Tác giả: Công Đảng Nhục Khống
Cuối cùng nhìn thoáng qua trời cao để hiểu được hoàng thành to lớn cỡ nào, Lạc Ảnh xoay đầu ngựa, nói nhỏ một tiếng ‘đi thôi’, trên đường tiếng vó ngựa vang lên, hướng về phía mục tiêu mà đi.
Hôm nay thiên hạ rung chuyển, hoàng đế Bắc Thiệu từ minh quân được dân chúng ủng hộ trở thành hôn quân tàn nhân không nói lý lẽ, không hỏi chuyện dân gian, triều đình trên dưới trở nên mục nát. Thừa tướng Nam Diệu cấm kết với quân địch mưu đồ soán vị, bị Nam Diệu Tam hoàng tử truy nã, trong lúc nhất thời phe phái Tam hoàng tử quật khởi, hướng mũi nhọn về phía thái tử, hơn nữa hoàng đế Nam Diệu tuổi già lực bất tòng tâm, bè cánh hai bên tranh đấu quyết liệt, gần như đã muốn phô bày ra ngoài. Hoàng đế Tây Sở qua đời, thái tử mới mười lăm tuổi kế vị, lời đế vương không được coi trọng, hoạn quan lộng hành, quan lại khổ không tả nổi!
Lạc Ảnh đứng trên đỉnh núi, phía dưới là doanh địa, đèn đuốc sáng trưng. Ám vệ yên lặng ở phía sau y quỳ xuống. Qua một hồi lâu, Lạc Ảnh mới mở miệng nói: “Có chuyện gì.”
“Đại công tử, tướng quân truyền tin, tất cả đã chuẩn bị xong, ít ngày nữa liền chuẩn bị xong, mấy ngày này không thể động thủ.”
Không có lời đáp, hiển nhiên chuyện này sớm đã ở trong dự định của y, dù sao chuyện này cũng do một tay y bày ra, Lạc Ảnh hiện tại lại có chuyện cần quan tâm hơn, là người nọ trong thành Bắc Thiệu, người y sắp xếp bên cạnh hắn đã hơn nửa tháng chưa truyền tin về: “Phương Bắc còn chưa có tin sao?”
“…Không có!”
Lời nói lắp bắp, quả nhiên có chuyện rồi: “Ta cho ngươi một cơ hội nữa, thành Bắc Thiệu xảy ra chuyện gì, hiện tại không nói, sau này cũng không cần nói nữa!”
Ám vệ trong lòng nhảy dựng, bọn họ cho dù là phục tùng mệnh lệnh, tuy Đại công tử là chủ tủ thật sự, nhưng bọn họ trước kia đều làm viêc cho tướng quân, Trần tướng quân bảo bọn họ gạt, bọn họ liền gạt, nhưng mấy ngày nay bọn họ cũng coi như hiểu biế về vị chủ nhân tuổi không lớn này, từ nhỏ đã mai danh ẩn tích trong hoàng cung Bắc Thiệu, trẻ tuổi đầy mưu trí lão luyện, cuối cùng vẫn là nói ra chuyện Trần tướng quân phân phó có chết cũng phải giấu.
“Dự thân vương cùng Lí thừa tướng bức vua thoái vị, hiện giờ đem hoàng đế vây trong cung, muốn hắn viết chiếu thư, bất chấp không có ngọc tỷ, thái hậu cũng bị giam lỏng trong cung, dân chúng trong thành không biết được, người của chúng ta bởi vì liều chết muốn truyền ra được!”
Đầu ngón tay bởi vì dùng quá sức mà trắng bệch, Lạc Ảnh biết bọn họ vì sao muốn giấu, hiện tại bên này đang ở thời khắc mấu chốt, Trần tướng quân vì không muốn y phân tâm mới áp chế chuyện này xuống, Lạc Ảnh biết y hiện tại đứng đây là vì hoàn thành sứ mệnh mười mấy năm qua, nhưng không quản được nữa, chuyện kia quan trọng hơn.
Không muốn chờ đợi nữa, Lạc Ảnh trực tiếp phi thân xuống núi, vội vàng chạy vào trong doanh trướng thu dọn chút đồ, phóng nhanh lên ngựa hướng Bắc Thiệu mà điên cuồng chạy, không để ý tới người phía sau quát to, trong lòng y có dự cảm mãnh liệt, người kia hiện tại vô cùng cần mình!
Chạy không ngừng nghỉ, lộ trình mười ngày chỉ ba ngày là tới, thay qua ba lần ngựa, cuối cùng cũng tiến vào trong thành Bắc Thiệu, trong thành khắp nơi bình thản, một chút cũng không biết trong hoàng cung uy quyền đang xảy ra giao phong kịch liệt.
Ẩn mình tránh khỏi thủ vệ tiến vào hoàng cung, đi qua hoa viên cả hai từng tản bộ, rẽ ngang rẽ dọc, tìm đường vắng lặng nhất tiến thẳng Thừa Kiền cung, nhưng đi tất cả phòng cũng không tìm được hoàng đế bệ hạ. Lạc Ảnh tìm những nơi có thể có hắn nhưng vẫn không tìm được, tẩm cung thái hậu cùng phi tần đều đi qua một vòng, thiếu chút nữa bị người phát hiện.
Ôm tư tưởng muốn thử, y đi tới nơi bản thân còn chưa tìm, nơi đó bao trùm trong bóng tối, không tiếng không hơi thở, Lạc Ảnh dạo qua một vòng liền thất vọng, lúc chuẩn bị rời đi, chợt nghe trong tẩm cung phát ra âm thanh rất nhỏ, Lạc Ảnh dừng chân lắng nghe, lúc nghĩ mình nghe nhầm, bên trong lại truyền ra tiếng thở dốc, bị nhĩ lực nhạy bén của Lạc Ảnh bắt được, âm thanh quen thuộc kia, mỗi đêm đều vang nhẹ bên tai mình. Nhẹ nhàng vén cửa sổ xoay người vào, quả nhiên trên giường thấy bóng dáng quen thuộc.
“Ai ở đó!” Nhiều năm luyện võ không phải vô dụng, cho dù hiện tại trạng trái không tốt, cũng không ảnh hưởng phản xạ nhiều năm được huấn luyện.
Đi tới bên giường, cho dù không có ánh sáng, Lạc Ảnh cũng thấy được khí sắc, thân thể người kia đều bất thường.
“… Là ta!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngón tay Thiệu Duẫn Kỳ nắm chặt, bóng dáng ấy đi tới ngồi xổm bê giường, sau đó độ ấm quen thuộc phả vào mặt hắn, trong nháy mắt, Thiệu Duẫn Kỳ bỗng nhiên muốn khóc, rõ ràng chỉ mấy tháng không gặp, lại như qua cả đời.
“Ngươi tới làm gì!”
Lạc Ảnh không trả lời hắn, nhiệt độ khác thường làm y nghĩ ra được chuyện gì, y không dám đốt đèn, kéo cổ tay Thiệu Duẫn Kỳ qua bắt mạch, lập tức kinh hãi: “Bọn chúng dám hạ Thất Dạ Tình với ngươi?!”
Thất Nhật Tình, một loại xuân dược thất truyền, cứ bảy ngày phát tác một lần, sau bảy lần sẽ giải được, nhưng loại xuân dược này chỉ dùng trên người nữ nhân, nam nhân nếu trúng độc này, cũng sẽ lên cơn, nhưng một khi xuất tinh, sau bảy lần sẽ đổ máu mà chết, chịu đựng không được mà xuất tinh, sẽ bị nổ tan xác mà chết!