Tác giả: La Bặc Hoa Thỏ Tử
Nhìn thấy người đàn ông cao lớn ngồi co rúc trên băng ghế ở trước cửa hàng bán hoa, trợ lý trong lúc nhất thời kinh hoảng cằm đều rớt xuống dưới.
Chỉ thấy người ở giới kinh doanh nói một thì không có hai, ông chủ hô phong hoán vũ lúc này đang cúi đầu thập phần kiên nhẫn bắt tay vào bện vòng tay hoa.
Mặc cho ai thấy đều mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa mỗi lần bện ra một ít sẽ để cho bà lão ngồi bên cạnh giúp anh xem trình tự có đúng không, cũng cẩn thận hỏi tiếp theo sẽ bện như thế nào.
Bà lão nhìn vòng tay hoa trong tay Đoàn Dự: "Kế tiếp có cái móc bện có chút khó, để bà giúp con."
Ai ngờ nghe xong tay người đàn ông cầm vòng hoa rụt lại phía sau, sau đó lắc lắc đầu rõ ràng không có ý tứ muốn bà lão hỗ trợ.
Trước đó tuyên bố tự tay bện vòng tay hoa để cho vợ mang thì kiếp sau hai người có thể gặp lại nhau.
Tuy rằng Đoàn Dự trước đó ngoài miệng nói là mê tín, nhưng cơ thể lại cực kỳ thành thực cầm lấy vòng tay hoa hoa được bện bung lên từ vòng tay, đồng thời vô cùng cố chấp cho rằng nhất định phải tự mình bện mới được, nếu để qua tay người khác, những gì bà lão nói có thể sẽ không linh nghiệm.
Nếu đặt ở vài năm trước, Đoàn Dự có lẽ đánh chết cũng sẽ không nghĩ đến bản thân lại giống như bây giờ, làm một số chuyện ngay cả bản thân cũng cảm thấy hết sức hoang đường.
Đoàn Dự là người đàn ông trưởng thành, vòng tay hoa ở trong bàn tay to lớn có vẻ vô cùng yếu ớt nhỏ bé, cộng thêm lần đầu tiên bện loại đồ vật tinh tế khéo léo này, động tác của Đoàn Dự nhìn qua có vẻ chậm chạp và ngốc nghếch.
Nếu không nhìn mặt, còn tưởng rằng là tên ngốc to con nào nào đang ở đây bện đồ.
Căn bản lúc này không thể nhìn ra người đàn ông cao lớn ngồi co rúc ở trên băng ghế là ông chủ của công ty niêm yết giá một trăm triệu trên thị trường.
Bởi vì vấn đề giáo dục từ nhỏ, Đoàn Dự có lòng tự trọng cùng tình háo thắng rất mạnh, căn bản sẽ không đi làm chuyện nhìn qua không có giá trị thực tế gì đó.
Giống như câu nói lộ rõ sự mê tín trong miệng bà lão, nói chỉ cần tự tay bện vòng tay hoa cho vợ đeo, hai người kiếp sau sẽ có thể ở bên nhau.
Nhưng hiện tại ngồi ở trước cửa hàng bán hoa bện vòng tay Đoàn Dự lại hoàn toàn không cảm thấy dọa người.
Anh muốn bện vòng tay cho Lộ Viễn Bạch.
Anh muốn ở cùng đối phương ở kiếp sau không thực tế ấy.
Bà lão thấy Đoàn Dự tựa hồ không muốn liền lấy vòng tay đã được bện một nữa trong tay ra, cũng nhìn thấu tâm tư Đoàn Dự lúc này, đối với Người đàn ông cười nói:"Vậy bà làm cho con xem, con xem cẩn thận rồi tự mình bện lại."
Lời này vừa nói ra, Người đàn ông nghe xong quả nhiên gật gật đầu:"Làm phiền ạ."
Bà lão khoát tay áo: "Có gì đâu."
Chàng trai này thật nhiệt tình, ở trong của hàng bọn họ mua hoa, còn giúp vợ chồng già bọn họ chuyển đồ vật, quầy hoa lớn tùy tiện nói chuyện, nhưng mà cặp vợ chồng già xoay người thì liền đưa tay dọn sạch cửa hàng bán hoa.
Lão bà bà có thể nhận ra Đoàn Dự là người vô cùng tốt bụng, nhưng là cảm tình lại luôn chôn dấu không biểu đạt cũng không biểu lộ.
Bà lão nhìn Đoàn Dự lắc đầu cười cười, chắc cũng chỉ có thể ở trước mặt người vợ trời ban trong miệng đối phương mới lộ ra.
Dù sao bà lão hiểu rõ nhất là loại đàn ông này.
Bà lão nhìn từng bước Đoàn Dự bện đều cẩn thận, năng lực học tập Đoàn Dự rất mạnh cho dù là lần đầu tiên bện có chút khó coi, nhưng vẫn có thể bện ra cái móc.
Nhưng nhìn lại thấy xiêu xiêu vẹo vẹo, anh vô cùng không hài lòng.
Bà lão cũng nhận ra, nhân tiện nói:"Lần đầu tiên bện như vậy đã là rất tốt rồi."
Nhưng ngay sau đó lại nghe Đoàn Dự nói: "Còn dư cành hoa nào không ạ?"
Ý tứ rõ ràng là muốn bện lại một lần nữa.
Cành hoa đương nhiên là còn rất nhiều, nhưng là bà lão lại nói: "Những tỳ vết nho nhỏ không ảnh hưởng đến tất cả, bện vòng tay theo cách này vẫn sẽ đẹp như cũ, con có tâm ý này, vợ con cảm nhận được nhất định sẽ không ghét bỏ."
Đoàn Dự nghe xong rũ mắt, Lộ Viễn Bạch đương nhiên sẽ không ghét bỏ vòng tay anh bện, thế nhưng...
Chỉ thấy Đoàn Dự trầm mặc trong chốc lát nói: "Con muốn cho em ấy cái tốt nhất."
Bà lão nghe xong sửng sốt.
Đoàn Dự tiếp tục nói: "Chỉ có thứ tốt nhất mới có thể xứng với em ấy."
Bà lão bật cười, đối với người đàn ông trước mắt, vợ không chỉ xem như bảo bối bình thường khó trách anh lại nói vợ là trời ban cho anh.
Lúc nghe thấy câu trả lời như thế hai vợ chồng già còn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, sống cả đời câu hỏi như vậy cũng thường xuyên hỏi những khách hàng đến của hàng mua hoa, nhưng trả lời giống Đoàn Dự thì chưa từng có, Đoàn Dự là người đầu tiên.
Lộ Viễn Bạch là ông trời ban cho anh, chính xác là ban ơn và thương hại anh.
Cuối cùng Đoàn Dự bện tổng cộng hai cái vòng tay mới vừa lòng, vòng tay hoa thứ nhất tuy rằng chi tiết có chút sai sót nhưng bện ra vô cùng tốt.
Đoàn Dự quyết định, cái xấu kia để Lộ Viễn Bạch mang cho anh, như vậy cũng coi như là Lộ Viễn Bạch cho anh vòng tay hoa.
Tuy rằng trên mặt Đoàn Dự không có biểu tình gì, nhưng bà lão vẫn có thể nhìn ra trên mặt Đoàn Dự có một tia suиɠ sướиɠ.
Sau đó bà lão đi vào trong cửa hàng cầm hai cái vòng tay hoa cùng cái hộp nhỏ đưa cho Đoàn Dự, để anh bỏ vòng tay vào, để tránh thời điểm cầm không cẩn thận làm hư.
Thấy Đoàn Dự muốn lấy ví ra trả tiền, bà lão vội hỏi: "Tiểu tử không cần đâu, cái này là bà tặng cho con."
Đoàn Dự là thương nhân, cái lợi ích là lớn nhất đối với anh cho chút rõ ràng, nhìn thấy vòng tay hoa trong tay Đoàn Dự cảm thấy bản thân chiếm được lợi rất lớn.
Bà lão cho không anh cành hoa cùng dây leo, còn tốn thời gian dạy anh bện đồ vật này nọ, cuối cùng trong tay anh cũng có thành phẩm, đây là anh chiếm được lợi.
Cho nên anh muốn trả tiền, như vậy mới công bằng.
Gặp Đoàn Dự cố chấp, bà lão tiếp tục nói: "Coi như báo đáp việc con giúp vợ chồng già chúng ta dọn dẹp đồ vật."
Đoàn Dự sửng sốt.
Sau đó bà lão tiến lên, thấp giọng cùng Đoàn Dự nói: "Tiểu tử kẻ tiểu nhân sống quá cố chấp sẽ rất mệt mỏi, con là người trẻ tuổi trong suốt cuộc đời còn có rất nhiều thời gian, muốn cái gì có thể tranh thủ lấy đi chứ không nên cố hết sức nghĩ biện pháp để lấy được, suy cho cùng cuộc đời nhiều lỗi lầm cũng là điều tốt đẹp."
Bà lão giúp Đoàn Dự đem vòng tay hoa gói lại: "Con cùng vợ về sau nhất định sẽ hạnh phúc."
Đoàn Dự nghe xong khóe miệng xuất hiện một tia mỉm cười khó có: "Cám ơn."
Khi mọi thứ kết thúc, Đoàn Dự cầm hoa hồng đặt ở trước cửa cửa hàng bán hoa xoay người liền thấy trợ lý đang chờ cách cửa hàng bán hoa không xa.
Trợ lý vẫn luôn chơi điện thoại, sau đó cảm nhận được ánh mắt Đoàn Dự từ sau chỉ thấy người đàn ông vẻ mặt thản nhiên nhìn bản thân.
Trợ lý vội ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Xin chào Đoàn tổng, tôi chính là trợ lý của anh Bạch Lộ."
Sau đó có chút rụt rè: "Ngại quá, tôi vừa rồi gặp thấy ngài đang bận nên không quấy rầy, cũng không để ý thời gian."
Anh ta vừa rồi sau khi thấy rõ Đoàn Dự đang làm cái gì thì rất kinh ngạc, dù sao cả studio của Lộ Viễn Bạch đều nhất trí đem Đoàn Dự trở thành ông trùm của giới kinh doanh, mà việc đối phương ngốc nghếch bện vòng hoa rõ ràng không hài hòa.
Thấy anh nghiêm túc như vậy, trợ lý cũng không phải không biết xấu hổ tiến lên quấy rầy cho nên liền chờ.
Nhưng lại không nghĩ tới chơi di động một lúc đã quên mất thời gian.
Đoàn Dự thấy trợ lý chưa nói gì, hiển nhiên cũng không đem việc này để trong lòng, dù sao cũng là người khác chờ anh Đoàn Dự cũng không nói gì.
Sau đó thản nhiên nói: “Đi thôi."
Ý tứ rõ ràng là muốn để trợ lý dẫn anh đi đoàn phim gặp Lộ Viễn Bạch.
Trợ lý vội gật gật đầu theo sau bắt đầu dẫn đường, đoàn phim cách nơi này một khoảng xa.
Lúc này đã sáu bảy giờ tối, là thời điểm thị trấn nhỏ mỗi nhà mỗi hộ sau khi ăn cơm xong tụm ba tụm năm ngồi ở cửa hẻm nhỏ nhàn tản nói chuyện phiếm.
Mà Đoàn Dự trên tay đang cầm bó hoa hồng lớn, thân hình cao lớn cường tráng hơn nữa bề ngoài lại xuất chúng trong lúc nhất thời đưa tới không ít ánh mắt cùng tiếng nói nhỏ khe khẽ.
"Ái chà,con rể nhà ai mà đẹp trai vậy! Có phải đối tượng của con gái nhà ai mang về không?"
"Cơ thể nhìn cũng thật khỏe mạnh, là con rể nhà ai vậy?"
"Xem thể trạng này phỏng chừng ba năm ôm hai đứa không thành vấn đề, phúc con cháu hẳn là không ít."
Trợ lý ở bên người Đoàn Dự đi tới, bên tai là âm thanh của từng trận trò chuyện cách đó không xa, nghe xong trong lúc nhất thời trong lòng phức tạp cùng không thể nói nên lời.
Còn có thể là con rể nhà ai?
Cũng không phải của nhà bọn họ!
Nhưng mà phúc con cháu điểm ấy có thể nhìn lầm rồi, ba năm ôm hai là không thể, dù sao anh Viễn bọn họ không thể sinh.
Nhưng nếu có thể sinh giống lời họ nói, mông anh viễn cũng vểnh... Phỏng chừng cũng...
Trợ lý vội ngừng ý tưởng nguy hiểm trong não mình lại.
Phi phi phi!
Đều bị những người đó khiến anh ta sai lệch, cái gì sinh hay không sinh, anh Viễn bọn họ là đàn ông cái hàng thật giá thật.
"Ai nha con rể nhà ai cái gì, con gái trong thị trấn chúng ta phần lớn đều đã có đối tượng rồi, nếu hiện tại mà chưa có đối tượng cũng chỉ mới hai mươi nào đã kết hôn nhanh như vậy."
"Thế nào lại không thể, tôi lúc trước cũng là hai mươi tuổi kết hôn đấy, đến năm thứ hai đã có con rồi."
"Nói ông bảo thủ lại không nghe, hiện tại sao có thể giống với ông ngày đó, người trẻ tuổi đều muốn phát triển sự nghiệp trước rồi mới lập gia đình như vậy mới đảm bảo, hiện tại làm gì có ai mà mới hai mươi lại kết hôn chứ!"
Người mới hai mươi đã kết hôn, hơn nữa còn đã kết hôn được năm năm Đoàn Dự:"..."
"Được rồi, mấy ông già các ông đừng cãi cọ, khí chất của người trẻ tuổi này không tầm thường, nhìn cũng không giống người của thị trấn chúng ta, gần nhất không phải đoàn phim đến thị trấn chúng ta đóng phim phải không? Chính là cái loại đi rạp chiếu phim hay thấy đến cũng không ít người, lớn lên lại đẹp trai, có người kia lớn lên vô cùng đẹp, mấy người không chú ý tới người ta ở xa xa đã coi trọng một tiểu tử, lớn lên rất đẹp."
"Nếu có thể, chờ ngày nào đó đoàn phim kia điện ảnh kia chụp ảnh tôi cũng đến xem náo nhiệt."
"Ai nha..."
"Ông than giận cái gì?"
"Vóc dáng này mà lại không phải con rể nhà ai, đáng tiếc thật."
Trợ lý: "..."
Đoàn Dự: "..."
Trợ lý quay đầu lại nghe trộm những người này nói chuyện phiếm, trong lòng yên lặng nói, ngại quá người đàn ông đang được giành giật này đã là con rể nhà bọn tôi rồi.
Tuy rằng không thể ba năm ôm hai đứa, nhưng mà anh Viễn bọn họ có thể đảm bảo được hạnh phúc của hai người.
Sau đó trợ lý liền dẫn Đoàn Dự theo hướng đoàn phim đi, nhưng ở một góc phố nghe thấy tiếng xe cứu thương.
Trợ lý không khỏi tò mò nhìn xung quanh: “Có hộ gia đình nào có chuyện sao?"
Chuyện này khá phiền toái, nếu có thể tìm được gia đình kia không chừng còn có thể giúp một chút.
Trong hẻm nhỏ như vậy những chiếc xe như xe cứu thương căn bản không thể vào được, cho nên người chỉ có thể dựa vào cáng nâng ra ngoài hết sức bất tiện.
Nhưng Đoàn Dự cùng trợ lý nhìn một vòng cũng không phát hiện người nào, sau đó liền đành tiếp tục đi đến chỗ đoàn phim.
Nhưng rất nhanh hai người liền phát hiện có gì đó không thích hợp, càng đi đến gần chỗ đoàn phim Đoàn Dự cùng trợ lý liền phát hiện bốn phía người càng ngày càng nhiều.
Trợ lý ngay từ đầu cũng không để chuyện ở trong lòng, nói không chừng người gặp chuyện không may ở lân cận nơi đoàn phim quay phim cũng nên.
Thời điểm hiện tại đúng lúc từng nhà ăn xong cơm chiều ra ngoài tản bộ cùng nói chuyện phiếm, gặp chuyện không may có người vào giúp đỡ cũng là chuyện thường.
Chỉ là việc đi lại trong con hẻm chật hẹp ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Đoàn Dự thân cao chân dài đi về phía trước vẫn phải tính toán để không va đến người khác.
Dù sao thị trấn nhỏ này cũng không có nhiều người trẻ tuổi lắm, buổi tối đi ra ngoài xem náo nhiệt cũng phần lớn là người lớn tuổi.
m thanh ầm ỹ tranh luận tràn ngập khắp con hẻm chật chội, ngày lao động không phải là về những việc đã phát sinh trước kia.
"Đây là làm sao vậy, vừa rồi tôi thấy ở của hẻm bên kia có xe cứu thương đang chờ, là nhà ai xảy ra chuyện gì?"
"Không biết, tôi cũng vừa mới đến vốn định nhìn xem nhưng người nhiều quá."
"Hình như người gặp chuyện không may không phải người trong thị trấn chúng ta, tôi vừa rồi nghe thấy có người gọi tên, gọi là gì tôi không nhớ kỹ, nhưng trong thị trấn chúng ta không có người tên như thế."
Một số người xem náo nhiệt vươn cổ về phía trước muốn nhìn rõ là chuyện gì.
Có người nghi hoặc nói:"Không phải người thị trấn chúng ta? Vậy sao tiếng kêu kia vẫn còn, chuyện đã gì xảy ra? Vậy chắc người đánh nhau nguyên nhân là do chuyện của họ, mọi người trong thị trấn chúng ta rất hòa thuận, nếu đánh nhau cũng không thể là người của chúng ta."
"Không biết nguyên nhân là gì, dù sao người cũng đã ngã xuống đất rồi, vừa rồi có vài người sốt ruột vội vàng gọi xe cứu thương, cảnh đó nhìn rất dọa người, sẽ không gây tai nạn chết người chứ."
"Bây giờ xe cứu thương cũng đến rồi, rốt cuộc tình huống của người nọ bây giờ như thế nào rồi, người này là từ đâu tới?"
"Chúng tôi ở đây nhìn không thấy, bên cạnh cũng không có ai biết rõ ràng, việc này thật khó chịu."
Đoàn Dự một bên đi tới phía trước, mày cũng nhíu lại.
Trợ lý nghe xong cũng có chút ngoài ý muốn, không khỏi cảm thán nói: "Người gặp chuyện không may là người nơi khác, nếu có chuyện gì xảy ra với nơi xa lạ này thì sẽ rất phiền phức, cũng không biết là người thế nào."
Giọng điệu lo lắng.
Hai người càng đi tới trước, tin tức nghe được lại càng rõ ràng.
"Cái người trẻ tuổi kia hình như là bị người khác lấy bình rượu đập vào đầu, máu để lại một vũng trên đất."
"Thời điểm trước tôi đi ngang qua cũng thấy, cả người trực tiếp gục trên mặt đất, ông nói xem sao chuyện này lại xảy ra."
"Ngay ở phía trước, chuyện xảy ra ngay lân cận chỗ cái đoàn làm phim."
Bên tai là âm thanh nói chuyện truyền đến, Đoàn Dự nghe xong không khỏi đảo mắt.
Ở nơi lận cận xảy ra chuyện bạo lực, nhất định là có phần tử phi pháp nguy hiểm tồn tại, hơn nữa từ trong miệng người nọ nói ngay tại lân cận của đoàn phim, Đoàn Dự nghe xong sắc mặt dần dần trầm xuống.
Anh chưa bao giờ biết đoàn phim của Bạch Viễn Lộ sẽ ở nơi trị an không tốt như vậy.
Nhịp bước về phía trước không khỏi nhanh hơn vài phần, trợ lý phía sau có chút không theo kịp anh.
"Đoàn tổng! Đoàn tổng, từ từ ngài đừng đi sai ngõ."
Trợ lý vội vàng đuổi theo, nhưng Đoàn Dự thân cao chân dài, mỗi bước có thể bằng hai bước của trợ lý, trợ lý không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chạy nhanh lên.
Xảy ra chuyện là như vậy, trợ lý cũng đã hiểu Đoàn Dự khó tránh lo lắng khó Lộ Viễn Bạch.
Nhưng việc này xảy ra, lúc trước rõ ràng hết thảy đều rất tốt, quay chụp cũng đều thuận lợi, vùng lân cận cũng không phát sinh sự kiện quá nguy hiểm hay trái pháp luật.
Chuyện trước mắt khiến Đoàn Dự lo lắng, trợ lý cũng biết anh Viễn muốn cho Đoàn Dự có ấn tượng tốt về thị trấn, sau này chụp diễn mấy tháng cũng không khiến đối phương lo lắng
Hiện tại tốt lắm, ấn tượng tốt không lưu lại một chút nào, trái lại chuyện máu huyết lại xảy ra.
Ngay sau đó chợt nghe âm thanh trầm thấp của người đàn ông: “Trước kia Lộ Viễn Bạch chụp ảnh, diễn phim, anh đều đi theo?"
Trợ lý vội gật gật đầu: "Tôi mỗi ngày đều đi theo, anh Viễn... anh Viễn mỗi ngày đều rất an toàn."
Trợ lý bởi vì chạy nói chuyện khi có chút thở không ra hơi:"Anh Viễn trải qua một tháng vừa rồi rất tốt."
Sợ lưu lại ấn tượng không tốt ở đoàn phim của Lộ Viễn Bạch cho Đoàn Dự.
Nhưng mà trợ lý vừa dứt lời, chợt nghe tiếng người phía trước:"Người đó đến từ đoàn phim! Ôi chao, vừa ngã xuống đất liền không thể đứng dậy, nhìn kỳ lạ đáng thương nhưng dáng vẻ lớn lên rất đẹp cũng mong đừng xảy ra chuyện gì."
Thân hình cao lớn Đoàn Dự nhất thời gian cứng ngắc một chút, ngay sau cả trợ lý bên cạnh nghe xong cũng trừng lớn mắt.
Trợ lý bước lên phía trước hỏi, giọng kích động; "Người gặp chuyện không may là người của đoàn phim sao?"
Người nọ đột nhiên bị hỏi liền nhảy dựng, có chút nói lắp nói: "Phải... Là chính là người trong đoàn phim nói, nói là..."
"Nói cái gì?"
"Nói là... Nói là thời điểm diễn, có người lấy sai đạo cụ lấy một bình rượu thật, lập tức đập bị thương đầu người nọ."
Nói xong còn đứa tay chỉ chỉ phía trước:"Thì... Ngay ở phía trước, vừa rồi nhân viên chữa bệnh và chăm sóc vừa mới rời đi."
Người nọ vừa dứt lời, ngay sau đó chỉ thấy thân ảnh hai nhân viên chữa bệnh và chăm sóc mặc áo trắng xuất hiện, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trên mặt mang theo vẻ lo lắng vô cùng: "Tránh ra! Đều tránh ra! Chừa đường ra!"
"Chừa đường ra!"
Thanh âm nhân viên chữa bệnh và chăm sóc khàn khàn tận lực, nhưng trong hẻm nhỏ chật hẹp người tụ tập xem náo nhiệt rất nhiều, trong lúc nhất thời đi đường bình thường cũng rất khó khăn, càng đừng nói nhân viên chữa bệnh và chăm sóc đang nâng cáng.
"Nhường đường! Nhường đường!"
Mọi người nghe thấy âm thanh gấp gáp vô cùng lo lắng của nhân viên chữa bệnh và chăm sóc liền hướng sát vào hai bên vách tường, cho nhân viên chữa bệnh và chăm sóc một đường nho nhỏ.
Đoạn dự cùng trợ lý cũng hướng sát về hai bên, trong lòng không nhịn được lo lắng.
Trợ lý trong lòng cực kỳ dày vò, Đoàn Dự không biết, nhưng trợ lý vô cùng rõ ràng hôm nay Lộ Viễn Bạch có vai trò gì, hôm nay diễn chính chỉ có một diễn viên phản diện, như vậy đã nói lên người bị thương không phải diễn viên phản diện kia mà là Lộ Viễn Bạch!
Bởi vì đám người đột nhiên chen chúc, nguyên bản Đoàn Dự cầm trong tay một cái hộp chứa vòng tay hoa cũng bị chen đến rớt trên mặt đất.
Đoàn Dự mặt mày khẽ biến, không đợi người đàn ông ra tay, chỉ thấy vòng tay hoa theo hộp ngã xuống mặt đất tình thế theo hòm rớt ra, Ngay sau đó đã người dẫm nát dưới chân.
Đó là vòng tay hoa thứ hai rất hoàn mĩ mà Đoàn Dự bện cho Lộ Viễn Bạch, nhưng mà hiện tại lại bị đám người giẫm lên nát thành mảnh nhỏ, màu trắng của đóa hoa nhiễm trong nước bùn, cành hoa màu xanh biếc gãy rời, đã sớm nhìn không ra hình dáng ban đầu.
Nhưng ngay khi Đoàn Dự nhíu lông mày nhìn vòng hoa rách nát dưới đất thì một âm thanh ở bên tai vang lên.
"Thật đáng thương bị thương thành thế này, nghe nói là một ngôi sao, hình như tên là..."
Đoàn Dự nghe tiếng ngẩng đầu, đồng tử co rút mạnh.
"Hình như tên là Lộ Viễn Bạch."
Ở trên cáng tuyết trắng là chàng trai đang nhắm mắt nằm quanh thân nhiễm đầy máu tươi, hé ra khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng lại trắng bệch, gò má trắng nõn còn nhiễm máu.
Lúc này màu đỏ tươi của máu ở trên làn da trắng phá lệ chói mắt có thể thấy được mạch máu rõ ràng.
"Anh Viễn Bạch!"
"Lộ Viễn Bạch có bị gì không?" Đằng sau có người đuổi đến.
Đoàn Dự nhìn thấy người trên cáng trong lúc nhất thời đại não bắt đầu ngừng suy nghĩ, tất cả hình ảnh quanh người đều dừng lại, ngay cả âm thanh bên ngoài cũng không nghe.
Mắt nhìn chằm chằm người trên cáng.
Đoàn Dự cũng không biết bản thân nên làm thế nào, trong đầu thầm nghĩ anh muốn đến bên cạnh Lộ Viễn Bạch.
Ngay sau đó Thẩm Ngọc Trì đến, trong đám người có một người đàn ông cao lớn đang từ đám đông đi ra.
Thẩm Ngọc Trì thấy vội hỏi: "Đừng đi vào giữa nữa, hiện tại cần đường đi gấp đừng đi nữa!"
Nhưng mà thân ảnh người đàn ông cao lớn hoàn toàn không có ý muốn dừng nào, Thẩm Ngọc Trì thấy vậy tức giận tiến lên, túm giữ cánh tay cường tráng của người đàn ông: "Tiên sinh tôi đã nói không được tiến lên phía trước nữa, hiện tại con đường này phải..."
Chỉ thấy ánh mắt nguy hiểm của người đàn ông liếc nhìn Thẩm Ngọc Trì.
Ban đầu Thẩm Ngọc Trì còn muốn nói gì đó thấy vậy cả người đều cứng lại.
Người đàn ông trước mặt là Đoàn Dự!
Đoàn Dự gỡ tay Thẩm Ngọc Trì ra, bước nhanh đến đuổi kịp nhân viên chữa bệnh và chăm sóc, bó hoa hồng ban đầu được ôm trong tay bây giờ đã bị vứt vào góc, bị người khác giẫm nát ở dưới chân.
"Lộ... Viễn... Bạch..."
Đoạn Dự nhanh chóng tiến lên, trong miệng chính là tên của vợ anh.
Trong đầu Đoàn Dự không thể suy nghĩ được gì nữa, trong đầu anh tràn đầy hình ảnh Lộ Viễn Bạch nằm ở trên cáng.
Rõ ràng ngày hôm qua hai người mới gọi điện thoại cho nhau, rõ ràng vừa rồi anh còn chờ mong lúc hai người gặp nhau, nhưng ở trong lúc nhất thời tất cả đều thay đổi.
Thẩm Ngọc Trì ngẩn ngơ nhìn bóng dáng người đàn ông đi xa.
Vì sao Đoàn Dự lại xuất hiện ở đây...
Đạo diễn ở một bên vội vàng đi tới, đẩy Thẩm Ngọc Trì một phen: "Thất thần làm gì, mau lên nếu không một lúc nữa xe cứu thương sẽ rời đi đấy."
Dứt lời Thẩm Ngọc Trì lúc này mới tỉnh táo lại, hai người chạy đến phía trước.
"Tiên sinh đây là xe cứu thương không thể tùy tiện lên."
Đoạn Dự nhìn thấy cánh tay đang ngăn ở trước người mình, viền mắt màu đỏ tươi nhìn thấy bị Lộ Viễn Bạch được nâng vào trong xe cứu thương.
"Cậu ấy là vợ của tôi!"
Nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nghe xong sửng sốt, vội nghiêng người để Đoàn Dự lên xe.
Bởi vì lo lắng cho an nguy của người bệnh, chỉ cần có người đi cùng xe liền đóng cửa xuất phát, căn bản không có thời gian để chờ đợi lâu hơn nữa..
Tiêu hao thời gian ở đây, chính là tiêu hao tính mạng của bệnh nhân.
Chờ Thẩm Ngọc Trì cùng đạo diễn tới nơi, xe cứu thương đã sớm rời đi, lúc sau đành phải liên hệ bệnh viện hỏi địa chỉ ở đâu.
Sợ hãi cùng kích động chưa từng thấy tràn lan trong lồ||g ngực giống như dây leo nhanh chóng mọc rễ nảy mầm điên cuồng trong tim Đoàn Dự.
Tới bệnh viện Lộ Viễn Bạch được đẩy vào phòng cấp cứu, Đoàn Dự một mình chật vật đứng ở trước cửa, ánh mắt vương lệ.
Cho đến đêm khuya Lộ Viễn Bạch mới được đẩy từ phòng cấp cứu ra, cái gáy bị thương cũng được khâu lại.
"Người bệnh tuy rằng đã bị va chạm mạnh nhưng không bị thương tổn đến chỗ yếu hại, cũng không có gì đáng ngại vừa rồi chỗ bị thương quá lớn, hiện tại miệng vết thương cũng đã được khâu lại thành công, sở dĩ vẫn còn hôn mê nguyên nhân có thể là vì va chạm quá mạnh hoặc là mất máu quá nhiều, phỏng chừng ngày mai là có thể tỉnh."
Lộ Viễn Bạch được đẩy vào phòng bệnh sau, Đoàn Dự cũng đi theo đi rồi đi vào.
Nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, Đoàn Dự cảm thấy trái tim như bị người ta lấy dao khoét vài lỗ.
Người đàn ông ngồi ở bên giường trông coi Lộ Viễn Bạch một đêm, một đôi con ngươi tối màu luôn luôn nhìn vào Lộ Viễn Bạch chỉ sợ bỏ lỡ cái gì.
Chân trời tờ mờ sáng, Lộ Viễn Bạch ban đầu nhắm chặt bắt đầu chậm rãi mở ra.
Thấy vậy người đàn ông vội chống đỡ cơ thể chật vật định ra ngoài gọi bác sĩ.
Ngay sau đó chợt nghe một âm thanh cực kỳ yếu ớt nói:
"Đoàn tiên sinh."