- Trang chủ
- Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện
- Chương 12: Hợp tác 03
Tác giả: Ma Vương Simon
Diệp Vân Chu cúi đầu vuốt tóc mái, trầm mặc một lúc lâu mới ngoảnh đầu nhìn kĩ Mộ Lâm Giang.
Mộ Lâm Giang đè lên quần áo của mình, dựa lưng lên đầu giường chạm hoa văn tinh tế, mày nhăn thành một cục. Diệp Vân Chu nghĩ khả năng hơi bị cộm, bèn đè chân hắn, khó nhọc vươn tay lôi gối từ giữa giường tới: “Ngồi thẳng dậy, cho ngươi dựa.”
“Trả lời.” Mộ Lâm Giang hơi chống người lên để Diệp Vân Chu dựng gối sau lưng mình, rồi nhìn chằm chằm không cho y nói sang chuyện khác.
Diệp Vân Chu bất đắc dĩ: “Ngươi cứ nhất quyết phải nghe thật?”
“Đương nhiên.” Mộ Lâm Giang quả đoán nói.
“Ta nói rồi, ta muốn xuống núi, nhưng ngươi không đồng ý.” Diệp Vân Chu đẩy tội cho hắn, “Huống hồ ta cũng không tin ngươi, không bàn đến việc ngươi có thật sự thả ta đi hay không, điều ta khó hiểu nhất là vì sao ngươi lại tiết lộ cả chuyện cơ mật cho ta. Ngươi có thể không nói gì, thậm chí giam giữ ta, chẳng phải ta cũng sẽ không có cách nào hay sao?”
Mộ Lâm Giang giật khóe miệng, muốn nói lại thôi, đột nhiên che miệng ho khan vài tiếng, yên lặng buộc lại áo trong rồi kéo một chiếc áo khoác mặc lên, nhắm mắt không nói.
“Ta rất khó tin chủ nhân một cung như ngươi lại không có ý đồ gì khác, cho nên khi tự tra được Cửu mệnh quan có vấn đề cũng không nói với ngươi. Một là không có chứng cứ sẽ giống như đang ly gián, hai là lo ngươi có kế hoạch khác thì sẽ tạo thành xung đột… Này, Mộ tiên sinh, ngươi có đang nghe ta nói không?” Diệp Vân Chu hiếm hoi lắm mới thẳng thắn một chút, thế mà Mộ Lâm Giang lại ra vẻ nhắm mắt dưỡng thần, y có phần bực bội, bèn đập lên chân hắn.
“Đã không tin ta, nhiều lời vô ích.” Mộ Lâm Giang lạnh lùng nói, “Ngày mai ta sẽ nhốt ngươi lại, như ngươi mong muốn.”
“… Ngươi còn dỗi nữa à.” Diệp Vân Chu đau đầu, “Tới những chuyện này ta cũng nói hết cả, xem như đáp lại việc ngươi dám để lộ vết thương cũ cho ta. Cứ coi như ta đang xin ngươi giải thích nghi vấn được không?”
Mộ Lâm Giang nhấc mí mắt lên một chút: “Đầu óc phức tạp như ngươi, sao không chỉ dạy ta luôn đi. Ta không đồng ý ngươi gọi những chuyện đó là ‘cơ mật’, nói cho ai nghe chứ?”
Diệp Vân Chu sửng sốt chìm vào suy tư, y chưa bao giờ nghĩ tới góc độ này. Ba cao thủ Đại Thừa kì dưới trướng Mộ Lâm Giang đều biết nội tình, còn người cách Đại Thừa kì một bước, Vệ Nhất Hợp Thể kì trông như rất được tin tưởng, song chưa bao giờ dám ngồi tán gẫu việc gì với Mộ Lâm Giang.
“Vả lại ta đã mời ngươi tới Tịch Tiêu cung, giải phong ấn cũng không phải hoàn toàn không nguy hiểm, những điều này ngươi hẳn đã rõ.” Giọng Mộ Lâm Giang không vui, “Hay là trước khi phát nhiệm vụ cho các ngươi, ngay cả tình báo chuẩn xác Tĩnh Vi môn cũng không cho?”
Diệp Vân Chu tốn cả buổi mới ngấm được thái độ của Mộ Lâm Giang, rút ra một kết luận, bèn cảm thán từ tận đáy lòng: “Cung chủ quả là trụ cột chính đạo.”
“Hiện tại khen ngợi ta thì còn quá sớm.” Mộ Lâm Giang ngồi thẳng lên một chút, trỏ ly nước trên bàn, “Nếu ngươi văn võ song toàn, không muốn chịu thiệt, vậy ta sẽ nói cho ngươi đầu đuôi một ít ngọn nguồn của phong ấn. Đến khi đó nếu ngươi sợ, ta sẽ phế linh mạch hầu hạ ngươi ở ngục giam dưới lòng đất.”
“Ngươi đe dọa vài câu nữa là ta sợ luôn bây giờ đấy.” Diệp Vân Chu rót nước cho hắn, “Nói đi.”
“Đối với tu giả bình thường, Nguyên Anh kì đã là lạch trời khó vượt, nhưng tuổi thọ tu giả Nguyên Anh nhiều nhất cũng chỉ bốn năm giáp (1), sự việc ba trăm năm trước, những người trẻ tuổi các ngươi nhiều nhất chỉ mới nghe đồn.”
(1) 1giáp = 60 năm
Mộ Lâm Giang bưng cốc nước, giọng hắn cực nhẹ, hơi khàn, tạo cảm giác bình lặng hồi tưởng. Ánh mắt Diệp Vân Chu chạm phải đôi mắt lưu chuyển sắc tím mỹ lệ của hắn, bỗng ngó thấy nỗi tiếc nuối tang thương trong cặp mắt ấy.
“Ba trăm năm trước, có một cao thủ Đại Thừa tự xưng ‘Yểm Ma Chủ’, thiện dùng thuật pháp thao túng nhân tâm. Kẻ này bừng bừng dã tâm, náu ở góc tối gây xích mích. Lúc ấy tứ phương hỗn loạn, tam đô đại chiến hết sức căng thẳng, máu đổ khắp chốn, chiến tranh liên miên, bất kể là môn phái tu chân hay bách tính dân gian cũng bị cuốn vào, người lưu lạc đâu đâu cũng có.”
Mộ Lâm Giang ngửa đầu nhấp một ngụm, bảo Diệp Vân Chu lấy viên thuốc cuối cùng ra, uống vào kèm nước, “Tịch Tiêu cung vốn chỉ là một trong rất nhiều thế lực trên Mặc Ảnh đô, có đỉnh Hà Hoang là nơi hiểm yếu, bèn nhân cơ hội thu nạp các môn phái đang hỗn chiến khác; thống nhất xong, ta lệnh cho môn hạ không được ngầm đấu đá với nhau. Sau khi điều tra cùng các lãnh đạo tam đô cũng tìm ra manh mối khác, chúng ta phát hiện mục đích của Yểm Ma Chủ là dâng trụ trời lên, hủy diệt tam đô, hấp thu năng lượng bùng nổ khi địa mạch sụp đổ hòng tự tu đến Độ Kiếp.”
“Từ từ.” Diệp Vân Chu giơ tay ngắt lời hắn, đầu tiên không bàn đến chuyện Mộ Lâm Giang hoàn toàn không có quá khứ phải phản diện, “Trụ trời lại là cái gì?”
“Hải vực tam đô xem như ba đảo nhỏ liên kết với nhau, song không phải tự nhiên tạo thành, mà dưới đảo là ba trụ trời chống đỡ. Nếu trụ trời dâng lên, tam đô chắc chắn sẽ bị lật úp.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang nặng nề, “Biết được hết thảy đều là âm mưu của Yểm Ma Chủ, ta quyết định hợp tác với mấy cấp cao của các thế lực lúc đó, giả đò tử chiến trên núi Kình Lôi, dụ Yểm Ma Chủ có thể hấp thu linh lực người khác ra, cùng mọi người hợp lực bày trận phong ấn gã tại Kình Lôi sơn, môi giới của phong ấn đó là… thần kiếm Thường Hi.”
Diệp Vân Chu nghe tên kiếm, vô cớ cảm giác có phần quen thuộc. Mộ Lâm Giang thở dài một tiếng gần như không thể nghe rõ, tiếp tục nói: “Trận chiến này thương vong nặng nề, ta cũng suýt nữa đã bỏ mạng. Chủ kiếm liều mình bọc hậu, Thường Hi kiếm có thể chuyển hóa sức mạnh của Yểm Ma Chủ, nhưng nếu sau khi Yểm Ma Chủ hoàn toàn tiêu tán mà không kịp thu hồi Thường Hi, linh lực địa mạch xung quanh sẽ bị nuốt chửng, tai họa sẽ ập tới toàn bộ Mặc Ảnh đô.”
“Nên ngươi cần ta mở phong ấn, lấy thần kiếm về?” Đến đây, Diệp Vân Chu cuối cùng đã hiểu rõ ngọn ngành sự tình, “Tại sao lại là ta, người khác không được sao?”
“Vốn dĩ Thường Hi chỉ có thể do bản thân chủ nhân nó thao túng, nhưng… hắn đã tro tàn mất hết, xương thịt chẳng còn.” Tay Mộ Lâm Giang cầm chén trà hơi dùng sức, khép mắt, “Ta làm lại trận pháp, sai người đi tìm kẻ có mệnh tương xứng với chủ nhân Thường Hi kiếm, đến tận khi vô cùng cấp bách cần lấy thần kiếm về ngày hôm nay, mới rốt cuộc tìm được ngươi.”
“Thì ra là thế.” Diệp Vân Chu trầm ngâm một tiếng, “Giúp ngươi cũng được thôi, nhưng có kẻ muốn giết ta, ta cần đích thân tham dự điều tra, ngươi không được loại ta ra ngoài.”
“Được, ngươi toàn thân gan võ, là ta không biết nhìn người, khiến ngươi minh châu phủ bụi trần.” Mộ Lâm Giang ngầm móc mỉa, “Vệ Nhất ta vẫn nên rút về thôi, ngươi kiêm nhiệm thêm hộ vệ, không sợ không có cơ hội động thủ.”
“Cung chủ, đừng thù dai như vậy được không?” Diệp Vân Chu khoanh tay đứng trước giường, “Ta cũng chỉ bất đắc dĩ mới ra tay, ta là người yêu hòa bình, không thích đánh đánh giết giết.”
Mộ Lâm Giang quan sát hai y hai lượt, cười nhạo một tiếng, hạ gối xuống nói: “Lui ra đi, ta muốn nghỉ ngơi.”
Diệp Vân Chu thấy hắn muốn ngủ thì vội vàng truy hỏi: “Thế bao giờ thẩm vấn Thi Thứu lão nhân? Ngươi không thể hi sinh một chút cảm xúc cá nhân vì tổ chức à? Còn gã hầu kia nữa, mẹ gã còn trong tay chúng ta nhỉ, tuy phi kiếm truyền lệnh không cần đăng kí, nhưng chỉ cần điều tra rõ những người lấy phi kiếm trong khoảng thời gian này, kiểm tra từng người một…”
“Ngươi thực sự là Trúc Cơ à?” Mộ Lâm Giang kéo màn giường, mệt mỏi cho y một ánh mắt không kiên nhẫn, uể oải nói, “Hao tâm tổn trí né tránh giám thị ra ngoài suốt cả đêm… Ta khuyên cũng ngươi ngủ dậy rồi hẵng nói tiếp, Thi Thứu lão nhân không chạy được, huống hồ hôm nay hưu mộc, ta bảo nghỉ ai dám có dị nghị.”
Diệp Vân Chu hít một tiếng, thiếu điều muốn gọi hắn dậy 007 ngay lập tức (2), nhưng Mộ Lâm Giang đã duỗi tay cầm áo ngoài ném xuống giường, cuốn chăn tự đắp lên, sắc mặt vẫn không tốt lắm, nhưng dưới hiệu quả của thuốc có lẽ cũng không đau như trước, lông mày rốt cuộc dãn ra.
(2) Văn hoá làm việc “007”: nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.
“Thế Vệ Nhất dọn giường đi đâu vậy.” Cuối cùng Diệp Vân Chu vẫn không gọi hắn, dời ghế dựa đến bên mép giường ngồi xuống. Mộ Lâm Giang nằm nghiêng người ra ngoài, một lọn tóc rơi trên mặt, chậm rãi lay động theo hơi thở đều đặn. Lần đầu tiên Diệp Vân Chu nhìn kĩ như vậy, lặng lẽ đưa tay che nửa khuôn mặt hắn từ xa, nhìn chăm chú một lát rồi tiếc hận lắc đầu.
Cũng không phải Mộ Lâm Giang chỉ có mắt đẹp, trái lại ngũ quan tách riêng từng phần cũng cực kì xuất sắc, mày kiếm anh tuấn sống mũi cao thẳng, dáng môi cũng hoàn hảo, dày một chút thì đôn hậu, mỏng một chút lại bạc tình. Nhưng Diệp Vân Chu chỉ thấy đôi mắt hắn là nổi bật nhất, như biển sao lấp lánh sáng ngời trên bầu không quang đãng trong đêm hè.
Diệp Vân Chu vừa nhìn vừa ngáp một cái, nghỉ rồi mới thấy quả thực hơi mệt, bèn nhằm nhoài xuống mép giường Mộ Lâm Giang, chợt nghe thấy một tiếng nói mê mơ hồ.
Y ngẩng đầu lắng tai nghe một chút, chỉ nghe được hai chữ, nhưng Diệp Vân Chu cũng lười quan tâm Mộ Lâm Giang nói mớ cái gì, gối lên cánh tay mình định nghỉ ngơi một lát rồi tìm Vệ Nhất hỏi chuyện sau.
Mộ Lâm Giang ngủ thì cứ ngủ, y có tinh thần hơn cụ ông mấy trăm tuổi nhiều.
Vậy mà giấc ngủ này Mộ Lâm Giang lại là người thức giấc trước.
Nhật quỹ từng chút chuyển động, đã đến buổi chiều, Mộ Lâm Giang nhìn nóc giường, nhấc tay lên, lại không nhấc được.
Hắn tự giễu thầm nghĩ, chắc không suy nhược đến tình trạng này chứ, nghiêng đầu nhìn mới phát hiện Diệp Vân Chu đang đè lên tay áo hắn, ngủ rất say sưa.
Chỉ có lúc ngủ mới giống một hậu sinh ngoan ngoãn.
Mộ Lâm Giang ngồi dậy kéo nhẹ một cái, lặng lẽ mon men đầu ngón tay tìm đến phía dưới cổ tay y, thử mạch tượng, quả nhiên Diệp Vân Chu phải rất hao phí tinh lực mới hoàn toàn sử dụng được kiếm khí hơn xa căn cơ mình kia, để tránh đánh thức y hắn lập tức bỏ tay ra.
Diệp Vân Chu không sợ hắn, quả thực làm hắn lâu rồi mới nổi lên chút hứng thú, Diệp Vân Chu che giấu thực lực, lại khiến hắn càng không hối hận đã kéo y vào vòng xoáy nguy hiểm.
Mộ Lâm Giang dùng một tay khác gẩy tóc Diệp Vân Chu, bỗng rút lại che miệng mũi hạ giọng ho mấy tiếng, cười đến có phần bất đắc dĩ. Hắn thong thả hoài niệm ba trăm năm về trước, cùng mấy bằng hữu chung chí hướng, hoặc thỏa thuê chinh chiến, hoặc bảo vệ non sông, hiện tại những người đó chết thì đã chết, muốn thoái ẩn cũng đã thoái ẩn.
… Mà hắn cũng chẳng còn nhiều thời gian. Diệp Vân Chu hoài nghi vì sao hắn lại dễ dàng tiết lộ cơ mật, hắn không nói ra rằng mình đã không còn sức chống đỡ Tịch Tiêu cung nữa, thu hồi Thường Hi kiếm có lẽ chính là công tích cuối cùng của cung chủ đầu tiên của Tịch Tiêu cung.
Hắn có thể cùng thiếu niên không sợ hắn này, đi qua một đoạn năm tháng đầy chông gai nữa không?
“Tại sao ngươi phải dùng biểu cảm chưa gây dựng xong nửa sự nghiệp đã chết giữa đường nhìn ta thế.” Diệp Vân Chu chậm rãi ngẩng đầu, ghét bỏ nói, “Rắp tâm làm ta sợ à?”
Nét mặt Mộ Lâm Giang cứng đờ, mát mẻ nói: “Nếu ngươi không ôm ta chẳng buông tay, ta cần gì phải nhìn ngươi.”
Diệp Vân Chu nghe vậy thoáng nhìn xuống, rồi ảo não nhấc cánh tay lên, Mộ Lâm Giang thuận thế rút tay ra, ngón trỏ nâng cằm Diệp Vân Chu, cúi người tiến lại gần, nhìn y không chớp mắt.
Diệp Vân Chu khẽ run: “… Nhìn cái gì?”
Mộ Lâm Giang hơi nhếch mép: “Mặt ngươi áp ra vết đỏ, nhìn như chữ ‘đần’ ấy.”
Diệp Vân Chu đập bay tay hắn, “Lừa quỷ à, làm gì có vết lằn nào phức tạp như vậy.”
Mộ Lâm Giang mỉm cười, thuận tay lấy dây cột tóc từ dưới gối vòng lên cổ tay, xốc chăn xuống giường.
Diệp Vân Chu đứng lên, xị mặt, đột ngột hỏi hắn: “Thương thế của ngươi rốt cuộc nghiêm trọng bao nhiêu?”
Thần sắc Mộ Lâm Giang vẫn như thường: “Đã không ngại.”
“Hừ, thực sự tưởng ta ngụp lặn suông nhiều năm như thế à.” Diệp Vân Chu khom lưng nhặt quần áo dưới đất, phủi phủi, ném lên giường, “Nếu chúng ta đều đã thành tâm hợp tác, vấn đề cá nhân này ta sẽ hỏi lại sau, đi làm chính sự trước.”
Thân hình Mộ Lâm Giang bỗng khựng lại, ngồi trở về mép giường, xoay nhẫn liên lạc Vệ Nhất.
Vệ Nhất đã làm xong theo lời dặn của Mộ Lâm Giang, hắn báo cáo thông tin giản lược lên, khiến sắc mặt của cả Mộ Lâm Giang lẫn Diệp Vân Chu đều sa sầm.
Trình Cửu vẽ lại chân dung người báo tin phong ấn cho Thi Thứu lão nhân theo trí nhớ, Thi Thứu lão nhân cũng thừa nhận rằng bị người này xúi giục. Mà theo như kí ức của gã hầu đưa điểm tâm cho Diệp Vân Chu, sau khi gã tiến vào Túc Tiêu điện đã có một người lướt qua gã, qua lời miêu tả của gã thì đích xác rất khớp với bức chân dung.
Cuối cùng là phi kiếm, căn cứ pháp bảo theo dõi “diều gỗ trên không” của Vũ Khí đường, người trên bức họa cũng từng vào Vũ Khí đường trong vòng mười ngày qua.
“Xem ra hết thảy đều đã sáng tỏ.” Diệp Vân Chu nheo mắt, “Kẻ này đã cảnh cáo ta ngay từ đầu, nhưng ta không lùi bước rời đi vì đó, cho nên hắn chọn giết ta… Hắn không muốn để bất cứ ai giải phong ấn.”
Mộ Lâm Giang hóa ngay dù ra, quay người xoay một cái, một trận mây mù lướt qua, quần áo đã mặc chỉnh tề: “Diệp công tử, đi.”