì sợi mà là Ách Ba?
Lau? Ách Ba nghe không hiểu,
nghiêng đầu nghi hoặc nhìn thấy tiên nhân, không nghĩ qua là dựa vào gần quá, Ách Ba lại một lần nữa gần gũi cảm nhận được tiên nhân xinh đẹp
khác với phàm nhân. Làn da này dùng cái gì để tắm, so với mặt hắn còn
mềm mại nhẵn nhụi trơn mềm hơn? Nhớ tới các vết sẹo trên người mình, Ách Ba nhất thời cảm thấy tự ti.
Cốc Thiếu Hoa lại ngẩng đầu nhìn trời,
nhìn trong chốc lát đột nhiên đứng dậy, Ách Ba không phòng bị, ghế dài
thiếu chút nữa nhếch lên đến, hắn nhanh chóng dịch vào trong một chút,
mới bảo trụ cân bằng. Ách Ba lăng lăng nhìn thấy tiên nhân, dưới ánh
trăng, khuôn mặt trắng noãn thon dài của tiên nhân, ánh lên màu đỏ khả
nghi.
Chẳng lẽ ánh trăng tối nay là đỏ? Ách Ba nghi hoặc nhìn ánh
trăng, xem xét nửa ngày, rốt cục xác nhận ánh trăng đêm nay cũng giống
bình thường, trắng sáng dịu dàng.
Lúc quay đầu lại, Ách Ba phát hiện tiên nhân chạy tới dưới tàng cây bạch quả, tự tay xách một gàu nước từ trong giếng lên.
Tắm? Ách Ba rốt cục hiểu được “Lau” nghĩa là gì, giơ tay ngửi ngửi trên
người mình, toàn mùi mồ hôi, là nên tắm nước lạnh một chút, nhưng
là...... Tiên, tiên nhân đang làm gì?
Nhìn thấy tiên nhân bắt đầu cởi quần áo, Ách Ba trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn quên phản ứng.
Cốc Thiếu Hoa thân thể rõ ràng rắn chắc hơn Ách Ba rất nhiều, tuy rằng bởi
vì không muốn ăn, trên người không mấy lượng thịt, nhưng nhiều năm tập
võ mang đến đường cong tráng kiện, vẫn là làm cho Ách Ba nhịn không được nuốt nước miếng. Thật hâm mộ, nếu lại mập thêm chút liền càng hâm mộ.
Nhưng mà hâm mộ xong rồi, Ách Ba vẫn là nghi hoặc làn da tiên nhân rốt cuộc
dùng cái gì để tắm, cả thân thể tựa như bạch ngọc, lộ ra ướt át sáng
bóng, làm cho người ta hận không thể tiến lên sờ hai ba cái.
Nghĩ chỉ là nghĩ, không dám sờ, Ách Ba trộm đánh giá một chút nơi riêng tư của
tiên nhân (cái đó đó ^-^). Ngô, may quá, kích thước cùng của mình không
sai biệt lắm, cuối cùng trên người mình còn có thứ không kém so với tiên nhân. Mặc cảm tự ti của Ách Ba thoáng yếu bớt một ít.
Rào!
Cốc
Thiếu Hoa nâng gàu múc nước lên, đổ nước giếng lạnh lẻo từ đầu xuống
chân, nhất thời, dục vọng nào đó không biết tên bốc lên ở trong cơ thể
yên tĩnh xuống dưới, hắn quay đầu, nhìn về phía Ách Ba.
“Thực thoải mái......” Tay hắn vuốt qua cái trán, lau đi bọt nước.
Ách Ba kìm lòng không đậu lại nuốt nước miếng, thật mỹ lệ...... trong óc
Ách Ba trống rỗng, đã nghĩ không ra từ thích hợp để hình dung.
Bóng cây lắc lư, không gió tự lay, giếng cổ thâm u, sóng không gợn lên, mỹ nhân như ngọc, hướng hắn ngoắc......
Ngoắc? Ách Ba nhịn không được chỉa chỉa cái mũi của mình, bảo ta đi qua? Chiếm được trả lời khẳng định, Ách Ba từng bước một lết đi qua. Cùng tắm với
tiên nhân, hắn có chút hưng phấn lại có chút ngượng ngùng, còn có chút
không biết làm sao...... Sẽ không lại bị nhéo chứ?
Hiển nhiên buổi tối ngày đó bị hành động tập kích hạ thể khó hiểu của tiên nhân, làm cho trong lòng Ách Ba có bóng ma.
Cốc Thiếu Hoa từ trong giếng lại xách một gàu nước lên, nhìn thấy Ách Ba
không được tự nhiên cởi sạch quần áo, bờ môi của hắn hơi hơi hướng về
phía trước nhếch lên một độ cong không chọc người chú ý, sau đó thừa dịp lúc Ách Ba cúi người đem quần áo thu vào xong, một gàu nước từ trên
trời giáng xuống, làm Ách Ba giật mình nhảy dựng dựng lên, một đầu đụng
vào trong lòng Cốc Thiếu Hoa.
Không dự đoán được Ách Ba phản ứng lớn
như vậy, Cốc Thiếu Hoa bị đụng đến lảo đảo, phía sau chính là giếng cổ,
may mắn thành giếng có chút cao, hắn đặt mông ngồi ở trên miệng giếng,
nếu thấp hơn khoảng một ly trà nữa, chỉ sợ cả người đều phải ngã vào
trong giếng rồi.
Ách Ba sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội vàng khoa tay. Hắn không phải cố ý.
Cốc Thiếu Hoa lại ngồi ở trên thành giếng nở nụ cười, trước chỉ là nhẹ
nhàng cười, cười cười, sau lại mở miệng, cười ha hả. Ách Ba hai tay khoa càng ngày càng chậm, cuối cùng rõ ràng treo ở giữa không trung, choáng
váng.
Tiên nhân không phải bị bệnh chứ? Qua hồi lâu, gặp Cốc Thiếu
Hoa không có ý dừng lại, Ách Ba rốt cục nhịn không được, đưa tay sờ sờ
trán hắn, không nóng a.
“Ta gọi là Cốc Thiếu Hoa.” Rốt cục không cười, bình tĩnh nhìn thấy Ách Ba, hắn nói tên của mình.
Ách Ba nháy mắt mấy cái, tên của tiên nhân rất êm tai.
“Về sau, ngươi phải ở trong lòng gọi ta là A Hoa.”
“......”
“Còn có...... Về sau, ta và ngươi cùng nhau bán mì......”
Hả? Cằm Ách Ba, trực tiếp rớt xuống đất rốt cuộc không khép lại.
--- ------ ------ ------ ------ ------ -----
Ai cũng không biết Cốc Thiếu Hoa rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Đường đường Các chủ Trấn Long các, chạy tới bán mì, ách...... Chẳng lẽ Hoàng Thiên
Cung liền nghèo đến nông nỗi này?
Người thứ nhất biết chuyện này là
Yến Thanh Hiệp, nhìn đến Cốc Thiếu Hoa đang giúp Ách Ba bán mì, hắn mím
môi, đòi Ách Ba một chén mì rồi đi, vừa đi bả vai vừa run run thật mạnh.
Hắn quyết định, mấy ngày nay cũng không đến quán mì. Hắn phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tái chiến Văn Tinh.
Chiêu Hoa là người thứ hai biết chuyện này, bởi vì sáng sớm này, hắn lại đã
chạy tới quyết định khiêu chiến mì sợi của Ách Ba, kết quả còn chưa tới
quán mì, chợt nghe đến trên đường lớn có người đang tung tin vịt, trong
quán mì có một “Mì sợi Tây Thi” đến đây. Chờ Chiêu Hoa thấy rõ ràng bộ
dáng “Mì sợi Tây Thi”, cả người đều choáng váng.
“Các, các, Các
chủ!!” Không suy nghĩ, Chiêu Hoa ngay tại chỗ hô to lên, chung quanh
quán mì nhất thời yên tĩnh ước chừng một nén nhang.
Trên phủ Hoàng
Long trấn, người không biết Các chủ Trấn Long các nhiều đến không đếm
được, còn người không biết Chiêu Hoa, ngoại trừ trẻ con còn nhỏ và người mù nhìn không thấy, năm cái ngón tay là có thể đếm được.
Chiêu Hoa là ai?
Đệ nhất trù sư của Hoàng Thiên Cung, tam đương gia Trấn Long các, bởi vì
hai cái này có chút vang dội, cho nên danh hiệu đệ nhất đao khách của
Hoàng Thiên Cung, người ngoài liền biết đến ít hơn. Người có thể bị
Chiêu Hoa gọi là Các chủ, cả trong Hoàng Thiên Cung đương nhiên chỉ có
một, thì phải là Các chủ Trấn Long các.
Mì sợi Tây Thi? Các chủ Trấn Long các?
Dù là ai nghĩ nát óc, cũng không có biện pháp ghép hai cái thân phận đó
liên hệ với nhau, vì thế, giống như bị thần tiên làm phép định thân, giờ khắc này, trong vòng phạm vi ba trượng chung quanh quán mì, tất cả mọi
người nghe được một tiếng kêu của Chiêu Hoa đều ngây người bất động,
ngay cả một tiếng hút không khí đều không có.
Đối với bên người khác
thường, Cốc Thiếu Hoa không có gì phản ứng. Vừa lúc Ách Ba cán bằng bột
mì, hắn cầm dao thái mì, chỉ thấy cổ tay vừa động, bóng dao loang loáng, trên bàn, đã là sợi mì sắp xếp chỉnh tề, giống như dùng thước đo qua,
chiều dài, độ rộng, không có chút khác biệt.
Về phần Ách Ba, xin lỗi, hắn còn không có chú ý tới chung quanh dị thường, nói không tốt nghe,
đó là hắn phản ứng chậm, nói dễ nghe chút, đó là hắn làm việc chuyên
tâm, toàn tâm toàn ý chỉ lo nấu mì. Lúc này thấy tiên nhân đã thái mì
xong, hắn mang lại đây, trước thưởng thức một chút. Sợi mì này thái so
với mình mạnh hơn nhiều, nhìn không ra tiên nhân còn rất có tay nghề đấy chứ.
Thưởng thức xong rồi, đem mì ném vào trong nồi nấu chín rồi vớt ra, đưa đến bàn cho khách, Ách Ba ra hiệu có thể ăn, khách hàng còn
đang sững sờ, Cốc Thiếu Hoa ở bên cạnh nhăn nhăn mày, thay Ách Ba phiên
dịch một chút: “Ăn mì......”
Thanh âm lạnh như băng khiến người cảm
thấy lạnh lẽo, khách hàng kia rùng mình một cái, cầm đũa lên hướng bát
mì, nửa ngày không hạ tay xuống gắp được.
Này...... Có thể ăn sao không?
Các chủ Trấn Long các tự tay thái...... Mì sợi này sẽ không sắc bén đến có thể cắt yết hầu người ta chứ?
Tiếp tục lại đưa lên mấy bát mì, trì độn Ách Ba rốt cục phát hiện dị thường.
Như thế nào cũng không ăn?
Ánh mắt Ách Ba đảo xung quanh, quay đầu lại còn lấy một sợi mì từ trong nồi ra nếm thử, vị không thay đổi a?
Biết vấn đề ở chỗ nào, mắt dao nhỏ của Cốc Thiếu Hoa trực tiếp vọt tới Chiêu Hoa đang ở bên ngoài quán mì làm bộ là pho tượng. Người nầy giật mình
một cái, rốt cục biết mình phá hủy chuyện của Các chủ, lập tức giả bộ
rống lên một câu: “A a! Xin lỗi, ta nhận nhầm người......”
Vừa nói vừa nghiêng về một phía lủi đi, rất giống bị trâu điên đuổi theo, ba hai lượt liền chuồn đến không thấy bóng dáng.
Nhận nhầm thì nhận nhầm, nhưng là chuồn nhanh như vậy, ai còn có thể tin tưởng ngươi nhận nhầm.
Nhưng mà bị Chiêu Hoa một rống như vậy, xung quanh quán mì, với các thực
khách trong quán mì bị dọa đến nhưng thật ra một đám hoàn hồn lại, lá
gan lớn một chút tiếp tục ăn, vừa ăn vừa trộm nhìn về phía Cốc Thiếu
Hoa, Các chủ Trấn Long các thì ra bộ dạng như vậy...... Ách...... Xinh
đẹp. Quả nhiên, hoa đẹp đều có gai. Về phần nhát gan...... Ném tiền mì,
giống Chiêu Hoa chuồn mất. Trời mới biết ăn mì mà Các chủ Trấn Long các
tự tay thái, quay đầu lại có thể hay không bị người của Hoàng Thiên Cung đuổi giết a.
Sau khi trải qua ngắn ngủi im lặng, trong quán mì lại
khôi phục bình thường, khách hàng đến ăn mì, cũng hình như có xu thế
càng ngày càng nhiều, dù sao, phủ Hoàng Long trấn người giang hồ qua lại cũng nhiều, vốn lớn gan, huống chi, bởi vì vết kiếm mà Yến Thanh Hiệp
lưu lại, hai ngày này, bên ngoài rất chọc người chú ý, không biết bao
nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm. Vì thế chuyện Các chủ Trấn Long các
chạy tới bán mì sợi, rất nhanh liền trải qua các loại ống dẫn truyền mở.
Càng ngày càng nhiều người chạy tới ăn mì, không cần hoài nghi, tất cả đều
là người giang hồ. Khi đêm đến, trong quán mì, đã là các nhân vật có uy
tín danh dự nhất trong vòng trăm dặm phụ cận phủ Hoàng Long trấn, có thể tìm ra đến.
Đương nhiên, trong Hoàng Thiên Cung cũng có người đến
đây, cung chủ Cốc Như Hoa, khách quý Quân Lâm Hải, Lâm Nguyệt Nhi, còn
có mấy người liên can trong Trấn Long các vân vân.., ngoại trừ Văn Tinh
cùng Chiêu Hoa cũng vào quán mì, những người khác đều bốn phía canh giữ ở bên ngoài, phòng ngừa có người quấy rối. Nhưng mà nói lại, có nhiều
người cao tầng của Hoàng Thiên Cung tọa trấn như vậy, ai lại dám ở nơi
này quấy rối chứ? Nói là giữ thể diện còn kém không nhiều lắm.
Lại
nói tiếp, bọn họ vẫn là nhóm đầu tiên đuổi tới, nguyên nhân như trước
vẫn là do Chiêu Hoa người nhiều chuyện không đầu óc này, chạy về tới
Hoàng Thiên Cung liền hô to lên trời: “Nguy rồi! Các chủ tẩu hỏa nhập ma biến thành điên khùng rồi......”
Sau đó Văn Tinh đang ở Kiếm Các bế
quan luyện kiếm, thiếu chút nữa chém đùi mình, về phần mấy người trong
Hoàng Thiên Cung đang tu luyện nội công lại không hay ho, tuy rằng không có hỏa nhập ma, nhưng nội khí công tâm thật là có mấy người.
Tiếp
theo, sau khi Cốc Như Hoa cầm áo Chiêu Hoa hỏi rõ tình huống liền chạy
ra khỏi Hoàng Thiên Cung, mặt sau còn đi theo một đám đệ tử Trấn Long
các.
Hôm nay sinh ý tốt lắm, Ách Ba thực vui vẻ, nhưng là đến lúc
đóng cửa các thực khách còn không chuẩn bị đi, ngược lại tốp năm tốp ba
tụ thành một đống rầm rì nói chuyện phiếm, Ách Ba lại thực buồn bực.
Còn như vậy nữa, sẽ chậm trễ sinh ý ngày mai.
Ách Ba ngồi xổm trước kệ bếp, quệt miệng, có một chút không một chút đẩy
củi dưới lò. Mấy khách hàng đó không đi, hắn cũng không dám tắt lửa, còn phải nhét thêm củi vào.
“Tiểu huynh đệ, đi mua rượu cho bản công tử.”
Ách Ba vừa nghe thanh âm quen tai này, ngẩng đầu vừa thấy, không phải là
công tử tài thần ngày hôm đó sao, lập tức thí điên thí điên đi qua.
Quân Lâm Hải cười ném đến một thỏi bạc, so với lần trước cho Ách Ba còn nặng hơn.
“Lần này nhiều mua chút, xem nơi này có mấy bàn khách liền mua mấy bình, đồ nhắm rượu cũng theo đó mà mua.”
Quả nhiên là tài thần, Ách Ba cầm bạc, sớm đem chuyện muốn đóng cửa quên
đến chân trời, vui vẻ chạy tới quán rượu cách vách. Trải qua lần trước
mua rượu mua thịt, từ lúc hắn nhận được bạc kia, có thể tính được bản
thân đại khái có thể có bao nhiêu ưu đãi.
Chờ hắn ôm rượu cùng đồ ăn
trở về, vừa thấy quán mì, choáng váng. Những khách hàng một đám ngồi
nghiêm chỉnh, làm gì còn có bộ dáng thảo luận rôm rả vừa rồi nữa, ánh
mắt toàn bộ dừng ở người nào đó từ tiên nhân bị hàng xuống thành công
nhân thái mì.
Cốc Thiếu Hoa học bộ dáng Ách Ba lúc trước, ngồi xổm
trước kệ bếp, bên chân, là một đống bạc, ước chừng cao gần đến đầu gối
Cốc Thiếu Hoa, mà Cốc Thiếu Hoa đang nghiêm trang đếm bạc.
Ách Ba mở
lớn miệng, phát ra không tiếng động kinh hô, trong tay rượu và thức ăn
thiếu chút nữa toàn bộ rớt xuống đất, bị Quân Lâm Hải nhanh mắt nhanh
tay tiếp nhận, hướng Ách Ba mỉm cười: “Chúng ta muốn mượn nơi đây kết
bạn ôn chuyện, bạc đó, là lễ tạ ơn tiểu huynh đệ.”
Nói xong, hắn thật sâu nhìn Ách Ba một cái. Nếu nói lúc trước chỉ là hoài nghi, hiện tại
Quân Lâm Hải đã dám khẳng định, Ách Ba này chính là thị đồng năm đó.
Quân Lâm Hải tuyệt đối không tin, trên đời này còn có người thứ hai có thể
làm cho Cốc Thiếu Hoa trở nên quái dị như thế, hắn có thể nhận ra được,
Cốc Thiếu Hoa tự nhiên cũng có thể. Tuy rằng tu luyện Cửu Chuyển Hóa
Thần Công sẽ trở nên quên mất chuyện trước kia, nhưng cũng không phải
tuyệt đối, người luôn luôn có chút gì là không thể quên, ví dụ như tỷ tỷ ruột của hắn Cốc Như Hoa, ví dụ như thị đồng năm đó so với tỷ tỷ ruột
của hắn còn thân thiết hơn.
Chuyện này thực ra là, Ách Ba chân trước
vừa đi, Cốc Thiếu Hoa sau lưng bắt đầu thu tiền, lý do là ngồi ở chỗ
này, phải trả thù lao, không trả liền tất cả đều cút đi.
Trả, hay là không trả?
Kết quả rõ ràng, Các chủ Trấn Long các thu tiền, ai dám không cho.
Thu tiền còn không vừa lòng, trước lúc Ách Ba trở về, Cốc Thiếu Hoa lạnh lùng hỏi một câu: “Các ngươi tới làm cái gì?”
Vì thế tạo thành tình trạng lặng ngắt như tờ bây giờ. Các nhân vật giang
hồ có uy tín danh dự, lại cùng Hoàng Thiên Cung cùng chung vinh nhục vui buồn tương quan trong phạm vi trăm dặm, tổng không thể nói trắng ra,
chúng ta đều là đến xem ngươi Các chủ Trấn Long các rốt cuộc có tẩu hỏa
nhập ma hay không. Đây chính là quan hệ đến lợi ích thiết thực của bọn
họ mấy năm sau đó!
“Tiểu huynh đệ, lại đây hầu hạ.” Quân Lâm Hải lại
hướng Ách Ba ngoắc. Cho dù đã xác định thân phận của Ách Ba này, hắn
nhịn không được muốn thử một lần nữa.
Các chủ nào đó sắc mặt một băng, trừng mắt nhìn Quân Lâm Hải một cái, sau đó quay lại kêu Ách Ba: “Lại đây đếm tiền.”
Quả nhiên...... Quân Lâm Hải lại toát ra biểu tình cười như không cười, đáy mắt lại nổi lên nguy hiểm. Hắn nên lại một lần nữa làm gì với thị đồng
này bây giờ?
Tay hắn gắt gao nắm chặt lại. Không thể dễ dàng tha thứ, hắn không thể dễ dàng tha thứ có người đoạt đi lực chú ý của Cốc Thiếu
Hoa, nếu không thể làm cho trong ánh mắt Cốc Thiếu Hoa chỉ nhìn hắn một
người, hắn thà rằng trong mắt Cốc Thiếu Hoa ai cũng không có, giống ngày xưa không ham không muốn, vô tình vô tư, đóng băng tất cả tình cảm.
Ách Ba nào biết đâu rằng nguy hiểm đã dần dần tới gần. Hắn nhìn đông nhìn
tây, thế khó xử, khách hàng đắc tội không được, nhưng là bạc...... Hắn
đời này còn không có gặp qua nhiều bạc như vậy, thật sự thật nghĩ muốn
đếm a!
Xong rồi! Thật sự tẩu hỏa nhập ma! Đây là ý tưởng mà mọi người Hoàng Thiên Cung nhất trí, Cửu Chuyển Hóa Thần Công, cắt đứt tình cảm
xóa mọi ham muốn, nhưng Các chủ đều bắt đầu thấy tiền sáng mắt...... Đây là lòng tham trắng trợn a!
Về phần người ngoài Hoàng Thiên Cung còn
lại là cảm thấy được, chiếm tiền tài của người khác còn muốn làm trò ở
trước mặt người ta đếm, thật sự khinh người quá đáng, bọn họ là đánh
không lại, nếu đánh thắng được...... Vậy cũng không dám đánh. Ngoài quán mì mấy chục đệ tử Trấn Long các như hổ rình mồi, đều là nhất lưu cao
thủ a.
Cuối cùng không có thể ngăn cản bạc trắng bóng mang đến hấp
dẫn, Ách Ba ngồi xổm bên cạnh Cốc Thiếu Hoa, chảy nước miếng đếm, đếm
tới một nửa chợt thấy không đúng, bắt đầu ra hiệu với Cốc Thiếu Hoa.
Bạc nhiều lắm, kiếm chỗ ôn chuyện, không cần nhiều tiền như vậy.
Ách Ba tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm người Chu Mì Sợi dạy hắn, không phải
của mình một văn không tham, là của mình nửa văn cũng muốn đòi.
Làm bộ không hiểu, Cốc Thiếu Hoa đem hộp đựng tiền của Ách Ba ra, đem bạc bỏ vào trong.
Ách Ba nóng nảy, Cốc Thiếu Hoa bỏ vào trong, hắn liền bốc ra ngoài, bốc đến bốc đi, tốc độ Ách Ba không thể so với Cốc Thiếu Hoa, mắt thấy tiền bỏ
vào trong càng ngày càng nhiều, Ách Ba ngừng tay, thực ủy khuất thực ủy
khuất nhìn Cốc Thiếu Hoa một cái, sau đó cúi đầu chậm rãi bước đi đến
bên cạnh giếng, ngồi xuống.
Động tác của Cốc Thiếu Hoa ngừng lại, tầm mắt đi theo Ách Ba dừng ở trên giếng cổ. Đột nhiên trong mắt hắn lóe
lóe sáng, rung lên tay áo, bạc trước mặt hắn đột nhiên bay lên, như là
trời tuôn mưa tiền, một cái không rơi toàn bộ nện trên người mọi người
trong quán mì.
Không hề ngoài ý muốn, những người này bị nội lực thâm hậu bám vào bạc làm chấn động lăn lông lốc, một đám lăn ra ngoài quán
mì, ngay cả Cốc Như Hoa cùng Lâm Nguyệt Nhi hai nữ nhân cũng không buông tha, có thể thấy được Cốc Thiếu Hoa thật là không hiểu thương hương
tiếc ngọc.
Đây là đang hạ lệnh đuổi khách.
Nội lực thâm hậu như
vậy, là ai nói Các chủ Trấn Long các tẩu hỏa nhập ma? Những người này
lăn cả người bùn cũng không dám nói thêm cái gì, dù sao mục đích đạt
tới, đứng lên liền chuẩn bị trốn chạy.
“Đem bạc lấy đi.”
Các chủ
Trấn Long các lên tiếng. Những người này cũng không quan tâm bạc có phải của mình hay không, thuận tay chộp mấy thỏi bạc gần người nhất, trong
chớp mắt, ngoài quán mì cũng chỉ còn lại người của Hoàng Thiên Cung.
“Ta nói đúng chưa, Các chủ quả nhiên điên rồi.” Chiêu Hoa nâng dậy Cốc Như Hoa đồng thời nói lầm bầm.
“Câm miệng!” Chờ cung chủ đứng vững vàng, Văn Tinh nắm áo Chiêu Hoa, lôi kéo hắn thối lui vài bước, trùng hợp liền đứng ở cạnh vết kiếm mà Yến Thanh Hiệp lưu lại, ánh mắt Văn Tinh ngưng trọng, gắt gao nhìn chằm chằm vết
kiếm kia, không chú ý đến mọi chuyện bên người nữa.
Chiêu Hoa thấy
Văn Tinh như vậy, lắc đầu, trong lòng lại mừng rỡ không ai ngăn đón hắn, lại lủi đi lên, không sợ chết nghĩ muốn tiến quán mì, bị một câu của
Cốc Như Hoa, lại kéo lại.
“Thiếu Hoa.” Vẫn chỉ nhìn Cốc Thiếu Hoa không nói gì, Cốc Như Hoa mở miệng, “Sớm đi nghỉ ngơi.”
Hả? Chỉ nói vậy thôi?
Chiêu Hoa cằm rớt xuống đất, cung chủ đại nhân a, ngài hưng sư động chúng
mang theo một đống người vào trong quán mì ngồi cả buổi chiều, chỉ vì
muốn nói với Các chủ một câu như vậy? Còn có a, cung chủ đại nhân, ngày
thường ngài phong tình vạn chủng, ta với mấy đại lão gia thấy cũng thoải mái, lúc này ngài phụng phịu giả bộ thâm trầm, so với Các chủ càng
giống tẩu hỏa nhập ma hơn a......
Không đề cập tới Chiêu Hoa như thế nào oán thầm, Cốc Thiếu Hoa nhưng thật ra ứng với một câu: “Các ngươi đi rồi liền nghỉ ngơi.”
Đối thoại rất bình thường, rất việc nhà! Phong tình vạn chủng cung chủ chạy đi đâu? Lạnh lùng vô tình Các chủ lại chạy đi đâu? Một đám người Hoàng
Thiên Cung giống như mộng du bị Cốc Như Hoa mang đi, chỉ có Quân Lâm
Hải, lúc đi, lại cười như không cười nhìn lại một cái.
Ách Ba ủy
khuất ngồi dưới tàng cây bạch quả, Cốc Thiếu Hoa ở bên cạnh kệ bếp xoay
qua xoay lại, lấy ra một gàu múc nước, xách nước từ trong giếng lên, cầm khăn lau, bắt đầu lau cái bàn, bận đến chết đi được. Ách Ba ban đầu còn có điểm dỗi, không nghĩ để ý tới, nhưng là lại quản không được hai mắt
của mình, chỉ chốc lát sau liền nhìn lại đây.
Rõ ràng tướng mạo như
tiên nhân, cố tình ở trong này làm loại việc nặng này, thấy thế nào như
thế nào chướng mắt. Ách Ba rốt cục nhịn không được đi qua, đoạt khăn lau trong tay Cốc Thiếu Hoa, chính mình bắt đầu lau dọn.
Ách Ba là người làm việc, tự nhiên so với Cốc Thiếu Hoa từ trước đến nay sống an nhàn
sung sướng nhanh hơn nhiều, lập tức đã đem quán mì trong ngoài dọn dẹp
gọn gàng ngăn nắp sạch sẽ. Hắn mang theo gàu múc nước chuẩn bị đem nước
bẩn đổ đi, vừa quay đầu lại, đã thấy Cốc Thiếu Hoa đứng ở phía sau, cơ
trên mặt nhăn qua nhăn lại, nặn ra một nụ cười khó coi giống khóc hơn
giống cười.
Người này chắc không hay cười?
“Ngươi...... Không tức giận?”
Ách Ba cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình trong chốc lát, mới buông gàu
múc nước, đầu ngón tay dính nước, ở trên bàn viết: 『Ta không có giận.』
Ách Ba vẫn coi quán mì là của mình, tận tâm hết sức lo liệu, nhưng là hắn
vừa rồi đột nhiên nhớ lại, trên thực tế quán mì này là Cốc Thiếu Hoa
cho, nơi này một bàn một ly một chén một đũa, đều là của Cốc Thiếu Hoa,
như vậy Cốc Thiếu Hoa muốn thu bạc nhiều hay ít, lại có quan hệ gì tới
hắn?
“Ngươi thích bạc.” Cốc Thiếu Hoa chú ý tới, lúc Quân Lâm Hải cho Ách Ba bạc, trong mắt Ách Ba đều có ánh sáng lóe ra, sáng rực.
『Ta muốn chính mình làm ra......』
Ách Ba cũng là có lý tưởng, tuy rằng cũng không lớn. Hắn muốn làm ra một
chút bạc, xây một gian nhà ngói, nuôi một con chó, nếu...... Nếu có nữ
nhân không chê hắn xấu, như vậy sẽ cưới một người vợ, sinh một Ách Ba
nhỏ.
Cốc Thiếu Hoa trầm mặc sau một lúc lâu, đột nhiên giữ chặt tay Ách Ba: “Ta và ngươi cùng nhau làm......”
Khóe miệng Ách Ba co rút, cuối cùng rút ra lại là tay, lại viết:『Tiên nhân phải ở trên trời.』
“Ta muốn làm phàm nhân.” Cốc Thiếu Hoa hiểu được ý tứ câu nói ‘tiên nhân’
của Ách Ba. Hắn nhớ rõ, Ách Ba từng hỏi hắn có phải tiên nhân hay không, hắn lúc ấy chỉ lo cười, đã quên trả lời.
Trên đời này nào có tiên
nhân, chặt đứt thất tình tuyệt lục dục cũng vẫn là phàm nhân. Chuyện
trước kia, Cốc Thiếu Hoa đều quên gần hết, nhưng là lần đầu nhìn đến Ách Ba, hắn chỉ biết, hắn đúng là vẫn còn là phàm nhân.
Ách Ba ở nơi
nào, hắn ngay tại nơi đó, hắn đi nơi nào, cũng muốn mang theo Ách Ba.
Hình như chỉ có ở bên người Ách Ba, tim hắn mới có thể nhảy lên, trong
ánh mắt hắn mới dấy lên lo lắng, sinh mệnh hắn mới cảm giác được đầy đủ.
Năm năm nay, Cốc Thiếu Hoa chưa từng có nghĩ muốn cái gì, tại gần hai ngàn
ngày này, hắn chỉ là liều mạng tu luyện Cửu Chuyển Hóa Thần Công. Hai
năm đầu, hắn còn nhớ rõ vì sao phải tu luyện, từ lúc công lực càng tăng, hắn ngay cả nguyên nhân tu luyện đều đã quên, tu luyện biến thành thói
quen, mỗi ngày đều là như vậy trôi qua.
Hắn biết chính mình luyện
càng nhanh, sẽ bị chết càng nhanh, nhưng là tim lạnh, đối với bản năng
sợ hãi tử vong cũng trở nên gần như có thể xem nhẹ không cần. Có lẽ, hắn vốn chính là muốn chết mới tu luyện loại tâm pháp quái chiêu này, tuy
rằng Cốc Như Hoa vẫn đều kiên trì hắn là vì nàng mới đi tu luyện.
Cốc Thiếu Hoa là chặt đứt thất tình lục dục, cũng không phải biến thành kẻ
ngốc, chị ruột của mình lúc nói những lời này, đáy mắt nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ có người mù mới có thể nhìn không ra, hắn chỉ là không
nghĩ miệt mài theo đuổi. Có cái kia tâm tư, còn không bằng dành thời
gian đó để tu luyện.
Lúc bắt đầu nhìn thấy Ách Ba, cũng không cảm
thấy được đặc biệt, chỉ cảm thấy mì hắn làm rất thơm, gợi lên một chút
ký ức về gia đình còn tồn tại ở đáy lòng Cốc Thiếu Hoa, cho dù không
thấy đói, hắn cũng muốn ăn một chén mì.
Vài lần sau, Cốc Thiếu Hoa
rốt cục biết, thì ra mình cũng không có thực sự cắt đứt thất tình lục
dục, bởi vì hắn bắt đầu muốn chút cái gì...... Đầu tiên là ăn mì, sau đó là nhìn thấy Ách Ba, tiếp theo là mang theo Ách Ba...... Dục vọng một
chút một chút nảy sinh, giống một đốm lửa, đang lúc Cốc Thiếu Hoa trở
tay không kịp, cũng đã bắt đầu cháy lan ra đồng cỏ.
Hắn không nhận ra Ách Ba, nhưng là hắn biết giữa mình và Ách Ba, nhất định tồn tại cái gì đó. Giống một sợi dây, một khi cột vào sẽ thấy cũng không có biện pháp
dễ dàng cởi bỏ, chặt chẽ cuốn lấy ánh mắt hắn, bước chân và ý nghĩ của
hắn.
Rốt cục, Cốc Thiếu Hoa hiểu được, chính mình muốn là cái gì.
Trong những năm tháng còn lại, hắn không muốn tu luyện nữa, thầm muốn im lặng cùng Ách Ba ở cùng một chỗ, Ách Ba nhào bột hắn thêm nước, Ách Ba cán
mì hắn thái mì. Hắn cũng không muốn cho người ngoài quấy rầy sự im lặng
này.
Có lẽ, là tới lúc nên rời đi Hoàng Thiên Cung...... Đối chính mình thân tỷ tỷ, Cốc Thiếu Hoa không có chút lưu luyến.